Gửi bài:

Chương 202 - Anh minh

Khả Y vừa mới rời giường, chợt nghe cung nữ nói Huyên Trữ công chúa giá lâm.

Nàng kích động có chút luống cuống tay chân mặc quần áo:"Quan Quan, ngươi nói ta ăn mặc như vậy đi gặp công chúa có được không?"

Với vào hoàng cung, cái gì nàng cũng không biết, hiện tại Huyên Trữ công chúa giá lâm, nàng hoàn toàn không nghĩ được gì, chỉ có thể nhờ vào sự giúp đỡ của thị nữ.

"Khả Y tiểu thư đừng hoảng hốt, mặc như vậy thực thích hợp rồi, Huyên Trữ công chúa nhanh như vậy đến gặp Khả Y tiểu thư, nhất định là thực coi trọng người, Khả Y tiểu thư." Quan quan nở nụ cười cổ vũ.

Khả Y lại không nghĩ như vậy, nàng nhớ tới ngày trước mình cùng Bối Bối nảy sinh xung đột với Huyên Trữ công chúa, không thể không hoang mang.

Rất muốn tìm Bối Bối, nhưng mà......

Nàng cắn cắn môi, nàng không thể mọi chuyện đều ỷ lại Bối Bối, làm cho Bối Bối thêm phiền toái.

Suy nghĩ, nàng phân phó nói:"Quan Quan, ngươi đi châm trà, ta muốn cùng Huyên Trữ công chúa nói chuyện."

......

Huyên Trữ công chúa thái độ kiêu ngạo chắp tay sau lưng, vừa đi vừa nhìn, thái độ xem thường:"Ở tại cung điện tệ như vậy, còn tưởng rằng Tô Bối Bối đối ngươi tốt lắm, thật ngốc nghếch!"

Khả Y bưng trà đi đến, vừa vặn nghe thấy lời nói của Huyên Trữ công chúa, sắc mặt của nàng biến đổi, cắn chặt răng, cố lấy dũng khí nhẹ giọng nói:"Công chúa, xin người đừng phê bình Bối Bối như vậy."

Nghe được thanh âm, Huyên Trữ công chúa chợt xoay người, ngạo mạn đánh giá Khả Y một lần từ cao đến thấp, sau đó cười thực không có hảo ý:"Nhìn kỹ một chút, thật đúng là không hổ là một cái mỹ nhân, cho nên, ta cũng không nói gì sai, Tô Bối Bối chính là ích kỷ, sợ Vương huynh của ta bị ngươi mê hoặc." (NV: nếu Hàn ca dễ bị mê hoặc như vậy thì còn nói j nữa, hi hi)

Khả Y trầm mặc mang trà đến một bên nhuyễn tháp, hành lễ mời Huyên Trữ công chúa ngồi lên ghế:"Công chúa, mời người uống trà."

Cười mỉa một tiếng, Huyên Trữ công chúa dáng vẻ rất tự cao ngồi xuống, cầm lấy trà nóng uống một ngụm, trong chốc lát lại phun ra:"Khụ...... Loại trà tệ như vậy ngươi cũng mang tới cho bản công chúa uống, có phải muốn mượn loại trà như vậy để hạ thấp thân phận của bản công chúa hay không!"

Sắc mặt Khả Y trắng xanh, không biết ứng đáp thế nào nhìn Huyên Trữ công chúa, khẩn trương đến cực điểm:"Này...... đây là lá trà tốt nhất của Khả Y, Bối Bối nói uống ngon lắm a."

"Hừ. Bản công chúa không uống lá trà của kẻ hạ đẳng này." Huyên Trữ công chúa lấy một chiếc khăn tay lau khóe miệng, nhíu mày căm ghét.

(NV: Huyên Trữ này mới đầu thật khó ưa, sau này thân với Bối Bối hơn cả anh mình, bởi vậy mới nói con người có thể thay đổi 180 độ)

Khả Y há mồm, không biết mình nên làm cái gì, nàng thật sự không biết nên ứng xử như thế nào với công chúa, chỉ có thể gục đầu xuống một cách yêu kiều.

Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Huyên Trữ công chúa ngửa đầu đắc ý :"Hà Khả Y, gọi là Khả Y nghĩa là gì? Tên ấy thực rất có ý tứ, Nhưng mà...... Tại hoàng cung này, trừ ta cùng Vương huynh của ta, người thực sự có thể dựa vào chỉ sợ ngươi tìm cũng không thấy. Về phần Vương huynh ta, hắn hiện tại mê luyến Bối Bối, ngươi không có cơ hội, về phần ta, ta cũng không để ý đến ngươi, cho nên, ngươi vẫn là ngoan ngoãn ở trong cái điện này an phận sống đi."

Sau khi nói móc một phen, Huyên Trữ công chúa thành công nhìn thấy được sắc mặt Khả Y tái nhợt, run nhè nhẹ, nàng nhíu nhíu mày, đứng lên phất tay áo rời đi.

Bỏ lại một câu:" Đùa với ngươi thực không vui chút nào."

Khả Y nhìn ra cửa đã vắng bóng người, Huyên Ninh công chúa rốt cục đi rồi.

Nàng mệt mỏi xụi lơ bả vai, nhìn quanh cung điện kim bích huy hoàng một chút, nàng bỗng nhiên cảm thấy nơi này có chút lạnh lẽo.

Chỉ chốc lát sau, Quan Quan mang điểm tâm đi vào, lại chỉ nhìn thấy còn có một mình Khả Y, nàng nhịn không được nghi hoặc hỏi:"Khả Y tiểu thư, Huyên Trữ công chúa đi nhanh như vậy sao?"

Khả Y chậm rãi ngẩng đầu, miễn cưỡng giấu đi nét tái nhợt trong lòng, cố gắng mỉm cười:"Ừm, công chúa đi rồi."

"A? Nhanh như vậy a, còn không kịp dùng điểm tâm." Quan Quan đem điểm tâm đặt ở trên bàn, thanh âm tiếc hận thực tự nhiên phát ra.

"Ngươi ăn đi, nếu bỏ đi cũng thực lãng phí." Khả Y đem điểm tâm đưa lên trước mặt Quan Quan.

"Nô tỳ...... Nô tỳ......" Quan quan ánh mắt trừng lớn nhìn điểm tâm, nước miếng cơ hồ muốn chảy ra, nhưng mà những điểm tâm nước trà này là thượng đẳng a, nàng chưa từng ăn qua, chỉ có thể nhìn thôi.

"Muốn ăn thì ăn đi." Khả Y cười cổ vũ.

"Quan Quan cám ơn Khả Y tiểu thư, Khả Y tiểu thư thật sự là người tốt." Quan Quan vui quá tay dường như run run, cầm lấy điểm tâm liền bỏ vào miệng.

"Ừm, ăn ngon ăn ngon."

Khả Y cười cười, nhìn Quan Quan ăn vui vẻ như vậy, nàng ta cười như ca ngợi điểm tâm, ánh mắt của nàng dần dần mất tập trung, có chút mênh mông mờ mịt.

Trong triều đình, đại thần cười toe tóe, khen tặng.

"Vương, ngài đưa ra phương pháp điều binh lính hỗ trợ việc xây dựng này thật là rất anh minh, theo cách này, tiến trình xây dựng của chúng ta không những được nhanh hơn, hơn nữa càng thêm thể hiện thanh danh tốt về việc quân dân của Xích Diễm quốc chúng ta một lòng."

"Đúng vậy, Vương anh minh." đại thần khác phụ họa.

Cô Ngự Hàn khoát tay làm cho bọn họ dừng lại, sau đó cong môi cười khẽ:"Phương pháp này không phải bổn vương nghĩ ra được, là có cao nhân khác."

Hắn ra vẻ thần bí một chút.

"A? Xin hỏi Vương, là ai có thể trông xa như vậy a?" Trưởng lão mở miệng đặt câu hỏi đầu tiên.

"Là......Vương Hậu tương lai của các ngươi." Con ngươi đen của Cô Ngự Hàn luân chuyển, trong mắt lướt qua một tia sủng nịnh.

"Thì ra là Bối Bối tiểu thư, Vương lấy được hiền thê như thế, chắc chắn mang đến cho Xích Diễm quốc chúng ta càng nhiều phúc lợi (hạnh phúc+lợi ích)." Trưởng lão cười đến tận mang tai.

"Không biết Vương có định chuẩn bị cử hành hôn lễ hay không? ngày tuyển định lúc trước đã qua lâu rồi." Trưởng lão nói tiếp.

Cô Ngự Hàn môi cong lên đạm cười mà lại nhu hòa, im lặng một chút, mới chậm nói:"Ừm...... Thật là nhanh...... Chờ sau khi chuyện tuyết hồng này lắng xuống, các ngươi hãy bắt đầu an bài hôn lễ đi."

"Vâng." Chúng thần lớn giọng đáp.

"Tốt lắm, các ngươi tiếp tục đi làm việc của các ngươi." Cô Ngự Hàn đứng lên, đi về phía con đường sau bức bình phong, trực tiếp rời khỏi triều đình.

Hiện tại, hắn muốn nhanh nhìn thấy tiểu bảo bối của hắn, nghĩ đến không lâu sau nàng sẽ vì hắn mà mặc giá y (áo cưới), lòng hắn tràn đầy vui sướng.

Hôn lễ của hắn cùng Tiểu Bối Bối, thực làm cho người ta chờ mong, a......

Trở lại tẩm cung, hắn không dừng lại mà đi thằng vào phòng ngủ, đã thấy tiểu bảo bối của hắn còn ôm chăn ngủ vù vù, con ngươi đen của hắn mang ý cười, tiểu thụy trư!

Nhẹ nhàng ngồi bên mép giường, hắn đưa tay kéo chăn, đem nàng nhìn kỹ càng một chút, sau đó cứ như vậy nhìn vẻ mặt ngủ ngọt ngào lại tuyệt đẹp của nàng, quyến luyến đến thất thần......

Mục lục
Ngày đăng: 04/07/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục