Gửi bài:

Chương 186 - Chủ nhân của ngọc bội

"Cẩn... Cẩn thận một chút." Thương Tuyệt Lệ đưa nước tới, nhịn không được lại bổ sung thêm một câu.

Khả Y tiếp nhận chén nước: "Cám ơn."

Đang cầm chén nước đưa tới khóe miệng, rồi cảm giác được một đạo tầm mắt ép sát lại đây, nàng không được tự nhiên nhẹ thổi chén nước nóng, ngước mắt, cẩn thận nhìn hắn một cái: "Thương công tử, tôi... tôi nghĩ tôi đã khá hơn nhiều rồi, không cần ... không cần tiếp tục làm phiền công tử chiếu cố."

Thương Tuyệt Lệ thoáng sững sờ, khuôn mặt hàm hậu có chút nóng lên, hắn thối lui vài bước, suy nghĩ một chút mới nói: "... Ta đây đi ra ngoài trước, nếu có chuyện gì có thể gọi tỳ nữ tìm ta."

Khả Y hơi hơi gật đầu, cước bộ của hắn thoáng dừng, mới xoay người đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của hắn biến mất sau cánh cửa, Khả Y mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, chậm rãi nâng chén uống nước.

...

Cô Ngự Hàn dẫn tiểu nữ nhân không an phận kia đi vào gian phòng, đem nàng ấn ngồi ở trên một chiếc ghế mềm mại, khoanh tay trước ngực mắt nhìn xuống nàng: "Nói, ngươi mới vừa rồi đến gian phòng của Hắc Khi kia đã những làm gì?"

Nhìn hắn một bộ bộ dáng bắt kẻ thông dâm, Bối Bối nhịn không được bật cười: "Cô Ngự Hàn, ngươi có biết hay không ngươi hiện tại rất giống đố phu a." (Htran: Đố phu = ngược nghĩa với đố phụ. Người chồng ghen tuông đố kị... haiz...)

"Không cho phép nói lảng, nghiêm túc trả lời vấn đề của ta." Hai tay hắn giữ lấy hai bên trán của nàng, uy hiếp nàng trả lời.

"Được rồi, thật sự là sợ ngươi, chưa từng thấy nam nhân nào nhiều chuyện hay để ý như vậy." Bối Bối giơ tay lên ra vẻ đầu hàng, ánh mắt vui vẻ liên tục nhìn khuôn mặt tuấn tú đã dài thượt ra của hắn.

Nàng tuyệt không sợ khuôn mặt thối của hắn, ngược lại giơ tay kéo hắn ngồi xuống, đưa tay kéo hai bên má của hắn ra: "Ta mới vừa rồi chỉ bất quá đi xem một chút tình trạng Hắc Khi Phong phục hồi như thế nào mà thôi, a... Để đề phòng ngươi nói mà không giữ lời a."

Nghe vậy, tuấn mục của hắn bắn ra quang mang hung ác: "Ta giống như cái loại người nói không giữ lời đó sao? Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, ngươi đừng nghĩ chống chế, ta đã cứu Hắc Khi Phong, ngươi cũng nên giữ lời theo ta hồi cung, ta đã cho người chuẩn bị, chúng ta rất nhanh có thể lên đường hồi cung."

"A, nhanh như vậy a." Bối Bối nhịn không được cúi đầu kêu rên, thật sự phải về cái lồng chim kia a? Không muốn! (Htran: Há há há ... Cả cái hoàng cung hoa lệ của anh mà chị coi như cái lồng chim há há há ...)

"Ngươi đây là cái vẻ mặt gì, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý? Ta đây tuyệt không để ý đem Hắc Khi Phong cấp giết chết." Cô Ngự Hàn nheo mắt lại, tiếng nói nguy hiểm trầm hạ.

Bối Bối cuống quít khoát tay xin khoan dung: "Không có...không có, tại trước mặt đại vương có bản lãnh thông thiên như ngươi, ta nào dám đổi ý a."

"Ngươi không dám? Nếu như ngươi thật sự không dám như ngươi nói vậy thì tốt rồi !" Hắn miết nàng liếc mắt, ánh mắt đối với bộ dạng thề thốt của nàng, một chút cũng không tín nhiệm.

"Cáp... Ta là thật sự không dám mà, ngươi nhìn ta vừa rồi không phải là vẫn theo sát chỉ thị của ngươi mà đi ra sao a." Bối Bối cười cười.

Vừa nói, nàng đột nhiên giống như nhớ ra cái gì trầm hạ ánh mắt, sắc mặt có chút buồn bực.

"Có chuyện gì nữa sao?" Cô Ngự Hàn lập tức phát hiện ra sự khác thường của nàng, tiến sát vào trước mắt của nàng, dùng cái mũi tuấn đĩnh đi đùa cái mũi nhỏ xinh xắn của nàng.

Lưỡng lự hồi lâu, Bối Bối rụt rè ảm đạm nói: "Cô Ngự Hàn, nếu như... nếu như không có Hắc Tinh Ngọc Bội, ngươi còn có thể dạy ta pháp thuật không?"

Cô Ngự Hàn có chút bất ngờ không phản ứng được, hắn nghi hoặc hỏi ngược lại: "Tại sao lại không có Hắc Tinh Ngọc Bội, ngươi không phải đang giữ sao? Có Hắc Tinh Ngọc Bội mới có thể trợ giúp ngươi càng tu pháp nhanh hơn, tại sao không dùng?"

Bối Bối trầm mặc, tâm tình phức tạp muốn đứng lên, lại bị hắn giành trước một bước đè xuống.

Cô Ngự Hàn nghiêm túc nhìn vào đôi mắt đang chứa nhiều tâm tư phức tạp của nàng, con ngươi đen lợi hại nhìn thấu nàng: "Tiểu Bối Bối, ngươi có việc gạt ta!"

Đưa tay xuất ra túi hương, Bối Bối đổ ra Hắc Tinh Ngọc Bội bên trong đưa tới trong tay của hắn, yếu ớt nhìn hắn nói: "Cô Ngự Hàn, nếu như ta nói... Hắc Tinh Ngọc Bội không phải của ta, ngươi sẽ như thế nào?"

Những ngày này, nàng một mực nghĩ một việc, năng lượng của Hắc Tinh Ngọc Bội cùng nàng còn có Khả Y trong lúc đó, rõ ràng tựa hồ có sự tương hỗ dẫn dắt, vốn nàng còn chưa thật xác định lắm, nhưng là, đương nàng nhớ lại mỗi một lần Hắc Tinh Ngọc Bội kích phát năng lượng, phát hiện...

Lúc nàng có pháp lực, Khả Y cũng đồng thời có pháp lực.

"Không được tốt lắm. Nếu như ngươi không có ngọc bội, ta đây không thể làm gì khác hơn là khổ cực một chút tự tay dạy ngươi tu pháp thôi." Cô Ngự Hàn nhún nhún vai, khuôn mặt anh tuấn cười híp mắt rất tà mị, chỉ là, hai tròng mắt hắn lại phát ra quang mang kiên định, trấn an trứ tâm tình bất an của nàng.

"Cô Ngự Hàn..." Bối Bối có chút kích động cất tiếng gọi hắn, không biết phải hình dung tâm tình của bản thân giờ phút này như thế nào.

"A... Nếu quá cảm động, ta cho phép ngươi dùng hành động để diễn tả tâm tình của ngươi." Hắn không đứng đắn hướng nàng nháy mắt mấy cái, đem khuôn mặt tuấn tú kề sát vào mặt nàng, chu miệng lên, ý tứ thật quá rõ ràng .

Không khí nguyên bản đang nghiêm túc bị hắn chỉ một câu hồ nháo, khiến Bối Bối nhịn không được nhíu mày lại.

Đưa tay vỗ một cái vào miệng của hắn, nàng tức giận liếc hắn liếc mắt: "Đứng đắn một chút, ta đang nói chuyện nghiêm túc ni."

"Ta rất đứng đắn a." Cô Ngự Hàn kéo tay nàng, thuận thế hôn lên đôi môi phấn nộn của nàng.

"Ngô..." Bối Bối đập đập vào bờ vai của hắn vài cái tượng trưng, rồi rất nhanh liền lâm vào trong nụ hôn của, có lẽ, nàng giờ phút này muốn để nụ hôn của hắn đem tới cho bản thân một ít dũng khí kiên định, mới có thể đối mặt vấn đề nàng sắp phải đối mặt.

"Xoẹt xoẹt " thanh âm y phục ma sát, Cô Ngự Hàn đem nàng ôm vào trong lòng, thật sâu dây dưa chiếc lưỡi đinh hương của nàng, thu lấy mật ngọt trong miệng nàng, nhịn không được thở dài thỏa mãn, nàng thật ngọt, như thế nào cũng dường như không đủ.

Tay của hắn tại lưng của nàng dao động, cách y phục vuốt dọc theo thắt lưng mềm nhũn của nàng, tại bên hông ủa nàng vuốt ve.

"Ân..." Ánh mắt Bối Bối mờ mịt, nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.

"Tiểu Bối Bối, ngươi hảo ngọt..." Nụ hôn của hắn chuyển dời đến vành tai nàng, ngậm lấy, nhẹ nhàng khẳng cắn, khiến nàng run rẩy, hắn đắc ý nhướn đuôi lông mày lên, càng thêm phiến tình liếm hướng về phía cổ nàng.

Đem nàng nhẹ nhàng phóng ngã vào trên nhuyễn tháp, hắn phủ chụp lên nàng, cái tay không an phận dao động đến vạt áo của nàng, rất thành thục tiến vào, vạt áo của nàng liền bị đẩy ra, hai bầu ngực rất tròn với hai điểm hồng nhạt như ẩn như hiện.

Hắn lấy hơi thổi mạnh vào hai bầu ngực của nàng, cảm giác hai cái bầu tròn tròn đó dưới sự đùa giỡn của hắn thoáng rung động, hắn khóe miệng cong lên, bạc môi chụp lên đó, liếm hôn ...

Bối Bối ý loạn tình mê thân thể nhuyễn xuống, mặc hắn muốn làm gì thì làm, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng không tự chủ được tràn ra.

Nụ hôn của hắn dọc theo cổ mà lên, lại rơi vào trên môi của nàng, tay của hắn đồng thời kéo nhanh vạt áo nàng.

"Tiểu Bối Bối, nói cho ta biết, ngươi đang lo lắng cái gì?" Tiếng nói của hắn nhẹ thoảng dụ dỗ nàng.

"Lo lắng cái gì... Lo lắng... Ngọc bội không phải của ta, là của Khả Y... Lo lắng ngươi chỉ cần ngọc bội... Không cần ta ..." Nàng mơ mơ màng màng theo câu hỏi của hắn, nói ra những lời nói giấu ở sau trong đáy lòng...

Mục lục
Ngày đăng: 04/07/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục