Gửi bài:

Chương 41.1 - Yêu hận đan xen nhau

Hân Đồng dưới sự khiêu khích của Lôi Dương, ý thức bắt đầu mờ mịt, giọng cô nỉ non : "A Dương"

Lôi Dương bất giác dừng lại, thân thể cứng đờ, buông Đồng Đồng đang ý loạn tình mê ra, cất giọng khàn khàn: "Em lại làm gì đấy?"

Thấy Lôi Dương muốn bật đèn, Đồng Đồng lập tức ôm chặt lấy cánh tay Lôi Dương nói: "Không cần bật đèn được không? Đừng!"

Lôi Dương chậm rãi thu hồi cánh tay, đi về hướng ánh trăng mỏng manh từ song cửa sổ rọi vào. Một dòng sáng màu bạc nhẹ nhàng phủ lên thân thể , anh từ tốn lấy ra bật lửa, châm lửa hút thuốc.

"A Dương! Anh ...không muốn em sao?" Đồng Đồng chầm chậm đi từ bóng tối về hướng ánh trăng. Trái tim đập kịch liệt, không biết bởi vì sự khiêu khích bạo dạn của mình hay sự cổ động của dục vọng.

Cô chỉ biết là mình không muốn do dự!

Ngay lúc cô đang từng bước từng bước đi tới thì thân thể đột nhiên xoay chuyển, nháy mắt đã bị Lôi Dương đè lên trên tấm thảm dày bên cạnh cửa sổ.

Ánh trăng màu bạc chiếu vào cửa sổ lẻ loi, soi rõ khuôn mặt hưng phấn cuồng nhiệt của cả hai.

Mỹ lệ mà lại thê lương!

Lôi Dương tinh lực dồi dào, Đồng Đồng hiểu rõ, bọn họ triền miên hết lần này đến lần khác. Lôi Dương đòi hỏi Đồng Đồng liên tục, như thể muốn đem một tháng vắng vẻ đòi lại cùng một lúc. Bọn họ hết đổi tư thế lại đổi chỗ, không ngừng yêu cầu đối phương tới lúc cả hai không còn sức lực, mệt mỏi ngủ thiếp trên giường.

Lần đầu tiên Lôi Dương cảm nhận được Đồng Đồng nhiệt tình như lửa nóng, thiêu đốt lẫn nhau!

Mơ màng tỉnh lại, Lôi Dương theo thói quen quơ tay tìm thân thể Đồng Đồng lại chỉ chạm vào khỏang không trên giường lớn. Chỉ có một mình anh, chỗ nằm của Đồng Đồng cũng không còn độ ấm.

Anh nhíu mày ngồi dậy, trong đầu cố gắng nhớ lại đêm qua tình cảm mãnh liệt, là mộng hay là thực?

Đồng Đồng đâu rồi? Cô ở nơi nào?

Trong lòng không khỏi dấy lên một sự bất an.

Mở cửa phòng ngủ rồi ra ngòai, anh vội vàng đi tới phòng ăn, một mùi thơm hấp dẫn bay tới.

Trong lòng cũng tự nhiên thả lỏng một chút.

Vào phòng ăn, thấy trên bàn đã bày sẵn bữa sáng ngon lành, có lẽ phải nên gọi là cơm trưa, vì ngủ một giấc dậy đã gần giữa trưa.

Thế nhưng Đồng Đồng đâu?

Ngay lúc anh đang lo lắng bốn bề tìm kiếm thì điện thọai chợt vang lên. Anh bắt điện thọai xong, sắc mặt có chút khó coi. Cúp máy xong lại gọi điện thọai tìm Ôn Lam, hỏi Đồng Đồng có trở về đó không.

"Đồng Đồng hả, có về, nói là có chút mệt nên đi nghỉ rồi!" Ôn Lam thật thà báo lại.

Lôi Dương bây giờ mới có thể thả xuống bất an trong lòng.

Để cho Đồng Đồng tạm thời ở đó, giờ phút này Lôi Dương phải quay về Lôi gia!

Thế nhưng Lôi Dương không biết, cú điện thoại vừa rồi có vị trí rất đặc biệt!

Ngày hôm sau, Lôi Dương đang ở phòng làm việc vội vàng xử lý công tác trong tay thì bác sỹ Trương cùng Ôn Lam xuất hiện tại văn phòng.

Nhìn thấy vợ chồng bác sĩ Trương vội vàng tìm anh, Lôi Dương bỏ văn kiện trên tay xuống, thản nhiên hỏi: "Chuyện gì?"

Ôn Lam nhìn chồng, rồi hai người cùng nhìn về phía Lôi Dương, cuối cùng Ôn Lam mới do dự lên tiếng: "Có lá thư muốn đưa cho cậu!"

Lôi Dương nhìn hai người một cái rồi nói: "Thư gì?"

"Để tôi nói đi, bà già này nói cũng không nói rõ ràng!" Dù sao chết sớm thì đầu thai sớm! Cùng nhau đợi Lôi Dương nổi cơn thịnh nộ đi!

"Đồng Đồng bỏ đi rồi. Hôm nay sáng sớm tôi phát hiện cô ấy biến mất, chỉ để lại một lá thư này!" Bác sỹ Trương nói xong đem lá thư để trên bàn Lôi Dương.

Lòng Lôi Dương chùng xuống, vội cầm lấy thư mở ra.

"Bác trai, bác gái con đi rồi. Con phải rời khỏi chỗ này, đi tìm một cuộc sống mới. Cám ơn mọi người trước giờ đã cẩn thận chăm sóc con! Hẹn gặp lại! Đồng Đồng kính thư."

Chỉ một câu ngắn ngủi như một tia sét đánh mạnh vào đầu Lôi Dương, làm tứ chi anh phát lạnh.

Cô ta nói cái gì? Cô ta đi rồi, đi tìm cuộc sống mới! Bỏ đi lặng lẽ như vậy, chỉ để lại một câu nói này!

Đêm hôm đó tình cảm mãnh liệt. Đêm hôm đó chủ động là kỷ niệm trước lúc chia tay! Cô gái đáng chết này!

Lòng Lôi Dương bị một trận đau lại bị một cơn tức thay thế.

Nắm tay lớn đập thật mạnh lên bàn, giận dữ hét: "Cô ta đi đâu?"

Ôn Lam bị Lôi Dương dọa nạt tới nỗi nhảy dựng lên nói: "Không biết!"

Bác sỹ Trương thì từ tốn: "Đi rồi cũng tốt, dù sao cậu cũng không biết quý trọng!"

Lôi Dương sắc mặt âm u, giận dữ nhìn bác sỹ Trương quát: "Ông nói cái gì?"

"Tôi nói cái gì cũng không quan trọng. Nếu cậu luyến tiếc người ta thì đi tìm đi, nói không chừng còn có thể tìm được người về. Bằng không hả, thế giới lớn như vậy, càng đi thì càng cách xa, chỉ sợ muốn gặp lại cũng khó. Cho dù là gặp lại, không chừng con cũng sinh ra, thành vợ người khác rồi!" Đến lúc đó cậu tha hồ hối hận!

Lôi Dương trong lòng càng khẩn trương, nắm chặt tờ giấy trong tay, trái tim bị một sự khủng hỏang vây khốn.

Ánh mắt lộ ra một tia âm trầm.

Cõi lòng vừa giận dữ vừa hoảng loạn, chậm rãi hạ người xuống ghế.

Lê Hân Đồng, em muốn trốn khỏi tôi như vậy sao!

Tôi sẽ không buông tay, em chỉ có thể là cô gái của tôi! Bất luận em đi tới đâu, tôi cũng nhất định tìm em trở về!

Đồng Đồng đi rồi, thật sự đi rồi, đi một cách hoàn toàn!

Lôi Dương tìm tất cả những nơi có thể tìm, mãi cũng không có tin tức Đồng Đồng. Mà người nhà của Đồng Đồng cũng rời khỏi căn nhà gỗ, không biết đi đâu.

Cô đi hoàn toàn như vậy, không lưu lại một chút dấu tích nào!

Lôi Dương vừa phiền muộn vừa bất an, tính tình bỗng trở nên hỷ nộ vô thường!

Khuôn mặt trở lại lãnh khốc dọa người. Nhưng mỗi khi trở về biệt thự, nhìn thấy phòng không nhà trống, anh lại chỉ cảm thấy tịch mịch cùng khốn khổ.

Trong lòng anh rất đau, chỉ muốn đem trái đất lật ngược lại mấy lần, tìm cho được cô gái đang bỏ trốn kia đem trói lại bên người!

Cô vì sao phải rời khỏi? Bởi vì anh đính hôn? Hay bởi vì anh làm cô mất đi đứa bé?

Hay cô căn bản không có thật sự yêu anh.

Trái tim anh lại đau đớn từng cơn.

Có lẽ đúng như bác sỹ Trương nói, con người luôn luôn không biết quý trọng, chỉ tới lúc mất đi mới hối tiếc.

Bây giờ mới biết, chỉ cần tìm được Đồng Đồng anh sẽ quên hết óan hận, đối xử thật tốt với cô. Chỉ cần cô trở về, chỉ cần anh có thể ôm cô trong tay.

Nghe lại được giọng nói êm đềm của cô!

Thế nhưng Đồng Đồng đã bỏ đi, anh có hối hận cũng không thể thay đổi được gì!

Anh vẫn yêu cô, bằng không tại sao lại thống khổ, bằng không cũng sẽ không hận cô!

Yêu! Đúng vậy! Là yêu!

Trong lòng Lôi Dương đột nhiên mãnh liệt dao động!

Tình yêu của anh dành cho cô dường như chưa bao giờ gián đoạn!

Lôi Dương một mình quay cuồng trong biệt thự bởi nhớ nhung không ngừng. Mỗi khi nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của cô. Lúc cô rơi lệ, lúc cô quật cường kiên trì lập trường của mình, lúc cô ủy khuất, lúc cô tươi cười,...tất cả đều lần lượt hiện ra trước mắt anh.

Còn có đêm đó quây quần bên nhau, Đồng Đồng chủ động quyến rũ anh, ánh trăng màu bạc phủ lên thân thể diễm lệ của cô, khắc sâu trong lòng anh!

Mỗi ánh mắt, mỗi động tác của Đồng Đồng đều trở nên rõ ràng trong đầu anh.

Trong lòng Lôi Dương đầy phiền muộn lại không biết làm sao giải quyết, trở nên ăn không ngon, ngủ không yên.

Đồng Đồng bỏ đi, trái tim của anh dường như cũng đi theo!

Lôi Dương thống khổ ngồi trên mặt đất, uống từng ly từng ly rượu đắng. Sắc mặt tiều tụy, đôi mắt đỏ ngầu, muốn dùng rượu làm suy nhược trái tim, suy nhược thần kinh đang bị nhớ nhung và hối hận thay nhau tra tấn!

Thế nhưng mượn rượu giải sầu, sầu càng thêm sầu. Trong cơn say, trước mắt lại xuất hiện bóng dáng Đồng Đồng.

Thấy cô dịu dàng nhìn anh mỉm cười!

Lôi Dương vui mừng muốn vươn tay chạm đến Đồng Đồng, nhưng ngay lúc sắp chạm được thân hình xinh đẹp kia thì Đồng Đồng đột nhiên biến mất !

Thì ra tất cả đều là ảo giác!

Đồng Đồng đi rồi ...Đồng Đồng!

Lôi Dương cúi đầu, trong lòng không ngừng gọi tên Đồng Đồng, nước mắt đau khổ lặng lẽ chảy xuống từ đôi mắt trong veo lạnh lùng của anh!

Cứ nghĩ rằng anh không biết khóc, không biết đau lòng, thì ra chỉ là vì chưa thật sự bị thương tâm!

Mục lục
Ngày đăng: 26/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Có thể bạn thích

Mục lục