Gửi bài:

Quyển III - Chương 167 - Cuồng phóng

Bối Bối không quay đầu lại, chỉ là đưa tay ra sau lưng phất phất tay giống như đuổi con ruồi quấy nhiễu: "Đừng ồn, đừng ồn, ta và Khả Y vẫn còn chưa nói xong ni."

"Vậy ngươi còn muốn nói đến bao lâu?" Cô Ngự Hàn tuyệt không để ý đến phản ứng vừa rồi của nàng, chỉ là thong thả hỏi, gương mặt tuấn mỹ tươi cười chăm chú nhìn khuôn mặt đang kích động vì tức giận của nàng, trông bộ dáng của nàng so với Hà Khả Y còn muốn phẫn nộ gấp mấy lần, thật không hổ là tiểu bảo bối của hắn, rất thẳng thắng cương trực a...

Bối Bối lại phất phất tay ra phía sau tùy ý buông một câu: "Còn muốn nói một lát nữa, đừng làm ồn."

Ngay sau đó, nàng lại tiếp tục thay Khả Y tức giận bất bình: "Khả Y, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ vì ngươi lấy lại công đạo, a, không phải, là ta nhất định sẽ làm cho người ta thế ngươi lấy lại công đạo!"

Lúc này, nếu không dùng Cô Ngự Hàn thì đợi đến lúc nào, hắn cái kia là một đại, đại nhân vật nếu đem so sánh với nàng cái nhân vật nho nhỏ như thế này thì uy phong hơn nhiều, nàng cũng không cần ra tiền tuyến đấu tranh anh dũng, ha hả...

Khả Y nhút nhát len lén liếc nhìn Cô Ngự Hàn, đáy mắt có giật mình, Xích Diễm Vương dĩ nhiên lại là nam tử tuấn mỹ tuổi trẻ như thế.

Rất nhanh dời đi tầm mắt, nàng có điểm lo lắng kéo kéo tay áo của Bối Bối giọng nói rất nhỏ rất nhỏ, nhắc nhở: "Bối Bối, đối với Vương không nên nói như vậy."

Vừa nói, nàng cúi đầu càng thấp, chân thành đi lên phía trước vài bước: "Dân nữ Hà Khả Y khấu kiến Vương."

Cô Ngự Hàn lúc này mới đem tầm mắt từ trên người Bối Bối thu hồi lại, còn chưa kịp nói chuyện, Bối Bối liền xông lên, bước lên trước che ở trước mặt của Khả Y, đôi mắt trợn to nhìn thẳng vào Cô Ngự Hàn.

"Uy, ta chẳng phải đã nói qua với ngươi sao, ngươi không thể tái truy cứu Khả Y thật lâu, thật lâu trước kia không tiến cung cái sự kiện kia, là nam nhân thì không được lôi chuyện cũ ra nói, nếu không ta không để yên cho ngươi."

Cô Ngự Hàn sảo sảo đem thân dán sát vào nàng, đối diện cùng đôi mắt long lanh nước của nàng, đuôi lông mày nhướng lên trêu cợt không nghiêm túc, con mắt đen thâm thúy lưu chuyển mập mờ đầy ám muội, nhỏ giọng : "Tiểu Bối Bối, ngươi hiện tại đang hoài nghi tính cách của ta sao? Ta nghĩ ngươi phải là người rõ ràng nhất mới đúng chứ."

Trận trận nhiệt khí hùng hồn thoắt cái biến mất, Bối Bối bị ánh mắt của hắn làm cả người run lên, khuôn mặt lập tức ửng hồng, nàng nghiến răng nghiến lợi trợn trừng mắt nhìn hắn.

Cái tên nam nhân này... Không, là cái tên sắc xà này!

Khả Y và Thương Tuyệt Lệ đều có mặt ở đây, hắn dĩ nhiên cứ như vậy quang minh chánh đại đối với nàng thân mật như vậy, cấp khối đậu hủ cho nàng, nàng muốn đâm chết hắn cho rồi, miễn đi theo hắn mất mặt xấu hổ.

"Tiểu Bối Bối, ngươi... Ngô..." Cô Ngự Hàn còn muốn tiếp tục phóng túng nói, đã bị Bối Bối dùng tay bịt lại.

Bối Bối tức giận trừng ánh mắt thẳng vào hắn : "Cô Ngự Hàn, ngươi nói nữa... Nói nữa ta liền độc chết ngươi!"

Kỳ thật, chỉ có Bối Bối mới có thể nghe Cô Ngự Hàn nói mà thôi, bởi vì quá mức xấu hổ, nàng không có lưu ý lời của hắn kỳ thật chỉ là rỉ tai, chỉ có một mình nàng nghe được.

Bất quá, hắn hẳn là sẽ không nhắc nhở nàng, a... bị bàn tay nhỏ bé trắng muốt của nàng che miệng, hắn cũng không khó chịu chút nào, còn có thể ngửi được mùi hương trên làn da của nàng.

Hắn âm thầm liếm liếm lòng bàn tay của nàng, con ngươi đen nhấp nháy. (Htrần: = = sắc ca, lạy anh! Đúng là Bối tỷ đi theo anh dễ đau tim chít thiệt)

Xúc cảm thấp nóng làm Bối Bối tim đập thiếu chút nữa chậm nửa nhịp, nàng giãy dụa, nhưng lại không muốn buông tay ra, chỉ sợ hắn lại lần nữa buông ra những lời lẽ kinh người, rồi lại làm cho hắn không ngừng sỗ sàng, nàng buồn bực chỉ biết nghiến răng nghiến lợi.

Thương Tuyệt Lệ nhẹ nhàng khụ một tiếng: "Bối Bối tiểu thư, ngươi che miệng Vương như vậy, khụ... Đối với chuyện truy cứu hay không truy cứu Bối Bối tiểu thư vừa hỏi lúc trước, Vương sẽ không trả lời được a."

Quét mắt liếc nhìn Thương Tuyệt Lệ, Bối Bối do dự một lúc, rồi mới không cam lòng buông tay xuống, ánh mắt cũng rất hung hăng bắn về phía Cô Ngự Hàn.

Thức thời một chút, nếu không chiều nay ngươi ngủ sàn nhà!

Nhìn thôi cũng đã hiểu ánh mắt của nàng, Cô Ngự Hàn lập tức ngồi nghiêm chỉnh, làm ra vẻ rất nghe lời, con mắt đen nhánh âm thầm liếc về phía nàng cố tình tỏ ra thương cảm ủy khuất. (Htrần: Sắc ca là sói già = =)

Thương Tuyệt Lệ và Khả Y hai người có chút không tự nhiên khi nhìn bọn họ giằng co trong lúc đó, không, phải nói là liếc mắt đưa tình.

"Khụ khụ khụ..." Thương Tuyệt Lệ lại lần nữa ho nhẹ nhắc nhở bản thân đang tồn tại.

Bởi vì bị Bối Bối ngăn trở tầm mắt, cho nên Khả Y không rõ lắm trước mắt xảy ra nhữngchuyện gì, nàng nhìn phía Thương Tuyệt Lệ, có chút muốn nói lại thôi.

Cảm giác được ánh mắt nàng đang nhìn, Thương Tuyệt Lệ cúi đầu nhìn nàng, nàng cuống quít quay mặt đi.

Nhìn Khả Y nhu nhược, yếu ớt, Thương Tuyệt Lệ ánh mắt chớp chớp, có chút không được tự nhiên thu hồi ánh mắt.

Cô Ngự Hàn đưa tay ra, một tay nắm vào vòng eo của Bối Bối, sảo sảo dùng một chút lực đã đem nàng đặt ở trên đùi: "Ngồi xuống trước đã."

Bối Bối nhất thời sững sờ, theo bản năng nhìn về phía Khả Y, khuôn mặt đỏ lên như thiêu đốt, nàng như là chụp phải củ khoai lang nóng, vội vã hất hai tay của Cô Ngự Hàn đang đặt ở thắt lưng nàng, vội vã đứng lên, đi tới bên cạnh Khả Y.

Khả Y bị những cử chỉ thân mật quá mức trước mắt làm hoảng vía mở to đôi mắt, nàng không lên tiếng, nhưng trên mặt cũng đỏ bừng, Vương thật to gan cuồng phóng.

"Khụ, Cô Ngự Hàn, ngươi còn không hỏi Khả Y bị oan khuất như thế nào!" Bối Bối che dấu gương mặt đỏ hồng của mình, muốn chết, tên nam nhân này tuyệt không biết kiềm chế, quả thật đem những người khác xem như trong suốt.

Nàng dùng ánh mắt uy hiếp nhìn chăm chú Cô Ngự Hàn, khuôn mặt nghiêm lại, môi đỏ mọng nhếch lên.

Cô Ngự Hàn lúc này mới thu liễm một chút, ân, hắn biết sự nhẫn nại của tiểu Bối Bối của hắn đã đến cực điểm, cho nên, hắn cũng nên biết điều mà thu binh, a...

Khi hắn xoay mặt về hướng Khả Y, lúc này vẻ tà mị không nghiêm túc biến mất, trên mặt lập tức khôi phục chánh sắc, uy nghiêm kinh người, công phu thay đổi sắc mặt có thể nói là đệ nhất .

"Tuyệt Lệ, ban thưởng ghế ngồi."

"Vâng" Thương Tuyệt Lệ vội đem ghế đi tới bên cạnh Khả Y, ý bảo nàng ngồi xuống.

Bối Bối miệng há tròn lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Thương Tuyệt Lệ, bất quá ánh mắt thể hiện rất rõ ràng — ta cũng muốn!

Lần này, Thương Tuyệt Lệ không đợi Cô Ngự Hàn hạ lệnh, đã rất tự động đem ghế đến cho Bối Bối.

"Ngươi tên gọi là Hà Khả Y?"

"Đúng vậy." Khả Y có chút khẩn trương nhỏ giọng trả lời, đầu một mực cúi xuống vẫn duy trì tư thế cung kính.

Nghe được câu hỏi của hắn, Bối Bối chỉ là đảo cặp mắt trắng dã, thật sự là nói thừa một đống!

"Vết roi trên người của ngươi là do Điền gia đánh?" Cô Ngự Hàn ánh mắt lợi hại quét qua giá y của Khả Y, trên áo hé ra vài vết thương.

Khả Y sửng sốt một chút, không tự giác đưa tay vuốt ve vết rách trên áo, thần sắc có chút cổ quái.

"Này... Không phải bị đánh, là dân nữ lúc trốn bị dây thừng cột trên người lưu lại " Khả Y ngẩng đầu đáp lời, đôi mắt ánh lên tia mờ mịt.

"Dân nữ bị trói tại trong phòng tân hôn, đột nhiên không biết như thế nào, khí lực bỗng trở nên mạnh mẽ, vì vậy liền tránh thoát."

Khả Y bổ sung, nàng thật sự không biết bản thân khi đó là làm sao vậy, chỉ là cảm giác được cả người khí huyết mạnh mẽ lưu thông, một cỗ lực lượng mạnh mẽ trong cơ thể nàng trào lên như muốn thoát ra ngoài, vì vậy đã giúp nàng tránh thoát dây thừng.

Mục lục
Ngày đăng: 04/07/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục