Gửi bài:

Chương 40.2 - Lễ đính hôn

Lôi Dương lo lắng đi lòng vòng kiếm tìm.

Đúng lúc này điện thoại của anh đổ chuông, anh vội vàng nghe máy tưởng ai đó có tin tức của Đồng Đồng, thế nhưng giọng nói ở đầu kia lại khiến anh thất vọng.

Không phải ai khác gọi điện mà chính là cha anh, thúc giục anh trở về, muốn hôm hay anh phải đính hôn, phải đi về chuẩn bị tất cả công việc!

Lễ đính hôn phải hoàn thành sao?

Anh có sứ mệnh phải hoàn thành liên minh kinh tế, phải tiến hành vẹn toàn sao?

Đồng Đồng đã rất đau khổ rồi, nhưng thực sự anh muốn như thế sao?Nếu trong lòng anh nghĩ vì cô mà hủy bỏ hôn lễ, như thế chả lẽ lại trái với ý muốn của anh sao?

Lôi Dương đột nhiên cảm thấy có một sự trống trải, anh gọi một cuộc điện thoại rồi quay về hướng Lôi gia.

Anh muốn thừa nhận cô có ảnh hưởng với anh như thế nào, thậm chí tới nơi rồi còn có thể vì cô mà suýt nữa định từ bỏ tất cả mọi chuyện.

Anh muốn chứng tỏ với chính mình, trong thế giới của anh sẽ không có người phụ nữ nào có thể làm thay đổi quyết định của anh.

Bản thân anh không ngờ việc hai người gặp nhau lại gây nên kết quả thế này,nếu biết trước kết quả là như vậy, anh thực sự hối hận!

Xe của Lôi Dương cứ xa dần rồi biến mất!

.........

"Anh ta vẫn quyết định tiến hành lễ đính hôn ?" Một tiếng nói mang theo ý cười khinh bỉ vang lên ở một căn phòng.

Hắn đứng một lúc lâu bên cửa sổ, nắng sớm kéo dài cái bóng của hắn khiến hắn thoạt nhìn như hòa vào trong bóng đêm.

"Đúng vậy, đang chuẩn bị cho lễ đính hôn và xem xét lại các công việc." Người đàn ông khác đứng ở đằng sau người đàn ông nham hiểm rất nhanh chóng trả lời.

Người đàn ông nham hiểm đầy oán hận nói: "Hừ, tôi thật muốn nhìn xem, tôi đánh cược anh ta không thể thắng!"

"Anh muốn làm thế nào." Người đàn ông kia hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng dáng của người đàn ông nham hiểm.

Người đàn ông nham hiểm đột nhiên xoay người lại, khuôn mặt lộ ra vẻ dữ tợn tươi cười nói: "Tôi sẽ chiến thắng tất cả."

Nắng sớm chiếu vào khuôn mặt của người đàn ông nham hiểm, hắn chính là em trai của Lôi Dương!Lôi Hướng Đông!

Hắn ra hiệu bảo người kia tới gần, cúi đầu nói một câu.

Người nọ sắc mặt ngẩn ra, có chút hoài nghi nói: "Nếu nói anh ta không có một chút gì để ý đến người phụ nữ này thì sao?"

Lôi Hướng Đông vẻ mặt không vui xua tay nói: " Bỏ đi ,nói ít thôi, tôi đã nói là làm!"

"Được!" Người đàn ông kia lui đi ra ngoài.

Lôi Hướng Đông cuối cùng lộ ra một bộ dáng rất tươi cười, tựa hồ tất cả đều nắm giữ ở trong đầu, không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì và hắn muốn làm cái gì.

Chờ xem Lôi Dương có còn nhớ thương lo âu cho Đồng Đồng không!

....

Khách sạn quốc tế Vương Tử luôn luôn là nơi tụ tập của giới chính trị còn có những nhân vật tai to mặt lớn trong giới thương nhân, tất cả đều có mặt tại nơi này, chứng kiến một cuộc hôn nhân liên minh giữa giới thương nhân và giới chính trị.

Đây là một bữa tiệc đính hôn lớn nhất, có sự tính toán, người nhà Lôi Dương đang đứng một chỗ giới thiệu thân phận các vị khách và quan hệ giữa bọn họ.

Người nhà họ Đan và người nhà họ Lôi đều rất vui vẻ, chỉ có Lôi Dương mang một khuôn mặt thâm trầm, hơn nữa là không yên lòng.

Mọi người cũng nhau nói chuyện, sau một hồi bữa tiệc bắt đầu, Đan Quốc Khánh tuyên bố hôn lễ đính hôn chính thức bắt đầu.

Lôi Dương và Đan Tình đứng bên nhau, vẻ mặt anh thâm trầm không nói, đột nhiên điện thoại anh đổ chuông khiến vẻ mặt của Lôi Dương có chút biến đổi.

Anh vội vàng nhận điện thoại, nghe có tiếng nói từ đầu dây bên kia: " Anh cả, tiệc cưới thế nào rồi? Em trước tiên là chúc mừng anh, nhưng mà mong anh thứ lỗi là em không thể đến tham gia."

Lôi Dương nghe tiếng nói của Hướng Đông , không khách khí nói:" không cần nhiều lời, tôi phải ngắt điện thoại!"

"Anh cả, vô tình như thế làm gì, vắng cái người phụ nữ kia anh vội vàng đính hôn, đúng là..., cô ta tên Đồng Đồng phải không, thật sự là một người phụ nữ đẹp đấy, cơ thể thật là mềm mại, anh cả à, nếu anh không có thời gian em sẽ giúp anh chăm sóc cô ta."

Sắc mặt Lôi Dương nháy mắt đã biến sắc, tức giận nói: " Nếu mày dám động đến một sợi tóc của cô ấy, tao sẽ khiến mày phải trà giá đắt."

"Một lời của anh là mệnh lệnh, em đâu dám, em không phải đang mời mọc anh đâu, nhưng nếu người phụ nữ này từ bỏ anh để đi theo em, thì em sẽ rất vui vẻ không ái ngại đâu."

"Rốt cục mày muốn gì!" Mục đích của Lôi Hướng Đông đâu đơn giản như thế, nếu không hắn đã không phải người nhà họ Lôi.

"Em đang ở một nơi mà anh biết, anh mau đến đây, nếu không nhanh lên em cũng không thể đảm bảo là cô ta và em sẽ cùng nhau mãnh liệt một đêm không nữa!" Lôi Hướng Đông nói xong liền dập máy.

Lôi Dương sắc mặt biến xanh, trong lòng cứ lặp đi lặp lại mắng. Anh tắt điện thoại, vội vàng đi ra đại sảnh bữa tiệc, vạt áo bị một người áo trắng bắt lấy.

Lôi Dương cúi đầu, nhìn người đang cầm lấy vạt áo anh, Đan Tình!

Đan Tình cười nhìn Lôi Dương nói: " Anh muốn đi đâu? Cha phải đọc lời chúc mà! Cô nhìn bộ dạng Lôi Dương nóng lòng đi như vậy, mặc dù cô không rõ Lôi Dương đột nhiên phải đi vội như vậy là vì cái gì, nhưng cô không thể để Lôi dương rời đi như vậy, nếu không tiệc đính hôn chỉ có mình cô vui vẻ.

Lôi Dương ngẩng đầu nhìn Đan Quốc Khánh đang đi lên lễ đài, anh bắt được tay Đan Tình, chậm rãi gạt tay Đan Tình ra khỏi vạt áo để rời đi.

Sắc mặt Đan Tình liền biến đổi, cố níu giữ tay Lôi Dương, không nhúc nhích, nhanh miệng nói: "Anh có biết làm như vậy sẽ có hậu quả như thế nào không?"

Lôi Dương ánh mắt ma quỷ, không suy xét mà lạnh lùng nói: "Thế nào, cô đang đe dọa tôi sao?"

Đan Tình quýnh quáng muốn lên tiếng, lại nghe đến một tiếng nói ngay bên tai.

"Lôi Dương, con ở đây làm gì!" là Lôi Lâm, ông ta cũng nhìn ra Lôi Dương có điều gì đó khác, cũng không ngại mà đi tới, cúi đầu lớn tiếng quát Lôi Dương.

Đôi mắt Lôi Dương trở nên đen thâm trầm nhìn rất đáng sợ, anh cầm tay Đan Tình lên, lộ ra chiếc nhẫn trên tay Đan Tình đối mặt với mọi người nói: "Hôm nay là tôi cùng Đan Tình làm lễ đính hôn, mời mọi người tấu nhạc, vợ chưa cưới của tôi sẽ cùng bố vợ tôi nhảy điệu đầu tiên! Tôi phải xin lỗi không tiếp mọi người một lúc, bởi vì lát nữa tôi còn phải tặng cho vợ chưa cưới của tôi một món quà đặc biệt!"

Đan tình nhìn sự thay đổi thái độ của Lôi Dương, có chút không khỏi lo lắng, Đan Quốc Khánh cùng Lôi Lâm cũng cảm thấy việc Lôi Dương cho tấu nhạc thật đột ngột nhưng là cũng không có mất đi lễ nghi.

Khách khứa đều vỗ tay hưởng ứng.

Đan Quốc Khánh liền phối hợp đi đến đón lấy tay Đan Tình, điệu nhạc thứ nhất vang lên.

Lôi Dương không thèm nhìn sang Lôi Lâm! Anh quang minh chính đại rời khỏi với lý do chuẩn bị món quà đặc biệt cho vợ chưa cưới.

Anh lo lắng chạy ra khỏi khách sạn, nhanh chóng đi đến một nơi, rất nhanh xe của anh đã đến một đoạn đường yên tĩnh.

Một biệt thự đẹp đứng thẳng, cánh cửa mở rộng ra, tựa hồ đang ở đó chào đón Lôi Dương đến.

Lôi Dương nhìn kĩ bốn phía, đi nhanh vào bên trong biệt thự.

Bóng dáng cao lớn của anh kiên quyết đi vào biệt thự, cả người tỏa ra một cỗ khí vô hình áp bức bao trùm cả biệt thự.

Lôi Dương nhìn đến cái ghế có hai dáng người đang ngồi, chính xác là 2 người đàn ông mặc đồ đen.

Một Người đàn ông có một khuôn mặt đắc ý còn đùa cợt, người phụ nữ với một khuôn mặt thần sắc phức tạp, vui , buồn, còn có ý muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn thẳng anh.

Ánh mắt Lôi Dương đang nhìn đến trên người người phụ nữ, trong mắt ẩn chứa một tình cảm sâu đậm.

Ngồi ngay ngắn ở ghế là một người đàn ông với bộ mặt nham hiểm đang cười đứng dậy, đồng thời cũng kéo theo người phụ nữ bên cạnh đứng lên.

"Anh cả, không phải anh đang ở lễ đính hôn sao? Sao lại đến chỗ này gặp em!" Người đàn ông nhìn Lôi Dương với dáng vẻ rất vui thích.

"Bớt nói đi!" Lôi Dương giọng lạnh lùng nói, mắt anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, hướng về phía trước mặt người đàn ông kia, cũng chính là em trai anh, Lôi Hướng Đông. Là người đàn ông nham hiểm.

Ánh mắt anh lại dừng trên người người phụ nữ bên cạnh, người làm anh tức giận, làm anh hận nhưng lại không thể buông tay, người khiến anh mỗi lần đều mất đi lý trí, Lê Hân Đồng.

Vì sao cô và Hướng Đông lại gặp nhau! Đôi mắt đen của Lôi Dương lại trầm xuống!

Lôi Hướng Đông nhìn thấy đôi mắt Lôi Dương không hề sợ hãi, giật mạnh Đồng Đồng lại gần anh ta.

Đồng Đồng kinh hãi vội vùng ra, khiến Lôi Hướng Đông càng dùng thêm lực, ngẩng đầu thấy được ánh mắt giết người của Lôi Dương, tim cô đập mãnh liệt

"Mục đích của mày đã đạt được chưa? Tao đã đến đây rồi!" Lôi Dương âm trầm lên tiếng, nói rồi bắt lấy cánh tay Đồng Đồng. Phải kéo được Đồng Đồng đi trước rồi mới từ từ xử lý cô!

"Xem ra anh cả thật sự thích cô ta, nhưng mà em cũng thích, làm sao bây giờ!" Lôi Hướng Đông không sợ chết nói một câu.

"Mày muốn ăn đòn không!" Lôi Dương đôi mắt đen lóe tia giết chóc.

Lôi Hướng Đông quay đầu lại nhìn Đồng Đồng, thân mật tới sát Đồng Đồng nói: "Anh cả muốn đến đưa cô đi, cô không phải nên cho anh ấy biết cô không đồng ý đi đi sao?"

Đồng Đồng tránh thoát khỏi tay Lôi Dương, mí mắt rơi lệ, cúi đầu không nhìn Lôi Dương cũng không nói chuyện.

Chính hành động của cô từ chối không nói đã cho Lôi Dương biết cô không muốn đi cùng anh!

Lôi Dương mặt tái xanh, sắc mặt trầm xuống nói: " Cô có đi hay không!"

Đồng Đồng suy nghĩ nhìn Lôi Dương, không phải cô không muốn, thế nhưng......

Đồng Đồng không biết ở phía sau, giọng nói của Lôi Hướng Đông lại vang lên.

"Anh cả là nhân tài lãnh đạo có lí trí nhất của nhà họ Lôi,sao có chút chuyện này cũng chậm hiểu, nếu anh yêu cô ta sao lại đính hôn với người khác, thử hỏi cô ta có còn muốn anh nữa không!"

Lôi Hướng Đông bộ dạng tiểu nhân đắc ý, nhìn Lôi Dương lại nói: "Anh cũng giận cô ta mà, có người phụ nữ nào đồng ý để người đàn ông của mình kết hôn với người khác sao!"

Lôi Dương nhìn Lôi Hướng Đông tức giận quát: " Mày câm miệng."

Anh nhìn Đồng Đồng, anh không dám tin, Đồng Đồng đúng là vì muốn phá hoại lễ đính hôn mới cùng Hướng Đông hợp lại tính kế lừa anh sao?"

Lôi hướng Đông biết mục đích của hắn đã đạt được, Lôi Dương cứ thế mà về biệt thự chắc chắn sẽ chọc giận thêm những trưởng bối trong gia tộc, đắc tội với nhà họ Đan, chỉ cần điều này thôi thí sau này nhà họ Đan sẽ không thể do anh ta nắm quyền, hoặc gia tộc sẽ triệu tập một cuộc họp quyết định từ anh ta.

Có điều anh đâu thể nào để Lôi Hướng Đông đắc chí như vậy!

Lôi Hướng Đông nhìn thấy bộ dạng sắp bộc phát của Lôi Dương, hắn không nói gì, có lẽ để người phụ nữ này nói so với hắn sẽ có hiệu quả hơn.

Khuôn mặt Đồng Đồng đầy đau khổ nhìn Lôi Dương không biết phải lên tiếng như thế nào.

Đôi mắt đen của Lôi Dương cứ nhìn thẳng vào Lôi Hướng Đông, ánh mắt tựa hồ như muốn giết chết Lôi Hướng Đông, khiến cho Lôi Hướng Đông trong lòng cảm thấy ớn lạnh.

"Tôi hỏi lại một lần nữa , cô có cùng tôi đi không!" Lôi Dương suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Đồng Đồng, âm thanh âm trầm mang theo áp bức hỏi.

Đồng Đồng đang định lên tiếng thấy ánh mắt đe dọa của Lôi Hướng Đông hoảng loạn lắc đầu nói: "A Dương, xin lỗi, em bây giờ không thể đi cùng anh, xin thứ lỗi.......Xin lỗi!"

Đành để Lôi Dương hiểu lầm vậy, cô cũng không hề muốn ở lại, nhưng cô có thể đi cùng Lôi Dương được sao? Sau này sẽ đi tới đâu? Lôi Dương lòng đầy sát khí, tức giận nói: "Cô muốn ở lại có phải hay không!"

Đồng Đồng cúi xuống mắt rơi lệ." Anh cả coi trọng cô như vậy, cô không cần không biết lòng tốt chứ!" Tiếng nói quỷ quyệt của Lôi Hướng Đông vang lên.

Lôi Dương nắm chặt tay Đồng Đồng liều lĩnh đi ra ngoài.

Ra khỏi biệt thự, Đồng Đồng khẩn cầu nói: "A Dương, đợi một chút, em có chuyện phải nói với Lôi Hướng Đông!"

Lôi Dương dừng bước, thần sắc không đổi nói: "Thế nào, không nỡ sao?"

Đồng Đồng sắc mặt trở nên trắng bệch, vội lắc đầu nói: "A Dương, cho em chút thời gian!" Nói rồi quay trở lại biệt thự.

"Anh hài lòng chưa, nên bằng lòng với hiện thực của anh đi!" Đồng Đồng đi tới gần Lôi Hướng Đông tức giận nhìn hắn.

Lôi Hướng Đông quay người về phía hai người đàn ông mặc đồ đen xua tay, hai đười đàn ông mặc đồ đen liền lui xuống.

"Cô đang nóng lòng muốn ở lại bên cạnh tôi sao!"

Nước mắt Đồng Đồng chảy xuống, cười nhạo nói: "Thế nào, anh muốn đổi ý sao!"

"Không! Tôi nói chuyện luôn luôn tính toán, người có thể rời khỏi đây, nhưng nếu cô ra ngoài ăn nói lung tung, tôi sẽ làm gì chắc cô cũng biết!"

"Tôi đương nhiên là biết." Anh thì có chuyện gì không thể làm ra chứ! "Tôi nói chuyện điện thoại với em trai tôi."

"Có thể."

Đồng Đồng ra khỏi biệt thự, Lôi Dương đờ đẫn đứng một chỗ.

Nhìn thấy Đồng Đồng đi tới anh không phát ra tiếng động nào, nhẹ nhàng đi ra ngoài.Đồng Đồng cũng yên lặng đi sau anh.

Lôi Dương lãnh đạm nói: "Ai cho cô tự ý chạy ra ngoài! Cô có biết là mọi người sẽ đi tìm cô! Cô nhất định phải để mọi người lo lắng sao?"

Đồng Đồng dừng chân, ngầng đầu nhìn Lôi Dương nói: "Em không phải cố ý!"

Lôi Dương đôi mắt đen trầm xuống, âm thanh cứng rắn nói: "Lên xe!"

"Anh muốn đưa em đi đâu?"

"Mục đích của cô đã đạt được, có phải nên về đi không!" lôi Dương nói không hề có chút tình cảm.

Trở về, quay về rồi sao nữa? Sau đó là đau khổ đợi hình bóng anh, cuối cùng lại biết được tin anh cùng người phụ nữ khác kết hôn, không, cô không cần như vậy!

Đồng Đồng gần như khổ sở nói: "Xin lỗi, em làm hỏng lễ đính hôn của anh!"

Lôi Dương một tiếng khinh thường nói: "Thật có lỗi đã làm cô thất vọng rồi, lễ đính hôn không có bị làm hỏng!"

Đồng Đồng ngẩn ra, nghe Lôi Dương nói không biết là nên mừng hay là đau khổ. Là khổ sở đi, tóm lại mặc kệ thế nào vợ chưa cưới của Lôi Dương đều là người khác.

Hôm nay đã làm trò cười rồi, Lôi Hướng Đông ________

Vậy còn cô thì sao? Người ở giữa làm trò cười không phải cũng có cô sao? Mặc dù cô không phải tự nguyện, đúng hơn là từ chối tham dự.

Đồng Đồng ánh mắt tối sầm lại.

Lôi Dương đưa Đồng Đồng về nhà bắc sĩ Trương, Ôn Lam cùng bác sĩ Trương nhìn thấy Đồng Đồng trở về trong lòng mới thấy nhẹ nhõm.

Nói mấy câu an ủi Đồng Đồng một chút liền đi nghỉ ngơi.

Căn phòng không có ánh đèn, tối đen, Đồng Đồng ngồi ở trên giường, có thể nhìn thấy Lôi Dương đang đứng ngay trước mặt cô.

Nhìn đến đôi mắt đen lộ ra lệ khí, Đồng Đồng biết Lôi Dương đang tức giận. Anh đang chờ đợi để nghe cô giải thích, rốt cuộc mọi chuyện hôm nay là như thế nào.

"Cô sao lại ở cùng với nó? Vì sao lại gặp nó?" Tiếng Lôi Dương trong bóng đêm vang lên.

"Mặc kệ dù lý do gì em cũng không có ý nghĩ sẽ phá hoại lễ đính hôn của anh, em bị ngất xỉu, tỉnh lại thì đã ở cùng chỗ với anh ta!" Đồng Đồng thở dài, cúi đầu nói.

"Cô vì sao không bỏ đi?"

"Anh cũng biết anh ta cố tình dẫn anh đến, em có thể đi khỏi sao?" Đồng Đồng không biết mình giải thích như vậy có phải quá mức không, anh ấy sẽ tin sao?

"Cô nói là cô không định sẽ phá hoại lễ đính hôn của tôi!" Giọng nói của Lôi Dương có chút không vui.

"Hả?" Đồng Đồng nghi hoặc, sắc mặt ảm đạm, mất mát nói: "Đúng? không có!"

Lôi Dương bước nhanh đến giữ lấy cánh tay Đồng Đồng, mặt anh áp sát má Đồng Đồng, gần đến nỗi có thể cảm giác được hơi thở của nhau, ánh mắt của anh trong bóng đêm lóe ra càng thêm chói mắt, tức giận nói: "Cô không phải yêu tôi sao? Việc người đàn ông cô yêu cùng với người đàn bà khác đính hôn, cô một chút cũng không nghĩ tới!"

Đồng Đồng mất mát lại không có đường lựa chọn nào khác nói: "Gì nào, anh hy vọng em có ý định đó sao, có phải anh không tin em, nghĩ là em cố ý nên anh mới nói tới chuyện này?........Em thừa nhận thì có phải anh sẽ không tức giận nữa không!"

Lôi Dương buông Đồng Đồng ra, rời khỏi phòng Đồng Đồng, dùng lực đóng cửa, tức giận đi khỏi.

Anh cũng không biết bản thân bỏ đi là vì cái gì?

Đồng Đồng bỏ đi, đã thế lại cùng em trai của anh hợp tác chống lại anh,.

Lời nói của Đồng Đồng cứ quẩn quanh quanh đầu anh. Cô không vì chuyện anh đính hôn mà ghen, chả lẽ cô không để ý chuyện anh đính hôn chút nào sao ?

Lôi Dương suy nghĩ, anh sửng sốt với chính mình, chỉ còn cách bỏ đi.

Người phụ nữ này rốt cuộc là không để ý đến anh, sự việc đúng như cô nói, cô tiếp cận anh là vì người nhà của cô! Chứ không phải là yêu!

Lôi Dương trong lòng có chút không thở nổi!

.......

Lôi Dương từ chỗ Đồng Đồng vội đi về bữa tiệc, mặc dù xảy ra một số chuyện nhưng giờ phút này anh vẫn bình thản.

"Đã quay lại rồi sao!" Lâm Tú Phân vỗ cánh tay Lôi Lâm, giọng ma quái.Nói xong lại tiến đến chỗ Lôi Dương, giả cười nói: "Đi ra ngoài lâu như vậy không biết đã chuẩn bị món quà gì cho vợ sắp cưới vậy, mọi người rất mong đợi đấy!"

Lâm Tú Phân khiến cho mọi người chú ý, cùng đợi Lôi Dương trả lời.

Đan Tình cùng cha mẹ đứng chung một chỗ, cơ bản việc Lôi Dương vội vàng đi có chút không vui, hiện Lâm Tú Phân nói như vậy cô cũng muốn nhìn xem Lôi Dương đi làm cái gì, chuẩn bị lễ vật gì?

Lôi Dương không ngó ngàng gì tới Lâm Tú Phân, ngược lại đi đến chỗ Đan Tình, trầm giọng nói: "Muốn biết lễ vật đó là gì sao?"

Đan Tình hơi gật đầu.

Lôi dương nói: "Đi cùng tôi!"

Đan Tình mỉm cười, nắm cánh tay Lôi Dương nói: "Chúng ta đi!"

Lôi Dương tuấn mỹ mà lạnh lùng, cứng rắn nhìn mọi người, nhưng cũng tùy ý để Đan Tình kéo đi, hai người cùng nhau hướng bên ngoài khách sạn mà đi.

Khách khứa, Lôi Lâm cùng Đan Quốc Khánh dưới sự dẫn dắt của mọi người cũng đi theo Lôi Dương đến sân của khách sạn.

Mục lục
Ngày đăng: 26/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Có thể bạn thích

Mục lục