Gửi bài:

Chương 56.2 - Ấm Áp Yêu Thương

Mỗi ngày lại trôi qua, tiết trời đã vào cuối thu, vết thương của Lôi Dương cuối cùng cũng lành hẳn.

Hai người dắt tay nhau đi trên đường, hưởng thụ cuộc sống an nhàn vui vẻ, cùng đi mua sắm, cùng ăn đồ nướng ven đường, cùng nhau đi khắp chốn của thành phố này, đi tất cả những nơi hai người muốn vui đùa.

Giống như đem toàn bộ thời gian đánh mất quay trở về.

"A Dương, em muốn chơi trò cưỡi ngựa gỗ xoay vòng!" Trong công viên, Đồng Đồng kéo tay Lôi Dương, họ nhìn thấy rất nhiều trẻ em đang chơi.

Lôi Dương không đồng ý: "Không nên đi, em xem! Đều là bọn trẻ, chúng ta là người lớn, chơi như thế sẽ có nhiều người chế giễu."

Đồng Đồng ra vẻ tức giận: "Anh xác định là anh không ngồi?"

"Ngồi thì ngồi...Hiện em đã ngồi lên rồi, còn thể diện gì nữa đâu mà mất chứ!"

"Này! Cũng không khác biệt lắm!"

"A Dương, chân em đau, anh cõng em được không?" Đồng Đồng làm nũng.

Lôi Dương nhìn bốn phía rồi mới lên tiếng: "Chúng ta ngồi xe được không?" Hai người lớn cõng nhau đi trên đường cái thật là làm tổn hại uy nghiêm của anh.

"Được nha, sau này đừng có hối hận, tôi đi tìm người khác cõng"

"Em dám!" Lôi Dương trừng mắt.

Đồng Đồng uy hiếp ngược lại: "Sao lại không dám, muốn thử hay không?"

Lôi Dương nghĩ đến Đồng Đồng ở trên đường cái hôn một người đàn ông thì lòng không khỏi tức giận: "Anh cõng!"

Đồng Đồng nở nụ cười chiến thắng, nhảy lên lưng Lôi Dương, hai người cứ như vậy đi qua ngã tư đường như chốn không người.

"A Dương, anh có yêu em không?" Đôi mắt Đồng Đồng đáng yêu, cô suy nghĩ rồi hỏi.

"Yêu, rất yêu!" Mặc dù không biết có bẫy rập gì đang rình rập mình không nhưng anh vẫn trả lời trung thực.

Đồng Đồng hiện khuôn mặt khổ não: "Nhưng em cảm thấy chỉ mình em biết thì không đủ."

"Vậy em muốn thế nào?" Khuôn mặt Lôi Dương đen lại.

"Em muốn anh phải lớn tiếng bày tỏ nha, khiến cho mọi người trên toàn thế giới đều biết Lôi Dương yêu em!" Hai mắt Đồng Đồng sáng lấp lánh.

Lôi Dương nhìn lại Đồng Đồng, cười cười: "Đại ca, có thể thương lượng không?"

"Không thể!" Đồng Đồng kiên quyết trả lời ngắn gọn.

Lôi Dương trừng mắt, dáng vẻ đại nam nhân: "Ai, cái cô này, đừng hành động như trẻ con chứ! Đi mau, chúng ta về nhà."

Nói xong, Lôi Dương nhàn nhã đi tiếp về phía trước.

Song Đồng Đồng vẫn đứng tại chỗ, lớn tiếng hô: "Lôi Dương, anh yêu hay không yêu em?"

Một đám người vốn đang bận rộn liền dừng lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đồng Đồng rồi nhìn về phía Lôi Dương đang đi về phía xa.

Lôi Dương quay đầu nhìn cô lại thấy thiên hạ đi đường tò mò, tất cả đều dùng ánh mắt chờ mong chiếu vào anh, kiểu như nếu anh không nói chuyện hoặc không nói yêu hoặc vân vân... liền có một đám người xông lên đánh anh một trận nhừ tử.

Anh vốn là người cực lạnh lùng bấy lâu, nay làm sao mà lại làm chuyện này! Song nhìn ánh mắt hơi phiếm lệ quang của Đồng Đồng ... cuối cùng anh đành thỏa hiệp: "Lê Hân Đồng, anh cho em biết, anh yêu em, anh yêu em! Lôi Dương yêu Lê Hân Đồng!" Lôi Dương dùng hết khí lực hô lên.

"Lê Hân Đồng cũng yêu Lôi Dương!" Đồng Đồng cười rồi nói to.

Hình ảnh đám người dừng lại cũng rất ăn ý, tự động bận rộn trở lại.

Đồng Đồng vui vẻ tiến vào vòng tay Lôi Dương: "Em rất vui nha!"

Lôi Dương yêu chiều: "Em ấy, như một cơn gió nhỏ, anh không kịp nhận nè."

Đồng Đồng ngước mắt: "Em mong mỗi ngày ta đều vui vẻ."

"Đúng, mỗi ngày đều vui vẻ." Lôi Dương kéo tay Đồng Đồng hướng về phía nhà họ.

"Đồng Đồng!" Một giọng vui mừng vang lên bên tai Đồng Đồng và Lôi Dương.

"Tân Nhiên! Lôi Dương! Đồng Đồng!"

Đồng Đồng quay đầu, cô cũngvui mừng. Cô buông tay Lôi Dương ra, cô có dấu hiệu tiến vào vòng tay Tân Nhiên, mà Tân Nhiên cũng mở rộng vòng tay chuẩn bị đón Đồng Đồng vào người.

"Em định làm gì?"

"Anh định làm gì?"

Hai giọng nam nữ đồng loạt lên tiếng.

Cánh tay mạnh mẽ của Lôi Dương ôm lấy vòng eo Đồng Đồng, còn trước mặt Tân Nhiên là một cô gái yêu kiều nhỏ nhắn, giống như trận địa vậy, đứng chắn trước mặt Tân Nhiên.

"Vân Ny!" Đồng Đồng mở to hai mắt.

"Đúng đúng, là tôi!" Vân Ny nói, làm bộ hung hăng trước ngực Tân Nhiên một chút, uy hiếp: "Anh dám ôm thử xem!"

Lôi Dương cúi đầu bên tai Đồng Đồng cảnh cáo: "Em mà dám bước lên một bước thì hãy cẩn thận, anh sẽ khiến em một tháng không rời khỏi giường được!"

Bốn người đồng thời nhìn về phía đối phương.

"Chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện đi." Đồng Đồng cùng Vân Ny đồng thanh.

Hai người đàn ông gật đầu.

Lập tức bốn người tìm một quán trà gần đó.

Họ ngồi trong một căn phòng riêng, không khí khẩn trương háo hức, nghĩ lại Đồng Đồng cùng Tân Nhiên đã bao năm không gặp bỗng nhiên lại gặp nhau trên đường thế này, đã thế Tân Nhiên lại ở cùng một chỗ với Vân Ny. Thật không gì có thể tả hết nỗi vui mừng cũng như sự ngạc nhiên.

"Sao hai người lại ở cùng nhau? Mau nói xem!" Đồng Đồng phát huy đầy đủ tinh thần, đối với chuyện của Vân Ny và Tân Nhiên cô thật tò mò muốn chết.

"Khoan hãy nói chuyện chúng tôi, Đồng Đồng! Nói chuyện của hai người trước đi, hai người ly ly hợp hợp... còn nữa, năm đó chị bỏ đi mất biệt, chị đi đâu vậy? Trở về khi nào? Hai người làm thế nào lại cùng một chỗ?" Vấn đề của Vân Ny hỏi so với Đồng Đồng thực là quá nhiều.

"Chúng tôi?" Đồng Đồng liếc mắt nhìn Lôi Dương một cái rồi mới quay sang Vân Ny: "Anh ấy nha, sống chết vì chị, chị cũng không còn cách nào."

"Mặc kệ thế nào, người yêu nhau ở cùng nhau đều là chuyện tốt."

Đồng Đồng cười: "Em nói chuyện của em với Tân Nhiên đi!"

"Được rồi, được rồi."

Đồng Đồng và Vân Ny, hai người mỗi người một câu, xem hai người đàn ông bên cạnh như không tồn tại.

Đang nói chợt Đồng Đồng như nhớ tới chuyện gì đó, liền nhìn Tân Nhiên và Vân Ny: "Đúng rồi... Quên không cho hai người hay một tin tốt lành."

"Tin tốt gì?"

"Nhạc Bằng, Nhạc Bằng con mình vẫn còn sống, hiện sắp sáu tuổi rồi, vừa thông minh vừa dễ thương."

Tân Nhiên không khỏi vui mừng: "Thật sao? Thật tốt quá!"

"Đúng vậy, là thật!" Đồng Đồng gật đầu.

"Anh là cha nuôi của Nhạc Bằng, anh nhất định phải gặp nó!"

"Điều đó là đương nhiên. Đúng rồi... Hiện hai người đang ở đâu?" Đồng Đồng cười hỏi.

Tân Nhiên giải thích: "Bọn anh vừa từ phía Nam trở về, nhà Vân Ny ở Nam Bộ, lần này về là xin ý kiến bố mẹ cho anh được ở cùng Vân Ny."

"Nam Bộ? Vân Ny, sau này em sẽ không bỏ nhà đi chứ? Nói thật cho chị biết, sự việc năm đó là thế nào?"

"Giữ bí mật!" Vân Ny nháy mắt.

Ngồi ở quán trà, bốn người cùng nói chuyện về quãng thời gian đã qua, Đồng Đồng cũng cập nhật và hiểu thêm được chuyện tình giữa Tân Nhiên và Vân Ny.

Nguyên lai năm đó sau khi cô bị Viễn Hàng đưa đi, tất cả mọi người không có tin tức gì của cô, không tìm được cô, người nhà cô cuối cùng không còn đường lựa chọn đành bỏ cuộc, và Tân Nhiên cũng thế.

Anh rất đau khổ mất mát khi không tìm thấy người. Đúng lúc anh khổ sở nhất luôn có Vân Ny bên cạnh.

Mặc anh tức giận đuổi cô đi, Vân Ny vẫn cứ như vậy, tùy ý anh mắng chửi chối đẩy, cô vẫn như cũ mỗi ngày mỉm cười quan tâm anh, giúp anh vui vẻ, khiến anh dần dần quên đi nỗi đau khổ không có Đồng Đồng.

Cuối cùng, một ngày nọ anh uống rượu, trong cơn say mơ mơ hồ hồ anh phát sinh quan hệ với Vân Ny, sau khi tỉnh lại anh hối hận muốn chết.

Gào thét, kêu to!

Việc cùng Vân Ny nảy sinh chuyện như thế khiến anh đau khổ.

Cuối cùng Vân Ny đầy thương tâm và lòng chết lặng bỏ chạy khỏi nhà Tân Nhiên, cô lại bắt đầu lưu lạc, một mình sống cuộc đời phiêu bạt.

Từ đó trở đi, thế giới của Tân Nhiên thiếu vắng bóng Vân Ny, không còn cô nữ sinh nhỏ nhắn vui vẻ suốt ngày bên tai anh kêuTân đại ca, cũng chẳng còn ai bên cạnh anh lúc anh thương tâm cô độc, từ phía sau ôm anh, an ủi anh.

Tât cả mọi việc như thế anh đều không quen, anh không quen sự yên tĩnh như vậy, không có thói quen một thân một mình, anh bắt đầu nhớ lời nói và hành động của Vân Ny, nhớ cả đôi má tươi cười vô lo của cô.

Lúc đó anh mới phát hiện Vân Ny đã từ từ chiếm cứ lòng anh, còn anh thì vô tình hướng Vân Ny mà gào thét.

Gào thét rằng người anh yêu là Đồng Đồng, anh không yêu Vân Ny, rằng giữa hai người họ không có tình yêu làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy!

Hóa ra người đàn ông hiền lành cũng có mặt nhẫn tâm!

Còn một cô gái không có nét gì là tức giận cũng có sự quật cường!

May mắn thay, Tân Nhiên kịp thời tỉnh ngộ, anh tìm lại được Vân Ny, biểu lộ thành ý, như vậy mới không hối tiếc...

Mặc dù nói thì nghe nhẹ nhàng ngắn gọn nhưng Đồng Đồng biết Tân Nhiên và Vân Ny đã phải trải qua bao sóng gió mới có được ngày hôm nay, tình yêu sẽ không thay đổi.

Trò chuyện xong hai bên trao đổi số liên lạc rồi mới lưu luyến rời khỏi quán trà quay về nhà.

Đi trên đường Vân Ny giương mắt nhìn Tân Nhiên: "Anh còn yêu Đồng Đồng không?"

Tân Nhiên nhẹ nhàng cầm tay, vuốt tóc cô: "Ngốc ạ, đã lâu như thế em vẫn còn chưa tin anh ư? Chắc là lòng anh không đủ kiên định, hoặc anh không quá yêu Đồng Đồng đến mức chết đi sống lại. Tóm lại, lòng anh đã bị Vân Ny chiếm giữ, người anh yêu chính là tiểu nha đầu Vân Ny!"

Vân Ny hạnh phúc nở nụ cười.

Giữa bọn họ bây giờ đã chuyển qua giai đoạn mới, đã khác so với xưa.

Mỗi ngày Đồng Đồng và Lôi Dương đều làm những chuyện vui vẻ, một nhà ba người hòa thuận hạnh phúc. Ông Lê và bà Lê nhìn thấy dáng vẻ Đồng Đồng mấy ngày nay cũng yên lặng chấp nhận Lôi Dương.

Lôi Dương đưa Đồng Đồng và Nhạc Bằng đi du lịch vòng quanh thế giới, đến rất nhiều nước Đồng Đồng muốn tới. Đến mỗi nơi đều để lại ký ức dấu chân họ từng đi qua.

Những ngày tháng vui vẻ cứ thế trôi đi, trên mặt Đồng Đồng tràn đầy hạnh phúc.

Một năm trôi qua,

Trên bầu trời bắt đầu xuất hiện tuyết trắng, Đồng Đồng và Lôi Dương rúc vào phòng ngủ ấm áp nhìn qua cửa sổ, bầu trời đầy tuyết bay bay.

Lôi Dương thơm hai má Đồng Đồng, cô phát ra tiếng cười. Đang lúc hai người thân mật thì tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên đánh vỡ không khí.

Đôi mày đẹp của Lôi Dương khẽ nhíu, anh đứng dậy nghe điện thoại.

"A lô, có phải Lôi tiên sinh không?" Đầu kia vang lên tiếng một phụ nữ.

"Xin lỗi, cô nhầm số rồi!" Lôi Dương nói xong liền cúp điện thoại.

"Gì thế A Dương?" Đồng Đồng nhìn Lôi Dương.

Lôi Dương đang muốn lên tiếng thì điện thoại lại đổ chuông lần thứ hai. Anh có vẻ không kiên nhẫn, nhấc điện thoại lên quát: "Tôi nói cô gọi nhầm số rồi!"

"Là ba!" Một giọng già yếu vang lên ở đầu kia điện thoại, lọt vào tai Lôi Dương.

"Ba...đang trong bệnh viện, dù sao con cũng là con trai ta, ba hiện sắp chết rồi... chẳng lẽ con vẫn không tha thứ cho ba? Trước khi mất ba muốn con đến nhìn ba một chút cũng không được ư?" Là Lôi Lâm, thanh âm sung mãn của ông mang nhiều nét thống khổ, bi nhược cùng vô lực.

"Tôi không phải con trai ông!" Lôi Dương lạnh lùng không chút cảm tình.

Bên kia điện thoại vang đến một trận ho khan, tiếp theo Lôi Lâm lại nói: "Mặc kệ thế nào, ba cũng mong con tới một lần!"

"Tôi sẽ không tới đâu!" Lôi Dương nói xong liền dập điện thoại.

Đồng Đồng phát hiện sắc mặt Lôi Dương có vẻ không ổn, cô nằm trên giường áp mặt vào phía sau ôm thắt lưng anh, cúi đầu: "Ba anh phải không?"

"Anh không có ba!"

Đồng Đồng dùng má nhẹ nhàng cọ xát vào lưng Lôi Dương như một con mèo nhỏ làm nũng, cô nhỏ tiếng gọi: "A Dương!"

Lôi Dương bắt lấy cổ tay Đồng Đồng, vẻ không đồng ý: "Lôi Lâm, là Lôi Lâm, ông ấy đang ở trong bệnh viện."

Đồng Đồng sợ run: "Ông... sinh bệnh rất nặng à? Chắc là thế, bằng không ông ấy sẽ không gọi điện cho anh. A Dương, đến thăm ông ấy đi."

"Anh không đi, hành động của ông ấy căn bản không xứng đáng làm ba anh!"

Đồng Đồng than nhẹ một tiếng, đưa tay đến vị trí tim Lôi Dương, tiếng nói dịu dàng: "Anh sờ ở đây đi, anh thật sự không để ý đến ông ấy chút nào sao? Dù sao giữa hai người là thân tình không thể chối bỏ, hai người cùng chảy dòng máu của Lôi gia. Anhkhông cần bận tâm đến em. Dù trước kia ông ấy làm gì thì giờ chúng ta đã vui vẻ ở bên nhau, em không ngại. A Dương, đến thăm ông ấy đi!"

Lôi Dương xoay người ôm Đồng Đồng, khẽ vuốt mái tóc tơ đen mượt của cô, thật lâu không nói chuyện.

Mục lục
Ngày đăng: 26/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Có thể bạn thích

Mục lục