Gửi bài:

Chương 41.3 - Yêu hận đan xen

Nhìn thấy khuôn mặt kinh hoảng của Đồng Đồng lúc này, lại nghĩ tới vừa rồi Đồng Đồng cười cười nói nói với Tân Nhiên, trái tim anh liền cảm thấy tức giận xâm chiếm.

Đồng Đồng nhất quyết trấn áp bất an cùng kích động trong lòng, lãnh đạm nói: "Xin lỗi, tôi không biết anh!"

Nói xong liền kéo Tân Nhiên đi về hướng khác.

Sự thân mật của Đồng Đồng và Tân Nhiên làm anh thương tâm, càng chướng mắt, Lôi Dương mạnh mẽ bắt lấy tay Đồng Đồng, trầm giọng nói: "Chúng ta cần nói chuyện!"

"Chúng ta không còn gì để nói!" Đồng Đồng chỉ muốn tránh thóat bàn tay quen thuộc của Lôi Dương, nhưng mà tay anh giống như gọng kềm, gắt gao cầm lấy cô không buông.

"Yêu cầu anh buông cô ấy ra!" Tân Nhiên cuối cùng cũng lên tiếng. Anh vừa nhìn thấy Lôi Dương đã cảm giác sợ hãi không yên. Lôi Dương xuất hiện quả thật uy hiếp lớn tới anh. Anh sợ Lôi Dương lại bắt đi Đồng Đồng, như vậy sau này dù anh muốn gặp mặt Đồng Đồng làm bạn cũng không được.

Lôi Dương không để ý tới Tân Nhiên, vẫn nắm chặt tay Đồng Đồng, ánh mắt cương quyết, khẳng định với Đồng Đồng anh sẽ không để cô rời khỏi tầm mắt anh như vậy.

Tay cô ở trong tay Lôi Dương dần dần ấm lên, là cảm giác mà cô mong nhớ. Trong đầu, mỗi dây thần kinh như tràn ngập sự tưởng niệm với Lôi Dương.

Thế nhưng nhớ thì đã sao. Cô cũng không thể quên được sự thật là Lôi Dương sắp cưới vợ. Nếu Lôi Dương biết cô có thai, có phải sẽ đọat đi đứa nhỏ của cô nữa hay không.

Trong lòng Đồng Đồng từng đợt bất an, chỉ muốn trốn khỏi Lôi Dương ngay lập tức, chỉ là không có cách thóat khỏi tay nắm của Lôi Dương.

Cô hiểu tính khí Lôi Dương, nếu không nói rõ ràng, cho dù hiện tại anh có để cô đi cũng không có nghĩa là anh sẽ bỏ cuộc, sẽ không tìm cô!

Vấn đề của bọn họ vẫn là phải giải quyết một lần!

"Hôm nào chúng ta gặp lại được không? Anh ở chỗ nào, tôi tới tìm anh!" Đồng Đồng chỉ muốn kéo dài thời gian một chút, cho mình suy nghĩ rõ ràng những điều phải nói.

Lôi Dương nghe Đồng Đồng nói, ánh mắt trầm xuống, chậm rãi buông tay cô ra, nói :"Được, tôi chờ em!"

Lôi Dương chờ đợi Đồng Đồng tới tìm anh. Anh biết Đồng Đồng nhất định sẽ tới, bởi vì bọn họ hiểu nhau.

Chỉ là một ngày rồi vài ngày trôi qua, Đồng Đồng vẫn không xuất hiện khiến Lôi Dương có chút phiền lọan không yên.

Anh sắp phát điên lên! Đồng Đồng có phải không muốn tới gặp anh không? Anh thề là nếu hôm nay Đồng Đồng không xuất hiện, anh sẽ tự mình đi bắt cô đối diện với anh, hoặc là dùng quyền thế lẫn thủ đoạn đem cô về nước.

May mắn là, ngay lúc Lôi Dương sắp phát điên thì Đồng Đồng tới, gõ cửa phòng khách sạn Lôi Dương đang ở.

Lôi Dương nghe tiếng gõ cửa, lập tức đi tới mở cửa. Nhìn thấy Đồng Đồng với đôi má mịn màng đáng yêu động lòng người, anh vội ôm chầm lấy Đồng Đồng vào trong phòng, thuận tay đóng cửa. Đồng Đồng không hề phòng bị đã ngã vào vòng tay ôm chặt của Lôi Dương.

Vòng tay quen thuộc mà cô lưu luyến, thế nhưng không phải thuộc về riêng cô. Đồng Đồng có chút mê man nhưng trong nháy mắt liền thanh tỉnh lại, vội vàng tránh khỏi Lôi Dương, đem thân thể lui cách xa anh, tựa vào cửa. Nếu như Lôi Dương có hành động gì, cô có thể mở cửa bỏ chạy. "Anh...tại sao lại tới chỗ này?"

A, coi như cô biết rõ còn cố hỏi. Đồng Đồng nhìn gương mặt tuấn mỹ như tạc của Lôi Dương, đối với người đàn ông cô yêu sấu sắc này, nhất thời không biết nói gì mới phải.

Lôi Dương bị đẩy ra, sắc mặt lộ rõ bất bình, anh chậm rãi đi tới gần Đồng Đồng, trầm thấp nói: "Tôi tới tìm người đàn bà bỏ trốn của tôi!"

Ánh mắt Đồng Đồng tối sầm lại, không khỏi phủ nhận: "Tôi không biết anh đang nói gì."

Ánh mắt Lôi Dương biến đổi, nói: "Em đang đùa cợt tôi à? Trước một ngày thì cùng tôi tình cảm mãnh liệt, ngày hôm sau đã lại cùng người khác ra nước ngòai, đem tôi bỏ lại phía sau!"

Lôi Dương nghĩ tới hành vi của Đồng Đồng, trong lòng vừa thống khổ vừa thương cảm.

Anh tính toán chuyện này sao? Bởi vì cô đi cùng người khác, cho nên anh vì thế diện mà đi tìm cô!

Đáng buồn cười là, cô lại hoang tưởng Lôi Dương tới đây là để vãn hồi cái gì. Bây giờ nhìn lại, Lôi Dương không phải để ý cô, mà là vì cô đùa bỡn anh, anh cảm thấy tức tối khó chịu.

Đồng Đồng thương tâm nói: "Anh tới, chính là vì trách cứ tôi có phải không?"

Lôi Dương nhìn ánh mắt bi thống của Đồng Đồng, không khỏi trấn áp trong lòng lửa giận. Anh không phải tới để cãi nhau, cũng không phải trách cứ Đồng Đồng cái gì. Anh tới chỉ là muốn tìm đem cô trở lại bên mình anh thôi.

"Về với tôi đi." Lôi Dương vươn tay ra.

Đồng Đồng nhìn cánh tay vươn ra của Lôi Dương, trong lòng rất muốn đưa tay nắm lấy tay anh. Chỉ là khi nghĩ tới mình bất quá chỉ là tình nhân cho anh phát tiết, lại nghĩ tới chuyện Lôi Dương sắp kết hôn, cô lui về phía sau, lắc đầu nói: "Không!"

Lôi Dương chưa từng hạ mình với ai. Lần đầu tiên xuống nước lại bị Đồng Đồng cự tuyệt. Cô không đi cùng anh, chẳng lẽ là vì người đàn ông đó?

Trái tim anh lại nổi lên lửa giận!

"Em không chịu đi theo tôi?"

Đồng Đồng liên tục lắc đầu, gương mặt đầy đau khổ bất lực, nhưng vẫn kiên định nói: "Tôi không đi theo anh!"

Lôi Dương rút tay về đấm mạnh vào tường, giận dữ nói: "Vì sao phải rời khỏi tôi? Bởi vì tôi đính hôn bỏ mặc em, hay là bởi vì gã đàn ông kia?"

Đồng Đồng nhìn nắm tay Lôi Dương trên vách tường hiện ra máu đỏ, trong đầu lại nhớ tới đứa nhỏ bị mất đi, nhớ tới sự vô tình của Lôi Dương bắt cô bỏ đi đứa con của họ. Lần này thì sao, anh có biết không? Nếu có thể điều tra ra chỗ ở của cô, vậy chuyện cô có thai anh có biết không. Lần này anh sẽ làm thế nào? Ra lệnh cho cô bỏ đi đứa con nữa ...

Trong lòng Đồng Đồng tràn ngập hoảng sợ, bất luận thế nào cô cũng phải bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, cô sẽ không đi cùng anh!

Bởi vì anh không muốn đứa con của bọn họ!

Ánh mắt Đồng Đồng dừng lại một lúc ở nắm tay đẫm máu của Lôi Dương, rồi kinh hoảng giật cửa bỏ chạy!

Lôi Dương nhìn Đồng Đồng gấp rút trốn chạy khỏi anh, trong lòng không khỏi trầm xuống, anh vội chạy theo, nhanh chóng bắt lấy cánh tay Đồng Đồng.

Đồng Đồng la lên một tiếng, ánh mắt kinh hòang nhìn Lôi Dương.

Lôi Dương không biết tại sao trong mắt Đồng Đồng lại có biểu hiện này, vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, sợ hãi anh!

Không! Anh không muốn như vậy, không muốn Đồng Đồng sợ hãi anh! (MDNQ:Đại ca quá đáng quá mà, không sợ mới lạ! >"<)

"Đồng Đồng!" Lôi Dương có chút đau lòng gọi tên Đồng Đồng.

Nghe được âm thanh quen thuộc động lòng người, trái tim Đồng Đồng có chút mê luyến, có chút dao động. Lôi Dương đột nhiên biểu hiện dịu dàng, làm trong lòng Đồng Đồng có không khỏi chấn động.

Cô vội vàng trấn tĩnh lại, người đàn ông trước mắt này, hiện tại cô không thể tiếp nhận nổi!

Đồng Đồng hỏang lọan tìm cách muốn thóat khỏi bàn tay Lôi Dương, chỉ là thấy lãng phí sức lực. Tình hình cấp bách, cô chỉ còn cách há miệng cắn cổ tay Lôi Dương.

Lôi Dương bị đau, không khỏi buông Đồng Đồng ra, Đồng Đồng thừa cơ bỏ chạy khỏi sự cầm cố của anh.

"Đồng Đồng em không sao chứ?" Tân Nhiên ở bên ngòai lo lắng chờ đợi, nhìn thấy Đồng Đồng hỏang sợ chạy ra khách sạn, ân cần hỏi.

Đồng Đồng trấn định thân thể, nói với Tân Nhiên: "Đừng hỏi, chúng ta rời khỏi đây trước đã được không?"

Tân Nhiên gật đầu, giúp đỡ Đồng Đồng đang còn ngơ ngác chuẩn bị lên xe rời khỏi thì lại bị Lôi Dương cản đường đi.

"Anh không thể đem cô ấy đi!" Lôi Dương nhìn cánh tay Tân Nhiên đang ôm Đồng Đồng, trong lòng dâng lên ý nghĩ muốn đem cánh tay đó chặt đứt.

Đồng Đồng vẫn dùng ánh mắt khủng hoảng nhìn anh, làm cho lòng anh lại chùng xuống.

Mục lục
Ngày đăng: 26/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Có thể bạn thích

Mục lục