Gửi bài:

Chương 23

Khi nàng đến nhà ARCHIBALDS, WHTTNEY được Emily chào đón với một vẻ bận rộn. Mái tóc màu nâu của nàng bị trùm kín trong một chiếc khăn, đôi má lem đầy bụi. "Trông cậu như là thợ nạo ống khói ấy," Whitney cười. "Cậu thì như của trời ban!" Emily đáp trả, vòng tay ôm nàng.

"Có thể để một quý ngài danh giá ngồi cạnh một hiệp sĩ trong bữa tối chứ?" cô phá ra cười một cách buông thả.

Whitney chớp chớp mắt bối rối kinh ngạc .

"Đó là một bữa tiệc tồi tệ," Emily giải thích sau khi Whitney cởi bỏ chiếc áo choàng lông trong phòng khách và Clarissa được đưa đến phòng bà.

"Mẹ Michael nói rằng mình phải bắt đầu đãi đằng khách khứa cho hợp với địa vị của Michael trong xã hội. Cậu có bao giờ nghĩ về chuyện người ta sẽ rối rít lên đến mức nào chỉ về cái việc đơn giản là ngồi xuống ăn tối không? Đây này, xem xem mình đang đương đầu với điều gì nhé." Cô đi tới một cái bàn và lôi ra một sơ đồ chỗ ngồi cho bàn ăn tối hôm ấy. Rõ ràng là nàng đã xáo đi xáo lại những cái tên để sắp xếp chúng. "Bạn có thể, hay không thể, để một quý ngài danh giá ngồi cạnh một hiệp sĩ? Mẹ Michael cho mình mượn một tá sách về nghi thức xã giao, nhưng chúng tràn ngập những điều đối lập và các ngoại lệ đến nỗi mà bây giờ mình biết ít hơn so với trước khi mình đọc chúng." Whitney nhìn lướt qua sơ đồ chỗ ngồi và buông mình vào một chiếc ghế chân cong bên cạnh bàn. Nhúng chiếc bút vào lọ mực, nàng khéo léo sắp xếp lại vị trí khách mời, rồi ngã người ra và nở một nụ cười sáng chói với người bạn đang choáng váng của nàng.

"Nhờ dì Anne huấn luyện mà mình có thể làm điều này cả khi giới quí tộc tụ họp lại từ 5 nước khác nhau," nàng nói.

Emily ngồi thụp xuống ghế sôpha, trong đôi mắt vẫn còn u ám vì lo lắng. "Đây là bữa tiệc long trọng đầu tiên của bọn mình và mẹ Michael sẽ ở đây để mà giám sát từng bước mình đi. Bà ấy dính chặt với các nghi thức long trọng. Bà ấy chả vui chút nào khi con trai bà ấy cưới một CÔ-NÀNG-BÁ-VƠ, và mình mong muốn hơn tất thảy là cho bà ấy thấy rằng mình có thể có một bữa tiệc hoàn hảo nhất, vương giả nhất mà bà từng tham dự!"

Whitney, vốn đang hành hạ trí óc mình tìm một lý do mơ hồ nào đó để gặp Clayton hơn là vì bất kỳ chuyện gì khác, chậm rãi mỉm cười vui sướng. Quay lại phía cái bàn, nàng nhặt cây bút lên và viết tên chàng cùng tước hiệu vào một chỗ thật thích hợp.

"Chuyện này chắc chắn làm bạn trở thành Bà chủ nhà của năm," nàng tuyên bố một cách đầy tự hào và trao cái sơ đồ cho Emily. "Và nó cũng sẽ làm cho mẹ chồng bạn ghen tị đó!"

"Công tước Claymore," Emily hổn hển. "Nhưng rồi ông ấy sẽ cho mình là kẻ bạo gan nhất thế giới. Thêm nữa, ông ấy sẽ chẳng đến đâu – Không ai trong số khách của bọn mình có địa vị xã hội xứng tầm với ông ấy cả, bất chấp tước hiệu của họ là gì."

"Ông ấy sẽ đến," Whitney đoan chắc với nàng. "Đưa cho mình một tấm giấy mời và một tờ giấy nào."

Sau một phút suy nghĩ, Whitney viết cho Clayton và giải thích rằng nàng đến London để thăm Emily, và rằng nàng rất hy vọng chàng sẽ cùng nàng tham dự bữa tiệc. Nàng bỏ kèm tấm thiệp mời vào phong bì và đưa nó cho một người giúp việc của Archibald với lời hướng dẫn mang nó đến cho thư ký của đức ông, Ông Hudgins, ở phố Upper Brook và nói với Mr. Hudgins rằng bức thư đến từ nàng Stone-chính là cách Clayton đã cho nàng biết để tìm chàng nếu nàng muốn chàng quay về sớm. Người đưa thư quay về không lâu sau đó và báo rằng đức ông đã đi về ngôi nhà miền quê của em ngài, và ngài sẽ trở về London sớm hôm sau - thứ Bảy.

Emily trông vừa thanh thản, lại vừa ủ dột. "Ông ấy sẽ quá mệt mỏi để mà đến dự tiệc vào tối mai," nàng thở dài.

"Ông ấy sẽ đến!" Whitney nói với nụ cười tin tưởng.

Sau bữa tối, Emily cố mở đầu câu chuyện về Paul, rồi sau đó là về Công tước Claymore, nhưng Whitney nói rất nhẹ nhàng, và cũng rất cứng cỏi, rằng nàng không muốn thảo luận về bất kỳ ai trong bọn họ. Để xoa dịu nỗi đau nàng gây ra vì nàng từ chối tâm tình với người bạn thân nhất, Whitney làm nàng vui bằng câu chuyện thú vị về cái cách nàng đã làm để buộc Peter hỏi cưới Elizabeth.

"Elizabeth và Peter, cùng với cha mẹ họ, và Margaret cùng bà Merryton, tất cả đã rời làng sáng nay khi mình ra đi," nàng vui vẻ kết thúc. "Họ đến đây để sắm áo cưới cho Elizabeth."

"Nếu có ai bảo mình vài năm trước rằng một ngày nào đó bạn sẽ là phù dâu cho Elizabeth, mình sẽ buộc tội họ là đồ mất trí!" Emily vừa nói vừa cười.

"Mình cho là Elizabeth định yêu cầu bạn làm quý bà phù dâu danh dự đấy," Whitney nói.

"Đám cưới sẽ diễn ra tại đây, London, bởi vì hầu hết họ hàng của Elizabeth và Peter sống ở đây."

Whitney không cho phép mình day dứt gì nhiều về cuộc chạm trán sắp tới với đức ông Clayton cho tới thứ 7. Nàng và Clarissa bỏ cả buổi sáng đi làm các công việc lặt vặt cho Emily, và trên đường về nhà Whitney yêu cầu người xà ích của Archibald rẽ vào công viên và dừng lại. Nàng để Clarissa lại trong cỗ xe để mở và đi lang thang dọc con đường giữa những luống hoa cúc được chăm sóc gọn gàng.

Nàng đã nói với dì nàng Clayton chẳng nâng niu gì nàng, song nàng biết điều đó không hoàn toàn đúng. Chàng đã nói chàng "muốn" nàng, nghĩa là chàng khát khao nàng lắm. Whitney ngồi xuống trên một chiếc ghế ở công viên, một mầu hồng phơn phớt lan lên đôi má nàng khi nàng nghĩ đến đôi môi chàng chuyển động trên môi nàng thật ấm áp và đôi bàn tay chàng ve vuốt cơ thể nàng, ôm nàng khít khao vào cơ thể đàn ông của chàng. Nàng nghĩ về những lần họ ở bên nhau, bắt đầu bằng cái lần đầu tiên nàng nhìn thấy chàng ở Anh. Chàng đang đứng bên dòng suối, vai dựa vào thân cây tiêu huyền, ngắm nàng phơi đôi chân trần dưới nắng. Vào ngày đó chàng đã đính ước cùng nàng rồi, và hầu như nàng đã được chỉ định rằng chàng là của nàng. Nàng cảm thấy một làn sóng phẫn nộ chính đáng khi nàng nhớ lại cái cách chàng quất roi lên đôi mông nhạy cảm của nàng, nhưng cảm giác đó dần tiêu tan khi nàng nghĩ về những gì nàng đã làm để đáng bị như thế. Một nụ cười dần nở trên môi nàng khi nàng nhớ lại cái đêm họ chơi cờ ở nhà chàng, rồi nàng càng đỏ mặt hơn nữa khi nàng nhớ lại cơn bão cảm xúc từ những nụ hôn của chàng trước khi chàng đưa nàng về nhà.

Clayton khao khát nàng. Và chàng quá tự hào về nàng – nàng nhận thấy điều đó ở buổi vũ hội nhà Rutherford. Chàng không yêu nàng, dĩ nhiên, nhưng chàng có quan tâm đến nàng. Chàng có quan tâm đủ để bị tổn thương khi nàng nói với chàng những điều khủng khiếp ở sảnh đường vào ngày đó. Một cảm xúc dịu dàng dâng lên trong tim nàng khi nàng hồi tưởng lại chàng đã điên cuồng chống trả nụ hôn của nàng cho đến khi chàng mất kiểm soát và vòng tay ôm lấy nàng, xiết chặt nàng vào chàng. Và nàng nhớ nàng đã cảm thấy phiền muộn ra sao khi nàng tin họ sắp sửa chia xa mãi mãi. Một cách nghiêm túc, Whitney nhắc mình nhớ cái cách ngạo mạn, chuyên quyền, bạo ngược khi chàng thương lượng về đính ước giữa họ, và rồi nàng gạt bỏ ý nghĩ ấy sang một bên. Chàng đã là tất cả những điều đó và còn hơn thế, tuy vậy nàng cũng quan tâm đến chàng nữa, và chẳng có lý gì để nàng phủ nhận điều đó chỉ để có thể giữ lại sự óan giận và nổi loạn của nàng.

Nàng quan tâm đến chàng, và nếu nàng không bị ám ảnh về chuyện cưới Paul đến thế, nàng hẳn đã có thể nhận ra điều đó sớm hơn. Tâm trí nàng như mụ cả đi khi nàng nhìn thật sâu vào bản chất chính xác của những cảm xúc nàng dành cho Clayton; Có vẻ như thật trần trụi khi xem xét cái khả năng là nàng yêu chàng, khi mà mới chỉ 3 nngày trước nàng còn nghĩ nàng yêu Paul. Hơn nữa, sau khi đã tin là nàng yêu  Paul suốt những tháng năm qua, chỉ để khám phá ra rằng nàng chỉ đã cuồng dại một cách mù quáng, nàng chỉ còn lại chút ít niềm tin vào khả năng phán xét tình cảm của chính nàng. Nhưng thực sự là nàng quan tâm đến Clayton, chả ích gì mà phủ nhận nó. Nàng đã luôn luôn đáp ứng một cách phóng đãng những ve vuốt của chàng và, mặc dầu chàng từng làm nàng chết khiếp, chàng cũng đã khiến nàng cười.

Họ sẽ cưới nhau. Clayton đã quyết định như thế vào mùa xuân năm ngoái, và ý chí bất khuất của chàng sắp sửa thắng thế, chắc chắn như thể mặt trời sắp sửa lặn vậy.

Điều đó là không tránh khỏi; giờ thì nàng sẵn sàng chấp nhận điều đó. Quý ông đẹp trai, hùng mạnh, thạo đời này sắp sửa là chồng nàng. Chàng sẽ phát hoảng lên vào tối nay khi nàng báo với chàng là tất cả mọi người trong vùng tin nàng đính ước với Paul.

Thở dài sừon sượt, Whitney di di những hòn sỏi bằng mũi giầy của nàng. Theo bản năng, nàng biết là nàng có thể xoa dịu sự phẫn nộ của Clay-ton chỉ bằng cách nói với chàng rằng nàng sẵn lòng lấy chàng bất kỳ khi nào chàng muốn. Giờ thì nàng còn phải quyết định nàng sẽ nói với chàng như thế nào. Nàng có thể cứu vớt chút ít danh dự của nàng bằng cách hết sức thờ ơ và nói với chàng điều gì đó đại loại như ,

"Bởi vì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cưới Ngài, chúng ta có thể tổ chức hôn sự bất kỳ khi nào ngài muốn." Nếu nàng nói với chàng bằng giọng đó, chẳng nghi ngờ gì là Clayton sẽ chằm chằm nhìn nàng với một cái nhìn châm biếm mà nàng luôn thấy khó chịu và sẽ đáp lời nàng cũng thờ ơ y hệt thế, chẳng hạn, "Như bà muốn, thưa bà."

Whitney nhăn nhó buồn khổ. Cho dù điều đó sẽ cứu vớt một chút danh dự cho nàng, đó thật là một cách kinh khủng cho hai người bắt đầu hôn nhân của họ-mỗi người cố tỏ ra hoàn toàn hờ hững. Một trăm phần trăm là nàng không hề thấy hờ hững với chàng. Những ngày vừa qua nàng nhớ chàng nhiều hơn nàng tin là có thể. Nàng nhớ sức mạnh tĩnh tại của chàng, nhớ nụ cười lơ đễnh của chàng; nàng nhớ những trận cười họ chia xẻ với nhau; nàng còn nhớ cả chuyện đôi co cãi cọ với chàng!

Bởi vì nàng cảm thấy như vậy nên không chỉ ngu ngốc, mà còn sai trái nếu nàng vờ như ghét cái ý nghĩ phải cưới chàng. Whitney thử tập những cách khácnhau để nói với chàng nàng sẵn sàng cưới chàng. Tối nay, sau khi nàng cho chàng biết mọi người ở nhà đang tin là nàng đã đính ước cới Paul, nàng sẽ mỉm cười nhìn vào đôi mắt xám khó dò của chàng và nói, "Em nghĩ cách hay nhất để chấm dứt những lời đồn đãi là công bố việc đính hôn của chúng ta." Nụ cười của nàng sẽ cho chàng biết nàng đã khuất phục rồi, đã đầu hàng vô điều kiện trong trận chiến của ý chí giữa chàng và nàng trong suốt mấy tuần qua. Đúng, niềm tự hào của nàng sẽ bị tổn thương tí chút, nhưng Clayton sắp sửa là chồng nàng, và chàng xứng đáng được biết rằng nàng sẵn lòng chấp thuận chàng.

Nếu nàng cho chàng biết quyết định của nàng theo cách ấy, thay vì đáp lại với sự nhạo báng mỉa mai, Clayton chắc sẽ ôm nàng trong vòng tay và hôn nàng cái cách mạnh mẽ và đầy nhục cảm của chàng. Chỉ nghĩ thế thôi cũng làm cho Whitney cảm thấy choáng váng rồi.

Quỷ tha ma bắt niềm tự hào của nàng đi! Whitney quyết định. Nàng sẽ dùng cách sau cùng. Khi nàng quay trở lại chiếc xe, sự nôn nóng mong đợi và niềm hạnh phúc dâng ngập người nàng.

Khi nàng trở về nhà Emily, Whitney được báo là Emily ở trong phòng tiếp khách. Whitney ào vào căn phòng sang trọng dành cho khách mà nàng đang ở.

Emily bước vào vừa đúng lúc nàng đang gỡ bỏ chiếc mũ trùm. "Elizabeth, Peter, Margaret, và các bà mẹ của họ vừa mới rời khỏi. Elizabeth mời mình đến dự đám cưới." Emily nói thêm một cách bứt rứt, "Mình- mình mời họ đến dự tiệc với chúng ta tối nay. Mình thực sự là không thể tránh được, trong caí cảnh cả nhà mình đang rộn lên với những chuẩn bị này."

Whitney gỡ đôi găng tay của nàng, một nụ cười bối rối đọng trên môi nàng khi nàng chăm chú nhìn vẻ lo lắng trên gương mặt của Emily."Đừng băn khoăn gì cả, chúng ta sẽ chỉ thay đổi sắp xếp chỗ ngồi cho bữa tối chút ít thôi. Chỉ đơn giản thế thôi."

"Không, không chỉ có thế đâu," Emily nói một cách buồn phiền. "Bạn thấy đấy, trong khi họ đang mua sắm, họ chạm trán Ngài DuVille. Ông ấy hỏi Margaret về bạn, và Elizabeth nói bạn ở đây với mình, và tự nhiên là ông ấy đến đây cùng với họ . . ."

Whitney cảm nhận một sự khốn khổ đổ ụp xuống nàng ngay cả trước khi Emily nói,"Mình cũng phải mời cả anh ta. Mình biết điều này sẽ làm mọi sự trở nên bất tiện với bạn khi ngài công tước đến theo lời mời của bạn, nhưng mình hầu như chắc chắn là M. DuVille sẽ khước từ chỉ bằng một lưu ý ngắn gọn như thế."

Whitney ngồi sụp xuống giường. "Nhưng Nicki không khước từ, phải không?" Emily lắc đầu.

"Mình có thể vui mừng mà xiết cổ Margaret. Ông ấy rõ là chỉ quan tâm tới bạn, thế mà cô ả cứ bám dính lấy bên tay của ông ấy y như một ... một con đỉa, khẩn nài ông ấy tiến tới. Mình ước bố mẹ cô ta cho ai đó cưới phứt cô ta đi trước khi cô ta hạ thấp phẩm giá của cô ta và của chính họ. Nàng ta đúng là một cô ả dai dẳng, bừa bãi, xấu xa còn sót lại trên đời, và Elizabeth thì thật ngọt ngào, cô ấy cứ để Margaret giầy xéo cô ấy như vậy."

Không đành lòng để cho bất kỳ ai hay bất kỳ cái gì làm hỏng sự mong đợi buổi tối đến đầy hứng khởi của bạn, Whitney cười làm an lòng Emily. "Đừng lo gì về Margaret hay Nicki. Mọi việc rồi sẽ tốt thôi."

Ngày đăng: 24/04/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?