Gửi bài:

Chương 54.2 - Nguyện chết vì người khác

"Hân Đồng, sao lại ngồi đây ngơ ngác vậy?" Một âm thanh trầm ấm vang lên phá tan sự suy tư của Hân Đồng.

"Viễn Hàng, sao anh lại ở đây?" Hân Đồng ngẩng đầu nhìn về phía Viễn Hàng.

Viễn Hàng ngồi xuống cạnh Hân Đồng: "Anh qua đây xem em có cần gì không, bác gái nấu canh, bảo anh nhắc em ăn uống đầy đủ!"

Hân Đồng nhíu mày: "Em ăn không vào!"

"Nhạc Bằng thế nào?" Cô hơi buồn.

"Thằng bé không sao, đã ngủ rồi!"

Hân Đồng thở dài: "Vậy là tốt rồi! Nhất định thằng bé đã bị dọa cho sợ một phen!"

Viễn Hàng nhìn Hân Đồng mệt mỏi thì có chút đau lòng: "Thôi...em về đi, mọi việc ở đây anh lo liệu cho!"

Hân Đồng cúi đầu thản nhiên: "Không cần, mình em là đủ rồi, anh còn phải lo cho Kì Kì, công ty còn có chuyện gấp, anh về trước đi!"

Đôi mắt Viễn Hàng vừa mới lóe sáng đã trầm lại, anh chậm rãi đứng dậy, nắm tay Hân Đồng nói rõ ràng: "Nhớ chăm sóc bản thân, ăn uống đầy đủ, anh về trước đây!"

Viễn Hàng chậm rãi xoay người, lòng có chút đau thương rời đi.

Hân Đồng nhìn bóng Viễn Hàng thì không kiềm được đứng dậy kéo anh lại : "Buổi tối em về nhà ăn cơm!"

Viễn Hàng mỉm cười: "Được, anh sẽ làm bữa tối chờ em về!"

"Vâng!" Hân Đồng gật đầu.

Viễn Hàng xoay người rời khỏi.

Hân Đồng biết thái độ của mình có vấn đề, nhất định Viễn Hàng đang khổ sở, cô thấy thương anh. Vị hôn thê của mình quan tâm người đàn ông khác, lúc đến thăm vị hôn thê lại tỏ ra lạnh nhạt. . . . Hân Đồng không khỏi thở dài một tiếng.

Cô xoay người về phía phòng bệnh của Lôi Dương, tránh không nhìn Lôi Dương đang giương mắt nhìn cô.

"Anh mới tỉnh, sao không ngủ nhiều một chút?" Hân Đồng đặt bát canh trên bàn lại nói: "Có muốn ăn canh gà không?!"

Lôi Dương lắc đầu: "Em ăn đi, anh không đói."

"Em cũng không đói." Hân Đồng nhìn Lôi Dương.

Lôi Dương nhìn mặt Hân Đồng như vậy liền nói: "Anh đã không sao rồi, em về nghỉ ngơi đi, có y tá chăm sóc anh là được rồi!"

Hân Đồng lắc đầu: "Không được, em vẫn lo lắng, buổi tối em ăn cơm rồi lại qua đây!"

Ngược lại Lôi Dương nhìn Hân Đồng trầm giọng: "Được, giúp anh trông coi Nhạc Bằng! Thằng bé nhất định bị hoảng loạn một phen!"

"Được, em biết rồi!" Hân Đồng gật đầu.

Sau đó, Hân Đồng đã về tới nhà.

"Ba, mẹ! Con đã về !" Hân Đồng mệt mỏi nói một tiếng.

"Hân Đồng vể rồi hả con!" ba cô từ trong phòng đi ra.

"Dạ, mẹ đâu ạ?"

"Cùng Viễn Hàng đi mua đồ ăn rồi!"

"Dạ, Nhạc Bằng đâu?"

Ông lắc đầu: "Trong phòng con. Thằng bé cứ ngồi lì ở đó không chịu nói chuyện với ai"

"Để con đi xem!" Hân Đồng vội vàng đi về phòng, nhẹ nhàng nói: "Nhạc Bằng, mẹ đây, Nhạc Bằng ngoan, mở cửa đi nào!"

Cửa được mở ra, thân hình nhỏ bé của Nhạc Bằng xuất hiện trước mặt Hân Đồng, thằng bé cúi đầu : "Mẹ, có phải papa đã chết rồi không?!"

Hân Đồng đau lòng ôm Nhạc Bằng, cô cười: "Papa không chết, vì bị thương nên ở lại bệnh viện. Nhạc Bằng đừng lo, mọi việc đã qua rồi, mai con cùng bà ngoại vào thăm ba được không?"

"Papa thật sự không chết? Mẹ thề đi!"

Hân Đồng nhấc con lên: "Mẹ làm chứng với Bằng Bằng, papa không chết!"

Nhạc Bằng lúc này mới mỉm cười, tỏ vẻ tin tưởng Đồng Đồng.

Hân Đồng đùa với Nhạc Bằng: "Mẹ muốn đi tắm, Nhạc Bằng có muốn đi cùng không?"

Nhạc Bằng ngại ngùng: "Không cần, Nhạc Bằng là con trai, không được tắm cùng con gái!"

Hân Đồng véo má thằng bé, đùa với nó: "Nhạc Bằng đã biết ngại rồi !"

Nói xong, cô đặt Nhạc Bằng ở trên giường: "Vậy Nhạc Bằng ngoan ở lại đây, mẹ tắm rửa xong sẽ vào viện chăm sóc papa. Con cùng ông bà ở nhà phải ngoan biết chưa?!"

"Vâng, Nhạc Bằng biết rồi!"

Hân Đồng tìm quần áo, nhẹ nhàng dỗ Nhạc Bằng: "Nhạc Bằng ngoan cho mẹ đi tắm!"

Hân Đồng nói xong đi vào phòng tắm.

Nhạc Bằng để ý thấy mẹ đã bắt đầu cười.

Cơm nước xong, Viễn Hàng lái xe đưa Hân Đồng đến bệnh viện. Lúc cô định xuống xe đã bị anh giữ lại.

Hân Đồng khó hiểu nhìn Viễn Hàng "Sao vậy, có chuyện gì vậy?"

Viễn Hàng chỉ yên lặng ôm chặt cô, lúc này đây không lời nào có thể miêu tả được tâm trạng của anh.

"Viễn Hàng. . ."

"Chỉ là anh. . . . rất muốn ôm em một cái!" Như vậy anh mới cảm thấy Hân Đồng đang ở trong vòng tay anh, như vậy mới cảm thấy cô thuộc về anh.

Hân Đồng bối rối không biết nói gì để an ủi Viễn Hàng, cô có thể cảm nhận được tình cảm của anh..

Viễn Hàng chậm rãi buông Hân Đồng ra, mỉm cười: "Mau đi đi!"

"Lái xe cẩn thận!" Hân Đồng xuống xe nói.

Viễn Hàng lái xe rời khỏi.

Hân Đồng đi đến phòng bệnh của Lôi Dương.

Đi vào phòng bệnh, cô phát hiện Lôi Dương không có ở đó, anh đang đứng phía trước cửa sổ.

"Sao anh lại đứng đó? Nhỡ ảnh hưỏng đến vết thương thì sao?" Hân Đồng vội vàng tiến đến đỡ anh.

Lôi Dương cười buồn: "Đau ở chỗ đó thì có nhằm nhò gì!"

Hân Đồng không đồng ý: "Như thế cũng không được, mau nằm xuống đi!"

Lôi Dương bị Hân Đồng ép buộc phải quay lại giường.

Lôi Dương vỗ vỗ giường: "Muốn nằm không?"

Hân Đồng ngồi ở giường kế bên nói: "Không cần, sẽ ảnh hướng đến vết thương của anh đó!"

Lôi Dương nhìn cô, nhíu mày: "Gối của anh hơi cao, giúp anh hạ thấp chút!"

"Được, anh nói thế nào thì là thế đó!" Hân Đồng đứng lên lại, cúi xuống, cô muốn nâng đầu anh, hạ gối thấp một chút.

Nhưng không hiểu vì sao thắt lưng cô lại bị một bàn tay ôm lấy.

"Anh làm gì vậy?" Cô ngừng tay, nhíu mày trừng mắt nhìn Lôi Dương.

Lôi Dương dùng chút lực kéo Hân Đồng lại gần.

"Bỏ em ra!" Hân Đồng nhịn không được gỡ tay anh ra.

"Á!" Lôi Dương kêu đau một tiếng, nhăn mặt lại.

Hân Đồng nghe anh kêu đau thì cuống quít hỏi: "Sao rồi? Sao rồi?"

Lôi Dương thống khổ nói: "Thật là... em chạm vào miệng vết thương của anh rồi! "

Hân Đồng lo lắng: "A! Làm sao bây giờ? Em đi gọi người!" Cô hoảng hốt hô: "Bác sĩ. . . .Bác sĩ . . . !"

Hân Đồng la thất thanh làm Lôi Dương một phen hoảng loạn. Cô mở to mắt nhìn Lôi Dương. Lúc đầu chỉ muốn rời anh ra không ngờ lại đụng đến vết thương nên không dám động đậy.

Lôi Dương dùng nụ hôn bịt miệng Hân Đồng lại,nụ hôn ngọt ngào không giống nụ hôn bình thường. Cô đang căng cứng người bỗng chóc buông lỏng mình, nhắm mắt, say mê đáp lại nụ hôn của anh.

Một lúc sau Lôi Dương mới buông Hân Đồng ra, đưa mắt nhìn cô say đắm.

Lôi Dương thấp giọng: "Anh muốn ôm em ngủ!"

Hân Đồng nói không chút do dự: "Không được!"

"Sao lại không được?"

Cô trả lời không chút nghĩ ngợi: "Nhỡ ảnh hưởng vết thương thì sao?"

Anh mở giọng khẩn cầu: "Anh sẽ rất chú ý, không để ảnh hưởng đâu!"

Hân Đồng kiên quyết: "Không được, em ngủ ở giường kia, anh hãy ngoan ngoãn ngủ đi!"

Lôi Dương nở nụ cười gian buông Hân Đồng ra.

Đêm đã khuya, Hân Đồng thật sự rất mệt mỏi nằm trên giường. Cô không có chút cảm giác nào khi trên giường mình lại có thêm một người!

Lúc sáng sớm tỉnh lại, Hân Đồng mở mắt quay sang bên cạnh. Chân cô đang cuốn lấy Lôi Dương.

"Anh . . . . sao anh lại chạy sang giường này?" Hân Đồng phản kháng dữ dội.

Lôi Dương trầm giọng: "Anh đã nói sẽ ôm em ngủ mà!"

Hân Đồng bất lực ai oán: "Trời đất ơi. . . . đây là bệnh viện đó, anh thực làm em tức chết mà!"

Cô phải mau xuống giường, bằng không bị người khác thấy được chẳng phải hóa trò cười cho họ sao!

Nhưng Lôi Dương đã ôm chặt thắt lưng cô, uy hiếp: "Cái cô này, không được làm bậy, chạm đến vết thương của anh thì sao?"

"Lôi Dương, có cần thiết phải thế này không?!"

"Cần thiết?" Lôi Dương tiếp lời.

Hân Đồng nhỏ mọn nói: "Đừng có mơ, em không để anh làm bậy nữa đâu!"

"Không liên quan gì tới anh!"

Hân Đồng đang giằng co định xuống giường, bỗng có người mở cửa!

Cả cô và Lôi Dương cùng hướng mắt về phía cửa.

"Hân Đồng!" Mẹ cô kinh hãi kêu lên một tiếng.

"Papa, mẹ!" Nhạc Bằng hô lớn.

Bà Lê nhìn thấy hai người như vậy không khỏi thắc mắc: "Hai người. . . . .sao lại thành như vậy . . . ?"

Lôi Dương chậm rãi buông Hân Đồng ra, cô vội nhảy xuống giường. Mẹ cô trừng mắt nhìn Lôi Dương, Hân Đồng đáp: "Chúng con chỉ nói chuyện phiếm thôi!"

Có ai nói chuyện phiếm mà nằm trên giường như vậy không?!

Nhìn bộ dạng Hân Đồng nóng lòng giải thích Lôi Dương thấy khó chịu, Hân Đồng sợ người đàn ông đó hiểu lầm!

Viễn Hàng đưa Kì Kì ra ngoài hành lang: " Không phải mọi người đến xem bệnh nhân sao, sao lại như vậy?"

"Đúng vậy!" Ba Hân Đồng phá vỡ không khí, tất cả mọi người bắt đầu đến bên giường bệnh.

Lôi Dương đưa mắt nhìn Viễn Hàng, đột nhiên cảm thấy không hiểu được, nếu Viễn Hàng là anh liệu có thể có thái độ như vậy khi thấy vị hôn thê của mình nằm trên giường với người đàn ông khác không?

Anh thật sự không biết nên làm thế nào!

Viễn Hàng cảm thấy ánh mắt Lôi Dương thì không khỏi giật mình! Có phải anh đã tin tưởng Hân Đồng quá nhiều?

Trước kia thì đúng là hiểu lầm, còn lần này liệu anh có thể tin tưởng cô được nữa không?

Nhìn nụ cười của Viễn Hàng Lôi Dương đột nhiên cảm thấy bản thân mình hơi sợ hãi.

Viễn Hàng không phải người đơn giản, hơn nữa với Hân Đồng cảm tình cũng rất sâu nặng, hắn tình nguyện đi cứu Hân Đồng, lại còn có hôn ước với cô.

Hân Đồng thật sự không muốn quay trở lại bên anh?

Viễn Hàng đích thị là đối thủ lớn nhất của anh!

Mục lục
Ngày đăng: 26/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Có thể bạn thích

Mục lục