Gửi bài:

Chương 278 - Mềm mại quen thuộc

Dọc theo đường đi, Bối Bối chạy đến chân mềm ra, hụt hơi cũng không dám dừng lại.

"Ta chạy chạy chạy......" Nàng nắm chặt tay, trên mặt tức thở và phải hít thở liên tục mà đỏ bừng bừng.

Thuận theo dốc núi mà chạy xuống, thẳng đến tiến vào quốc lộ, những xe xộ qua lại đang gần rú chạy qua, nàng lại không tự khống chế được tốc độ xông ra phía trước.

"A...... Xong đời!" Bối Bối trơ mắt nhìn mình xông ra vừa lúc một chiếc xe hàng lớn chạy đến.

Ngay lúc nàng nghĩ mình sẽ bị đụng bẹp dí, đột nhiên dưới chân vừa trượt, thân thể của nàng thuận thế nghiêng người bay vọt lên về phía xe hàng lớn.

"A......" Nàng thét chói tai, không dám nhìn đành che mắt lại, chờ đợi kết cục thê thảm đầu nở hoa.

"Phốc...... Oành!"

Bối Bối cảm giác mình té nặng nề xuống, nhưng chưa có cảm giác đau đớn gì, chỉ là trong miệng nhồi đầy bông vải khô.

"Khụ khụ khụ......" Bối Bối giãy dụa đứng lên, móc bông ra khỏi miệng.

Quan sát chung quanh, đều là những bao bông vải trắng phau, nàng vỗ vỗ ngực:"Vù vù, nguy hiểm thật nguy hiểm thật."

Nàng nhìn lại phía sau, chỉ thấy bạc nhựa dẽo dùng để che phía trên toa xe lại bị nàng phá thủng một lỗ.

Nàng le lưỡi, hơi vươn đầu ra, nhìn thấy ho cỏ cây cối bên đường lùi về phía sau, nàng thật cẩn thận lui đầu vào.

Vỗ vỗ ngực cho thuận khí,tim nàng đập nhảy ra ngoài cuối cùng mới về yên chỗ.

Ngồi ở trên bông mềm, tay ý thức cảm giác muốn sờ sờ đám bông mềm, một cảm giác quen thuộc kì quái xâm nhập vào trong đầu.

"Kỳ quái, ta như thế nào cảm thấy trước kia giống như trước kia đã từng té trên một thứ mềm mềm là......" Nàng nhíu đôi mi thanh tú, như thế nào lại không nghĩ ra một danh từ thích hợp.

Chiếc xe hàng lớn chạy rất nhanh, không bao lâu vào kho hàng lớn, mái che toa xe tự động thu lại......

Bối Bối nhịn không được đang ngủ gật thì bỗng nhiên cảm giác người mình như nghiêng đổ, nàng sợ tới mức giữ lấy viền trên xe tải, cổ họng hét to:"Chờ một chút, chờ một chút, đừng đổ bông a, tôi còn ở trên này, ê...... Có ngườikhông? Cứu mạng a!"

Có lẽ là do âm thanh khác quá lớn át đi không gọi của nàng, lái xe không có nghe thấy tiếng la của nàng, toa xe vẫn nghiêng......

Bối Bối bị điên rồi, trong hỗn loạn, nàng dứt khoát nắm chặt viền toa xe, chỉ sợ mình cũng sẽ bị đổ vào trong kho hàng.

Toàn thân của nàng treo du dưa trên lan can toa xe, thở cũng không dám thở một tiếng, thật vất vả rốt cục đợi cũng đợi được xe hàng khởi động lùi ra ngoài, lòng nàng căng như dây đàn rốt cục cũng nới lỏng một chút.

Sức cùng lực kiệt cúi xuống lan can xe, nàng thở hổn hển:"Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết, phù phù."

"A...... Quỷ a!"

Một tiếng tiếng thét chói tay đột ngột phá ta bầu không khí,đâm thẳng tới màng nhĩ của nàng.

Quỷ?

Tim của Bối Bối đập "bình bịch" một chút, tơ lông dựng thẳng, sẽ không phải là lão bá kia đi theo mình chứ?!

"Quỷ ở nơi nào? Ở nơi nào?" Bối Bối hoang mang rối loạn há miệng ồn ào.

Nhưng mà, làm nàng rốt cục ý thức được là lúc không thích hợp, đám công nhân vây tới xem càng ngày càng nhiều, hơn nữa người người đều có chút hoảng sợ lại có chút quái dị nhìn chằm chằm nàng.

Ánh mắt của bọn họ làm cho cả người nàng không được tự nhiên, nhớ tới tư thế của mình hiện tại, nàng cười gượng :"Khụ khụ, tôi không phải cố ý muốn treo trên chiếc xe này, thật sự là chuyện không phải vậy, tôi sợ bị đổ vào kho hàng với đám bông, không ai nghe được tiếng kêu cứu của tôi, cho nên tôi chỉ có thể tự cứu mình như vậy."

Nàng giải thích re re một tràng dài, chỉ là người ở dưới giống như càng thêm đề phòng, hơn nữa trong mắt dường như còn toát ra một tia kinh sợ.

Chung quanh giống như rất tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió lạnh mùa đông thổi vù vù.

Sau một hồi lâu, mới có một bác gái mập mạp lên tiếng:"Tiểu...... Tiểu thư, cô đã chết đã lâu như vậy, cho dù còn nhiều oan tình cũng nên buông xuống đi, nhanh đi đầu thai đi, dừng...... đừng lại trôi dạt khắp nơi nữa."

Két...?

Bối Bối trừng mắt, bác gái kia nói chuyện với nàng sao?

Nàng dụi dụi mắt lại mở ra, lần này thực xác định bác gái kia đang nhìn nói chuyện với nàng, hơn nữa ánh mắt của những người khác cũng là dừng thẳng ở trên người nàng, còn ánh mắt của mọi người giống như gặp quỷ.

Chẳng lẽ...... Bọn họ nói mình là quỷ?

Đây là hiểu lầm rất lớn, nàng làm sao giống quỷ a!

"Này này, cùng lắm tôi chỉ là chạy trối chết tới nhảy lên xe hàng này mà thôi, các ngươi cũng không cần phải đem tôi từ một người sống ràng ràng nói thành người chết lâu rồi như vậy, như vậy cũng quá không có nhân đạo, đây không phải là đang nguyền rủa tôi sao!"

Mắt hạnh của nàng xoe tròn không phục lắm trừng lớn.

Ai ngờ giận dữ này nàng, làm người vây quanh vội rút lui vài bước, vẻ mặt càng thêm sợ hãi.

Trời! Có cần đề phòng nàng giống như nhìn thấy quỷ không?

"Tiểu...... Tiểu thư, cô đi nhanh nhanh đi, nơi này của chúng tôi không...... không có người hay vật mà cô lưu luyến." Một đại thúc khác lớn gan lắp bắp nói.

Bối Bối cảm thấy cực kìa oan uổng cho mình, làm cái gì, là nàng bị quỷ đuổi theo đúng không, thế nhưng nàng trở thành quỷ.

Nàng thở hổn hển bấu chặt lan can xe nhanh như chớp tuột xuống mặt đất, buồn bực đi về phía trước vài bước.

Ai ngờ, chân của nàng mới nâng lên về phía trước, lại nghe thấy tiếng của những người vây cung quanh này thét chói tay chạy trốn:"Quỷ a, chạy mau...... Cứu mạng a......"

Chỉ một thoáng, tiếng thét kêu cứu chói tai kia vang lên, lập tức bóng dáng của mọi người liền mất đi.

Bối Bối nhịn không được nghẹn họng ánh mắt nhìn trân trối:"Này này...... ài, cái gì đây....."

......

"Bà cốt (*), mau mau, trong này có ma quỷ lộng hành, mau thu phục nàng ta." Lão bảo vệ gác cổng run run dẫn một bà lão tóc bạc trắng sừng sững đi vào cửa, bước đến cách Bối Bối một khoảng rồi không dám tiến lên nữa.

(*) Bà cốt= bà đồng, pháp sư, phù thủy

Bà cốt chậm quá theo sau:"Làm sao có quỷ a, nơi này căn bản không có một chút âm khí gì."

"Chính là nàng ta!" Ánh mắt của lão bảo vệ hơi sợ nhìn bóng dáng hồng y.

Nghe được giọng nói chuyện, theo bản năng Bối Bối xoay người lại.

"Bà nội?!" Bối Bối vừa mừng vừa sợ, cơn tức giận trong đáy mắt lập tức lủi mất đi.

Vì sao nàng đột nhiên có cảm giác, giống như nàng rất lâu, rất lâu không nhìn thấy bà nội.

Bà cốt giật mình, đôi mắt nheo lại nhìn người mặc hỉ phục đỏ thẫm trước mắt, chải kiểu tóc cổ trang, tóc cũng rõ ràng dài hơn so với cháu gái của bà.

Mất đi cháu gái nỗi bi thương bị thay thế bởi sự tức giận, thì ra, tâm can bảo bối của bà là bị nữ quỷ cuốn đi!

Mục lục
Ngày đăng: 27/06/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục