Gửi bài:

Chương 270 - Cô Ngự Hàn một thân khôi giáp

Trong rừng hoang vu hẻo lánh, một bóng người nhỏ xinh đẹp nhưng trông hơi thảm hại bước đi lảo đảo.

Huyên Trữ công chúa thở hồng hộc kéo từ bước chạy, xiêm y trên người có vài chỗ rách nát, tóc cũng rối loạn.

Nhưng mà, nàng không rảnh lại đi để ý tới hình tượng cái gì, hiện tại nàng chỉ nghĩ đến một việc–

"Ta phải nhanh một chút tìm được Vương huynh, nhất định phải nhanh một chút, a......"

Không cẩn thận, nàng bị dây leo trong rừng làm vấp ngã, té ngã nặng nề trên mặt đất, lòng bàn tay bị ma sát máu thấm ra.

"Đau quá." Hốc mắt của nàng hồng hồng nhìn lòng bàn tay vừa bùn vừa máu của mình.

Cố gắng chớp chớp mắt thu lại dòng lệ, nàng cố sức đứng lên, mới vừa muốn tiếp tục chạy đi, bỗng nhiên bị vài tên đại hán quấy nhiễu ngăn lại.

Trong đó có một tên miệng râu quai nón trông giống nam nhân thô bạo đi tới trước vài bước, ánh mắt chiếu sáng nhìn chằm chằm Huyên Trữ công chúa mạnh mẽ.

"Tiểu mỹ nhân, vội vã như vậy là muốn đi đâu a?"

Huyên Trữ công chúa chán ghét nhíu mày, lạnh lùng nhìn kẻ chặn đường trước mắt.

"Tránh ra nhanh cho, đừng cản đường của bản công chúa, bằng không bản công chúa cho các ngươi đẹp mặt!"

"Công chúa? Đại ca, nàng nói nàng là công chúa kìa." Một gã tiểu lâu la đi đến đến bên cạnh tên quai nón, vẻ mặt không tin là thật.

Kẻ khác vừa nghe, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cùng nhau cười:"Ha ha ha...... Công chúa? Công chúa không phải đang ở trong vương cung xa xôi sao, làm sao có thể đến nơi ngoại biên này, ha ha ha......"

Huyên Trữ công chúa tức giận xiết chặt tay, lại quên vết thương trong lòng bàn tay, nàng đau đến co rút, lập tức lại buông tay ra.

"Các ngươi là những tên xấu xa, cũng dám nói như vậy với bản công chúa, ta nhất định phải nói Vương huynh chém đầu của các ngươi!"

"Ha ha...... Tốt, chúng ta chờ, nhưng mà...... bây giờ chúng ta vui vẻ một chút rồi nói sau, các huynh đệ, lão Đại chơi xong rồi đến lượt các ngươi a. Ha ha ha......" Tên râu quai nón cười đến bả vai run lên run lên, rất nhiều.

"Được! Lão Đại, chúng ta canh chừng cho ngươi, ngươi chơi cho đã, ha ha ha......" Tên lâu la bên cạnh thét to, tiếng cười tràn ngập dâm uế.

Tức giận trong mắt của Huyên Trữ công chúa dường như muốn bùng lên, đôi mắt của nàng tỏa ra màu tím trong suốt, hung hăng trừng mắt với tên râu quai nón.

(NV: hình như nhớ ko lầm thì Huyên Trữ là con rắn tím, nếu + con rắn vàng thì =con rắn con màu j nhỉ?)

"Xem ra ta không giết ngươi không được!" Huyên Trữ công chúa khẽ nói một tiếng, chịu đựng đau đớn trong lòng bàn tay chém ra một luồng ánh sáng màu tím thằng tiến tới tên râu quai nón.

"Lão Đại cẩn thận!" Bọn Lâu la cùng kêu lên kinh sợ.

Râu quai nón lách qua thoát hiểm, đại đao đồng thời tuốt ra khỏi vỏ, nhổ một bãi bọt, ánh mắt vừa sợ vừa giận:"Hừ! Không thể nghĩ ra được ngươi là người đàn bà có biết chút pháp thuật, xem Lão Tử thu phục ngươi, sau đó lại vui vẻ với ngươi."

Nói xong, hắn giơ đại đao lên vung vung.

Màu bạc sáng chói của thanh đao đối diên tiến đến nàng, đáy mắt của Huyên Trữ công chúa lướt qua một chút hoảng hốt, ánh sáng tím trong lòng bàn tay chém ra bên cạnh, tay còn lại nắm lấy dây leo trước mặt cuộn lại bay về phía tên râu quai nón.

Râu quai nón trốn tránh không kịp, cả người bị dây leo trói lại, hắn bị bắt dùng đao chắn lại:"Hừ, con mẹ nó, các ngươi còn nhìn cái gì, còn không mau tới giúp Lão Tử chặt cái thứ vướng tay vướng chân này ra!"

Hắn giận dữ hét lên với bọn lâu la.

Huyên Trữ công chúa nhân cơ hội chạy mau.

"Chết tiệt, con đàn bà kia chạy, các ngươi nhanh bắt lấy nàng ta cho Lão Tử, đồ đáng chết (*), thế nhưng ám toán Lão Tử như vậy, Lão Tử tuyệt đối làm cho nàng ta đẹp mặt!"

(*): là câu mắng mà mình cho là nặng nên ko tiện dịch đúng nghĩa nha!

Bọn lâu la đều rút đao lớn ra, chạy đuổi theo Huyên Trữ công chúa:"Đứng lại, đứng lại......"

Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng gầm rú càng ngày càng gần, Huyên Trữ công chúa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vừa chay trốn vừa quay đầu, lại nhìn thấy bọn họ ngay phía sau cách nàng không xa.

Nàng sợ tới mức lại vận khí chém ra một luồng ánh sáng, làm cho dây leo ở phía sau cuộn lại ngăn cản bọn họ.

Nhưng mà, như vậy làm cho sự mệt mỏi của nàng càng tăng, pháp lực của nàng lại càng ngày càng yếu, pháp lực thực hiện ra đã không trở thành trở ngại cho bọn thổ phỉ đuổi đến.

Nàng chỉ có thể liều mạng trốn.

"Vương huynh, mau tới cứu cứu Huyên Trữ, Vương huynh...... A......"

Một tiếng kêu sợ hãi, nàng lại đám cỏ bò dưới chân làm vấp té.

"Hừ, xem ngươi còn chỗ nào để trốn, lại thi pháp a, con mẹ nó, dám ám toán Lão Tử, xem Lão Tử ăn xương ngươi!" Tên râu quai nón thu hồi đao, vẻ mặt cười đến dâm uế tiếng tới gần nàng.

Huyên Trữ công chúa sợ hãi bò về phía trước:"Đừng...... Đừng lại đây, không cho phép lại đây, Vương huynh, Vương huynh......"

"Ngươi lại giả làm công chúa a! Ha ha ha......" Tên râu quai nón bổ nhào tới.

"A......" Đôi mắt của Huyên Trữ công chúa trừng lớn, hoảng sợ nhìn tên râu quai nón nhào về phía mình.

Bỗng nhiên, vài mũi tên từ phía đỉnh đầy nàng bay đến, xuyên thẳng qua tên râu quai nón:"Vèo vèo......"

"Oa a!" Tên râu quai nón kêu thảm rồi ngã ra phía sau, bọn lâu la chạu tới đỡ hắn, đều giương đao về phía trước, ánh mắt cảnh giác.

Một quân đội áo vàng từ rừng cây đối diện rất nhanh chạy đến, rất nhanh tới gần bọn họ.

Huyên Trữ công chúa kinh hỉ nhìn mấy thị vệ đó, cực kỳ vui mừng mà khóc:"Mau tới cứu ta, ta là Huyên Trữ công chúa."

Bọn thị vệ đuổi tới cạnh nàng nâng nàng đứng dậy, sau đó đều đồng loạt quỳ xuống:"Công chúa xin thứ cho tội, thuộc hạ cứu giá chậm trễ."

"Bình thân, bắt bọn xấu xa này lại cho ta." Huyên Trữ công chúa chỉ vào thổ phỉ.

Lúc này, cuối cùng bọn lâu la cũng biết sợ, bọn họ đều bõ đại đao quỳ xuống:"Công chúa tha mạng, công chúa tha mạng......"

"Hừ! bọn cặn bã như các ngươi, chết một trăm lần cũng không đủ." Huyên Trữ công chúa quay đầu đi, đối với lời cầu xin tha thứ bọn họ tuyệt không mềm lòng.

Sau khi đợi thị vệ bắt trói bọn thổ phỉ, Huyên Trữ công chúa vội vàng hỏi:" Vương huynh của ta đâu, bây giờ huynh ấy đang ở đâu?"

"Hồi công chúa, bây giờ Vương đang ở biên giới, bắt đầu chuẩn bị tấn công Hắc Phong quốc, Vương lệnh cho bọn thuộc hạ đến các vùng biên giới tuần tra, chính là hy vọng có thể tìm thấy công chúa và Bối Bối tiểu thư trốn thoát được."

Một thị vệ cung kính trả lời.

"Mau dẫn ta đi gặp Vương huynh."

"Vâng."

......

Trở lại quân doanh, Huyên Ninh công chúa mắt thấy xung quanh trăm dặm đều là chiến doanh, bọn lính người người đều mặc áo giáp cầm mâu, toàn bộ chuẩn bị ứng chiến.

"Vương huynh của ta đâu?" Huyên Trữ công chúa hỏi thị vệ hộ tống nàng trở về.

Thị vệ còn chưa nói nói, đã thấy bóng dáng của Cô Ngự Hàn từ trong tướng doanh đi ra trước mặt.

Nước mắt của Huyên Trữ công chúa lập tức chảy ra, hai mắt đẫm lệ sương mù nhìn người đang bước nhanh về hướng mình.

Hắn một thân hắc y khôi giáp, chỉ lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, chỉ là, khuôn mặt luôn tươi cười ra vẻ bất cần đời giờ phút này lại bị che kín bởi u buồn tang thương nồng đậm.

"Vương huynh!"

Nàng khóc la lên, phi thân nhào đến......

Mục lục
Ngày đăng: 27/06/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục