Gửi bài:

Chương 69: Anh Không Phải Liễu Hạ Huệ

Khi Niên Bách Ngạn họp xong đã hơn 8 tám giờ tối. Trợ lý đang đi theo sau anh, báo cáo lịch trình công việc ngày hôm sau. Vừa đẩy cửa bước vào phòng làm việc, anh đột ngột dừng bước, khẽ giơ tay ngắt lời người trợ lý.

Trợ lý sững người, nhìn theo ánh mắt Niên Bách Ngạn. Lúc này mới phát hiện trên chiếc sôpha màu đen bên cạnh khung cửa sổ sát đất, có một người con gái đang nằm. Cô nhắm chặt mắt, hình như là ngủ thiếp đi rồi. Cô ấy bất giác lấy làm lạ, sao lại có cô gái dám xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc? Cô ấy đang định quay người đi gọi bảo vệ chợt nghe thấy Niên Bách Ngạn cố tình hạ thấp giọng, nói: "Lịch làm việc cứ để lên mặt bàn cho tôi, cô về nghỉ đi."

Người trợ lý hơi ngập ngừng một chút, nhưng vẫn gật đầu làm theo.

Tấm cửa thủy tinh ngăn cách căn phòng với thế giới rực rỡ náo nhiệt bên ngoài. Phòng làm việc không bật đèn, chỉ còn ánh đèn đường chen nhau rọi vào. Ánh sáng rất mờ nhạt, đến nỗi chỉ còn là một vệt sáng mỏng manh bàng bạc chiếu lên gương mặt cô gái ấy. Nhìn thế này trông cô càng mềm mại tựa ánh trăng.

Đó là Tố Diệp.

Cô yên lặng ngả người vào sôpha, mái tóc dài mượt mà xõa xuống như rong biển. Thi thoảng lại có bóng những chiếc xe vọt qua cửa sổ, như từng gợn sóng lăn tăn tràn qua hàng lông mày của cô. Niên Bách Ngạn không làm kinh động tới cô, chỉ ngồi xuống bên cạnh, cũng im lặng ngắm nhìn cô như thế, bóng hình to lớn đã bao phủ hoàn toàn cơ thể cô.

Trong khoảnh khắc, cả căn phòng chìm trong một sự tĩnh mịch khó diễn tả thành lời.

Tố Diệp bây giờ như một sinh vật yên lặng, không còn cái vỏ nhe nanh múa vuốt và kiên cường của ngày thường, chỉ còn một sự chân thực, không lớp phòng vệ. Những tia sáng mỏng manh đó khẽ rơi xuống hàng mi rậm dài của cô, khiến người ta có cảm giác nó không thể gánh nổi sức nặng của những tia sáng ấy, khẽ run lên. Niên Bách Ngạn nhìn ngắm cô, chợt liên tưởng tới cánh bướm, xinh đẹp mà yếu đuối.

Có một lọn tóc dài rủ xuống trước ngực Tố Diệp, rơi xuống xương quai xanh của cô, càng tôn thêm làn da trắng như tuyết. Niên Bách Ngạn như bị ma xui quỷ khiến, đưa tay ra, quấn lọn tóc ấy vào đầu ngón tay mình. Có lẽ vì trong phòng bật điều hòa, anh chạm vào chúng thấy hơi lạnh. Cảm giác mát lạnh ấy hòa cùng da thịt anh, có một khoảnh khắc nào đó đã khiến con tim anh khẽ rung lên một nhịp.

Tố Diệp nằm trên sôpha ngủ không được ngon giấc, chốc chốc lại khẽ động đậy. Mặt cô hơi nghiêng đi, những lọn tóc ấy lại trượt theo đầu ngón tay anh rơi xuống gò má, chạm nhẹ vào môi cô, khiến cô khẽ nhíu mày.

Niên Bách Ngạn nhìn cô, không nhịn được bờ môi hơi cong lên. Anh đưa ngón tay vuốt nhẹ hai hàng lông mày của cô. Dường như có cảm giác được vỗ về, Tố Diệp thả lỏng, rồi lại quẹt quẹt má như một đứa trẻ, đôi môi như cánh đào bất giác kêu lên một tiếng.

Có lẽ cảnh sắc đêm nay quá đẹp, cũng có thể vì dưới bầu trời nay anh quá cô đơn, nên chỉ một thanh âm khẽ khàng ấy thôi cũng khiến đôi tay anh chợt ngưng lại, tòa thành trong trái tim như có ai gõ nhẹ, trào dâng một cảm giác hồi hộp chưa bao giờ có. Hoặc có thể đó cũng chẳng phải là hồi hộp. Nó giống một ngọn lửa nhỏ được nhen lên trong lòng hơn. Anh cảm thấy cổ họng mình khô khốc, khát khao có được một cốc nước mát để giải khát.

Ngón tay anh đổi hướng, dịch xuống dưới bờ môi người con gái, xúc cảm tuyệt vời khiến nơi tận cùng trái tim anh trào dâng một cảm giác mềm mại. Anh ngắm mãi ngắm mãi, bóng hình cao lớn từ từ phủ xuống, bờ môi lại gần sống mũi của cô từng chút một, gần tới mức anh có thể nghe thấy những nhịp thở khẽ khàng gần như không có của cô. Hương thơm của cô đầy mê hoặc, làn môi như đóa hoa anh túc, quyến rũ anh cúi xuống từng chút một.

Ánh sáng vô định, cảnh sắc ngoài kia đang rực rỡ. Còn trong phòng lại triền miên tình cảm.

Ánh mắt Niên Bách Ngạn càng lúc càng thâm trầm, hơi thở của anh hòa lẫn giữa hai người, thậm chí là bầu không khí mỏng manh giữa hai bờ môi. Đột nhiên, không biết ánh đèn ở đâu rọi mạnh vào mắt anh, khiến Niên Bách Ngạn khi đang chuẩn bị hôn cô bỗng bị chói mắt. Anh đờ người ra, nhìn người con gái vẫn đang yên bình nhắm mắt ngủ trong lòng mình, nửa ngày sau mới ngồi thẳng dậy được.

Anh đè nén cảm xúc bất thường vừa rồi của mình, cả thân hình cứng đờ như tấm gỗ. Một lúc lâu anh mới tự cười mình, anh làm sao vậy?

Lúc Tố Diệp mở mắt ra, chỉ cảm thấy có một luồng ánh sáng êm dịu chiếu vào mắt, nhất thời quên mất mình đang ở đâu. Trong không khí có mùi gỗ mộc nam tính và mùi thuốc lá nhè nhẹ. Cô ngẩng đầu lên nhìn, trên người không biết từ lúc nào đã được khoác thêm một chiếc áo vest, cô cảm thấy lồng ngực đập thình thịch. Khẽ ngước mắt lên, ánh mắt cô bất giác bắt gặp hình ảnh người đàn ông đang ngồi bên cạnh bàn làm việc.

Niên Bách Ngạn đang xem tài liệu, thần sắc chăm chú nghiêm túc. Chỉ có một tia sáng mờ nhạt chiếu lên mặt bàn cũng đủ phác họa những đường nét trên gương mặt hơi nghiêng của anh. Sống mũi thẳng như sông băng cùng với làn môi mỏng khẽ dướn lên, cả chiếc cằm vuông vắn gợi cảm. Tất cả mọi thứ của anh dường như đã bị khung cảnh mờ ảo này khắc họa không sót chỗ nào.

Người ta đều nói đàn ông quyến rũ nhất trong hai trường hợp: Một là khi rút tiền ra cho phụ nữ, hai là khi chuyên tâm làm việc. Chắc là ông trời vẫn còn chiếu cố tới cô, đã để cô được thấy Niên Bách Ngạn làm cả hai việc đó.

Thật lòng mà nói, Niên Bách Ngạn trong lúc làm việc thật sự rất hấp dẫn, không đơn thuần chỉ toát lên từ vẻ bề ngoài của anh, còn quyết định ở đầu lông mày chăm chú và chín chắn. Ánh mắt anh bình tĩnh, ổn trọng, nhất định chỉ có ở một người luôn suy nghĩ kỹ trước khi làm. Chỉ có điều từ đầu tới cuối cô vẫn không hiểu. Một người đàn ông làm việc chu toàn, tính toán từng bước một, luôn nắm chắc phần thắng trong tay như anh, tại sao cứ làm khó độc một mình cô?

Cứ nghĩ như vậy, cô bất giác thở dài, không ngờ lại thu hút sự chú ý của Niên Bách Ngạn. Cũng đúng, căn phòng này quá yên tĩnh, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc từng nhịp và tiếng anh khẽ lật giở tài liệu.

Niên Bách Ngạn ngồi trên chiếc ghế da, không hề nhúc nhích, sau khi nghe thấy động tĩnh bèn nhìn về phía cô: "Tỉnh rồi sao?"

Giọng nói của anh, trong một đêm khuya trống trải thế này lại càng dễ khiến người ta mê đắm.

"Ừm." Tố Diệp sợ nghe thấy thanh âm ấy, nhất là ở trong một khung cảnh xa lạ. Nhìn ra cảnh đêm tráng lệ ngoài trời, cô nghĩ cũng muộn rồi, nói không chừng cả tòa nhà này chỉ còn lại hai người họ...

"Buổi họp của anh Niên cũng kéo dài quá đấy." Ngoài mặt là những lời già mồm, thực ra trong lòng cô cảm thấy rất buồn phiền. Cô hoàn toàn không thể ngờ cứ ngồi đợi mãi thế là ngủ thiếp đi mất. Nhưng thật sự là cô mệt rồi, sau khi người thư ký dẫn cô vào trong liền đi bận việc khác. Một khung cảnh quá yên tĩnh cũng khiến cơn buồn ngủ của cô kéo tới.

"Xin lỗi." Niên Bách Ngạn xin lỗi cô nửa đùa nửa thật: "Nếu cô mệt thật, có thể vào phòng nghỉ của tôi để ngủ."

"Hả? Không cần đâu, tôi thấy chúng ta nên quay về chuyện chính đi."

"Vậy..."

"À, trước khi nói chuyện chính, trả cái này cho anh trước đã." Tố Diệp giơ tay lên ngắt lời Niên Bách Ngạn, quay người với lấy túi xách, lôi chiếc cà vạt của anh ra: "Trả vật về đúng chủ. Tôi không lợi dụng anh đâu nhé, là anh đeo nó lên cổ tôi đấy."

Hôm nay vừa tan làm là cô phóng vội về nhà lấy chiếc cà vạt của anh, rồi lại đi cả một đoạn đường tắc mới tới được tập đoàn Tinh Thạch, con đường này đúng là không dễ đi.

Niên Bách Ngạn thấy vậy, xòe tay về phía cô...

Tố Diệp lườm anh một cái, đúng là tính tình công tử bột. Cô nắm chặt chiếc cà vạt, bước lên trước, ánh mắt vô thức nhìn xuống lòng bàn tay anh. Tay của anh rất lớn, ngón tay nhỏ mà dài, khớp xương lộ rõ. Mỗi một đường chỉ tay đều rất sâu và rõ nét. Ví dụ như đường sự nghiệp đó, xuất phát từ đường sinh mạng chạy dọc tới ngón áp út, thẳng, dài và sâu. Điều này có nghĩa là người này trong công việc có một sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, một khi làm việc có thể mất ăn mất ngủ. Đối với mọi người và công việc rất nghiêm khắc, lạnh lùng, khó tránh khỏi khiến người khác hiểu lầm.

Nói cách khác, anh chính là kiểu người cực kỳ khó tiếp xúc và khó nói chuyện, tính nguyên tắc khi làm việc rất mạnh.

Cô đặt cà vạt vào tay anh, Niên Bách Ngạn lại dùng ngay một ngón tay khều nó lên, nhíu mày: "Không phải cô trút giận vào cái cà vạt của tôi đấy chứ?"

Tố Diệp nhìn chăm chú, nét mặt xấu hổ. Chiếc cà vạt đã bị cô dày vò đến nhăn nhúm. Con ngươi của cô đảo liên tục như bi, vội vàng cướp lại chiếc cà vạt, xông đến trước mặt anh, quàng thẳng vào cô anh, điệu bộ như đang nịnh nọt: "Cái đó... Dù sao thì cũng tối muộn rồi còn ai nhìn nữa đâu. Thế này đi, đeo lên rồi ép thật chặt, nếp gấp chẳng phải sẽ mất sao?"

Trong lúc nói, tốc độ thắt cà vạt của cô cũng cực nhanh, chẳng mấy chốc đã thắt chiếc cà vạt gọn gàng lên cổ anh, rồi cô cười tít mắt. Hôm nay Niên Bách Ngạn chỉ mặc một chiếc áo sơmi màu xám bạc mỏng manh, không đeo cà vạt, vừa hay tiện cho cô giở trò.

Anh ngồi đó không hề động đậy, để mặc cho cô ức hiếp mình. Nhất thời anh chỉ cảm thấy có một hương thơm dịu nhẹ, thanh mát tràn vào mũi. Mái tóc dài của cô xõa xuống trước ngực anh, giống như một bàn tay linh hoạt nhẹ nhàng vỗ về lồng ngực ấy. Dù cách một lớp vải, anh vẫn cảm nhận được sự mát lạnh dìu dịu ấy.

"Tôi có thể hiểu là tự dưng cô quay sang nịnh nọt tôi không?" Anh lên tiếng, mới phát hiện mình vẫn còn lưu luyến sự gần gũi của cô.

"Ai nói vậy?" Tố Diệp không biết suy nghĩ thật sự trong lòng anh, ánh mắt và bàn tay cùng tập trung vào cổ anh, chỉ mải nghĩ xem làm sao để cứu vãn tình thế bất lợi. Cô không ngừng vuốt phẳng nó, thái độ cũng vô cùng hòa nhã: "Anh xem! Đầu tiên anh đẩy xe giúp tôi, sau đó lại bỏ tiền ra sửa xe và bảo dưỡng cho tôi. Đại ân đại ức này đúng là suốt đời chẳng thể quên. Mặc dù hôm nay tôi đã đợi anh rất lâu. Nhưng anh cũng phải đợi tới lúc tôi tỉnh dậy, hai chúng ta coi như hòa. Tôi thắt cà vạt thật đẹp cho anh, cũng coi như trả lại chút ân tình đó cho anh rồi ha."

"Chỉ thắt một cái cà vạt thôi sao?" Niên Bách Ngạn không biết nên khóc hay cười.

"Tôi là một bác sỹ tâm lý, mỗi giây mỗi phút đều đáng tiền đấy. Anh Niên, anh đích thực là tổng giám đốc cao quý, nhưng thời gian của tôi so với anh cũng không phải là rẻ mạt đâu. Anh đừng làm khó người khác như vậy." Tố Diệp phát huy khả năng ngụy biện đủ để khiến luật sư phải thắt cổ tự tử hết.

Mái tóc cô khẽ đung đưa trước ngực anh, khiến anh thấy ngứa ngáy trong lòng, bất giác đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô. Có một giây phút nào đó anh kích động muốn ôm chặt cô vào lòng, nhưng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong.

"Cô đừng sốt ruột. Tôi thật sự không định đòi lại số tiền đó, cô yên tâm." Anh tỉnh bơ kéo tay cô ra, cố gắng tránh xa khu vực có mùi hương của cô.

Anh thừa nhận mình chẳng phải thánh nhân, cũng chẳng phải Liễu Hạ Huệ người đẹp ngồi bên, ôm vào lòng mà không có những ý nghĩ đen tối. Anh là một người đàn ông không thể bình thường hơn. Đêm khuya thanh vắng, Tố Diệp lại xinh đẹp như hoa, ngây thơ khiến lòng người rung động. Nói rằng anh không có một chút suy nghĩ bậy bạ là nói dối.

Tố Diệp nghe thấy câu này mới thầm thở phào, vội vàng đứng cách xa anh, cười tươi như hoa: "Tôi đã nói mà, anh Niên sẽ không ức hiếp những người dân sức trói gà không chặt đâu."

"Câu này hình như còn có ý gì khác." Niên Bách Ngạn thông minh thế nào chứ. Anh dựa người ra sau ghế, nghịch nghịch chiếc bút trong tay, nhìn cô như cười như không. Anh biết rõ cô không phải là người làm việc liều lĩnh, không có mục đích gì, bận rộn hồi lâu chắc chắn là có mục đích. Đương nhiên, việc thắt cà vạt chỉ là giả, câu nói cuối cùng này mới là thật.

Mục lục
Ngày đăng: 19/10/2016
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục