Gửi bài:

Chương 41

Khiếp sợ hơn cả khi nhìn thấy Whitney vướng chân vào mép thảm và ngã lăn xuống đến lưng chừng cầu thang đêm hôm trước, Clayton đi lại tới lui trong căn tiền sảnh ở Grand Oak, mọi sự chú ý của chàng đặt vào ngưỡng cửa trên đầu cầu thang. Phía bên kia cánh cửa đó, vợ chàng đang chuẩn bị sinh đứa con của chàng sớm hơn hai tháng, và cả mẹ và con đang ở trong tay của Hugh Whitticomb.

Trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ qua, quan điểm khá cao của Clayton về tay nghề của Hugh Whitticomb mỗi phút một hao hụt đi. Khi Whitticomb mới đến vào tối hôm trước, ông ta đã khám cho Whitney và đảm bảo với cả nhà là cả mẹ và con có vẻ đang trong tình trạng khá tốt. Sáng nay, ông ta cộng thêm một chút tin chắc vào chuẩn đoán ban đầu của mình. "Không có dấu hiệu gì là đứa bé sẽ ra đời sớm vì cú ngã của bà ấy," ông ta nói với Clayton và những người khác, "nhưng tôi sẽ ở lại đến tối nay, chỉ phòng khi tôi sai."

Cho đến lúc đó, Clayton đã bị mất bình tĩnh đến độ ra lệnh và theo sau đó là đe dọa. "Cho dù ông nghĩ chỉ có một khả năng vô cùng nhỏ là đứa bé sẽ ra đời sớm, ông cũng vẫn phải ở đây trong hai tháng tới!" chàng tuyên bố.

Ngoái đầu sang một bên, Hugh Whitticomb chăm chú ngó chàng với một sự thông cảm thích thú mà ông luôn cảm thấy đối với những người đàn ông sắp sửa làm cha lần đầu. "Chỉ tò mò thôi, Ngài sẽ làm gì để giữ tôi ở đây?"

"Tôi sẽ không có bất kỳ khó khăn gì để tìm ra một cách, tin tôi đi," Clayton gầm gừ.

"Tôi không nghi ngờ gì chuyện đó," Hugh nói với một nụ cười tủm tỉm. "Tôi chỉ tò mò. Khi mẹ Ngài gặp một cơn cảm lạnh một tháng trước khi Ngài sinh ra đời, tôi nhớ là cha Ngài đã đe dọa tống giam tôi trong hầm ngục ở Claymore. Hay đó là Bá tước Sutton nhỉ? Không... Bá tước chỉ cho xe của tôi về nhà và sau đó từ chối cho tôi mượn bất cứ cái xe nào của ông ấy."

Sự thích thú của ông biến mất một giây sau đó, khi người hầu gái của Whitney lao ra khỏi phòng và nghiêng người qua đầu cầu thang. "Cô đang có cơn đau, bác sĩ Whitticomb."

Đó là mấy tiếng đồng hồ trước, và kể từ khi đó Clayton chỉ được phép gặp Whitney hai lần và chỉ vài phút mỗi lần. Nàng trông nhợt nhạt và mong manh trên chiếc giường bốn cọc lớn, nhưng những cơn đau của nàng chỉ ngắt quãng nên nàng cười nụ cười xinh đẹp của mình và bảo chàng ngồi xuống cạnh nàng trên giường. "Em yêu anh, và em sẽ sinh cho anh một đứa trẻ khỏe mạnh và tuyệt vời một lúc nữa thôi," nàng nói với Clayton, che dấu sự sợ hãi của nàng sau những lời trấn an ấy, Clayton đã cực kỳ thư thái– cho đến khi một cơn đau dữ dội dầy vò nàng khiến nàng uốn cong lưng khỏi giường. "Anh cần rời đi ngay," nàng nói trong khi nàng cắn chặt môi dưới cho đến khi nó rướm máu.

Clayton đã trút cơn thịnh nộ vô vọng lên đầu Whitticomb, "Chết tiệt, ông không thể làm gì cho nàng được à?"

"Tôi đang làm điều gì đó cho bà ấy đây," Hugh trả lời. "Tôi sẽ cho ông xuống lầu ngay bây giờ để bà ấy không phải lo lắng cho ông khi cơn đau đến."

Một tiếng đồng hồ sau, Clayton khăng khăng muốn tự mình chứng kiến là nàng vẫn ổn, và khi vị bác sĩ cố ngăn chàng lại ngay ngoài cửa, Whitney gọi ra cho chàng vào. Nàng trông tái mét đi và trán mướt mồ hôi. Clayton ngồi xuống cạnh hông nàng, gạt món tóc dày của nàng ra khỏi trán, và nghiêm trang hứa, "Anh sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra với em lần nữa."

Một cơn đau khác lại tấn công nàng trước khi nàng có thể trả lời và Clayton ôm choàng lấy nàng vào trong vòng tay, đu đưa nàng như một đứa trẻ. "Anh xin lỗi," chàng thì thầm tha thiết, đôi mắt chàng nhoè đi vì nước mắt khiếp sợ. Chàng bị đuổi ra ngoài ngay sau đó và cánh cửa vào phòng nàng bị khoá lại để ngăn chàng ở ngoài.

Whitticomb đều đặn xuất hiện sau đó để báo cho cả gia đình những mẩu tin nhỏốc vẻ khích lệ, và những dự đoán không đúng về cái giờ mà đứa trẻ ra đời. Clayton không an tâm được bằng bất cứ điều gì ông nói. Rời mắt khỏi cánh cửa trên đầu cầu thang, chàng liếc nhìn đồng hồ trong hành lang, thấy rằng bây giờ đã lờihn 9 giờ rồi, thế là chàng hung hăng chạy tới cánh cửa vào phòng khách nơi Stephen và mẹ chàng đang cầu nguyện cùng với Ông Bà Gilbert. "Whitticomb là một tên thộn bất tài." Clayton giận dữ nói với họ. "Ta sẽ cho người đi gọi một bà mụ, không, hai bà mụ."

Phu nhân Gilbert mỉm cười yết ớt. "Dì chắc chắn là em bé sẽ sớm ra đời và mọi chuyện sẽ ổn cả thôi." Bà đã không thành công trong việc làm Clayton an dạ bởi vì bà cũng đang khiếp sợ và Clayton có thấy điều đó.

Ngài Gilbert tán thành dự đoán của vợ bằng một cái gật đầu khẳng định và một giọng nói nhiệt tâm, "Điều đó sẽ xảy ra bất kỳ lúc nào. Không có gì để mà lo lo lắng lắng cả. Trẻ con được sinh ra mỗi giây trong ngày." Theo quan điểm của Clayton, Ngài Gilbert trông còn hoảng sợ hơn cả Phu nhân Gilbert.

Stephen cất đầu lên khỏi tay và chăm chú nhìn Clayton với vẻ bất lực âm thầm. Stephen, Clayton nhận thấy, tôn trọng anh trai mình quá nhiều để có thể nói những lời dối trá mà anh không tin.

Bà công tước quả phụ đứng lên và bước về phía chàng. "Mẹ cảm thấy trong trái tim mình là không có gì để mà lo lắng," bà run run nói. "Trong trái tim mẹ, mẹ cảm thấy Whitney và em bé sẽ hoàn toàn ổn."

Clayton tái mặt và chàng tiến đến bình rượu brandy để trên kệ. Lần cuối cùng mẹ chàng tiên đoán một điều như vậy là khi con ngựa đực bà yêu thích bị bệnh. Con ngựa đó đã chết sáng hôm sau.

Chàng biết mọi người đang cầu nguyện là bởi vì họ không thể làm điều gì khác. Chàng biết điều đó cũng chắc chắn như biết rằng Hugh Whitticomb là một thằng ngốc bất tài và sắt đá.

"Thưa Đức ông?"

Mọi người trong phòng nhìn lên Hugh Whitticomb đang đứng ở ngưỡng cửa, trông phờ phạc không tưởng được.

Clayton chết lặng. "Sao?"

"Ngài muốn lên gác và chào con trai của mình chứ?"

Clayton cảm giác như thể chàng đã chôn chân vào chiếc thảm. Chàng phải ráng nuốt trôi chỗ nghẹn trong họng để hỏi. "Vợ ta thế nào?"

"Cô ấy đang rất tuyệt vời."

Clayton sải bước khỏi phòng và cưỡng lại sự thôi thúc chưa từng có muốn ôm chặt lấy người bác sỹ xuất sắc.

Khi chàng đã đi khuất, Hugh Whitticomb bước đến chỗ đặt bình brandy và lôi ra một chiếc khăn mù soa lau trán. Bà công tước quả phụ xuất hiện ngay bên sườn ông và chạm vào cánh tay ông. "Chuyện thế nào?" bà hỏi nhỏ.

"Cô ấy tặng tôi một vết sẹo, Alicia ạ. Cô ấy có mất một ít máu, nhưng cô ấy sẽ khỏe lại. Ngay cả trước khi chuyện xuất huyết xảy ra, tôi cũng đã không hề có ý định rời khỏi chỗ này sớm nhất là cho đến ngày mai. Bà biết điều đó mà."

"Đương nhiên tôi biết," bà nói với nụ cười đẫm nước mắt, sau đó bà nghe theo sự thôi thúc mà Clayton đã bỏ qua và ôm chặt ông. "Cảm ơn, Hugh," bà thì thầm. "Tôi sợ quá." Bà nhìn quanh vào mọi người. "Tôi khó có thể mở mắt được nữa. Tôi nghĩ tôi sẽ đi nghỉ."

"Tôi cho là tôi cũng sẽ làm như vậy," Phu nhân Gilbert nói.

Ngài Gilbert lịch sự đứng lên và khi ông cúi xuống đặt một nụ hôn vào má vợ, ông nhìn thấy nước mắt thư thản lấp lánh trong mắt bà. "Thấy không, thấy không, em yêu," ông nói với một tiếng cười khẽ. "anh đã nói với em là không có lý do gì để hoảng sợ. Phải vậy không?"

"Vâng, Edward," Phu nhân Anne nói, trao cho ông một nụ cười ngượng ngập."Anh lúc nào cũng đúng."

Ngài Gilbert nghiêng mình ôm lấy bà và liếc nhìn Stephen, trông đã trẻ hơn mười lăm tuổi so với vài phút trước. "Nhìn Stephen mà xem. Cậu ta chẳng hoảng sợ gì. Phụ nữ các bà cứ lo lắng nhiều quá. Sinh con là điều tự nhiên nhất trên thế giới, phải vậy không, Stephen?"

"Vâng, tất nhiên rồi," Stephen khẳng định, mỉm cười với Ông Bà Gilbert. Anh đứng lên và bước đến chỗ mấy bình rượu. "Tôi nghĩ tôi sẽ uống một chút trước khi đi ngủ - nhân dịp này."

"Đó là một ý tưởng xuất sắc," Edward chêm vào và tham gia ngay với Stephen ở kệ rượu. Ông nhìn vợ lướt khỏi phòng, sau đó nhìn quanh tìm ông bác sỹ và nhận ra ông ta đã đi ngủ, bỏ lại mình Stephen và ông trong phòng khách.

"Ngài muốn uống gì?" Stephen nói, ra hiệu về phía dãy bình và ly rượu bằng pha lê.

"Ta cho là ta muốn một ly brandy," Edward trả lời.

"Lựa chọn tuyệt vời," Stephen đáp, đưa cho ông một chiếc ly phù hợp và một bình đầy brandy. Phần mình, Stephen chọn một chiếc ly và một bình uýt ki.

Trong yên lặng, hai người đàn ông ngồi xuống trong ghế xô pha, sau đó họ rót đầy ly với loại rượu mình chọn. Với ly uýt ki trong tay, Stephen tựa ngả ra sau và duỗi dài hai chân và bắt chéo cổ chân lại. Ngài Gilbert tựa lưng vào những chiếc nệm với ly brandy và cũng ngồi với tư thế như Stephen, sau đó ông nhìn anh trong cái kiểu giao tiếp yên lặng của đàn ông.

Họ cùng nâng ly và uống một ngụm lớn, sau đó họ đợi để cho rượu khởi sự xua đi những dấu vết còn lại của nỗi kinh hoàng.

Stephen uống nhiều hơn ngài Gilbert, nhưng mà Stephen có nhiều thứ để quên hơn chứ không chỉ là cơn sợ hãi cho Whitney và đứa bé. Emily đã gửi cho anh một tin nhắn vài tiếng đồng hồ trước.

Cô đã viết để báo cho anh biết là cô đã lấy Glengormon.

Ngày đăng: 22/04/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?