Gửi bài:

Chương 10

"Đại thúc, có thể cho ta biết đường đi đến thanh lâu lớn nhất kinh thành không?" Ta mỉm cười túm lấy tay áo của một vị đại thúc gần đó.

"Cô nương, ta nghĩ ngươi nên tìm nơi khác." Vị đại thúc đó sau khi soi mói từ đầu đến chân của ta liền hảo tâm khuyên, sau đó giật tay áo bỏ đi.

Chưa bỏ cuộc, ta tiếp tục hỏi một vị đại thẩm. Cũng như đại thúc ban nãy, vị đại thẩm này cũng nhìn ta rồi ném lại một câu như thế.

Ta thật sự có bộ dạng kém đến thế sao?! Mặc dù không phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng thuộc hàng thanh tú đáng yêu chứ! (Ta nghi ngại tính chân thực của câu này... +_+)

Nhất quá tam, ta lại tiếp tục hỏi những người xung quanh. Bất quá...

Tam quá tứ...

Tứ quá ngũ...

...

Tam thập quá tam thập nhất, cuối cùng cũng có người giúp ta. Người này ăn mặc như một đạo sĩ, bên hông giắt kiếm, ăn nói đàng hoàng nhã nhặn nhưng cũng không kém phần khí khái. Đặc biệt y sở hữu một khuôn mặt rất là thu hút người khác. Khác với Bạch Hồ, y rất có nam nhân vị, đường nét rõ ràng, ngũ quan anh tuấn, tóc đen gọn gàng búi cao nhưng còn sót lại vài sợi trên vầng trán rộng làm tăng thêm phần tuấn lãng. Đây quả thật là kiểu nam nhân mà ta thích.

"Cô nương đây có phải là đang tìm Tầm Hoan Các?"

"Đúng." Ta gật đầu cái rụp, Tầm Hoan Các ắt hẳn là thanh lâu lớn nhất. Tầm Hoan, tên không sai!

"Cô nương đang đứng trước Tầm Hoan Các." Y cười cười, dang tay chỉ vào một tòa kiến trúc đồ sộ, sặc sỡ sau lưng ta, chỉ cách ta có 10 bước chân. (Sặc! Tiểu Cần ơi Tiểu Cần, tìm đến tận nơi rồi mới có người chỉ đường. Ta thông cảm nha...)

Nhìn về nơi đó, ta... đông đá... Vì cái gì mà ta lại không nhận ra đây là nơi mình cần tìm! Tiếng mời gọi của các cô nương thanh lâu không đủ lớn sao? Tấm biển "Tầm Hoan Các" chưa đủ chói mắt sao? Ông trời a...

Đoạn, ta cứng ngắc nhìn nam nhân tốt bụng cười.

"Cảm ơn công tử." Cúi người, sau đó âm mưu thật nhanh ly khai. Oa... ta xấu hổ, thật xấu hổ, đúng là nghểnh ngãng, ta đã làm trò cười trước mắt người trong mộng rồi. Nước mắt, ngươi đang ở đâu? (Có lẽ là Tiểu Cần muốn khóc?)

Đang xoay người hướng Tầm Hoan Các mà vào thì ta nghe có tiếng cười trầm ấm.

"Cô nương, công việc của nữ phục dịch ở đó rất nặng nhọc, từ chẻ củi đến gánh nước đều không thích hợp một cô nương như nàng."

"Công tử hiểu lầm, ta đây là muốn vào làm kỹ nữ." Ta mím chặt môi, như thế nào, chẳng lẽ nhìn ta rất giống kẻ xin làm tạp dịch sao?

"Vậy tại hạ đây chỉ còn biết chúc cô nương may..." Đang nói thì y bỗng xám mặt lại, sau đó không thèm ngó ngàng đến ta mà nhảy vọt đi. Quả thật, ai cũng hội khinh công a...

Luyến tiếc, xấu hổ, lo lắng, hoảng sợ... Với bao nhiêu cảm xúc hỗn độn trong lòng, ta lầm lũi lê bước tiến về phía Tầm Hoan Các trước con mắt soi mói của mọi người.

Luyến tiếc, là dành cho nam nhân mới vừa gặp mặt. Biết bao giờ mới còn gặp lại, vậy mà chưa kịp biết danh tính, y lại lạnh lùng rời bỏ ta. (+...+! )

Xấu hổ, có hai nguyên nhân. Một là đối với người trong mộng, một là đối với thiên hạ đang nhìn ta đánh giá. Ta thật muốn la lên "Còn nhìn nữa, lão nương móc mắt các ngươi!" nhưng do phải giữ gìn hình tượng thục nữ nên ta không thể động thủ động cước.

Lo lắng, ta sợ mình không được chọn, hoặc là sau khi được chọn lại phải tiếp ngưu đầu mã diện!

Sợ hãi... Là do ta luôn có cảm giác có ai đó đang nguyền rủa ta, căm hận mà nhìn ta. Dựng tóc gáy, ta đã gây chuyện với ai cơ chứ. Hay là có cô nương nào đang ghen tỵ với sắc đẹp của ta? Phải bảo là, nên chấp nhận đi thôi, hắc hắc... Ách, ta lắc lắc đầu. Tại sao ngay lúc này đây hình ảnh của Bạch Hồ lại xuất hiện trong đầu ta?! Hình như hắn đang đứng lẩn trong đám người mà nhìn ta cười! Đến rồi sao? Muốn đem đầu của ta lấy xuống vì đã lén trốn khỏi hắn? Nhìn lại một lần nữa, rõ ràng là không phải hắn! Bình tĩnh, ta phải bình tĩnh.

Ta đặt chân bước qua ngưỡng cửa, cả nam lẫn nữ trong thanh lâu bắt đầu xì xầm to nhỏ. Bọn họ là chưa thấy ai đẹp như ta sao? Ồn ào, thật sự rất ồn ào, các người có biết như vậy sẽ tạo áp lực cho người khác không? Có lẽ Bạch Hồ do rơi vào tình huống tương tự mới bị tâm thần, à không, do ta trước hiểu lầm hắn, hắn không tâm thần, mà là cuồng sát, nhưng không phải cuồng sát cũng là biểu hiện của tâm thần sao? Oa, ta thật sự bị làm cho rối trí rồi!

Đưa đôi mắt oán hận nhìn xung quanh, ta... choáng! Quả là hạc lạc giữa bầy gà, không không, là gà lạc giữa bầy hạc! Các cô nương ở đây quả thật là sắc nước hương trời, ta đúng là hãy còn kém xa!

... Suy nghĩ, suy nghĩ...

Quyết định nên là bỏ cuộc đi thôi!

Đang khí thế hừng hực định tẩu thoát thì có tiếng của một thiếu phụ hỏi ta.

"Cô nương, ngươi có chuyện gì cần đến đây?"

Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends