Gửi bài:

Chương 356 - Hoàng kim xà bảo bảo 4

Bối Bối cúi xuống nhìn thấy vết máu loang đầy váy, cảm thấy cơ thể đau như xé.

Chỉ nhìn một cái, ánh mắt của nàng lại quay về chỗ cũ, trong lòng nàng chỉ còn nghĩ về khối đất đã làm tim nàng tan vỡ.

Mặc dù nàng không muốn đi, nhưng...... Nàng biết lúc này mình ở lại cũng không giúp được việc.

Cắn chặt môi, nàng đau khổ nhắm mắt lại, quơ tay lên quệt qua loa nước mắt trên mặt, giữ cho tầm nhìn được rõ ràng, lại...... thật khó.

Nàng cầm chặt lấy tay Huyên Trữ, tiếng nói như vỡ ra:"Huyên Trữ, đem ta ra khỏi đây, ta...... ta hình như sắp sinh rồi, ta không thể lại ở lại chỗ này được."

Gằn từng tiếng, cơ hồ là nghẹn ngào nói ra, mỗi một tiếng nói, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tim, giống như bị xé nát, ở thời điểm sống còn, nàng lại không thể giúp được chút nào hết, còn biến thành gánh nặng......

Nhìn thấy sắc mặt đau khổ của Bối Bối, Huyên Trữ cảm thấy lòng nàng cũng khổ sở.

Trở tay nắm chặt lấy tay Bôi Bối, Huyên Trữ đè nén sự lo lắng và nước mắt xuống, trấn an nói:"Tẩu tẩu, người phải tin tưởng Vương huynh, Huyên Trữ đem người đến nơi an toàn trước, Vương huynh mới không còn lo lắng gì mà đối phó với Ma Vương được, nào, chúng ta đi."

Bối Bối lại nhìn về phía mà phần đông thị vệ đang đào bới, nàng cố nén nước mắt:"Cô Ngự Hàn, ta chờ chàng, chàng nhất định phải còn sống."

......

Đúng lúc Bối Bối rời đi không lâu, chỗ đất bị vùi lấp "uỳnh" Một tiếng bùng nổ lớn vang lên.

Thị vệ đều bị ném qua một bên, một con cự hồng xà gầm rú toàn thân phừng lửa phi thẳng lên.

"gru gru gru......" Cự hồng xà lộn một vòng trên không rồi bay về phía có trận chiến giữa Ma vương và cự hoàng xà.

Khi Cô Ngự Hàn bay lại gần mới phát hiện trên mình con rắn màu vàng to lớn của Hắc Khi phong loang lổ những vết khác màu.

Hắn nhăn cái trán bóng lưỡng lại, mắt quét qua một lượt những vết thương trên thân con rắn vàng:"Ngươi còn chưa chết được đâu hả?"

Nghe được lời ân cần thăm hỏi hắn như vậy, cự hoàng xà ánh mắt đảo qua, đáy mắt chứa đầy sự ngạo nghễ:"Hừ, ta sẽ không chết trước ngươi đâu."

Nghe vậy, mắt Cô Ngự Hàn thoáng qua một ý thích thú:"Vậy thì giữ lấy mạng mà cùng ta đối phó tên chết tiệt này, rồi sau đó đánh với ta một trận."

"Phí lời!" Hắc Khi Phong lạnh lùng trả lại một câu, sau đó lại chuyên tâm đối phó với Ma Vương.

Ánh mắt nham hiểm lạnh lẽo của Ma Vương quét qua hai con rắn, cười nhạo:"Các ngươi là không thắng được ta! Chờ chết đi!"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trên người Ma Vương phụt ra ra vô số khói đen, gần như tức khắc toàn bộ bầu trời bị che mất, trên trời dưới đất rơi vào bóng tối.

Nhìn không rõ bóng người đang quần thảo trên không, chỉ nghe nhìn thấy những âm thanh kinh thiên động địa:"Rầm rầm oanh......"

......

Một chỗ hẻo lánh trong hang động, Bối Bối nằm trên một chiếc giường chỉ được đan tạm thời bằng những cành cây khô.

"Đau...... Ta đau quá......"

Bối Bối dường như đã lâm vào trang thái nửa tỉnh nửa mê, mồ hôi lạnh túa ra ướt hết cả mái tóc của nàng, môi và mặt nàng cũng cùng một màu tái nhợt không một chút máu.

Thân thể của nàng run rẩy, năm ngón tay nắm lấy những túm cỏ khô bên dưới, các khớp ngón tay nắm chặt tới mức trắng bệch.

Huyên Trữ gấp đến độ trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lại không biết nên làm gì bây giờ.

Bỗng nhiên, ngoài cửa hoang có một người té vào .

"Ai?" Huyên Trữ khẽ kêu lên cảnh giác, quay đầu lại thì phát hiện là Thương Tuyệt Lệ.

Nàng rất nhanh chạy đến nâng Thương Tuyệt Lệ dậy:"Thương hộ vệ, ngươi có sao không?"

Thương Tuyệt Lệ lau khóe miệng dính máu, ra sức nâng mí mắt lên nhìn Bối Bối:"Công chúa, Bối Bối tiểu thư có thể là sắp sinh rồi, người...... Người nhanh đi tìm bà mụ lại đây khụ khụ khụ...... Nôn......"

Thương Tuyệt Lệ lại ói ra một ngụm máu tươi.

Huyên Trữ nâng hắn ngồi vào một bên vách tường, đặt một ít cỏ khô phủ lên người hắn.

"Thương hộ vệ, cơ thể của ngươi lạnh quá, ngươi phải cố lên, Khả Y tỷ tỷ còn đang chờ ngươi." Huyên Trữ sợ đến độ hốc mắt đỏ lên.

Không còn chút sức lực hắn giơ tay đẩy nàng:"Ta sẽ không chết, ta ở trong này chăm sóc Bối Bối tiểu thư, người nhanh đi tìm bà mụ, có phải bắt cũng bắt cho được một người đến đây, khụ khụ khụ......"

Huyên Trữ nhìn qua lại giữa hai người bọn họ, nước mắt tuôn rơi không ngừng, nàng khẽ cắn môi:"Được! Ta đi tìm bà mụ, ngươi nhất định phải chăm sóc tốt cho tẩu tẩu, ngươi cũng đừng để xảy ra chuyện gì với mình, đây là mệnh lệnh!"

Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của nàng trở nên kiên cường, giấu đi những run rẩy đang hỗn loạn.

Chưa khi nào, nàng cảm thấy tứ bề khốn đốn, cũng chưa khi nào, nàng cảm thấy chính mình phải có kiên cường chủ trì đại cục như vậy.

Thương Tuyệt Lệ thở hổn hển, nuốt nuốt nước miếng, mới làm cho ngữ khí xoay chuyển cung kính:"Thuộc hạ tuân...... Tuân mệnh."

"Được, bây giờ ta đi đây, các ngươi...... Cẩn thận một chút, ta sẽ cho thị vệ ở cửa động canh cho các ngươi."

Huyên Trữ thận trọng đi đến bên người Bối Bối nửa quỳ, dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên mặt Bối Bối.

"Tẩu tẩu, người phải cố lên, ta đi tìm bà mụ đến, người nhất định phải bình an sinh đứa bé, Vương huynh không thể không có ngươi, nhất định phải cố lên, ta rất nhanh sẽ trở về!"

Đang ở trong sự đau đớn dai dẳng Bối Bối giống như không nghe thấy tiếng của Huyên Trữ.

Chỉ thấy mắt nàng nhắm nghiền, mí mắt giật giật một cách bất an, miệng cứ rên lên từng hồi.

......

Bối Bối cảm thấy linh hồn đã tách rời với thân thể rồi, đang phiêu du đâu đó, trước mắt nàng là một màn trắng xóa, tìm không thấy lối ra.

Đứng trong một màn sương trắng mờ mịt, đầu nàng cũng trống rỗng.

Nhìn màn sương trắng trước mắt, đôi mắt của nàng hoang mang.

Nàng không biết vì sao mình lại ở chỗ này, nàng cảm thấy mình không nên ở trong này mới đúng.

Bỗng nhiên, một luồng sáng mãnh liệt đâm đến, làm cho mắt nàng không mở ra được, theo bản năng nàng lấy tay che mắt.

Tiếp theo, giọng của một cụ già truyền đến:"Ha ha a...... Thần nữ, chúng ta lại gặp mặt."

Cái giọng nói này...... hình như rất quen thuộc?

Bối Bối chậm rãi buông tay ra, chỉ thấy trước mắt là một ông lão đã xuất hiện từ khi nào.

Nàng hí mắt, cố gắng nhớ lại một ít cái gì đó trong đầu:"Ngài là...... Ta hình như gặp qua ngài, hình như ta kêu ngài...... Lão bá......"

Tóc trắng xoá ông lão gia vuốt vuốt chòm râu, cười hiền lành chưa cất tiếng.

Mục lục
Ngày đăng: 24/06/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục