Gửi bài:

Chương 9

Trong ánh chiều của một ngày thứ 7 đẹp trời, Whitney chăm chú nhin ra ngoài cửa xe ngựa, cảnh tượng quen thuộc làm nàng cảm thấy đau nhói trong lòng. Nàng chỉ còn vài dặm nữa là về đến nhà.

Chú Edward khăng khăng rằng chuyến trở về của họ cũng phải thật phong cách, có nghĩa là ngoài xe ngựa chở họ còn có hai chiếc nữa chất đầy hòm xiểng và chiếc thứ 4 chở người hầu của Dì Anne và Clarissa, người hầu riêng của Whitney. Ngoài 4 chiếc xe ngựa và 4 người xà ích còn có 6 người cưỡi ngựa mở đường, 3 người phía trước và 3 người theo sau. Tất cả bọn họ tạo thành một đoàn người ngựa khá là đẹp mắt và Whitney thầm mong Paul có thể chứng kiến chuyến trở về đầy phong cách của nàng.

Xe ngựa lắc lư khi đoàn người rẽ về hướng Bắc tiến thẳng về nhà nàng. Tay Whitney khẽ rung lên khi nàng đeo đôi găng tay màu tím để nàng có thể trông thật hoàn hảo khi gặp lại cha.

"Lo lắng ư?" Anne mỉm cười quan sát nàng

"Vâng. Trông con thế nào?"

Quí bà Anne tặng cho nàng cái nhìn khen ngợi khi quan sát tỉ mỉ từ chiếc vòng vàng lộng lẫy cố định những lọn tóc dầy sẫm mầu của nàng trước trán, ngang qua khuôn mặt sáng ngời của nàng đến bộ trang phục đi đường màu tím rất hợp thời trang mà nàng đang mặc "Hoàn hảo", bà nói.

Anne đeo găng tay vào cảm giác như trông Whitney có vẻ gì như lo lắng. Để loại bỏ khả năng Martin Stone có thể phản đối việc bà đi cùng Whitney về nhà, Edward đã quyết định cách tốt nhất là bà bất ngờ trở về cùng Whitney buộc Martin không còn lựa chọn nào khác là đón tiếp bà. Lúc này Anne phải công nhận suy nghĩ rất thông minh của chồng nhưng trước nguy cơ sắp phải đối đầu với Martin, bà cảm thấy thật không thoải mái khi là vị khách không mời mà đến.

Xe ngựa của họ dừng lại ngay trước bậc thềm vào nhà lớn. Người hầu mở cửa xe và dựng thang cửa xuống, hai người phụ nữ thấy Martin đang lịch thiệp tiến về cỗ xe. Whitney sửa váy chuẩn bị bước xuống và mỉm cười nhìn Anne.

Từ bên trong xe ngựa, Anne mong mỏi được chứng kiến cảnh Martin bước tới mặt đối mặt với người phụ nữ trẻ thanh lịch, tuyệt đẹp đang mỉm cười sáng chói với ông. Bằng một giọng cứng rắn, ngượng ngập, ông nói với người con gái mà ông không gặp trong suốt 4 năm qua " Con gái, trông con có vẻ cao hơn."

"Con vẫn vậy thôi, Papa" Whitney nghiêm trang đáp "hoặc là cha thấp đi"

Tiếng cười tắc nghẹn của Anne tiết lộ sự có mặt của bà trong xe ngựa, vì vậy bà miễn cưỡng bước xuống đối mặt với chủ nhà. Bà không mong đợi sự đón tiếp thân mật dạt dào của Martin - người chưa bao giờ tỏ ra dạt dào tình cảm và gần như hiếm khi thân mật nhưng bà cũng không mong ông nhìn chằm chặp vào bà trong khi nét mặt của ông ta biến đổi từ trạng thái sét đánh sang trạng thái báo động sắp nổi giận. "Bà thật tốt khi đưa Whitney về tận nhà." Cuối cùng ông ta cũng cất lời " Khi nào thì bà định đi?"

"Dì Anne sẽ ở lại với con trong 2 hoặc 3 tháng cho đến tận khi con ổn định lại". Whitney vội vàng xen vào " Cha không thấy dì ấy thật tốt bụng khi làm vậy sao?"

"Đúng vậy, thật tốt bụng." Cha nàng đồng ý nhưng trông thực sự khó chịu. "Sao hai người không đi thư giãn một chút trước giờ ăn tối...hãy nghỉ ngơi, hoặc xem việc đóng dỡ đồ hoặc làm điều gì đó. Ta cần phải đi viết thư. Sẽ gặp hai người sau". Ông nói khi đã bước chân tiến vào nhà.

Whitney cảm thấy bị giằng xé , đau khổ khi thấy cái cách cha nàng đối xử với Dì của nàng và niềm vui khi được trở về nhà. Khi bước lên cầu thang, nàng đưa mắt vẩn vơ nhìn căn nhà cũ quen thuộc trên tường treo những bức tranh phong cảnh kiểu Anh và những bức chân dung tổ tiên nàng được bọc khung bằng gỗ sồi. Bức hoạ ưa thích của nàng, cảnh đi săn sống động trong một buổi sáng đấy sương mù, được đặt ở vị trí danh dự trên ban công treo giữa 2 món đồ gỗ kiều Chippendale (kiểu đồ gỗ thế kỉ 18 của Anh). Mọi thứ vẫn như xưa, nhưng có khác. Hình như có nhiều người hầu gấp 3 lần trước kia và căn nhà sáng bóng chắc hẳn phải tốn nhiều công sức lao động. Mỗi inch trên sàn nhà bóng lộn và từng miếng gỗ ốp trên tường đều được đánh bóng như mới. Nhưng chiếc chân nến trong phòng khách đều sáng choang và thảm dưới chân nàng đều là thảm mới.

Bước vào phòng ngủ trước kia của nàng, Whitney dừng lại và cố nín thở. Phòng của nàng đã được trang trí lại hoàn toàn. Nàng mỉm cười dễ chịu khi nhìn về phía chiếc giường, màn và phủ giường đều làm bằng sa tanh màu ngà có sọc vàng và cam nhạt, rất hợp với tấm rèm cửa sổ. "Clarrisa, trông thật tuyệt phải không?" nàng kêu lên, quay về phía người hầu gái.Nhưng người phụ nữ tóc xám, phúng phính còn đang bận rộn chỉ đạo người hầu mang hành lí vào phòng. Whitney quá phấn khích không muốn nghỉ vì thế nàng giúp Clarissa và một người hầu gái mới dỡ hành lí.

Sắp tới giờ ăn tối, nàng đã tắm xong và thay trang phục, những người hầu gái cũng sắp dỡ xong hành lý. Whitney đến phòng dì. Căn phòng giành cho khách không được sửa và trông khá tồi tàn so với phần còn lại của ngôi nhà. Whitney muốn xin lỗi Dì về điều đó và vì sự đón tiếp thô lỗ của cha nàng nhưng Dì Anne đã ngăn nàng lại bằng nụ cười thông hiểu. "Không thành vấn đề đâu con yêu.". Rồi tay trong tay, họ cùng nhau xuống gác.

Cha nàng đang đợi họ trong phòng ăn, và Whitney mơ hồ nhận ra rằng những chiếc ghế đã được bọc lại bằng vải nhung màu hoa hồng trông rất hợp với những tấm rèm cửa mới có đính những quả tua nặng ở chân rèm. Hai người hầu nam trong bộ đồng phục hoàn hảo đang đứng gần chiếc tủ búp phê, còn một người hầu khác đang đẩy chiếc xe bằng bạc chất đầy các đĩa thức ăn từ nhà bếp. "Dường như có khá nhiều người hầu mới trong nhà."

Whitney nhận xét với cha khi ông lịch sự kéo ghế cho Anne ngồi.

"Chúng ta luôn cần họ." ông cộc cằn đáp. "Nơi này bắt đầu có vẻ xuống cấp."

Bốn năm qua không có ai nói với nàng bằng giọng đó và Whitney chăm chăm nhìn ông bối rối. Lúc đó, dưới ánh nến sáng choang soi tỏ ông, Whitney nhận ra rằng tóc ông đã bắt đầu điểm bạc, có những nếp nhăn hằn sâu trên trán ông cũng như trên khoé mắt và môi ông. Ông trông như thể già đi cả chục tuổi trong vòng 4 năm, nàng day dứt nghĩ. "Sao con nhìn ta chăm chú thế?", ông hỏi khẽ. Trước kia ông luôn tỏ ra khắc nghiệt với nàng, Whitney buồn bã nhớ lại, nhưng lúc đó ông có lý do chính đáng. Tuy nhiên bây giờ nàng đã về nhà, nàng không muốn hai người lại rơi vào tình cảnh thù địch như trước kia.

Nàng nhẹ nhàng nói: "Con nhận ra rằng tóc cha đã chuyển sang màu xám rồi." "Thế thì có gì ngạc nhiên chứ?", ông bẻ lại nhưng giọng có phần bớt khắc nghiệt hơn.

Rất cẩn thận và cố tình, Whitney mỉm cười với ông và khi nàng làm thế, nàng tình cờ nhận ra rằng nàng thậm chí không nhớ trước kia ông có bao giờ cười không. "Vâng", nàng đáp mắt lấp lánh "Nếu việc con lớn lên không làm tóc cha điểm bạc thì con thật ngạc nhiên thời gian lại làm được điều đó"

Cha nàng trông có vẻ thảng thốt khi nhìn thấy nụ cười đáp trả của nàng nhưng ông chỉ nhượng bộ một chút. "Con có biết là bạn của con Emily đã lấy chồng chưa?"Whitney gật đầu. Ông nói tiếp "Con bé đấy đã ra mắt được 3 mùa và cha nó đã nói với ta rằng ông ấy gần như tuyệt vọng vì mong mỏi tìm cho con bé một cuộc hôn nhân phù hợp. Bây giờ bộ đôi đó đang trở thành đề tài bàn tán của cả cái vùng nông thôn chết tiệt này!" Ông hướng ánh mắt buộc tội về phía Anne, quở trách bà vì đã thất bại trong việc tìm cho Whitney một cuộc hôn phối phù hợp.

Mặt Anne đanh lại và Whitney vội vã xen vào trêu chọc " Chắc hẳn là cha cũng tuyệt vọng mong nhìn thấy con tìm được tấm chồng xứng đáng phải không?"

"Đúng vậy" ông nói cụt lủn. "Ta đã mong như vậy". Lòng tự hào đòi hỏi Whitney phải kể cho ông về hàng tá lời cầu hôn mà chú Edward thay mặt nàng nhận được: lí do ngăn nàng không nói ra là vì nàng biết cha nàng sẽ trở nên hung bạo khi biết rằng, không tham khảo ý kiến của ông, chú Edward đã từ chối tất cả các lời đề nghị đó. Tại sao cha nàng lại lạnh lùng và khó gần đến thế? Whitney buồn bã tự hỏi. "Liệu nàng có hi vọng nối lại hố ngăn cách giữa họ? Đặt chén của mình xuống, nàng tặng ông một nụ cười nồng ấm, bí ẩn và khẽ nói "Nếu điều này có thể làm nhẹ cảm giác mất thể diện của cha vì đã có một cô con gái chưa lấy được chồng dù đã trải qua 4 mùa hội thì Dì Anne và Con có thể nói khẽ với cha rằng con đã từng từ chối lời cầu hôn của 2 tá nam tước, 1 bá tước, 1 công tước và 1 hoàng tử!"

"Điều đó đúng không thưa bà?" ông quay sang hỏi độp Anne "Tại sao không ai thông báo cho tôi về những lời cầu hôn đó?"

"Tất nhiên là điều đó không đúng" Whitney nói giùm Anne nàng gắng giữ mặt thật tươi tỉnh. "Con chỉ gặp một công tước thực sự và một kẻ mạo danh – và con thì ghét cay ghét đắng cả hai. Con cũng đã gặp 1 vị hoàng tử Nga nhưng ông ta đã được hứa hôn với một nàng công chúa và con nghi ngờ việc nàng ta sẽ từ bỏ vị hoàng tử đó để con có thể đánh bại Emily."

Ông nhìn chằm chặp nàng trong 1 giây, sau đó đột nhiên nói "Ta có tổ chức một buổi tiệc nhỏ cho con tối mai."

Whitney cảm thấy một dòng chảy ấm áp xuyên qua nàng và vương vấn mãi thậm chí cả khi cha nàng tức giận chỉnh lại : "Thực ra đó không phải là bữa tiệc nhỏ, nó giống như một gánh xiếc hỗn loạn với sự tham dự của nào Tom, nào Dick và Harry trong phạm vi nhiều dặm - một dàn nhạc, nhảy nhót và tất cả những thứ rác rưởi khác nữa!"

"Nghe thật........tuyệt vời." Whitney tìm cách diễn đạt cố giữ cho đôi mắt tươi cười của nàng cụp xuống.

"Emily sẽ từ London về đây cùng với chồng mới cưới của cô ấy . Mọi người sẽ đến."

Tâm trạng của ông khó đoán đến mức Whitney không cố gắng tìm cách bắt chuyện với ông nữa vì vậy thời gian còn lại của bữa ăn rơi vào im lặng. Ông không nói gì cho đến tận khi người hầu bưng đồ tráng miệng ra và giọng ông vang lên thật không tự nhiên đến mức làm Whitney giật mình. "Chúng ta có một người hàng xóm mới", giọng ông gần như vang lên, sau đó ông chỉnh lại, hắng giọng và nói tự nhiên hơn

"Anh ta cũng sẽ dự tiệc của con, ta muốn con gặp anh ta. Một gã rất điển trai - một người độc thân. Anh ta cưỡi ngựa rất giỏi. Một ngày nào đó hãy xem anh ta cưỡi ngựa."

Dần hiểu ra, Whitney phá lên cười. "Oh, Papa", khẽ lúc lắc lọn tóc dài bóng bẩy nàng nói, " Cha không cần làm mối cho con đâu. Con vẫn chưa tuyệt vọng đến mức đó." Theo nét mặt của ông , nàng nhận ra cha nàng không chia sẻ ý hài hước trong chuyện này với nàng vì thế Whitney cố tỏ ra nghiêm trang đúng bổn phận khi nàng hỏi tên của người hàng xóm mới.

"Clayton Westmo...Clayton Westland"

Thìa của Anne va khẽ vào đĩa, bà hé mắt nhìn Martin Stone, người đang hằm hằm nhìn trả bà trong khi mặt ông ta chuyển sang sắc hồng rất khả nghi.

Nhìn vẻ mặt đầy giông tố của cha, Whitney quyết định cứu dì tránh xa tâm trạng nóng nảy của ông. Đặt thìa của mình xuống, nàng đứng lên "Con nghĩ con và Dì Anne muốn đi nghỉ sớm sau khi trải qua một chuyến đi dài như vậy, thưa Cha."

Nàng vô cùng ngạc nhiên khi thấy dì Anne lắc đầu "Ta muốn ngồi thêm vài phút nữa với cha con, con yêu. Con cứ đi trước đi."

"Đúng vậy" Martin tiếp lời ngay lập tức. " Hay đi ngủ ngay đi, Dì con và ta cần nói chuyện một chút"

Khi Whitney vừa đi khỏi, Martin gật đầu cụt lủn ra hiệu cho những người hầu lui ra và chiếu cái nhìn vừa thận trọng vừa giận dữ về phía Anne. "Bà hành động rất kì cục khi tôi nhắc đến tên người hàng xóm của chúng tôi thưa Bà."

Quí bà Anne nghiêng đầu, có tình quan sát ông " Hành động của tôi có kỳ quặc hay không tuỳ thuộc vào việc tên của ông ta là Clayton Westland hay là Clayton Westmoreland. Tôi xin cảnh báo ông rằng nếu người đàn ông đó là Clayton Westmoreland, tôi sẽ nhận diện được ông ta ngay khi tôi nhìn thấy ông ta thậm chí dù chúng tôi chưa bao giờ được giới thiệu với nhau."

" Nếu bà khăng khăng muốn biết thì đó là Westmoreland", Martin độp lại "Và có một lời giải thích đơn giản cho việc ông ta có mặt ở đây : Ông ta tình cờ nghỉ ngơi ở đây – vì hậu quả của một trận ốm trước đó."

Lời giải thích đó thật nực cười, Anne nhìn ông ta chằm chạp rồi mở miệng " Chắc ông đang đùa"

"Chết tiệt, tôi trông giống như là đang đùa ư?" ông thở phì phì giận dữ.

" Nếu ông thực sự tin câu chuyện thần tiên kiểu Banbury đó?" Anne kêu lên, không quan tâm tới việc ông ta có thể làm gì . " Có vô số chỗ mà Công tước Claymore có thể tới nếu ông ta thực sự cần nghỉ ngơi. Nơi cuối cùng tôi nghĩ ông ta có thể tới là ở đây nhất là khi mùa đông đang đến gần."

"Cứ cho là như vậy đi nhưng tôi chỉ nói với bà nhưng gì ông ta nói với tôi thôi. Công tước muốn tránh căng thẳng một thời gian và ông ta quyết định nghỉ ngơi ở đây. Vì chỉ có tôi – và bây giờ thêm bà - biết ông ấy là ai tôi tin rằng cả hai chúng ta sẽ không khai thác chuyện cá nhân của ông ấy bằng cách tiết lộ danh tính của ông ấy cho mọi ngưòi biết.

Sau khi về phòng, Anne cố tìm cách để kìm chế cơn giận dữ đang quay cuồng trong đầu mình, bà nhớ lại đêm dạ hội hoá trang nhà Armands khi Whitney hỏi bà tên của một quí ông cao, mắt xám đi cùng với Marie St.Allermain. Anne chắc chắn người đàn ông lúc đó là Công tước vì ai cũng biết ca sĩ sáng giá St. Allermain là người tình của Claymore và rằng nàng ta chưa bao giờ đi cùng người đàn ông nào khác. Tất nhiên công tước không toàn tâm toàn ý với nàng ta và thường xuyên ve vãn những người đẹp khác khi St.Allermain có show diễn ở Châu Âu.

Được rồi, Anne nghĩ, gạt bỏ hình ảnh của St.Allermain, Claymore có mặt ở buổi dạ hội và Whitney đã dò hỏi về ông ta. Nhưng họ chắc hẳn chưa có dịp ở bên nhau nếu không Whitney đã biết ông ta là ai mà không cần hỏi. Claymore không thể theo Whitney đến đây – ông ta đã ở đây trước cả khi nàng trở về. Vì vậy, chắc chỉ là trùng hợp khi Whitney hỏi dò về ông ta ở dạ hội nhà Armand và giờ ông ta sống ẩn giật ở đây.

Anne cảm thấy khá hơn nhưng chỉ trong một giây sau bà lại cảm thấy bất an. Tối mai Clayton Westmoreland và Whitney sẽ được giới thiệu với nhau. Whitney sẽ thu hút ông ta, việc này thì Anne không nghi ngờ gì. Điều gì sẽ xảy ra nếu ông ta quyết định theo đuổi nàng? Anne hoảng hốt đứng dậy, bà sẽ không chỉ tiết lộ danh tính của ông ta cho Whitney mà còn liệt kê cho nàng hàng loạt các cuộc chinh phục phụ nữ và hành vi của ông ta nữa!

Không một giây nào Anne cho phép mình hi vọng Claymore có thể gặp gỡ Whitney và yêu nàng bất chấp sự thực là nàng không giầu ( không môn đăng hộ đối với ông ta) cũng không thuộc tầng lớp quí tộc cao quí để rồi cầu hôn với nàng. Điều đó không thể trở thành hiện thực được! Đã có hàng trăm các bà mẹ bị xấu hổ và các cô gái bị tổn thương khi ngu ngốc trông chờ điều đó. quai hàm bà rắn lại cương quyết. Bà không muốn trở thành kẻ thù của Công tước Claymore hùng mạnh bằng cách tiết lộ danh tính của ông ta nhưng bà ngờ rằng Whitney có thể trở thành nạn nhân bị cám dỗ vì vẻ đẹp trai và hấp dẫn thần kỳ của ông ta.

Anne cởi đồ đi ngủ nhưng sự hiện diện của Clayton Westmoreland khiến nhiều giờ sau bà vẫn không thể chợp mắt. Whitney cũng không thể ngủ. Nàng đang mơ mộng nghĩ về buổi tiệc tối mai, khi Paul lần đầu tiên trông thấy nàng ăn mặc thanh lịch và trở thành một người đàn bà nữ tính nhất.

Cách đó 3 dặm, đối tượng trong suy nghĩ của họ đang họp nhau ở dinh cơ tạm thời của Clayton, thư giãn nhấm nháp brandy sau một ván bài. Duỗi dài chân về phía lò sưởi, Paul thưởng thức hương vị rượu màu hổ phách trong ly. "Ngài có định tham dự sự kiện nhà Stone tối mai không?. Anh hỏi

Nét mặt Clayton có vẻ đề phòng "Có"

"Tôi cũng sẽ không bỏ lỡ dịp này." Paul cười nhăn nhở "Trừ phi Whitney thực sự thay đổi bằng không tối mai sẽ rất thú vị đấy"

"Một cái tên thật khác thường – Whitney" Clayton nhận xét đầy vẻ tò mò cốt để khuyến khích vị khách của mình tiếp tục."

" Đó là tên gia đình. Cha của nàng ấy rất mong đợi một đứa con trai, theo như tôi hiểu, vì vậy ông ấy vẫn giữ tên đó dù cô ấy là gái. Thực ra ông ta gần như đạt được ý nguyện. Cô ấy có thể bơi như cá, leo trèo như khỉ và cưỡi ngựa giỏi hơn bất kỳ người phụ nữ nào trên thế giới này. Một ngày cô ấy xuất hiện trong chiếc quần của đàn ông, cô ấy cũng kết một cái bè và nói rằng cô ấy sẽ chèo cái bè ấy tới Châu Mĩ"

"Rồi sao nữa?"

"Cô ấy chèo tới cuối một cái ao." Paul vừa nói vừa cười " Như để củng cố thêm sự tự tin của cô ấy, con nhóc đó có cặp mắt rất dễ gây sự chú ý, cặp mắt xanh nhất mà ngài từng thấy." Paul chăm chú nhìn ngọn lửa, mỉm cười khi nhớ về kỉ niệm cũ. " Trước khi cô ấy tới Pháp cách đây 4 năm, cô bé đã yêu cầu tôi chờ cô ấy. Lời đề nghị đầu tiên tôi nhận được."

Cặp lông mày sậm khẽ nhếch lên " Ngài có nhận lời không?"

"Thật khó nói!", Paul cười, nhấp một hơi dài brandy "Co bé chỉ vừa mới lớn và rất quyết tâm cạnh tranh với Elizabeth Ashton. Nếu Elizabeth luôn giận dỗi thì Whitney còn tệ hơn. Chúa ơi! Cô ta là một con bé hung hăng tóc rối. Chưa bao giờ tuân theo bất kì chuẩn mực nào trong đời." Paul im lặng nhớ lại ngày nàng rời Pháp, khi anh tặng nàng chiếc vòng cổ nhỏ. Nàng đã tuyệt vọng cầu xin anh rằng nàng không muốn chỉ là bạn của anh. Nụ cười nhạt dần trên mặt anh "Vì cha cô ấy". Anh nói giọng đầy xúc cảm "Tôi mong là cô bé đã thay đổi." Clayton hài hước nhìn Sevarin nhưng không nói gì cả.

Ngay khi vị khách rời khỏi, Clayton thư giãn ngả lưng ra sau ghế và trầm ngâm nhấm nháp ly brandy. Việc giả trang của chàng rất mạo hiểm, chàng càng tiếp xúc với nhiều người thì chàng càng có nguy cơ bị phát hiện.

Hôm qua chàng nhận được tin bất ngờ rằng Emily Archibald mà chàng rất nhiều lần nghe tin là đã cưới một người họ hàng xa của chàng. Vấn đề đó đã được giải quyết sau 5 phút nói chuyện riêng với Michael Archibald. Nam tước Archbald không hề tin lời giải thích của chàng rằng chàng "cần nghỉ ngơi", Clayton biết điều đó nhưng Michael rất lịch sự không tọc mạch và tôn trọng đủ để giữ bí mật về danh tính của Clayton.

Việc Anne Gilbert đi cùng với Whitney hôm nay lại là một phức tạp ngoài dự đoán nhưng theo như lời nhắc của Martin Stone thì bà Anne đã chấp nhận lời giải thích rằng chàng chỉ ở đây để nghỉ ngơi. Clayton đứng dậy và bỏ qua những rủi ro đó. Nếu danh tính của chàng bị tiết lộ, chàng sẽ không thể hưởng niềm vui được theo đuổi Whitney với tư cách là một quí ông nông thôn bình thường nhưng một khi thoả thuận hợp pháp đã được kí và tiền đã được ông Stone nhận và giờ ông ta đang rất bận rộn tìm cách tiêu hết sức có thể. Vì vậy, mục tiêu cuối cùng của Clayton đã thực sự được đảm bảo.

Ngày đăng: 24/04/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?