Gửi bài:

Chương 238 - Nương tử nói là phải

Tuyết phủ lên mặt đất, căn bản thật trơn nhẵn cho tới giờ phút này trở nên hỗn độn, có thể thấy được vừa rồi trải qua"Đánh nhau" kịch liệt cỡ nào

"Không được, thật sự không được,cho ta nghỉ một chút trước." Bối Bối dựa vào một gốc cây mai, thở hổn hển.

Cô Ngự Hàn từ trên đỉnh cây hoa mai bay xuống, đứng ở trước mặt nàng, tràn đầy ý cười nhìn khuôn mặt của nàng đỏ bừng lên vì vận động.

"Tiểu Bối Bối, mới như vậy đã không chịu nổi rồi? ngay cả quần áo của ta nàng còn không có chạm vào nha." Khuôn mặt anh tuấn của hắn tươi cười rạng rỡ, so với dáng vẻ thở hổn hển như trâu của nàng, hắn càng có vẻ nhàn nhã thoải mái.

Bối Bối thở phì phò, ánh mắt trừng trừng bắn về phía hắn, nhìn bộ mặt thể hiện tinh thần sảng khoái của hắn, muốn gào lên, rất muốn đánh ra một quyền.

"Trứng thối, ta không nói chuyện với chàng!"Miệng nàng thoáng nói ra.

Chiến tranh nóng không thắng, quyết định áp dụng chiến tranh lạnh, không để ý tới hắn sẽ không lại thua thảm như vậy nha.

Cô Ngự Hàn cúi đầu cười, cũng không dám cười ra tiếng, bằng không lỡ mà bị Tiểu Bối Bối của hắn nghe được thì càng thêm khó dỗ.

Hắn áp sát mặt của nàng, lấy tốc độ nhanh như sét đánh khiến người ta không kịp bịt tay mà hôn lên gò má phần hồng của nàng, thấy nàng phát bão trước mắt lại nhanh chóng thoái lui.

"Cô Ngự Hàn, chàng...... Chàng không được phép hôn ta, đừng tưởng rằng hôn một cái thì ta liền tha thứ cho chàng."

Nàng dứt khoác xoay người đưa lưng về phía hắn, tiếp tục dựa vào thân cây thở, vù vù, thở hổn hển lâu như vậy như thế nào còn chưa thở xong a, nàng thật sự chẳng có ích gì, chán thật!

Hắn tiến đến bên tai của nàng, mặt dày ra muốn lấy lòng nàng:"Hôn một cái không tha thứ, vậy hôn vài cái thì như thế nào?"

Nói xong, hắn còn thuận thế vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng giúp nàng thuận khí, một dáng vẻ lấy lòng nàng.

Bối Bối động tác rất nhanh quay đầu lại, tức giận phủi tay hắn xuống:"Ai thích được chàng hôn nhiều cái, sắc phôi!"

"Nàng thích a." Hắn xấu xa cười, duỗi tay ra liền đem nàng đang tránh hắn mà ôm vào lòng.

"A, ngươi làm sao vậy a." Bối Bối bị hành động đột ngột này của hắn làm cho kinh ngạc một chút, theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ hắn, để phòng ngừa mình bị ngã xuống.

Vững vàng ôm lấy nàng, hắn hạ thấp mắt cong môi:"Đương nhiên là ôm nàng trở về a, nàng không phải rất mệt hay sao, hay là nàng thích tự mình đi về, nếu nói như vậy thì......"

Hắn cố ý không dấu vết nói chậm lại, âm thầm chờ nàng nói tiếp.

Quả nhiên, nàng lập tức vội vàng đánh gãy lời nói của hắn:"Đúng vậy đúng vậy, ta thực sự rất mệt rất mệt, phiền chàng vất vả một chút ôm ta trở về đi, cám ơn!"

Nàng nở nụ cười ngọt ngào tươi sáng, hai tay càng thêm ôm chặt cổ hắn, thoáng ám chỉ cho hắn một chút, nàng là sẽ không tha bỏ tay ra.

Sức lao động miễn phí, không cần trả tiền, a......

Cô Ngự Hàn sao lại không biết suy nghĩ trong lòng của nàng, hắn muốn dẫn đường nàng nghĩ như vậy, xem nàng hiện tại đắc ý đã quên vừa rồi nói không muốn nói nói chuyện với hắn nha, còn nói cám ơn với hắn!

Thật dễ lừa gạt, a......

Trở lại Xích Diễm cung, trưởng lão lại sớm đã chờ đợi ở bên trong cung điện.

Bối Bối vỗ vỗ bờ vai của hắn, thấp giọng nói:"Cô Ngự Hàn, mau buông ta xuống, trưởng lão ở đây nha."

Hắn nhíu mày, không định thả nàng xuống chút nào, thấy hắn thờ ơ yêu cầu với yêu cầu của mình, phấn quyền của nàng vừa đấm vừa đẩy trên bờ vai của hắn, khuôn mặt xấu hổ lúng túng âm thầm đỏ lên.

"Buông ra nhanh một chút, bị trưởng lão lão nhân gia thấy được không tốt đâu."

"Tiểu Bối Bối, thì ra nàng cũng biết thẹn thùng a, ta còn nghĩ nàng ngay cả việc bổ nhào vào ta cũng đã làm, chuyện phóng khoáng như vậy đều làm không chỉ một lần, hẳn là sẽ không lại để ý chút thân mật nho nhỏ này mới đúng." Cô Ngự Hàn môi nở nụ cười rộng, tươi cười rất ái muội.

Thấy hắn căn bản vốn là luôn muốn trêu cợt tâm trạng của nàng, Bối Bối vừa tức lại lúng túng dứt khoát đưa tay véo lỗ tai hắn, làm ra vẻ uy hiếp:"Chàng thả ta xuống hay không, không để ta xuống lỗ tai của chàng liền chuẩn bị gặp tai ương."

"Oa, nương tử thật hung dữ hãn, vi phu hơi sợ." Hắn lại biểu hiện ra vẻ thật sợ vợ, lại tự rước lấy một phấn quyền của nàng.

"Được được được, nương tử yêu cầu như thế nào vi phu đều tuân mệnh là được, đừng đá đừng đá...... Ai, cẩn thận không nên đá vào chỗ đó, hạnh phúc của nàng sẽ không còn nha." Hắn nháy mắt mấy cái với nàng, nhanh chóng buông tay thả nàng xuống, đỡ phải chịu lỡ mà nàng cô gái nhỏ này thật sự đá vào nơi không nên đá của hắn, vậy hắn không được bồi thường mất.

Bối Bối vừa đứng ổn, lập tức liền chạy cách hắn vài bước xa, xấu hổ tức giận liếc hắn một cái, sau đó nhanh chóng hướng tới một bên kia của trưởng lão.

Nghe có tiếng bước chân, trưởng lão quay đầu lại, nhìn thấy là Bối Bối, lập tức nở ra mụ cười tươi hiền lành:"Bối Bối tiểu thư."

"Trưởng lão đến tìm Cô Ngự Hàn nói chuyện chính sự đi, ha ha, ta đây sẽ không quấy rầy, bye bye."

"Bối Bối tiểu thư đi thong thả."

Bối Bối cười hớ hớ khoát tay, sau đó chạy trốn giống như bay, chạy trốn thật nhanh vào bên trong, giống như phía sau có cái gì đuổi theo nàng.

Cô Ngự Hàn đi tới, đôi mắt đen mỉm cười nhìn bóng dáng của nàng ẩn vào trong phòng.

Trưởng lão cúi đầu hành lễ:"Vương."

"Trưởng lão có việc?" Cô Ngự Hàn thu hồi ánh mắt lại, nhìn về phía trưởng lão.

"Là như vầy, thuộc hạ đến để bẩm báo một chút, ngày mai sẽ đi đến Huyền Thiên Tự làm pháp sự, mời Vương cùng Bối Bối tiểu thư ngày mai cần phải khởi hành vào giờ lành."

Nghe vậy, tâm trạng của Cô Ngự Hàn vui hẳn lên, bạc môi khẽ hé mở:"Được, nói cho bổn vương, giờ nào là giờ lành?"

"Giờ Dần." Trưởng lão bấm quẻ, xác định lại một lần mới trả lời.

Đuôi lông mày của Cô Ngự Hàn giật giật:"Giờ Dần? Ừ...... Bổn vương đã biết, đến lúc đó ngươi chuẩn bị tốt tất cả đi, ta sẽ dẫn Bối Bối đến đúng giờ."

Giờ Dần...... Nhìn thấy được là Tiểu Bối Bối của hắn sẽ bất mãn rồi, canh ba sau liền đánh thức nàng, hậu quả kia...... A......

"Vương, lần này ra cung cần ở lại Huyền Thiên Tự ba ngày, thuộc hạ trong khoảng thời gian này sẽ ở lại trong cung vì Vương cùng Bối Bối tiểu thư mà cầu phúc, sau ngày về, liền có thể cử hành hôn lễ đại điển." Trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt lóe ra ánh sáng chờ mong.

"Ừ, bổn vương muốn tất cả đều được sắp xếp hoàn mỹ nhất, không dung thứ cho bất kì sai lầm gì biết không?" Ánh mắt của Cô Ngự Hàn ngược lại rất nghiêm túc, hắn muốn cho Tiểu Bối Bối giữ lại hồi ức đẹp nhất tốt.

"Thuộc hạ hiểu được, Vương cứ việc yên tâm."

"Tốt lắm, ngươi lui xuống đi." Cô Ngự Hàn khoát tay, lòng sớm đã bay về phía bên trong phòng ngủ, thật muốn mạnh mẽ ôm tiểu bảo bối của hắn hôn sâu một cái!

"Vâng, thuộc hạ cáo lui." Ánh mắt của Trưởng lão tràn ngập ý cười, cúi đầu rời đi.

Mục lục
Ngày đăng: 01/07/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục