Gửi bài:

Chương 222 - Một cái tát

Giọng nói hơi run của nàng, yếu đuối mang theo sợ hãi, truyền vào trong tai hắn, làm cho hắn càng thêm đau lòng.

"Được, vậy nàng an tâm đứng ở nơi này, ta đi mời Bối Bối tiểu thư lại đây."

Hắn hơi đẩy ra nàng, cử động tay thật cẩn thận...... nàng không ra tiếng ngầm đồng ý, vuốt nhẹ hai má của nàng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên bờ má của nàng, động tác dịu dàng thương tiếc.

"Bảo Quan Quan ở bên cạnh nàng...... Ta sẽ trở lại rất nhanh, nhất định trở lại rất nhanh." Hắn yên lặng nhìn nàng, thận trọng hứa hẹn với nàng.

Giọng nói của hắn, trầm thấp lại có lực, làm cho nàng không khỏi tin cậy.

Trong nháy mắt ánh mắt rơi vào mông lung, nàng nhẹ nhàng gật đầu:"Uhm, ngươi...... Ngươi phải nhanh trở về."

Tiếng nói của nàng bởi vì khóc mà khàn khàn, cũng đã khôi phục một tia bình tĩnh.

"Được." Giọng nói của hắn cũng khàn khàn như vậy, mang theo tình cảm sâu đậm.

......

Huyên Trữ công chúa đứng ở bên giường, vẻ mặt lo lắng nhìn ngự y bôi thuốc cho đường huynh.

Nghe hắn càng không ngừng phát ra kêu rên, Huyên Ninh công chúa gấp đến độ phát bực:"Đường huynh, đừng la nữa, nam tử hán đại trượng phu chịu chút đau liền kêu thành như vậy, phiền chết người."

"Đường muội, vết thương cũng không phải trên người muội, muội đương nhiên không kêu, a...... Tiểu tiện nhân chết tiệt, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta!" Quan Hoa tiểu Hầu gia phẫn nộ khuôn mặt thanh tú méo mó đáng sợ.

Huyên Trữ công chúa nghi hoặc :"Đường huynh, vì sao Hà Khả Y đối phó với ngươi như vậy?"

"Còn không phải nàng ta, con kỹ nữ kia giả vờ thanh cao, ta đường đường tiểu Hầu gia bằng lòng muốn nàng ta, một nữ nhân đã qua một đời chồng, đã là nể mặt nàng ta lắm rồi!" Quan Hoa tiểu Hầu gia tức giận đấm xuống mép giường một cái, lại tác động đến chân bị thương, làm cho hắn lại kêu rên một tiếng.

"Tiểu Hầu gia, xin ngài đừng cử động, bằng không lão phu không có cách nào bôi thuốc." Ngự y nhíu mày, thận trọng lên tiếng.

Huyên Trữ công chúa hít sâu một hơi, ánh mắt bắn ra mũi nhọn lạnh lùng mà nghiêm khắc, nàng tiến sát thêm vài bước, từ trên cao nhìn xuống chằm chằm vào tiểu Hầu gia.

"Đường muội, muội...... muội làm gì mà nhìn ta hung hãn như vậy?" Quan Hoa tiểu Hầu gia bị nàng nhìn trong lòng có chút run sợ.

Huyên Trữ công chúa vươn tay chỉa chỉa mũi của hắn:"Ngươi nói, ngươi cưỡng bức Hà Khả Y không phải?"

Quan Hoa tiểu Hầu gia rụt đầu lại, có chút chột dạ, lại không cam lòng mình bị đường muội hù dọa, vì thế phải kiên trì "quang minh chính đại" mà ngẩng đầu.

"Cái gì cưỡng bức, cái gì yếu đuối, dù sao nàng ta sớm hay muộn cũng là người của ta, hơn nữa muội giúp ta an bài, cơ hội tốt như vậy......"

"Ba."

Quan Hoa tiểu Hầu gia còn chưa nói xong, Huyên Trữ công chúa đã tát một cái thật mạnh trên mặt hắn, đùng đùng mắng:"Đường huynh, ta thực khinh bỉ ngươi, ta giúp ngươi lấy lòng Hà Khả Y, lấy thắng được tâm hồn của nàng, không phải cho ngươi làm hành động cầm thú này, ngươi xem nữ nhân là cái gì a!"

"Muội......" Quan Hoa tiểu Hầu gia xoa xoa gương mặt bị đánh, phẫn nộ hàm chứa trong giọng nói, tròng mắt dường như muốn trừng lên, lại không dám phát giận ra ngoài.

"Ngự y, ngươi tốt nhất đem chân của hắn trị thành tàn phế luôn đi." Huyên Trữ công chúa tức giận cực điểm bỏ xuống một câu, sau đó phất tay áo rời đi.

......

Huyên Trữ công chúa mang theo cung nữ, hơi do dự đi vào cung điện của Khả Y.

Nàng đi thẳng vào,Quan Quan lập tức đi ra nghênh đón:"Nô tỳ khấu kiến công chúa."

"Hà Khả Y đâu?" giọng nói của Huyên Trữ công chúa đã không có ngang ngược như trước kia, lại có nhiều tia hòa dịu.

"Khả Y tiểu thư ở bên trong nghỉ...... nghỉ ngơi." Ánh mắt của Quan Quan hơi lóe sáng, trong lòng âm thầm lo lắng, giờ phút này Khả Y tiểu thư có thể không có một chút nào tâm trạng tiếp đãi công chúa a.

"Dẫn ta đi gặp nàng ta." Huyên Trữ công chúa ra mệnh lệnh.

Quan Quan gật đầu mạnh, hít một hơi thật sâu, sau đó cố lấy dũng khí, có chút lắp bắp nói:"Bẩm công chúa, Khả Y tiểu thư nàng ấy...... Nàng ấy ngủ rồi, sơ rằng không thể......"

"Láo xược, bây giờ bản công chúa muốn gặp nàng ta, ngươi dám ngăn trở ta?" Thái độ của Huyên Trữ công chúa rất quyết liệt.

Quan Quan bị giọng nói nghiêm khắc của Huyên Trữ công chúa làm hoảng sợ, bả vai của nàng run rẩy, không còn cách nào chỉ có thể nói:"Vâng...... vâng, nô tỳ lập tức dẫn công chúa đi gặp Khả Y tiểu thư."

Khả Y yên lặng nhìn về cửa phòng ngủ, kỳ thật nàng sớm đã nghe được giọng nói của Huyên Trữ công chúa, nhưng mà nàng chưa đi ra ngoài nghênh đón.

Tiếng bước chân càng lúc càng tới gần, thân thể của nàng bắt đầu cứng lại, ngay sau đó, nàng nghe được tiếng gõ cửa:"Cốc cốc cốc......"

Nàng còn chưa kịp mở cửa, cửa liền bị đẩy ra, Huyên Trữ công chúa như tiến vào chỗ không người.

Khả Y sa sầm mày liễu, nếu như trước đây, nàng sẽ rất kính sợ đi qua hành lễ, nhưng mà hôm nay, nàng chỉ có vừa lạnh nhạt vừa thống hận nhìn Huyên Trữ công chúa, không nói tiếng nào.

Huyên Trữ công chúa nhìn thấy gương mặt lạnh lùng không biết sợ của Khả Y, nàng hơi giận, lại áp chế xuống, giọng của nàng thanh thanh, dùng cách làm ầm ỉ để che dấu sự khó xử không biết lý do của mình.

"Hà Khả Y, ngươi không thấy bản cung đến đây sao? Ngay cả hành lễ cũng không biết."

Khả Y nắm chặt tay lại, đấu tranh một hồi lâu, thầm than một tiếng, hạ thấp người hành lễ:"Khả Y khấu kiến công chúa."

Giọng nói của nàng nhàn nhạt khàn khàn, vừa nghe đã biết là mới khóc xong.

Huyên Trữ công chúa nhẹ nhàng than nhẹ:"Miễn lễ đi."

Tiếp theo, trong không khí tràn ngập một cỗ yên lặng buồn bã, các nàng ai cũng không chịu mở miệng, Khả Y từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu xuống, tầm mắt của Huyên Trữ công chúa quan sát qua lại bốn phía của cung điên, cũng không biết muốn nói gì.

Cuối cùng, rốt cục Huyên Trữ công chúa nhịn không được trở thành người đầu tiên đánh vỡ sự yên tĩnh, bởi vì nguyên nhân nào đó mà rõ ràng có chút lúng túng:"Việc đó...... Hà Khả Y, bản cung cũng không dự liệu đến sẽ xảy ra chuyện như vậy, ngươi...... Kỳ thật đường huynh của ta cũng không sai...... Khụ......"

Mới nói đến câu cuối kia, nàng suýt nữa bị chết đuối trong nước miếng của mình, rốt cuộc nàng đang nói cái gì, rõ ràng là muốn nói đường huynh đã làm sai, nhưng mà...... Nàng là công chúa nha, nếu nói đường huynh làm sai chẳng khác nào nói mình làm sai?

Phiền chết được, sớm biết rằng không nên lội qua dòng nước đục này, nếu Vương huynh biết nàng lại làm hỏng chuyện, Vương huynh sẽ tức giận.

Khả Y càng thêm nắm chặt tay thành quyền, móng tay dường như muốn đâm sâu vào lòng bàn tay, từng trận đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến, bức tỉnh lý trí của nàng.

Nàng nuốt một hơi, nhỏ giọng nói:"Là dân nữ không xứng với tiểu Hầu gia."

Thật hận, chẳng lẽ công chúa là có thể thao túng ý nguyện của người khác như vậy , điều khiển cuộc sống của người khác sao?

"Ngươi...... Ngươi biết là tốt rồi, về sau...... Về sau ít đi gặp đường huynh của ta đi." Miệng của Huyên Trữ công chúa trở nên thật gượng gạo.

Sau đó, nàng vẫy vẫy ống tay áo, ra vẻ cao nhã:"Lời của bản cung muốn nói cũng đã nói xong, ngươi tự giải quyết cho tốt."

"Khả Y cung tiễn công chúa."

Nhìn bóng dáng của công chúa, cuối cùng lòng bàn tay của Khả Y vẫn bị móng tay đâm vào thấm máu, cánh môi của nàng hết sức cắn chặt, mâu để xẹt qua nỗi căm hận thật sâu đậm.

Mục lục
Ngày đăng: 01/07/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục