Gửi bài:

Chương 40.3 - Lễ đính hôn

Ngoài sân có hàng ngàn ánh sao chiếu rọi trên mặt đất, tỏa ánh sáng rực rỡ.

Bề mặt sân rất nhỏ, Lôi Dương cùng Đan Tình đứng ở phía trước, khách khứa đứng ở phía sau.

Lôi Dương ngẩng đầu lên không trung, tựa hồ đang chờ đợi điều gì.

"Muốn làm cái gì thế!" Lâm Tú Phân nói giọng ồn ào phía sau, bị Lôi lâm trừng mắt liếc một cái, không dám hô lên.

Những người khác bàn tán, phán đoán, không biết Lôi Dương rốt cuộc chuẩn bị lễ vật gì, sẽ không phải chỉ là kiếm cớ bỏ đi chứ.

Đan Tình nhìn Lôi Dương , trong lòng cô có chút tình cảm kì lạ, bản thân cô sắp có được một người đàn ông thành công, một người tuấn mỹ như vậy, anh là vương giả, cho dù cô có muốn giúp đỡ anh cũng chả cần, cô có cảm giác đang đứng cạnh một thế lực rất lớn.

Cô luôn có mọi thứ đông tây kim cổ tốt nhất, đàn ông cũng không ngoại lệ! Trên khuôn mặt Đan Tình lộ ra nụ cười.

Ngay lúc mọi người có chút chờ đợi, lo lắng thì sau đó, đột nhiên trên giữa không trung có điểm ánh sáng chớp động.

Vô số ánh sáng tỏa ra trên không trung, từ một điểm bắt đầu lan tỏa ra rồi chậm rãi tập hợp lại, hình thành một trái tim lớn, phát ra ánh sáng rực rỡ, một mầu hồng rực kết lại thành một chữ "LOVE" thật lớn, trái tim hồng trong bóng đêm dường như làm chói mắt.

Đan Tình tươi cười, một ít thanh niên nam nữ tiếng hâm mộ, đố kị cũng có.

Còn Lôi Dương cảm thấy phát ốm, trong lòng anh thầm mắng, nhìn thấy buồn nôn quá, không phải nói là pháo hoa sao? Thế quái nào lại thành ra như vậy?

Đan Tình đứng trước mặt Lôi Dương, trong mắt tràn ngập tình yêu, cô kiễng chân lên, hôn môi Lôi Dương.

"Anh Lâm, không thể tưởng tượng được Lôi Dương cũng là một người đàn ông lãng mạn!" Đan Quốc Khánh đứng bên cạnh Lôi Lâm cười nói.

Lôi Lâm khiêm tốn nói: "Làm cho anh phải chê cười rồi!"

Đan Tình hôn Lôi Dương đột ngột, có chút kích động lại có chút e thẹn nói: "Lễ vật này làm em rất vui, cảm ơn anh!"

Lôi Dương không có chút phản ứng, đứng yên tại chỗ, tùy ý để Đan Tình ôm chặt.

Hai người ở cùng một chỗ tỏa ra một hào quang chói mắt, tạo nên một hình ảnh mỹ lễ.

Đồng Đồng đứng ở chỗ tối đã nhìn thấy hết thảy tiệc đính hôn của Đan Tình, thật lãng mạn, giống như liều thuốc độc cứ cắn nuốt trong tim Đồng Đồng.

Cô nhìn Lôi Dương và Đan Tình ở cùng một chỗ, bọn họ thật xứng đôi.

Một là thương nhân kì tài, một là thiên kim của quan chức giới chính trị, bọn họ đúng là trời sinh một đôi.

Còn cô? Lê Hân Đồng, cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, còn nghĩ cái gì nữa, chả lẽ lòng không chết sao?

Cô đã tận mắt thấy rồi, đã hết hy vọng, biết rõ là như vậy nhưng lòng cô vẫn rất đau đớn, nhưng cô không kìm được mà đi theo anh sau khi anh rời khỏi nhà bác sĩ trương.

Đúng là làm tan nát cõi lòng!

Đồng Đồng xoay người, khiến bản thân mình hòa nhập vào trong bóng tối!

Sự lãng mạn thần kì của Lôi Dương với người khác hãy ném lại phía sau đi.Cuối cùng vẫn là thương đau!

......

Đồng Đồng thất thần chầm chậm bước đi, nước mắt cũng chậm chậm chảy xuống.

Cô không biết bản thân muốn đi đâu, chỉ cảm thấy muốn đi tới gặp Tân Nhiên.

Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn ngôi nhà của Tân Nhiên, cô có nên vào không? Cô do dự đứng ở trước cửa nhà Tân Nhiên.

Cứ thế này thôi, không cần làm phiền anh ấy! Đồng Đồng ánh mắt ảm đạm, vẫn quyết định rời đi.

"Đồng Đồng!" Một tiếng nói vang lên, giữ lại bước chân của cô.

"Tân Nhiên!" Đồng Đồng xoay người nhìn thấy Tân Nhiên.

"Em không thoải mái sao?" Tân Nhiên nhìn thấy sắc mặt Đồng Đồng ưu phiền.

Đồng Đồng sắc mặt tối sầm lại, không lên tiếng!

"Vào rồi nói!" Tân Nhiên không hỏi nhiều, lôi kéo Đồng Đồng vào trong.

......

Đi tới phòng của Tân Nhiên, Đồng Đồng phát hiện chỗ này có chút lạ, dường như trống trải hơn.

Tân Nhiên đưa cho cô một chén trà nóng, rồi mới ngồi xuống giữ lấy thân người cô.

"Em đã khóc nhiều?" Tân Nhiên nhìn Đồng Đồng tiều tụy, hai mắt đỏ trũng xuống, lòng anh một trận đau đớn.

"Sao anh về muộn vậy, anh vẫn thường như vậy sao?" Đồng đồng tránh né ánh mắt của Tân nhiên, cô chuyển sang chủ đề khác.

Tân nhiên bắt lấy cánh tay Đồng Đồng khiến Đồng Đồng nhìn vào anhanh lo lắng hỏi: "Là vì anh ta sao? Anh ta muốn đính hôn nên em mới như thế này sao? Em không nên gây áp lực cho bản thân, có gì khổ sở phải nói cho anh biết, biết đâu anh có thể giúp em!" Tân nhiên nói xong,buông Đồng Đồng ra, có chút hạ giọng nói: "Chỉ sợ sau này không có dịp giúp em nữa !"

Đồng đồng khó hiểu hỏi: "Tân nhiên, anh nói thế này là có ý gì? Sao lại nói không có dịp nào nữa !"

Tay Tân Nhiên đặt trên vai Đồng Đồng , cười khổ nói: "Đồng đồng, anh vốn định đến tìm em, không ngờ hôm nay em lại đến trước, anh sắp đi!"

Đi!

"Anh sắp. . . . Đi đâu?" Đồng đồng có chút không thích ứng nổi, Tân nhiên phải đi sao?

Tân nhiên thản nhiên nói: "Bệnh viện đã quyết định cử anh sang nước ngoài đào tạo chuyên sâu, thế nên.... Em định thế nào, vẫn ở bên anh ta sao?"

"Ở lại bên cạnh anh ta?" Đồng đồng mờ mịt lắc lắc đầu.

"Vậy em. . ."

Đồng đồng khổ sở nói: "Em không biết! Em không biết bản thân em nên làm sao bây giờ, em muốn rời khỏi anh ta, bởi vì em thật sự rất khổ sở, nhưng anh ta sẽ không để em đi!"

Anh đã nói cho dù anh có cưới người khác thì cô vẫn là người đàn bà của anh, anh vẫn sẽ đối tốt với cô như trước, còn cô vẫn sẽ phải làm tình nhân của anh, bạn cùng giường của anh!

Cô không thể chịu được, sao cô có thể chia sẻ người đàn ông của mình với người kác? Cô không làm được! không Làm được!

"Đồng đồng!" Tân nhiên nghiêm túc nói: "Em có đồng ý đi cùng anh không!"

Đồng đồng nghe lời tân nhiên nói, cô kinh ngạc nhìn anh nói: "Không! Tân nhiên. . ."

Tay tân nhiên che lại miệng Đồng Đồng , lắc đầu nói: "Để anh nói xong được không?"

Đồng đồng nắm lấy tay tân nhiên, khẽ gật đầu.

"Anh biết trong lòng em vẫn yêu người đàn ông đó, bởi vậy anh sẽ không ép buộc em, anh muốn đưa em ra ngoài để tâm tình em thoải mái một chút, nếu tâm tình em ổn định không chừng có thể quên dần anh ta!" Tân nhiên cười một chút nói: "Nói không chừng sau này em có thể đón nhận anh!"

Đồng Đồng nghe Tân nhiên nói hơi ngây người, cô vẫn coi Tân nhiên như anh trai, mặc dù cô biết tình cảm của Tân nhiên không đơn thuần là như vậy, nhưng bây giờ Tân nhiên chính thức bày tỏ cô vẫn có chút lúng túng.

Cô nên làm sao bây giờ? Cùng tân nhiên rời khỏi đây sao? Còn Lôi Dương sẽ đối xử như thế nào với người nhà của cô?

Nhưng cô thật sự muốn bỏ trốn tất cả! Bằng không cô sẽ suy sụp phát điên lên mất!

Cô phải làm sao bây giờ!

Đồng đồng cân nhắc mãi, tân nhiên biết cô cần thời gian để suy nghĩ nên anh đưa cô về lại nhà bác sĩ Trương.

Đồng đồng tự hỏi chính mình, còn Tân Nhiên thì chờ đợi câu trả lời của Đồng Đồng .

Đồng đồng thật sự rất mâu thuẫn, cô không biết nên làm sao bây giờ, cứ như vậy đi sao? Còn Lôi Dương sẽ đối đãi thế nào với người nhà cô?

Phá bỏ nhà của cô, san bằng vườn hoa kia?

Cô cuối cùng vẫn không có cách nào yêu Tân nhiên được, đi cùng Tân nhiên không nghi ngờ gì là cho Tân nhiên một cơ hội hy vọng.

Còn Ở lại nơi này chỉ có thống khổ!

Vài ngày nữa Tân nhiên sẽ đi, cần cho Tân nhiên một đáp án!

Hai ngày trôi qua Đồng Đồng vẫn không có đáp án như trước, lòng cô hỗn loạn. Cô ngồi ngẩn người bên cửa sổ, hai ngày nay Lôi Dương không hề xuất hiện, chẳng lẽ đang ở bên vị hôn thê của anh sao.

Đồng đồng đau khổ mâu thuẫn!

"Thư giãn chút đi, con gái!" Ôn lam đi đến bên cạnh Đồng đồng an ủi nói. Bà ôm lấy vai Đồng Đồng, có chút buồn bã nhìn Đồng Đồng đang đau đớn.

Đồng đồng ngẩng đầu nhìn ôn lam, miễn cưỡng cười nói: "Bác ạ, cháu không sao, bác đừng lo lắng."

Ôn lam có chút đau lòng thay đồng đồng, một đứa bé động lòng người như vậy sao lại rơi vào kết cục như thế này, chẳng lẽ kết cục là đây sao?

Cô đã ở bên Lôi Dương khá lâu, bây giờ anh cư xử như vậy cô có thể lí giải phần nào, dù sao lôi Dương ở trong hoàn cảnh như vậy, hôn nhân không phải do anh quyết định, thậm chí thích cái gì, ghét cái gì cũng không phải tự mình quyết định.

Đồng đồng cố gắng giải thích, nhưng có giải thích thế nào cũng không giúp tâm bớt đau.

Ôn lam than thở một chút hỏi: "Có muốn bác ra ngoài với cháu một chút không!" Thư giãn một chút mới tốt.

Đồng đồng suy nghĩ một chút rồi nói với ôn Lam: "Bác à, cháu muốn về nhà thăm bố mẹ!"

Ôn lam chần chừ một chút nói: "Cũng được, để bác điện thoại cho lôi dương bảo cậu ta lái xe đưa cháu đi!" Bà có chút lo lắng, Đồng Đồng một mình về nhà như vậy có chút không ổn, nếu lại biến mất nữa thì sao bây giờ?

Đồng đồng cầm tay ôn lam nói: "Bác không cần lo lắng ạ, cháu chỉ đi thăm người nhà một chút, cháu đã lâu không liên lạc với người nhà , cháu sợ bọn họ lo lắng, hơn nữa cháu cũng rất muốn gặp bọn họ!"

"Được rồi! Cháu đi sớm về sớm!" Ôn lam lo lắng dặn dò.

Đồng đồng khẽ cười gật đầu.

"Mẹ! Con về rồi !" Đồng đồng đẩy cửa ra, cảm giác về nhà thật tốt.

"Đồng đồng!" Bà Lê nghe thấy tiếng Đồng Đồng gọi vội chạy ra cửa, vui sướng hô lên một tiếng, chạy đến ôm lấy con gái. "Gần đây thế nào? Sao không liên lạc với mẹ để mẹ lo lắng!"

Mục lục
Ngày đăng: 26/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Có thể bạn thích

Mục lục