Gửi bài:

Chương 117: Khi Cần Thiết Tôi Sẽ Hy Sinh

Diệp Lan chưa từng tiếp xúc với mấy chuyện thế này, sau khi nghe xong cô chớp chớp mắt: "Vậy... cũng được sao?"

Tiểu Lưu mỉm cười không đáp lại.

Chưa đầy một lúc sau, có một gã đàn ông lùn bé đi qua trước mũi xe. Sau khi nhìn rõ là xe cảnh sát ánh mắt hắn rõ ràng rất hoảng sợ, vội vàng đi vào trong ngôi nhà. Tiểu Lưu vừa nhìn đã hiểu ra: "Người đẹp! Cô có ấn tượng về người đàn ông vừa rồi không?"

Diệp Lan lắc đầu, do dự hỏi: "Anh nghi ngờ là hắn ta?"

"80% là hắn."

Diệp Lan suy nghĩ một lát, rồi đẩy cửa xuống xe không hề do dự. Tiểu Lưu thấy vậy cũng vội vàng theo xuống giữ cô lại: "Cảnh sát Tố bảo cô ngồi trên xe đợi thì cô cứ ở đây đợi thôi."

"Tôi muốn vào trong xem thế nào." Cô hơi lo cho Tố Khải.

"Hay là cô đừng vào, người sống trong đó đều chẳng phải là hạng tử tế gì, cô vào đó sẽ sợ đấy."

Diệp Lan nghe vậy càng sốt ruột hơn: "Vậy thì tôi càng phải vào." Dứt lời, cô nhằm hướng ngôi nhà mà chạy.

Tiểu Lưu thấy vậy vội tắt máy, chạy theo cô.

Cửa lớn của ngôi nhà không đóng, thế nên bên trong xảy ra chuyện gì, bên ngoài ít nhiều cũng nghe thấy được. Diệp Lan đang chuẩn bị bước vào liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, khiến cô giật nảy mình. Cô nhìn qua cánh cửa vào trong mới biết, người kêu thảm chính là gã đàn ông nhỏ thó vừa mới lượn qua trước mũi xe cảnh sát.

Trong sân có hai người đang đứng, một người đàn ông trung niên bụng to khệ nệ, một người cũng bé nhỏ nhanh nhẹn, tai nhọn má hóp, mắt nhỏ như hạt đậu, nhưng ra tay lại rất ác độc. Hắn ta đá gã đàn ông vào cuối cùng ngã sấp xuống đất rồi lại bước tới đạp thêm cho mấy nhát nữa, vừa đạp vừa mắng: "Mày cũng không mở to mắt ra mà nhìn cho rõ đi, trộm của ai không trộm lại trộm túi xách của bạn gái cảnh sát Tố? Mày chán sống rồi phải không?"

Tố Khải ngồi trên chiếc ghế ở giữa sân, chầm chậm uống trà, cũng chẳng mở lời ngăn cản hành vi của gã kia. Người đàn ông trung niên bên cạnh lạnh lùng quát lên: "Túi đâu? Còn không mau đưa cho cảnh sát Tố? Lẽ nào mày còn muốn ngồi tù?"

Gã đàn ông bị đánh khuôn mặt đáng thương: "Tôi nộp, nộp ngay đây! Nhưng... tiền trong ví tôi tiêu sạch rồi..."

"Túi và giấy tờ bên trong thì sao?" Người đàn ông trung niên nhíu mày.

"Còn, đều ở chỗ tôi." Gã đàn ông vội vàng thừa nhận: "Tôi thấy cô ấy ra vào Lufthansa thì chắc là người có tiền, thế nên không nỡ vứt túi xách đi, định sẽ bán sang tay cho người khác..."

"Gần chết còn muốn phát tài phải không? Tao đánh chết mày..."

"Khỉ!" Tố Khải cuối cùng cũng lên tiếng, đặt tách trà xuống, từ từ đứng dậy: "Ngày mai bảo hắn ta mang túi và giấy tờ tới sở cảnh sát."

"Anh Khải, anh yên tâm! Em bảo đảm nó sẽ không tái phạm nữa đâu. Ngày mai nhất định sẽ mang tới cho anh, em sẽ thay anh trông chừng nó." Thằng khỉ lập tức cười trừ, khom lưng cúi đầu.

Tố Khải nghiêm mặt nhìn thằng khỉ, thằng khỉ vội vàng đổi giọng: "Cảnh... Cảnh sát Tố!"

Người đàn ông trung niên đi tới trước mặt Tố Khải, cười ha ha nói: "Hai thằng này trẻ người không hiểu chuyện. Tiểu Tố, cậu yên tâm, tôi sẽ trông chừng bọn nó."

Tố Khải gật đầu: "Hôm nay vất vả cho anh rồi, anh Thành!"

"Đâu có! Còn bắt cậu đích thân tới đây một chuyến. Nếu em dâu gặp phải chuyện này cậu cứ gọi điện thông báo với tôi một câu là được rồi." Có thể nhìn ra anh Thành cũng rất kính cẩn với anh.

Tố Khải cười khẽ, không nói gì thêm, quay người đi ra phía cửa.

Diệp Lan không né kịp, đúng lúc chạm phải ánh mắt anh, nhất thời cảm thấy xấu hổ.

"Ồ, em dâu cũng tới ư?" Anh Thành cũng nhìn thấy Diệp Lan.

Diệp Lan vừa nghe, hai má đã đỏ bừng.

Tố Khải cũng giải thích thêm, kéo tay Diệp Lan, nói với anh Thành: "Vậy được rồi, cứ tạm thời như vậy, chúng ta đi thôi!"

"Ừ, được được! Đi cẩn thận!"

Ra tới cửa, Tiểu Lưu cũng lên xe cùng hai người họ, rời khỏi căn nhà mái bằng đó Tố Khải mới buông tay cô ra, nhẹ nhàng nói một câu: "Anh không nói với bọn chúng như vậy, lần sau sẽ còn đứa dám ra tay với em."

"Dạ? À..." Diệp Lan hiểu ra rằng anh muốn nói tới chuyện bạn gái.

"Em hiểu mà, cảm ơn anh!"

"Không có gì!" Tố Khải bày ra gương mặt chỉ đang làm việc công: "Ngày mai tới sở cảnh sát lấy túi nhé."

"Người đó thật sự sẽ chủ động tới sở cảnh sát giao nộp chứ?"

Tố Khải cười nhạt: "Hắn không dám không nộp."

Diệp Lan nhìn gương mặt hơi nghiêng của anh, trong lòng bỗng trào dâng một cảm giác ấm áp, đó là một cảm giác an toàn chưa bao giờ cô có.

Buổi tối cuối cùng trên thảo nguyên vẫn trải qua bên đống lửa và ca múa. Vì ngày hôm sau Tố Diệp phải khởi hành về Bắc Kinh, nên những dân ở đây tổ chức cho họ một buổi tiệc tiễn đưa.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi nhưng Tố Diệp đã rất thân thiết với người dân ở đây, nhất là A Mộc Nhĩ. Anh chàng đơn thuần rộng lượng này sau khi biết ngày hôm sau họ sẽ đi còn lặng lẽ lau nước mắt, làm cho Tố Diệp cũng muốn khóc theo.

Tối nay, Tố Diệp uống không ít rượu, Niên Bách Ngạn lần này cũng không ngăn cản quá nhiều, để mặc cho cô khóc đỏ mắt, cùng người dân uống tới khi say mềm. Anh biết rõ rằng, khi trở lại thành phố Bắc Kinh đó, tất cả mọi áp lực đều sẽ đè nặng lên hai người họ. Mấy ngày này được ở trên thảo nguyên, đúng là đã thoát khỏi sự mệt mỏi của cuộc sống đô thị. Ở nơi thuần phác này, anh hay Kỷ Đông Nham cũng vậy, e là đều đã tìm lại được bản tính nông nổi chôn tận sâu trong lòng mình.

A Mộc Nhĩ kéo đàn đầu ngựa, tiếng đàn có chút bi thương.

Tố Diệp trong lòng rất buồn, không nỡ xa mảnh đất và những con người nơi đây. Nếu có thể, cô nguyện sống ở đây cả cuộc đời, được như những người bản địa thoải mái uống rượu, thoải mái ăn thịt, một năm bốn mùa bầu bạn cùng ngựa.

Chỉ có điều có quá nhiều việc cô không thể từ bỏ, quá nhiều cảm xúc cô cũng cần biểu đạt.

"Nào! Rất vui được quen với mọi người, hy vọng sau này có cơ hội được tụ hội cùng mọi người!" Tố Diệp cầm ly rượu lên, sang sảng hét về phía mọi người.

Mọi người lần lượt cầm ly lên, uống cạn.

Tố Diệp cũng uống hết.

Hôm nay ly biệt, không biết ngày nào mới được hội ngộ, thật ra đạo lý này mọi người đều hiểu. Chính vì hiểu rõ nó như thế nên mới đau lòng vì phải xa nhau. Xã hội ngày nay không chỉ có Internet phát triển, đến giao thông cũng vô cùng hiện đại. Vậy mà lại phát hiện, một xã hội càng hiện đại, những cuộc gặp gỡ giữa người với người lại càng trở nên ít ỏi.

"A Mộc Nhĩ! Hát một bài đi!" Tố Diệp ngồi xuống bên cạnh A Mộc Nhĩ, đưa tay khoác lên vai anh ta, giống như những người anh em thân thiết nhất.

A Mộc Nhĩ gật đầu, sau khi uống một ly rượu, anh ta chuyển giai điệu cho cây đàn đầu ngựa cất giọng hát một khúc ca:

Hồng nhạn

Trên trời cao

Từng đôi từng đôi xếp thành hàng

Sông Trường Giang rộng lớn

Cỏ mùa thu úa vàng

Khúc nhạc thảo nguyên bi thương...

Đây là một bài hát nhà nhà người người Mông Cổ đều đã thuộc nằm lòng, một bài hát biểu đạt tình cảm khi tạm biệt bạn thân. Điều này có thể nghe ra được từ chất giọng rõ ràng đã chịu nhiều thăng trầm của A Mộc Nhĩ, vừa xa xôi vừa khoáng đạt.

Ngay sau đó những người khác cũng hát theo, tiếng hát của mọi người vang lên tận trời cao:

Hồng nhạn

Bay về phương Nam

Bay qua bãi lau mênh mông

Trời mênh mang

Chim nhạn biết bay về đâu

Trong tim là quê nhà phương Bắc...

Tố Diệp cảm thấy tim mình căng ra. Mặc dù khi làm việc cô rất lý trí, nhưng nơi đây là thảo nguyên, không phải phòng làm việc của cô. Vào thời khắc nâng ly tạm biệt những người bạn này, cô cũng cảm động sâu sắc bởi sự chất phác của họ.

Có lúc, quan hệ giữa người với người cũng giống như tình yêu vậy, chỉ trong một khoảnh khắc là có thể xây dựng một tình bạn sâu đậm, điều này cần thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Trong thành phố bận rộn kia, trong hoàn cảnh con người cần phải lừa gạt lẫn nhau để giữ được địa vị của mình, thật lòng chưa chắc đã đổi lại được chân tình, những lời nói ra lúc nào cũng có thể trở thành vũ khí để người khác công kích lại mình. Thế nên con người phải học cách tự bảo vệ mình, học cách khép chặt trái tim mình lại, học cách một mình hưởng thụ sự cô đơn.

Nhưng tất cả chúng ta đều quên mất rằng, con người vốn là loài động vật quần cư, vốn dĩ cần phải hợp tác với nhau mới có thể phát triển. Cái con người cần không phải là tự bảo vệ mình mà là hợp tác, không phải sống khép kín mà phải biết tiếp nhận, không thể sống cô độc mà phải sống vui vẻ.

Có lẽ, chỉ có ở trên thảo nguyên rộng lớn này, khoảng cách giữa mọi người với nhau mới được kéo lại gần, mới có thể cùng mở rộng trái tim mình mà không gặp trở ngại, không phải chịu bất kỳ áp lực nào. Những người bản địa sống ở đây lấy sự hào phóng và nhiệt tình vốn có của mình để hòa hợp với mỗi người khách đến với nơi đây. Trong đây cũng có người giàu và kẻ nghèo, cũng có những kẻ ngông cuồng hống hách và những người tự ti. Thế nhưng ở đây, giữa con người với con người là bình đẳng, mọi người đều như nhau.

Tố Diệp đã cảm nhận được điều ấy.

Họ hoàn toàn không vì chuyện khách từ nơi khác tới giành được quán quân mà phẫn nộ và xa cách, ngược lại còn thoải mái chúc mừng. Sự nhiệt tình và thiện ý xuất phát từ nội tâm của họ là nguyên nhân thực sự khiến cô lưu luyến.

Tiếng hát vang xa trên thảo nguyên.

Tố Diệp biết sức hấp dẫn của âm nhạc, nhưng chưa từng nghĩ là có một ngày mình lại yêu tha thiết khúc ca hào hùng này. Có lẽ thật sự khi thay đổi hoàn cảnh, bài ca tràn đầy ý vị dân tộc này cùng với ánh lửa bập bùng trước mắt khiến nó trở nên vô cùng hấp dẫn.

Thế là cô cũng vừa uống rượu vừa cùng hát với mọi người:

Hồng nhạn

Hướng về trời xanh

Bầu trời xa xôi nhường nào

Rượu đã cạn

Ta lại đổ đầy

Đêm nay không say không về...

Khi câu hát cuối cùng "Rượu đã cạn ta lại đổ đầy, đêm nay không say không về" cất lên, khóe mắt cô cũng mọng nước, cổ họng đã nghẹn lại không thốt nên lời.

Mọi người lần lượt nâng ly, cụng ly, hương rượu và tiếng hát lấp đầy cả thảo nguyên mênh mông.

Lần này Tố Diệp đúng là say bí tỷ, khóe mắt vẫn còn rớt lại vệt nước mắt.

Là Niên Bách Ngạn bế cô về lều chiên. Kỷ Đông Nham cũng uống một ít, nhưng không quá say. Đến lều chiên anh ta không vào, đứng ngoài cửa nhìn Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng đắp chăn cho Tố Diệp.

Dưới ánh đèn, ánh mắt Niên Bách Ngạn có chút dịu dàng.

Kỷ Đông Nham tựa vào cửa, lãnh đạm nói: "Niên Bách Ngạn! Chúng ta nói chuyện đi."

Vì buổi lửa trại kết thúc khá muộn nên khi hai người đi ra ngoài, nhiệt độ ngoài trời cũng thấp đi nhiều so với lúc quay về. Gió đêm tràn qua, mang theo hơi lạnh rõ rệt.

Hoặc cũng có thể vì hai người đàn ông đi dạo cũng chẳng thể tạo ra quá nhiều nhiệt tình.

Khi đã đi hơi xa khỏi lều chiên, Niên Bách Ngạn dừng bước, nhìn Kỷ Đông Nham nói: "Có chuyện gì thì nói ngay ở đây đi."

Kỷ Đông Nham liếc nhìn lều chiên rồi lại nhìn anh, hiểu ra: "Anh đang lo cho Tố Diệp? Cô ấy say lắm rồi, không chạy mất được đâu."

"Cậu cũng biết cô ấy là con ma men, chưa biết chừng sẽ đột ngột tỉnh dậy." Ngữ khí của Niên Bách Ngạn rất lạnh nhạt.

Kỷ Đông Nham cũng chẳng quan tâm, anh ta ngồi lên cành cây khô hôm qua Niên Bách Ngạn ngồi, lôi từ trong người ra một hộp thuốc, rút ra hai điếu: "Làm một điếu đi!"

Niên Bách Ngạn nhìn anh ta, một lúc lâu sau mới ngồi xuống một cành cây khô khác, vị trí vừa hay đối diện với lều chiên mà họ ở, chỉ cần ngước lên là có thể nhìn được tình hình cách đó không xa. Anh đón lấy điếu thuốc, đợi Kỷ Đông Nham châm lửa rồi cũng lấy bật lửa tới.

Ngọn lửa từ chiếc bật lửa phát ra một tia sáng rõ nét trong màn đêm, tâm lửa màu xanh trông như một con đom đóm. Thuốc được châm lên, Niên Bách Ngạn rít mạnh một hơi, rồi từ từ nhả ra từng làn khói trắng.

Từng sợi khói trắng bạc nhanh chóng bị gió đêm thổi đi mất.

Kỷ Đông Nham rít một hơi thuốc rồi hỏi dứt khoát: "Anh thích cô ấy?"

"Tôi thích cô ấy." Niên Bách Ngạn thừa nhận không hề do dự, từng làn khói bay lên làm mờ đôi mắt anh, nhưng ngữ khí của anh vẫn vô cùng kiên định.

Kỷ Đông Nham hơi sững sờ, có lẽ anh ta không ngờ rằng Niên Bách Ngạn lại thừa nhận mà không hề giấu giếm như thế, anh ta cười khẩy: "Niên Bách Ngạn! Anh có tư cách thích cô ấy không?"

Niên Bách Ngạn gạt nhẹ tàn thuốc, lạnh lùng đáp lại: "Thích cô ấy là chuyện của tôi, hình như tôi không cần phải giải thích gì với cậu."

"Tiểu Diệp là bạn của tôi, tôi không thể giương mắt nhìn cô ấy bị anh hủy hoại được." Kỷ Đông Nham khẽ híp mắt lại: "Ở bên một kẻ ích kỷ tư lợi như anh, cuối cùng cô ấy chỉ bị tổn thương mà thôi."

Niên Bách Ngạn kẹp điếu thuốc vào tay, nhìn ánh sáng trên điếu thuốc lúc ẩn lúc hiện, thiêu đốt thân điếu thuốc từng chút một: "Kỷ Đông Nham! Khi cậu biết cô ấy chính là con gái của chủ tịch Diệp mà chủ động tiếp cận, hành động này đã báo trước cậu mãi mãi không có tư cách lo cho hạnh phúc của cô ấy."

Điếu thuốc trong tay Kỷ Đông Nham rơi bộp xuống đất.

"Cậu đã biết thân phận của cô ấy trước cả tôi. Nếu cậu nói sớm cho tôi biết, rất có thể hôm nay cô ấy đã không phải là cố vấn tâm lý của tập đoàn Tinh Thạch." Niên Bách Ngạn lại rít một hơi, ngước mắt nhìn anh ta: "Cô ấy nên là của cậu, ít nhất thì sẽ là một cố vấn tâm lý dưới quyền của cậu. Dự tính ban đầu của cậu chẳng phải chính là như vậy sao?"

"Anh đang khoe khoang với tôi bản lĩnh của anh hay muốn nói đây là ý trời trêu ngươi?" Ánh mắt Kỷ Đông Nham sắc lạnh.

"Đều không phải! Nói thật lòng, tôi đã quá mệt mỏi khi cứ phải đấu đá với cậu rồi." Niên Bách Ngạn thở dài, ánh mắt nhìn về phía xa: "Nếu cậu chỉ muốn biết tình cảm của tôi đối với cô ấy, vậy thì tôi có thể nói rõ ràng với cậu, tôi thích cô ấy. Thậm chí có thể nói tôi đã yêu cô ấy rồi, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cô ấy. Nếu cậu dùng thân phận bạn bè của cô ấy để chất vấn tôi thì tôi có thể nói cho cậu biết rằng, khi cần thiết, tôi sẽ hy sinh cho cô ấy. Ít nhất, tôi tuyệt đối sẽ không để người con gái mình yêu gánh trọng tội."

"Ăn nói cảm động thật." Kỷ Đông Nham dù nói như vậy nhưng trong lòng lại sáng rõ như gương. Anh ta quá hiểu Niên Bách Ngạn, con người Niên Bách Ngạn không dễ dàng nói câu yêu một người. Bao nhiêu năm nay cũng chưa từng thấy anh thật sự động lòng với người con gái nào, chưa bao giờ phá bỏ nguyên tắc và kỷ luật của bản thân. Nhưng hôm nay, anh lại thể hiện rõ suy nghĩ của mình mà không hề né tránh, điều này cũng có nghĩa anh đã yêu thật lòng.

"Anh thích cô ấy thế nên định chiếm làm của riêng? Niên Bách Ngạn anh đã từng nghĩ tới chưa? Hai người càng gần gũi cô ấy sẽ chỉ càng rơi vào miệng lưỡi người đời, đến lúc đó anh làm thế nào để bảo vệ cô ấy? Ly hôn? Hay là hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Diệp? Tôi cho anh hay, việc đó là không thể! Cho dù anh không còn một chút quan hệ nào với nhà họ Diệp nhưng Tố Diệp thì còn! Cô ấy chỉ cần một ngày làm người nhà họ Diệp thì mãi mãi cũng không thể thay đổi, cho dù anh có ly hôn thì cũng từng là anh rể của cô ấy, hai người muốn ở bên nhau? Người khác sẽ nhìn Tố Diệp như thế nào? Trừ phi anh chết đi, mới có thể khắc trên bia mộ hai chữ "vong phu"*"

*Vong phu: Người chồng đã mất.

Niên Bách Ngạn nghe xong, đầu mày nhíu chặt, sau khi rít hơi thuốc cuối cùng anh dập tắt đầu thuốc. Khi nhìn về phía Kỷ Đông Nham ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo, anh chậm rãi nói một câu: "Những lời hôm nay cậu nói chỉ đơn thuần là muốn bảo vệ Diệp Diệp hay là vì tôi đã đích thân đưa Văn Giai vào bệnh viện tâm thần?"

Mục lục
Ngày đăng: 18/10/2016
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục