Gửi bài:

Chương 51.2 - Không hề yêu

Anh chuyển ánh mắt về phía người Đồng Đồng,anh kéo Đồng Đồng vào trong nhà đóng sập cửa lại

Anh chỉ về hướng người đàn ông đó, khổ sở nói: " Em gửi đứa bé ở đây là để đi hẹn hò với anh ta!"

Đồng Đồng hai mắt tức giận nhìn Lôi Dương , cô lạnh lùng nói: " Tôi đi hẹn hò không được sao?"

Lôi Dương nắm lấy gáy Đồng Đồng nhìn vào cổ cô, anh tức giận nói : " Này là cái gì , hai người phát triển tới mức độ nào rồi?"

Đồng Đồng nhíu mày không quan tâm nói: " Chúng tôi phát triển tới đâu không cần anh quan tâm!"

Lôi Dương thống khổ có chút thương đau nói: "Nhưng em căn bản không yêu hắn, có phải không, em làm như vậy là vì anh, là để anh đau lòng!"

" Lôi Dương,anh nói tôi không thể yêu người khác, chỉ có thể yêu anh sao, tôi không có quyền yêu người khác? Xin lỗi, tôi đến đón Kì Kì, không thể nói chuyện với anh được" Đồng Đồng đi về phía Nhạc Bằng.

Lôi Dương lạnh lùng nhìn Đồng Đồng,tan nát cõi lòng nói: " Đồng Đồng , làm thế nào em mới tha thứ cho anh, nếu chết có thể chuộclại lổi lầm, anh nguyện ý chết!"

Đồng Đồng toàn thân cứng đờ,không quay đầu lại, cô cúi đầu nói: " Không, anh không cần vì tôi mà chết, chúng ta đã kết thúc, những thương đau tôi không thể nào quên,không thể vui vẻ cười, lần này trở về với anh, cười với anh coi như chúng ta có thể bắt đầu lại, tôi vẫn còn yêu anh, anh cũng cảm nhận được, nhưng không thể đi vào vết xe đỗ ngày trước, chúng ta hoàn toàn không thể được, anh có hiểu không?".

Lôi Dương thống khổ không còn đường chọn lựa, anh gầm nhẹ : "Chúng ta kết thúc? chẳng phải chúng ta không thể kết thúc, chúng ta đã có Nhạc Bằng sao? Bởi vì chúng ta yêu nhau nên em mới liều chết sinh Nhạc Bằng không phải sao?"

Đồng Đồng trong lòng đau khổ, cô cảm nhận được sự bi thương của Lôi Dương nhưng không cách nào quay đầu lại an ủi anh. Cô bước thẳng hướng về phòng ngủ của Nhạc Bằng.

Nhạc Bằng và Kì Kì đã ngủ say, không muốn thêm mệt mỏi, Đồng Đồng lay Kì Kì cùng Viễn Hàng rời khỏi.

Đã qua mấy ngày Đồng Đồng không nói chuyện với Lôi Dương,chỉ nói chuyện với Nhạc Bằng qua điện thoại, nghĩ muốn đến đón Nhạc Bằng ở nhà trẻ nhưng lại không muốn chạm mặt với Lôi Dương ở đó.

Lúc cô đang đắm chìm trong suy nghĩ thì nhận thấy Nhạc Bằng gọi điện thoại đến.

" mẹ, papa không đến đón con, mẹ có thể đến đón con không?"Nhạc Bằng tìm số của cô đã ghi sẵn trong sổ của cậu,dùng hết can đảm gọi điện cho Đồng Đồng.

Đồng Đồng nhìn sắc trời, đã quá thời gian tan học mà Lôi Dương vẫn chưa đi đón Nhạc Bằng,trong lòng có chút tức giận ,Lôi Dương đối với Nhạc Bằng thật vô trách nhiệm , cô vội nói: " Nhạc Bằng ở đó chờ mẹ, mẹ sẽ đến đón Nhạc Bằng."

" Dạ!" Nhạc Bằng ngắt điện thoại.

Đồng Đồng vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

" Đồng Đồng, em đi đâu thế?" Viễn Hàng thấy sự vội vội vàng vàng của Đồng Đồng không khỏi lên tiếng hỏi.

" Em đi đón Nhạc Bằng!"Đồng Đồng đã đi đến trước cửa mang giầy, không đợi Viễn Hàng nói tiếp đã đi ra ngoài.

" Anh và em cùng đi."

"Anh không trông Kì Kì sao? Nó ngủ tỉnh lại không tìm thấy ba thì làm sao đây!"

Ờ với Gia Cương vài ngày,mẹ cô cũng đã trở về, lo lắng nói: "Kì Kì đã có mẹ, hai con đến đón Nhạc bằng đi!"

Đồng Đồng nóng vội cùng Viễn Hàng đi đến nhà trẻ, Đồng Đồng đi vào cònViễn Hàng đứng đợi bên ngoài.

Đồng Đồng nhìn thấy Nhạc bằng chỉ có một mình ngồi ở bàn đu dây, trong lòng lại đau lòng cùng tức giận.

Được lắm,hôm nay là Lôi Dương đi đón Nhạc Bằng, anh không đến đón,Đồng Đồng trong lòng tức giận Lôi Dương,đau lòng bế Nhạc Bằng, thật có lỗi nói: "Nhạc Bằng, chúng ta về nhà thôi!".

"Nhưng mà papa không đến đón con, điện thoại cũng không gọi được!"Nhạc Bằng ngẩng đầu lên nhìn Đồng Đồng, trên khuôn mặt nhỏ không hề đùa giỡn mà là vì Lôi Dương mà đau lòng, lo lắng.

" Trước khi cùng mẹ về, có thể gọi điện thoại cho papa, được không?"

" Mẹ, chúng ta đi tìm papa được không!" Papa hình như gặp chuyện không hay rồi.

" Nhạc Bằng , papa có thể là bận việc, về nhà cùng mẹ được không?"

Nhạc Bằng lay lay cánh tay Đồng Đồng, không thuận theo nói: " Không chịu, không chịu, không chịu!"

" Nhạc Bằng phải nghe lời"

" Mẹ, chúng ta đi tìm papa, phải đi!phải đi!phải đi!"

" Được rồi! Được rồi!"

Đồng Đồng cùng Nhạc Bằng đi về biệt thự Lôi Dương phát hiện biệt thự không có một ai, Nhạc Bằng nói muốn đi đến quán bar tìm người.

Cậu nhất định phải cho papa gặp được mẹ.

Nơi này là nơi papa và mẹ gặp mặt,trái tim mẫn cảm của cậu cảm giác có gì đó không thích hợp.

Viễn Hàng cõng Nhạc Bằng đi đến quán bar với Đồng Đồng!

Quán bar rất đông người,đèn hồng rượu xanh, trai gái, mùi rượu, khói tràn ngập không gian.Đồng Đồng dắt Nhạc Bằng chậm rãi đi về phía trước, thu hút ánh mắt của mọi người.

Không cần đến bàn của Lôi Dương đã nhìn thấy được anh, anh dường như có chút say, cánh tay dài vắt uể oải lên thành ghế.

Một cô gái mặc váy ngắn thân hình hấp dẫn tựa vào lòng Lôi Dương ,trong tay cầm một ly rượu kê lên miệng Lôi Dương.

Lôi Dương có chút phiền muộn ngẩng đầu lên ,anh không muốn dây dưa với loại nữ nhân này,lại thấy được Đồng Đồng và Nhạc Bằng đứng trước mặt mình.

Cô gái kia cũng đã chú ý biểu hiện trên khuôn mặt bình tĩnh của Lôi Dương,cô ta dừng lại nhìn vào Đồng Đồng.

Lôi Dương không giải thích, nhưng cô gái kia đang bá cổ anh, đứng yên nhìn Đồng Đồng.

Đồng Đồng nhìn Lôi Dương ,không biết vì nhìn thấy Lôi Dương thân thiết ôm nữ nhân khác hay là vì Lôi Dương không đến đón Nhạc Bằng mà ở đây ăn chơi đàng điếm, cùng với đàn bà lêu lổng mà tức giận .

Cô một câu cũng không nói, xoay người rời khỏi.

Lôi Dương thấy Đồng Đồng rời khỏi, anh rời khỏi thân người cô gái kia, bước về phía trước đuổi theo Đồng Đồng, nhưng Đồng Đồng đã sớm đi ra ngoài.

" Người đẹp, sao lại đi một mình vậy, có muốn đi cùng với anh không!" một tên đàn ông chặn đường nắm bả vai của cô.

" Buông ra" Đồng Đồng lạnh lùng nói.

" Tránh xa cô ấy ra, đồ khốn!"Lôi Dương đã đuổi kịp đến,hét lớn với tên đàn ông dám vô lễ với Đồng Đồng định đi lên giúp cô.

Đồng Đồng túm cánh tay của tên đàn ông kia, dùng lực làm một đàn rất đẹp, gã đàn ông kêu "Ái" một tiếng rồi ngã bịch xuống đất.

Còn bàn tay giúp đỡ của Lôi Dương vươn ra cứng đờ ở giữa không trung.

Trên bầu trời bắt đầu nổi sấm sét! Tựa hồ rơi lệ thay Lôi Dương.

Trời mưa!

Đồng Đồng nhìn Lôi Dương , ảm đạm nói: " Anh muốn làm anh hùng sao? Tôi không cần, tôi không phải như trước kia,chỉ cần anh chăm sóc tốt cho Nhạc Bằng là được rồi!"

"Đồng Đồng"Lôi Dương tiến tới kéo Đồng đồng lại,hơi say nói: "Em giận anh? Giận anh gần gũi với người đàn bà kia có phải không?"

" Tôi không biết anh đang nói gì, tôi phải về!" Đồng Đồng xoay người bước đi.

Lôi Dương ngược lại bá đạo không cho cô đi, khẽ nói: "Em không ghen mà vẫn tức giận khi thấy anh ở cùng một chỗ với người đàn bà kia, em vẫn còn quan tâm tới anh đúng không?"

Đồng Đồng nở nụ cưởi mềm mại đáng yêu, lạnh giọng nói: " Tôi đang tức giận, nhưng đó là bởi vì anh bỏ mặc nhạc bằng đi đàng điếm ở đây!"

Lôi Dương đau lòng không thở nổi! Anh ôm chặt ngực. Đồng Đồng đã cùng Viễn hàng rời khỏi.

Lôi Dương điên cuồng đuổi theo Đồng Đồng đã đi xa, anh gào lên : "Đồng Đồng, anh yêu em! anh yêu em!"

Thanh âm bi sảng tuyệt vọng xuyên thấu màn đêm truyền đến tai Đồng Đồng! Nhưng cô không thể quay lại, không thể để tâm dao động vì người đàn ông đó! Cô vẫn tiến về phía trước.

"Mẹ!" Nhạc Bằng gọi điện thoại cho Đồng Đồng, ngữ khí có chút vội vã khiến tâm Đồng Đồng không yên,không khỏi nói: "Nhạc Bằng , có chuyện gì?"

"Papa hình như bị ốm, papa không chịu rời khỏi giường,con gọi papa nhưng papa cũng không trả lời!" Nhạc Bằng cảm thấy mình thật đáng thương, uỷ khuất khóc lên.

Đồng Đồng nghe thấy tiếng khóc , đau lòng nói: "Nhạc Bằng đừng khóc, mẹ sẽ đến,đừng khóc, mẹ đến ngay đây!"

Đồng Đồng vội vội vàng vàng ngắt điện thoại.

"Gì thế?" Bà Lê hỏi

" Nhạc Bằng khóc, Lôi Dương bị ốm không có ai chăm sóc, hôm nay lại không đến nhà trẻ"

Bà Lê bất mãn nói: "hôm qua sao con không đem Nhạc Bằng về luôn?"

"Mẹ, mẹ biết mà, mặc dù Nhạc Bằng tuổi nhỏ nhưng cũng đá biết nhận biết rồi, hôm qua nó muốn về với bố nó!"

"Thôi được,vậy hôm nay con đưa nhạc bằng về đây đi, mẹ lo lắm!"

Đồng Đồng đã đi đến trước cửa, vội vàng nói: "Dạ, con đi trước đã mẹ!"

Lôi Dương thật sự bị bệnh,anh bị sốt cao nằm trên giường!

"Nhạc Bằng , papa bị bệnh có gọi bác sĩ khám chưa?"

Nhạc Bằng quỳ bên cạnh giường Lôi Dương, ánh mắt cậu bé chăm chú nhìn anh, cúi đầu nói: "Có ạ, Nhạc Bằng bị bệnh đều do ông Trương khám bệnh cho!"

" Ông Trương » , chính là vợ chồng Ôn Lam.

Mục lục
Ngày đăng: 26/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Có thể bạn thích

Mục lục