Gửi bài:

Chương 46.3 - Đứa trẻ bị bắt

Bà Lê khổ sở lắc đầu, đi ra ngoài, ra khỏi cửa liền đi thẳng đến phòng khám cuả Tân Nhiên.

"Bác!" Tân Nhiên nhìn thấy bà Lê, có chút ngạc nhiên, có chuyện gì mà bác lại đích thân đến đây.

"Tân Nhiên, con mau đi xem Đồng Đồng một chút, nó có chút không bình thường rồi. . . .Bây giờ lại giống hệt như ba năm trước!" Bà Lê trong lòng thương tâm cúi đầu khóc.

Tân Nhiên ngẩn ra một hồi, liền nói: "Đi thôi!" nói rồi Tân Nhiên hướng ra thẳng ra cưả phòng khám nhằm hướng nhà Đồng Đồng mà đi đến.

"Vân Ny, Đồng Đồng nghĩ con đang trông đứa bé, con tạm thời ở lại trong nhà được không!" Bà Lê hai mắt đỏ hồng ngước nhìn Vân Ny nói.

"Con hiểu, bác mau trở về chăm sóc chị đi!" Vân Ny tâm tình có chút lo lắng, liền gật đầu nói.

"Được!" bà Lê xoay người rời khỏi phòng khám.

Vân Ny trong lòng cũng không khỏi trở nên khổ sở, Đồng Đồng là người không chỉ thiện lương mà còn dịu dàng, vì cái gì mà cả thế giới này không thể cho người tốt như cô ấy một chút ân huệ, để cô ấy phải chịu đau khổ lâu như vậy!

Đồng Đồng tinh thần thất thường , chỉ có thể từ từ mà chưã trị, cô là đau lòng, đã là tâm bệnh thì chỉ có thể chưã bằng tâm dược.

Lôi Lâm là nhân vật tiêu điểm trên đầu lưỡi báo chí, đương nhiên Lôi Dương cũng vậy, Lê gia biết chuyện xảy ra ngày hôm đó cầm đầu chính là Lôi Lâm, đương nhiên cũng biết quyền lực thật sự của Lôi gia.

Bọn người đó chính là không e ngại việc này, cách dùng pháp luật cùng bọn họ đấu tranh giành quyền nuôi dưỡng đứa bé, Đồng Đồng ngay từ đầu đã từ chối, chung quy chỉ vì lo cho ba cuả đưá trẻ.

Cô không muốn ép Lôi Dương trở nên thân bại danh liệt, cũng không muốn đứa bé trở thành đưá trẻ không có ba, lớn lên như vậy ắt hẳn sẽ rất tuỉ thân.

Tất cả thống khổ cùng bi thương đều chỉ có một người nhận lấy.

Con người kiên cường nhất cũng là yếu đuối nhất, mà Đồng Đồng lại chính là người yếu đuối.

Tân Nhiên mỗi ngày đều vì Đồng Đồng mà tiến hành những liệu pháp tâm lý chữa trị cho cô, hi vọng cô có thể mau mau bước ra khỏi sự đau khổ lúc này mà đón nhận sự thật.

Mọi người chính là không muốn đem Đồng Đồng nhập viện, như vậy đối với cô ấy thực sự rất tàn nhẫn! Cái Đồng Đồng cần chính là những người thân bên cạnh yêu thương, chăm sóc, không phải là sống cùng những người tâm lý thất thường, bệnh tình thì giống nhau mà hoàn cảnh thì khác xa.

Ông Lê phải đi công tác, kiếm tiền nuôi cả nhà cùng chữa bệnh cho Đồng Đồng, trách nhiệm chăm sóc Đồng Đồng đều một mình bà Lê gánh lấy, Vân Ny cũng giúp đỡ nhiều cho bà Lê còn Tân Nhiên thì ngày nào cũng đến.

Hôm nay, Lê Gia Cương ở xa trở về, anh gọi điện thoại về nhà, mặc dù người ở nhà vẫn nói chuyện như mọi khi nhưng chính bản thân Gia Cương lại cảm thấy trong giọng nói cuả mẹ mình có chút không bình thường, khiến anh cảm giác được rằng ở nhà có chuyện gì đó không ổn.

Anh biết chị anh nhất quyết sinh ra đứa bé, người nhà nhất định cũng sẽ rất vui vẻ, chính vì vậy mỗi lần gọi điện thoại về nhà, moị người luôn huyên thuyên kể cho anh nghe chuyện đưá trẻ ấy.

Luôn bảo rằng đưá trẻ là một cháu ngoại trai, đáng yêu, lại khiến mọi người thấy vui vẻ.

Anh chính không hề biết chuyện vưà mới xảy ra, bước vào nhà, nhìn thấy khung cảnh tiêu điều, chị gái thì ngơ ngác, nói năng lung tung, còn có cả gương mặt mệt mỏi và thương tâm của mẹ.

Bà Lê đột nhiên nhìn thấy Gia Cương trở về, nở nụ cười rạng rỡ nói : "Gia Cương sao con lại đột nhiên trở về, cũng không báo trước để mẹ đi đón!"

"Mẹ, sao lại thế này, trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?" Lê Gia Cương sốt ruột hỏi.

"Mau nói đi mẹ!" Nhìn thấy gương mặt đau thương của mẹ, còn có dáng vẻ thất thần của chị, trong đầu Lê Gia Cương lại hiện lên những hình ảnh cũ, lẽ nào chị lại trở về như hai năm trước.

Đồng Đồng quay đầu, tựa hồ vừa mới nhận ra sự hiện diện của Gia Cương, cô liền vui vẻ đứng dậy, đi đến ôm lấy Gia Cương nói: "Gia Cương, em sao lại đi lâu như vậy, chị rất nhớ em! Gia Cương mau đưa chị đến gặp bọn người xấu... Người xấu đến mang Nhạc Bằng đi mất rồi. . . . ." Đồng Đồng vừa nói vừa khóc nức nở.

Gia Cương trên gương mặt là cả sự áp lực lẫn đau khổ, nhìn thần sắc hoảng loạn của chị mình, anh nhíu mày nói :" Chị, đừng sợ, Gia Cương sẽ bảo vệ chị, đem bọn người xấu đuổi đi!"

"Được!" Đồng Đồng gật đầu.

Gia Cương an ủi Đồng Đồng xong liền xoay đầu nhìn mẹ nói: "Mẹ, chị nói Nhạc Bằng bị người ta bắt đi?"

Bà Lê gật đầu nói: "Đúng vậy, là bọn người cuả Lôi gia!"

Bà Lê kể lại mọi chuyện xảy ra trong nhà cho Lê Gia Cương, Lê Gia Cương nghe xong hoàn toàn tức giận, hung hăng liệng cái tuí xách trong tay xuống đất làm cho bao nhiêu thứ trong đó văng tung toé trên sàn nhà.

Tất cả đều là những thứ Gia Cương đem về cho cháu trai, nào là quần áo, đồ chơi, và chính vì bởi tức tối, nên toàn bộ những thứ đó giờ đều chỏng chơ trên mặt đất.

"Chị, sao chị lại ngốc như vậy, sao phải vì loại người đó trở nên như thế, chị đáng để được yêu thương hơn rất nhiều, chị biết không!"

Gia Cương đẩy Đồng Đồng ra, nhìn thẳng cô nói:"Chị, em đi giúp chị tìm tên xấu xa đó!"

Nói xong liền xoay người, bừng bừng sát khí bước ra ngoài.

"Con khoan đã!" Bà Lê hô to một tiếng.

Lê Gia Cương xoay người nhìn mẹ: "Mẹ!"

"Con manh động như vậy cũng không giải quyết được chuyện gì, đứa bé dù sao cũng thuộc về Lôi gia, con đi như vậy cũng không giải quyết được vấn đề, chúng ta nghĩ cách khác đi!"

Lê Gia Cương phẫn nộ siết chặt bàn tay thành nắm đấm!

Ngày cưới của Lôi Dương sắp đến rồi, chuyện nhà Lê đương nhiên cũng sẽ được đưa tin trên truyền hình, vì tránh cho Đồng Đồng nhìn thấy, bọn họ cắt điện TV cùng tín hiệu phát sóng vô tuyến.

Ngay ngày Lôi Dương cử hành hôn lễ, Lê Gia Cương trốn được Tân Nhiên ra khỏi nhà, đến ngay giáo đường.

Nhìn thấy giáo đường kia long trọng mà náo nhiệt lại còn là khúc nhạc dạo cuả lễ cưới, chính xác là đang cử hành hôn lễ, trong mặt Lê Gia Cương là cả sự tức tối, nắm chặt nắm tay, Gia Cương bước nhanh đến đó.

Lôi Dương cùng Đan Tình tiến hành hôn lễ ở một nhà thờ nổi tiếng. Cả giáo đường giống như những giáo đường bình thường khác, thánh thần mà trang nghiêm, xa hoa mà tráng lệ, đại sảnh toàn một màu vàng, một màu vàng sang trọng, đèn cầy lớn được thắp sáng rực cả giáo đường.

Hai bên lối đi là dãy ghế để quan khách có thể ngồi, lối đi nhỏ ở giưã thông với cưả chính được trải thảm đỏ, đứng ở phiá đầu trên kia chính lả chủ hôn.

Một lễ cưới hoa lệ mà long trong đang diễn ra.

Các chính khách nổi tiếng, các nhân vật nổi tiếng trên thương trường đều tề tựu nơi giáo đường sang trọng này.

Lôi Dương mặc bộ lễ phục màu đen, dáng vẻ cao lớn cùng sắc mặt ngang ngạnh, nhìn không ra nét vui vẻ trong ngày cưới, giống như người sắp kết hôn không phải là anh.

Đan Tình thì mặc váy cưới màu trắng kiêu sa, dáng vẻ kiều diễm ngập tràn hạnh phúc đứng bên cạnh.

Cha xứ sau khi đọc thánh kinh, chúc phúc, để chú rể cùng cô dâu tuyên thệ, rồi lớn tiếng hoỉ. "Có ai phản đối hai người này kết tình vợ chồng hay không?"

Một giây yên tĩnh.

Cha xứ nói: "Không có ai phản đối, vậy ta tuyên bố, Lôi Dương tiên sinh cùng tiểu thư Đan Tình...."

"Tôi phản đối!"Một thanh âm tức giận phát ra từ cửa giáo đường.

Âm thanh to lớn phản đối này khiến mọi người kinh hoàng, đúng là không thể nghĩ tới sẽ xảy ra.

Trong giáo đường tất cả mọi người đều tập trung ánh nhìn về nơi phát ra về nơi phát ra tiếng hô lớn phản đối.

Đan Tình lấy làm khó hiểu, sao lại có sự phản đối, ai lại làm loạn trong lễ cưới cuả cô

Mà Lôi Lâm cùng phu nhân lại lấy làm giật mình, bên gia đình họ Đan cũng hoảng hốt mà hướng nhìn về phiá cưả, chỉ đến khi nhìn thấy một người đàn ông đứng ngay cưả giáo đường, khuôn mặt hầm hầm tức giận.

Chẳng lẽ là người theo đuổi Đan Tình?

Cha xứ cũng có chút ngạc nhiên, hỏi không có ai phản đối, chính là trình tự phải như vậy, ông chủ trì hôn lễ từ xưa đến này, hoàn toàn không có trường hợp như thế này xuất hiện.

Việc này giờ nên xử trí thế nào cho phải!

Cha xứ suy nghĩ một chút, rồi nghiêng đầu nói: "Vị thanh niên này, xin có thể đưa ra lí do phản đối!"

Chủ nhân cuả tiếng phản đối lớn ban naỹ, chậm rãi bước thẳng vào lối đi trong giáo đường, anh tức giận ảo não nhìn Lôi Dương nói: "Anh có tư cách nhận lời chúc phúc của Thượng Đế sao?"

"Người đâu, mau đem thằng nhóc này đuổi ra ngoài, chúng ta không quen biết nó!" Lôi Lâm thẹn quá hóa giận, gọi người đến bắt Gia Cương ném ra ngoài.

Người thanh niên đó cũng chẳng sợ sự tức giân cuả Lôi Lâm, anh hướng về phía Lôi Dương lớn tiếng nói: "Anh ta, Lôi Dương, vứt bỏ cốt nhục của chính mình, kết hôn cũng người phụ nữ khác, một kẻ không có trách nhiệm, gã đàn ông như vậy, có tư cách gì nhận lời chúc phúc của Thượng Đế!"

Người cuả Lôi Lâm đã vội vàng chạy đến, bắt lấy ngưòi làm loạn kéo ra ngoaì.

Đôi mắt đen cuả Lôi Dương hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Thả anh ta ra, để anh ta nói!"

Những người đó nhìn thấy Lôi Dương lạnh lùng lên tiếng thì vô cùng kinh ngạc liền buông tay ra. Lão thái gia thì không thể đắc tội, nhưng thiếu gia lạnh lùng này thì cũng không thể không nghe lời!

Lôi Dương nhìn người thanh niên lên cao to lớn tiếng phản đối hôn sự cuả mình mà không chút e dè sợ sệt, hai người đã từng gặp mặt, đó là em trai của Đồng Đồng, hắn đến đây là vì chị hắn?

Lôi Dương thật ra muốn nghe xem Gia Cương muốn nói cái gì!

Lê Gia Cương chỉ vào Lôi Lâm, rồi nhìn Lôi Dương nói: "Người cha tốt của anh, bắt đi đứa bé từ tay chị tôi, uy hiếp cô ấy, không được để cho thiếu phu nhân mới cuả Lôi Gia biết về đưá trẻ, lại không được phá hoại hôn sự cuả anh, hấn thật sự rất tiểu nhân, sợ chị tôi dùng đưá nhỏ ràng buộc anh, phá hoại chuyện tốt cuả anh, bản thân chị tôi bây giờ lại là người không màng gì cả, cô ấy một lòng muốn cùng con mình sống yên ổn, như vậy cũng không thể hay sao, các người đừng ép bức chị tôi!"

Lôi Dương bước xuống một bước đi đến trước mặt Lê Gia Cương, lạnh lùng nói : "Cậu nói cái gì!"

Lê Gia Cương nói: "Thực nhìn không ra tên xấu xa như anh có cái gì tốt, chị tôi vì anh khổ sở, đau đớn triền miên, anh vui vẻ lắm sao, hả?! Chị sợ tiền đồ anh bị phá hủy nhưng tôi thì không sợ, anh phải trả giá cho hành động của mình!"

Đan Tình đánh rơi bó hoa trong tay xuống đất!

Lôi Dương bất động tiếp thu những lời Lê Gia Cương nói rồi hét lên giận dữ: "Cậu nói cái gì! Nói rõ ra, cái gì mà đứa bé!"

"Anh là đồ xấu xa, anh không cần nói không biết chứ, chị tôi có con với anh, tôi không biết người làm ba cái kiểu gì mà không biết chuyện này! Anh nếu vẫn còn là đàn ông, còn có lương tâm, thì mau đem đứa bé trả lại cho chị tôi!".

Khách khứa tham gia hôn lễ theo nhau đứng dậy, hướng hai nhà chào ra về, xem ra hôn lễ này tiến hành không nổi nữa.

Ông bà Đan phẫn nộ nói: "Đan Tình, chúng ta đi, chuyện đã như vậy thì phải huỷ bỏ hôn lễ!"

Lôi Lâm cùng Lâm Tú Phân thì bộ dạng tức tối khó coi.

Lôi Dương ngốc nghếch, luống cuống rất lâu, vội chạy ra khỏi giáo đường!

"Lôi Dương, anh mau đứng lại!" Đan Tình mắt thấy Lôi Dương bỏ rơi cô, chạy khỏi giáo đường, thì lấy làm kinh hoảng !

"Lôi dương. . . . !"

Giọng nói của cô lịm dần, Lôi Dương không quay lại. Anh đã biến mất ngay trước mặt bọn họ.

Mục lục
Ngày đăng: 26/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Có thể bạn thích

Mục lục