Gửi bài:

Chương 161 - Ánh mắt của nàng, lóe ra hồng

Nàng dừng bước lại, hoảng sợ vội nhìn bốn phía xung quanh, không một bóng người.

Trước khi nàng kịp đặt vấn đề nghi hoặc, trong mấy bụi hoa gần đó bỗng rung động mạnh, nàng cúi thấp đầu nhìn lại, ánh mắt hoảng sợ trợn to, một con cự xà màu hoa lục đang nhanh chóng bò về phía nàng rất nhanh.

"Oa a... Cứu mạng a!" Bối Bối chân mềm nhũn, nhưng cũng cố hết sức chạy thật nhanh, trời ạ, nàng như thế nào lại quên nơi này là xà giới, làm gì có người, chỉ toàn xà là xà.

"Tuôn rơi tuôn rơi..." Hoa lục đại xà từ bụi hoa bắt đầu phi nhanh về phía nàng, mắt thấy càng lúc càng tới gần Bối Bối

Bối Bối sợ đến sắc mặt tái nhợt, hốc mắt nàng trong lúc hoảng sợ đã đỏ cả lên: "Cô Ngự Hàn, ngươi ở nơi nào? Cô Ngự Hàn... Ô ô ô... Mau tới cứu ta, ô ô ô..."

Tại sao nàng lúc nào cũng luôn luôn bị xà truy đuổi thế này, thật không may!

Chạy chạy chạy, bất chợt chân nào vấp vào một tảng đá nằm chắn ngang đường, thân thể không thể khống chế liền ngã chúi về phía trước.

Nàng tuyệt vọng kêu thét chói tai: "Cô Ngự Hàn..."

Tiếp theo, liền nặng nề ngã gục trên mặt đất, cự xà hoa lục tức thì đuổi theo, thân rắn lạnh như băng uyển chuyển quấn lấy nàng, khiến nàng sợ cứng cả người không thể động đậy được.

"Nôn..." Mùi vị gay mũi từ trên thân rắn phát ra, khiến Bối Bối nhịn không được muốn nôn.

Trừ Cô Ngự Hàn ra, nàng không chịu được bất cứ một con rắn nào cuốn lấy nàng.

"Buông, buông..." Bối Bối cả kinh nhìn con rắn màu xanh lòe loẹt đang quấn quanh trên người của mình, nàng cố gắng giãy giụa, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu rắn tại trước ngực của nàng cọ cọ, xúc cảm kinh khủng ác tâm đến mức làm cho nàng muốn lên tiếng thét chói tai.

"Không muốn, không muốn... Buông..." Bối Bối nhịn không được nữa nước mắt bắt đầu tuôn, tuyệt vọng lại không cam lòng nắm chặt nắm tay lại, dùng hết sức vùng vẫy để thoát ra, nhưng không thể thoát được.

"Cô Ngự Hàn, cứu ta, cứu ta..."

Trong khu vườn yên tĩnh, như trước không có một bóng người, trên mặt đất, một con hoa lục đại xà đang quấn lấy thân thể nhỏ xinh của Bối Bối, trên mặt đất quay cuồng.

Bối Bối cảm giác y phục của mình bị đại xà từng chút từng chút cắn xé mở ra, nàng đã khóc không ra tiếng, nói cũng chẳng thành lời, không có người đến cứu nàng, trong tâm nàng sự sợ hãi đã lấn át tất cả, nàng bắt đầu mất đi ý thức giống như một người điên chỉ đang điên cuồng giãy giụa kịch liệt.

"Không được đụng vào ta, buông...ra, a... Cút đi, cút đi..." Nàng tuyệt vọng nhìn y phục của mình bị cắn xé thành năm bảy mảnh, thân rắn lạnh như băng dán sát vào da thịt nàng người nàng đang dần dần bị lộ hết ra, khiến sau gáy nàng bắt đầu dâng lên luồng khí lạnh.

Một nỗi thống hận không cam lòng chịu nhục từ chỗ sâu nhất trong nội tâm của nàng phát ra, nắm lại cắm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, càng thêm kích thích nỗi thống hận điên cuồng trong lòng nàng.

"Ta muốn giết ngươi cái...này người điên, ta muốn giết ngươi... A..." Cả người thống hận làm nàng ngửa mặt lên trời hét lớn, máu đang sôi lên trong huyết quản của nàng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, nhất định giết tên xà muốn xâm phạm này, phải giết hắn.

Hoa lục cự xà vì nàng hét to bất chợt dừng lại một chút, lại tiếp tục nổi điên cắn xé y phục của nàng.

Bối Bối hận đến cả người phát run, liên tục gào thét không ngừng: "A..."

Cả người hoảng sợ kèm theo phẫn hận giống như công phá ý thức của nàng, nàng chỉ cảm thấy ngực càng ngày càng nóng, phảng phất có một cỗ khí đang quay cuồng trong ngực muốn đào thoát ra ngoài, túi gấm đang chứa hắc tinh ngọc bội tựa hồ cảm nhận được cái gì bắt đầu vụt sáng lấp lánh, phát ra quang mang chói lòa, chớp động càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh...

Lúc này, hoa lục cự xà vẫn chưa phát hiện, chỉ lo thể hiện thú tính, cứ điên cuồng cắn xé y phục trên người nàng, áo đã nát hết, bắt đầu tấn công xuống tới quần.

"Ta muốn giết ngươi!" Bối Bối ánh mắt bắt đầu lóe ra ánh hồng quang, là một màu hồng rất khác thường, không phải lệ hồng, là màu đỏ của máu.

Trong lúc nàng hận đến mức tận cùng, giận đến mức tận cùng, nàng nắm tay thật chặt, một cỗ lực lượng từ trong lồng ngực nàng phát đi ra, một luồng ánh sáng mạnh màu phấn hồng thẳng tắp đánh vào trên thân hoa lục cự xà , làm hắn văng ra thật xa.

"Thình thịch!" Hoa lục xà từ giữa không trung văng thật mạnh vào gốc cây đại thụ, sau đó rơi xuống đến mặt đất, thân rắn đồng thời khôi phục thành nhân hình.

"Mỹ... Nhân..." Cái...kia nam tử trong mắt ánh lên vẻ không tin nổi, nhìn Bối Bối, một tia tơ máu từ cái miệng của hắn bất giác chảy ra .

"Nôn..." Chỉ chốc lát sau, nam tử liền phun ra một búng máu, ánh mắt hắn dần dần mất đi thần khí, từ từ trắng dã, hắn cả người co giật vài cái, sau đó, không bao giờ... nhúc nhích nữa, chết không nhắm mắt, thẳng tắp nhìn chăm chú Bối Bối...

"Ngươi đáng chết, ngươi đáng chết, ngươi đáng chết... Ta giết người, ta giết người..." Bối Bối cả người phát run nằm trên mặt đất, thân thể mềm oặt hư nhuyễn đến không thể động đậy nổi.

Nàng thật sự giết người, giết một con rắn, một cái sinh mạng ...

Môi run rẩy, nàng chỉ cảm thấy trước mắt nàng hoa lên, lát chuyển sang hồng, lát biến sang xanh, khiến nàng cảm thấy cảnh vật xung quanh như không ngừng biến đổi màu sắc, nàng không còn đủ tinh lực để đi chú ý sự thay đổi của bản thân, chỉ là chăm chăm nhìn về phía cái tên nam nhân đã chết đang nằm thẳng tắp ở dưới tàng cây kia.

Trong khi đó, Cô Ngự Hàn nhanh như chớp lướt qua lướt lại bốn hướng, qua hết cổng vòm này tới cổng vòm khác, hắn mới vừa rồi hình như nghe được tiếng hét của Tiểu Bối Bối, thanh âm kia rất nhỏ rất nhỏ, hiển nhiên là từ nơi rất xa truyền đến, thanh âm yếu ớt, hắn không biết tại sao trong lòng chợt dấy lên cảm giác khủng hoảng, lo lắng, tim đập dồn dập.

Tiểu Bối Bối, ngươi ở nơi nào?

Hắn nắm chặt tay lại, làm phép khiến cho bản thân lướt qua lại tìm kiếm không ngớt, thân ảnh càng lúc càng nhanh, ảo não hối tiếc cây trâm con rắn nhỏ đã hóa thành lực lượng trở lại trên người hắn, nếu không hắn có thể lập tức tìm được nàng.

Hiện tại, chỉ có thể vô lực quay đầu tìm kiếm lung tung.

Mới vừa rồi, không biết tại sao, hắn đột nhiên cảm giác được pháp thuật của bản thân không thể khống chế, chân khí trong thân thể bất chợt dao động khác thường giống như đang đáp lại một cái gì đó, làm hắn kinh hoảng, tới cùng đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao hắn lại có cảm giác phi thường bất an, chẳng lẽ là Tiểu Bối Bối đã xảy ra chuyện?

"Tiểu Bối Bối, Tiểu Bối Bối... Ngươi ở nơi nào? Trả lời ta, Tiểu Bối Bối..." Hắn nóng ruột kêu to, nhưng trước sau không hề nghe được bất cứ âm thanh gì đáp lại, càng làm cho hắn thêm lo lắng.

................

Bối Bối nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy cả người lúc lạnh lúc nóng thân thể vô cùng khó chịu, thân thể khó chịu nhưng cũng không bằng cảm giác nàng đã giết người – kéo nàng từ trong sự tức giận và hận ý điên cuồng hoàn hồn lại, nàng hốt hoảng một mực nỉ non.

"Ta giết người, ta giết người..."

Đợi tới lúc Cô Ngự Hàn rốt cục tìm thấy Bối Bối, đã thấy nàng nằm trên mặt đất, quần áo không chỉnh tề tơi tả, tim hắn cơ hồ như tan nát, hắn gào thét lớn bước nhanh qua: "Tiểu Bối Bối..."

Là ai, là ai dám khi dễ Tiểu Bối Bối của hắn...

Trong lúc mơ hồ, nàng tựa hồ nghe được thanh âm quen thuộc, nàng ngơ ngác ngẩng đầu, thấy nhân ảnh quen thuộc, trong không khí phấn hồng hư ảo, hướng nàng chạy tới.

"Cô Ngự Hàn..." Tiếng nói nàng đau đớn vỡ vụn kêu to, đôi mắt lạc thần dường như đã bắt đầu có tiêu điểm.

Ngay lúc nàng vừa ngẩng đầu lên, con ngươi đen của Cô Ngự Hàn lóe lên một thoáng, Tiểu Bối Bối của hắn... Ánh mắt thoáng hiện lên hồng quang giống như ánh mắt rắn của hắn... hồng quang rất đạm, nàng ...

Mục lục
Ngày đăng: 12/07/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục