Gửi bài:

Chương 252: Em Đúng Là Đồ Điên

Tình yêu nam nữ từ lúc trẻ khi yêu nhau cho tới khi chung sống trọn đời, thì theo các nhà tâm lý học, thú vị nhất không phải việc hai người đó có một lịch sử tình trường cảm động trời đất ra sao, mà chính là "hiệu ứng gương soi" hình thành trong một quá trình dài, từ khi hai người quen biết, thấu hiểu cho tới yêu thương và lựa chọn đi bên nhau. Hai con người vốn xa lạ bước qua cuộc đời, được duyên phận buộc chặt số phận lại với nhau, trải qua sự mài mòn của thời gian, từ tâm lý cho tới hành vi, biểu cảm cũng sẽ có sự tương đồng đến kỳ lạ. Đây chính là "tướng phu thê" mà người ta hay nói.

Trong số những khách hàng của Tố Diệp, không ít các cặp có tướng phu thê. Cô cho rằng đó chẳng qua là do hai người ở cạnh nhau trong một thời gian dài, tự nhiên chịu ảnh hưởng lẫn nhau mà thôi, không có gì phải kinh ngạc. Nhưng sau này cô mới thật sự hiểu thì ra để đi hết con đường tình yêu, giữ vững lời hứa trọn đời trọn kiếp là một việc khó khăn nhường nào. Trong khoảng thời gian đó, họ phải vượt qua tầng tầng lớp lớp những thử thách, đến từ cuộc sống, xã hội, thực tế... Chỉ khi nào tất cả những góc cạnh trên người họ tự mài mòn lẫn nhau, họ mới có thể nương tựa, sống mãi bên nhau.

Mà cần phải có một cuộc kiếm tìm dài đằng đẵng giữa biển người mênh mông kia mới có thể phát hiện ra người có thể cùng bạn làm mòn đi những góc cạnh đó. Thế nên trên đời không có cái gọi là "tình yêu sét đánh". Người khiến bạn vừa gặp đã có cảm tình chẳng qua chỉ là người bạn vẫn luôn tìm kiếm mà thôi.

Bước đầu tiên của Tố Diệp đã không thuận lợi cho lắm. Khoảng thời gian cô và Niên Bách Ngạn ở bên nhau, họ luôn nảy sinh mâu thuẫn. Điều này bắt nguồn từ tính cách vốn đã trái ngược, từ những giá trị quan khác nhau do hoàn cảnh sống không tương đồng tạo ra giữa hai người. Trước khi gặp Niên Bách Ngạn, cô chưa hẹn hò chính thức với ai. Một lần duy nhất đó đã phải dừng lại vì sự xuất hiện ngắn ngủi mà biến mất đột ngột của đối phương. Cô đúng là một bác sỹ tư vấn tâm lý, nhưng lại không có nhiều kinh nghiệm để ứng phó trong lĩnh vực tình cảm. Đa phần cô chỉ sống một mình, cũng chưa từng thân mật với người đàn ông nào. Vì thế khi đối mặt với Niên Bách Ngạn, cô chỉ có những tiêu chuẩn và cách thức rất khái quát. Một khi giữa hai người thật sự có sự va chạm về vấn đề nguyên tắc, thì những góc cạnh và ngang ngạnh trong con người cô sẽ áp đảo hoàn toàn lý trí, nhanh chóng chiếm lĩnh vị trí cao nhất.

Không thể không khẳng định những lời nói của cô làm tổn thương người khác. Đến nỗi sắc mặt của Niên Bách Ngạn ngay lập tức trở nên lạnh lẽo. Gương mặt anh nghiêm túc khiến người ta ngạt thở. Anh giơ tay siết mạnh cằm cô.

"Rút lại câu nói này của em ngay, anh sẽ coi như chưa nghe thấy gì." Đôi đồng tử của anh u ám kinh hoàng, trong giọng nói thâm trầm chứa đựng một sự phẫn nộ rõ ràng đang cố kiềm chế.

Bình thường tuy rằng Niên Bách Ngạn cũng rất nghiêm khắc, nhưng anh chưa bao giờ chủ động nổi nóng với cô. Tuyệt đại đa số đều vì anh lớn tuổi hơn nên luôn nhường nhịn, chiều chuộng cô. Cùng lắm thì anh lựa chọn cách im lặng, cô cũng chẳng để bụng rồi sự việc cứ thế trôi qua. Thế nên hôm nay Tố Diệp đã bỏ mặc thái độ cảnh cáo trong lời nói của anh. Dẫu rằng đây là lần đầu tiên anh nghiêm mặt cảnh cáo cô như thế.

Tay anh gần như muốn bẻ gãy cằm cô. Đầu tiên cô chỉ cảm thấy nóng ran, sau đó là tê dại. Cách ăn nói không biết điểm dừng của Tố Diệp cũng chỉ vì anh đã cố tình làm khó Lâm Yêu Yêu. Giờ anh lại khiến cô đau đớn, cô nhất thời càng thêm tức giận. Con người ta khi đau sẽ sản sinh ra những hành vi phản kháng trong vô thức, thậm chí là chủ động tấn công. Tố Diệp cũng không phải ngoại lệ. Khi cô dùng hết sức bình sinh gỡ tay của anh, cũng lập tức dùng đầu móng tay sắc nhọn của mình cào lên cổ anh, nhưng cũng không nhọn bằng lời nói ngay sau đó: "Anh đừng có mà uy hiếp em! Anh tưởng mình là thánh, làm chuyện gì cũng đúng à? Nếu anh làm chuyện gì cũng đúng thì cô bạn Văn Giai của anh đã không chết. Kỷ Đông Nham càng không đối đầu gay gắt với anh!"

Từ lâu cô đã cảm thấy quan hệ giữa Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham rất kỳ lạ. Hai người hiểu rõ về nhau nhưng cũng cạnh tranh quyết liệt. Nhất là khi ở Nội Mông, sự hợp tác hoàn hảo trước giờ chưa từng thấy giữa họ đã khiến cô nảy sinh nghi ngờ. Sau khi trở về cô đã tìm hiểu tất cả những sự việc có liên quan tới họ, nhưng rất khó điều tra, gần như không có tin tức gì. Vậy mà ông trời lại giúp cô một tay. Trong một dịp quay về trường giúp thầy giáo chỉnh lý tài liệu, cô vô tình nhìn thấy một tập tài liệu được dùng làm án lệ. Tên của cô gái đó là Văn Giai. Khi được đưa vào bệnh viện, cô ấy vẫn còn rất bình thường, nhưng sau đó lại trở thành một bệnh nhân tâm thần.

Lúc ấy cô chỉ cảm thấy vụ án này tiêu biểu nên mang ra nghiên cứu tỉ mỉ, rồi thông qua những người trong ngành lật lại hồ sơ mật năm đó. Thật không ngờ cô đã nhìn thấy tên của Kỷ Đông Nham. Tiếp tục lần theo manh mối điều tra, cô mới phát hiện ra nguyên nhân thực sự khiến Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn sứt mẻ tình cảm.

Cô rất tiếc cho họ, cũng cảm thấy rất khó xử. Là một người ngoài cuộc nhìn vào, dù là Niên Bách Ngạn hay Kỷ Đông Nham đều không sai. Chỉ là cách thức bảo vệ của họ không giống nhau mà thôi, thế nên đã tạo ra một cục diện không thể cứu vãn.

Còn hôm nay, Tố Diệp thề mình không cố tình nói những câu ấy ra. Vì cô đã sớm hạ quyết tâm, nếu Niên Bách Ngạn không chủ động kể lại chuyện của Văn Giai, cô cũng tuyệt đối không hỏi. Có lẽ ngọn lửa trong lòng cháy quá lớn, trong một giây phút nóng giận, cô đã lỡ lời.

Nói xong, Tố Diệp mới ý thức được mình vừa thốt ra câu gì. Nhưng lời nói như nước đổ đi, sao có thể rút lại được.

Thế là, nhiệt độ xung quanh cũng hạ xuống tới cực điểm theo câu nói của cô.

Và cô nhìn thấy cổ của Niên Bách Ngạn xuất hiện hai vết máu...

Niên Bách Ngạn hoàn toàn giận dữ, một chút nhiệt độ trong mắt anh giờ cũng tan biến. Sự phẫn nộ lan truyền từ mắt ra khắp cơ thể. Mặt anh tái mét lại, đôi môi mím chặt. Nhìn thấy vậy, trong đầu Tố Diệp chỉ hiện lên một suy nghĩ: Niên Bách Ngạn giận thật rồi!

Anh hất tung chăn ra, tay giữ chặt lấy gáy cô không chút nể tình. Cả da đầu cô cũng cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ người anh. Anh không hề thô lỗ, cũng chẳng quát tháo, chỉ nhìn cô, cảm giác giá lạnh trong cái im lặng đến dọa người. Rồi anh cũng lên tiếng, rành mạch, rõ ràng: "Em đúng là đồ điên!"

Dứt lời anh vung tay, người Tố Diệp lảo đảo, đập vào đầu giường. Anh không nhìn cô mà đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.

Tim cô lách tách như đang vỡ ra.

Cánh cửa phòng ngủ bị đóng rầm lại. Lực mạnh tới nỗi cô cảm thấy cả khu nhà như đang chịu một trận động đất. Hơn một phút sau cô mới hoàn hồn, nhìn xuống đôi tay mình rồi vội vàng xuống giường, chạy chân đất ra khỏi phòng.

Niên Bách Ngạn vừa đi xuống phòng khách. Anh đã mặc xong quần dài, đang đóng cúc áo sơ mi. Trên cổ áo trắng tinh đã lem một chút máu, chính ở vị trí cô vừa làm anh bị thương. Anh cũng chẳng màng tới nó, dưới ánh đèn vàng, gương mặt anh chỉ toàn băng giá. Cả người toát lên cảm giác nóng giận khiến người ta phải lùi bước. Tố Diệp thấy anh định bỏ đi, trong lòng vừa gấp gáp vừa tức giận. Cô chạy xuống cầu thang, hai tay nắm chặt lớp vải của váy ngủ. Cô không muốn anh đi, nhưng lại giận những lời anh vừa nói. Trong lúc cấp bách, chỉ có thể tiếp tục công kích!

Rất nhiều năm về sau khi nhớ lại khung cảnh tối hôm nay, Tố Diệp bỗng cảm khái rất nhiều. Cô cảm thấy bất kỳ ai, dù bạn là người phụ nữ công sở hay người phụ nữ của gia đình, dù bạn học cao hay trình độ chỉ dừng lại ở bậc tiểu học, khi đối mặt với giây phút người đàn ông tức giận, chuẩn bị ra khỏi nhà, tâm lý tất cả mọi người đều như nhau. Vừa sốt ruột lại vừa căm phẫn. Sốt ruột vì họ không muốn lấy việc người đàn ông bỏ đi để kết thúc màn đấu khẩu. Căm phẫn vì người đó cứ quay đầu đi như thế, không một câu dỗ dành.

Và thế là sự lựa chọn của đại bộ phận phụ nữ sau đó đều sẽ kinh người như nhau: Tiếp tục gào thét.

Thật ra có vì điều gì khác đâu, chỉ để gây sự chú ý với người đó, chỉ vì không muốn anh bỏ đi.

Đương nhiên, tâm lý này phải được thành lập khi người phụ nữ đã quan tâm tới người đàn ông ở một mức độ nhất định nào đó.

Lúc này, Tố Diệp hoàn toàn không biết cảnh tượng ngày hôm nay sẽ trở thành một "án lệ" để ngày sau thi thoảng cô mang ra nghiên cứu tâm lý phái yếu. Sự nôn nóng và tính cách cứng rắn, không chịu khuất phục, càng không chịu cúi đầu đó đã khiến những lời nói của cô chẳng khác gì những người phụ nữ bình thường khác.

"Em điên đấy thì làm sao? Bây giờ anh thấy hối hận rồi chứ gì? Thế thì anh đi mà tìm người nào không điên ấy!"

Niên Bách Ngạn vừa kịp cài xong cúc áo, sau khi nghe xong những lời gào thét của cô, mắt anh càng lạnh lùng. Anh cắn chặt răng, đáp lại: "Được!" Ngay sau đó anh cầm chiếc áo khoác vắt trên sofa và chìa khóa xe rồi đi ra cửa, thay giày, bỏ đi ngay, không hề quay đầu lại.

Bao cảm xúc lẫn lộn đánh nhau trong người, như một sợi dây thòng lọng thít chặt ruột gan cô, khiến cô như chết đi sống lại, không sao thở nổi!

Cả người cô run lên, nghẹn ngào gào về phía bóng Niên Bách Ngạn: "Anh đi đi... Đi ngay đi! Có giỏi thì anh đi rồi đừng có quay lại nữa!"

Một giây sau là tiếng sập cửa của Niên Bách Ngạn.

Tất cả gối ôm trên ghế bị cô ném hết về phía cửa.

Nhưng bước chân Niên Bách Ngạn chỉ mỗi lúc một xa, rồi dần dần biến mất.

Tất cả đã yên tĩnh trở lại.

Chỉ còn ánh trăng vẫn lặng lẽ lan tỏa không gian, dường như màn cãi lộn này chẳng hề ảnh hưởng chút nào tới nó. Đồng hồ vẫn chạy từng nhịp tích tắc trên tường, hiển thị cái cô tịch và tăm tối sau nửa đêm.

Giống hệt khung cảnh của một cuộc chiến bạo ngược, lại giống như chưa hề xảy ra chuyện gì. Nhưng Tố Diệp vẫn nhớ rõ tất cả mọi việc. Niên Bách Ngạn đã thật sự tới đây, còn cô đích thực cũng đã cãi nhau với anh một trận. Thế rồi anh đi, đến cả mùi hương của riêng anh cũng đã nhạt nhòa.

Cô đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, để mặc cho cảm giác lạnh lẽo của nền đất theo đôi chân trần quấn lấy cơ thể. Cô muốn nhúc nhích lại không thể nhúc nhích, muốn gọi anh đừng đi lại không sao mở lời.

Anh đi thật rồi, cô thậm chí chẳng còn nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài cửa nữa.

Đêm vắng lặng thật đáng sợ.

Bỗng nhiên trong lòng Tố Diệp dâng lên một cảm giác bi thương. Nước mắt lăn dài rồi rơi xuống đất, hệt như mất thăng bằng. Cô không thể đè nén cảm giác bất an và lo lắng xuống. Giữa làn nước mắt mơ hồ, cô nhìn thấy bức bình phong đứng lặng trong góc tường. Cũng chẳng biết sợi dây thần kinh nào vừa sống lại, cô xông tới, vừa khóc vừa dùng hết sức kéo nó tới bên cửa sổ. Cô mở cửa ra, vứt cả bức bình phong xuống đất.

Mấy giây sau, dưới nhà vang lên tiếng đổ vỡ. Cô khóc thảm thương, nhưng vẫn kịp nhìn thấy bóng Niên Bách Ngạn. Anh đang đứng dưới trăng, nhìn cảnh cô vứt bức bình phong xuống cùng những mảnh vỡ giờ đã tan nát dưới đất. Cả quá trình ấy anh chỉ lặng im...

Mục lục
Ngày đăng: 14/10/2016
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục