Gửi bài:

Chương 119 - Ngả bài

Không có ý định lên tiếng, bạc môi của hắn cong lên đọng thành một nụ cười, chờ nàng phát hiện ra chỗ khác thường.

Bối Bối trốn trong ổ chăn, vô cùng hoảng sợ vì thấy y phục trên người mình... tự nhiên biến mất ! (th0 : ak ak ... sợ thật!!!)

Quần áo của nàng đâu rồi ? Tại sao lại có thể như vậy ? Lúc ngủ rõ ràng nàng có mặc y phục ! Chẳng nhẽ đêm qua nàng mộng du, tự cởi quần áo của mình ?

Đôi mắt hạnh to tròn mở lớn, nàng đột nhiên cảm thấy... không đúng ! Ổ chăn bình thường không có Cô Ngự Hàn sẽ không ấm như vậy ! (*ngượng*)

Nàng lập tức kéo chăn, vừa hé mắt ra, trước mặt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú to đùng, mang theo nụ cười gian tà mà nàng quen thuộc nhất !

"A... Cô Ngự Hàn ? Ngươi ngươi ngươi... Tại sao ngươi lại ở đây?" Bối Bối giật mình kinh hãi nói lắp bắp, sao lại có thể như vậy ? Thế nào vừa tỉnh giấc, hắn dĩ nhiên lại ngủ bên cạnh nàng, càng kinh khủng hơn là, trên người hắn cũng không mặc quần áo !

Chẳng lẽ là tối hôm qua bọn họ...Không phải đang ở trong mộng?

Cô Ngự Hàn đưa tay, vỗ mạnh lên chiếc mông mềm mại của nàng, cảm giác đau đớn lập tức khiến nàng thốt lên: "Đau quá!"

Hắn đánh rất mạnh, nàng mếu máo xoa xoa cái mông đáng thương.

Con mắt anh tuấn đầy ám muội, hắn cười gian ác: "Nếu ta không ở đây, vậy tối qua ai thỏa mãn ngươi ?" ( th0 : = = thô bỉ thần công cái thế ! )

"A, ngươi ngươi ngươi... Chúng ta, chúng ta tối hôm qua... Thật sự..." Bối Bối nói lắp đến gần như sắp cắn vào đầu lưỡi của mình.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn đổi sắc, không để ý đến sự kinh ngạc của nàng, bắt đầu thu thập tính sổ, giọng nói của hắn đột nhiên thay đổi, trở nên nguy hiểm: "Tiểu Bối Bối, ngươi nói xem, cầm lệnh bài ta tặng để chơi trò mất tích thế này, ta phải xử lý ngươi thế nào đây ? Là ba ngày không xuống giường được, hay năm ngày, hoặc bảy ngày..." ( *ba trấm* hắc hắc )

Bối Bối càng nghe càng ù ù cạc cạc, nàng phải cố gắng mới lấy lại được khả năng suy nghĩ của mình, đưa tay bịt miệng hắn lại: "Khoan!"

Vừa tức vừa giận trợn mắt nhìn hắn, bao ấm ức tủi thân từ lúc rời cung tới giờ theo cơn giận dữ trút ra, mặt nàng căng cứng: "Cô Ngự Hàn, ngươi dựa vào cái gì mà đến đây đòi trừng phạt ta ? Dựa vào cái gì mà lại ngủ ở trên giường của ta ? Càng dựa vào cái gì... Chiếm tiện nghi của ta ? Cho ngươi hay, ngươi đã không còn tư cách!"

"Ta đã cắt đứt với ngươi, cũng không muốn gặp lại ngươi nữa!" Nàng xoay đầu sang một bên, giãy dụa rời khỏi ổ chăn, lại bị hắn mạnh mẽ đè lại.

Hắn nghiêng người ôm lấy nàng, không cho nàng tiếp tục lộn xộn, mày kiếm cau lại, con ngươi đen mơ hồ bốc lên ngọn lửa giận dữ, giọng nói cũng tràn ngập mùi thuốc súng: "Ngươi đang nói gì ? Cắt đứt ? Ngươi nhắc lại lần nữa xem, thử nhìn xem ta có cái tư cách kia trừng phạt ngươi hay không ? Mau nói!"

Bối Bối nuốt nuốt nước miếng, có chút khuất phục, nàng sợ hắn ở trước mặt mình tức giận, bộ dáng âm trầm lạnh lẽo, khiến khí thế của nàng lập tức biến mất.

"Nói... Nói thì nói, chẳng lẽ ta sợ ngươi sao ? ta nhất định phải cắt đứt...Ưm..." Vẫn chưa nói xong, môi của nàng đã bị hắn thô bạo chặn lại, hắn mang theo tức giận gặm cắn đôi môi non mềm của nàng đến phát đau.

Hôn mãi đến khi nàng thiếu dưỡng khí sắp không thở nổi, hắn mới từ từ buông ra, ánh mắt áp sát vào nàng, nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng giống như tức giận lại giống như oán trách: "Ngươi là con rùa nhỏ, có việc gì không thể chờ đến lúc ta về cung nói với ta sao ? Dĩ nhiên... Chỉ dặn lại Anh Nhi một câu khiến ta vô cùng tức giận, sau đó chạy trốn mất tăm mất tích, bắt ta kéo lê thân thể mệt mỏi đi khắp noi tìm ngươi, ngươi nói xem, mình còn có lương tâm hay không ?"

"Ai bắt ngươi tìm, ta ước gì mình không bao giờ gặp lại ngươi!" Bối Bối cứng rắn phản bác, nàng khó khăn lắm mới có thể thuyết phục bản thân không quay đầu lại, không cần... gặp hắn nữa, tại sao hắn lại chạy tới đây... quấy rối cuộc sống tự do của nàng.

"Ngươi... Ngươi nữ nhân này, tức chết ta !" Cô Ngự Hàn xoay người sang một bên, âm thầm nuốt hận.

Thấy thế, Bối Bối càng giận dữ, ôm lấy chăn ngồi dậy: "Muốn phát giận thì hồi vương cung của ngươi mà phát, đem tính tình Đại Vương của mình phát cho hết đi!"

Cái gì chứ, đã không xin lỗi còn mắng nàng, mỗi lần tìm được nàng, nếu không phải là đe dọa, thì cũng là tức giận hoặc trừng phạt, cút đi, nàng thiếu hắn cũng không chết !

Con ngươi đen của Cô Ngự Hàn nheo lại, không bỏ qua khóe mắt đang đỏ lên của nàng, con mắt rưng rưng lệ mang theo ấm ức, trong lòng hắn bỗng chốc mềm nhũn.

Thở dài một tiếng, hắn ngồi dậy, ôm cả người nàng vào lòng, vòng tay sít thật chặt: "Hãy nghe ta nói, ta biết ngươi ở trong cung chịu nhiều oan ức, nhưng là...Ngươi cũng không thể không nói tiếng nào đã bỏ đi được, ngươi có biết sau khi về cung không thấy ngươi ta có bao nhiêu lo lắng ?"

"Ngươi nói dối, thực ra là ngươi trốn tránh không muốn gặp ta, ngươi cho rằng ta đẩy muội muội của ngươi xuống hồ, còn quát ta, khiến tất cả mọi người đều theo ngươi ức hiếp ta, ta thiếu nợ các ngươi sao ? Tại sao ta lại phải ở nơi vương cung đáng hận kia, ta chán ghét vương cung của ngươi, chán ghét phải sống ở đó, chán ghét ngươi không hỏi ý kiến ta, ép buộc ta làm cái vương hậu quỷ quái gì, ai muốn gả cho ngươi ? Ta không muốn cũng không cần, ta không thích vương cung, tại sao không thể rời đi!" Bối Bối chan chát hét lại hắn, đôi mắt cũng không chịu thua kém long lanh nước.

Nàng rất giận, thấy bản thân bị oan khuất đến bốc hỏa, nếu không phải hắn không muốn gặp nàng, nàng sẽ không nghẹn cơn oan ức mà bỏ đi.

"Đều tại ngươi, đều tại ngươi... Ô ô ô... Đều tại ngươi, khiến ta không vui, khiến ta khổ sở, ta ghét ngươi, ô ô ô..." Nghĩ đến cuối, nàng trút hết lên người hắn, dùng tay đấm vào ngực hắn, mong có thể mang toàn bộ nỗi lòng của mình trút sang cho hắn.

Cô Ngự Hàn lẳng lặng để cho nàng trút giận, nhìn nàng rơi lệ, từng hạt tưng hạt rơi vào trong lòng hắn, thật nặng nề...

Tiểu bảo bối quật cường của hắn, khóc...

Nhẹ nhàng ôm lấy nàng, để nàng ở trong lòng mình khóc cho thỏa, kéo chặt chăn, quấn lấy hai người chặt chẽ nằm cùng nhau, tinh tế cảm nhận sự yếu ớt của nàng, hắn không lên tiếng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giúp nàng dễ hô hấp.

Không biết khóc bao lâu, tiếng khóc của nàng dần dần chuyển thành nức nở, bả vai run run.

"Tiểu Bối Bối, ta rất xin lỗi vì lúc xảy ra chuyện đã rống giận với ngươi, lúc ấy ta quá lo lắng, chân Huyên Trữ... Là do lúc nhỏ ta tu pháp không cẩn thận làm bị thương, việc đó vẫn khiến ta ân hận khôn nguôi, khi ta nhìn thấy nàng rơi xuống hồ, ta không cách nào áp chế cơn sợ hãi chuyện xưa lặp lại, ta sợ nàng một lần nữa nàng lại phải nằm liệt trên giường nhiều năm..."

Yết hầu co rút lại một cái, thanh âm của hắn có chút chua chát: "Chân của nàng là do ta đả thương, suốt ba năm không thể di động, chỉ có thể nhờ người khác khiêng đi khắp nơi, khi đó nàng ngày nào cũng khóc, nhưng lại không hề oán trách kẻ gây nên là ta một câu, ta thân là vương, nhưng lại không thể vì muội muội của mình làm gì, điều này làm cho ta cảm thấy xấu hổ, cuối cùng, ta tìm được Thiên Sơn dược tiên, dựa theo yêu cầu của Thiên Sơn dược tiên, ta phải ba quỳ chín lạy đi lên Thiên Sơn, hắn mới bằng lòng cứu Huyên Trữ, vì đền bù ta lỗi, ta... Quỳ đi lên..."

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của hắn cứng lại khàn khàn.

Mục lục
Ngày đăng: 21/07/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục