Gửi bài:

Chương 33

Khi bình minh vừa rạng tia sáng đầu tiên, Whitney trườn người ra từ dưới những tấm chăn mát lạnh, mò mẫm tìm chiếc áo choàng của nàng trong bóng tối, sau đó ngồi vào một chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ ngắm vầng dương mọc lên trên bầu trời Luân Đôn trong ngày hôn lễ của nàng. Nàng cúi đầu và cố cầu nguyện. Nhưng tất cả những lời cầu nguyện của nàng đều bắt đầu với 'Cảm ơn' thay vì 'Cầu xin'.

Nàng nghe cả ngôi nhà chầm chậm tỉnh, tiếng động của người làm đi lại trong hành lang, tiếng bước chân qua cửa phòng nàng. Hôn lễ sẽ bắt đầu sau ba giờ, và từ bây giờ đến đó tưởng chừng như bất tận.

Hàng tiếng đồng hồ qua, thời gian dường như chẳng chịu trôi, và sau đó, ngay sau buổi ban trưa, thời gian như nhảy vọt về phía trước, cứ vùn vụt trôi với một tốc độ chóng mặt. Người người nhốn nháo ra vào phòng ngủ của nàng, trong khi dì Anne ngồi ghé thành giường, nhìn u Clarissa chải những lọn tóc màu hạt dẻ dày của Whitney cho đến khi nó mượt óng lên. Emily bước vào phòng trong một chiếc áo choàng, sẵn sàng xỏ tay vào chiếc váy của cô, và Elizabeth theo sát gót. "Chào," Whitney nói với giọng vui tươi nhỏ nhẹ.

"Hồi hộp hay chỉ là không thích nói?" Emily vui vẻ ghẹo nàng.

"Chẳng gì hết. Chỉ là hạnh phúc."

"Bạn không hồi hộp chút xíu nào hay sao?" Elizabeth vặn vẹo vẻ hy vọng, nháy mắt một cách bí ẩn với Emily và dì của Whitney. "Mình hy vọng đức ông không đổi ý."

"Chàng không đổi ý đâu." Whitney cam đoan với bạn nàng với vẻ hoàn toàn thanh thản.

"Chà!" mẹ của Clayton cười bước vào phòng, "ta có thể thấy mọi thứ ở đây rất khác so với ở phố Upper Brook chiều nay. Stephen đang làm Clayton sắp sửa phát điên lên."

"Clayton hồi hộp sao ạ?" Whitney ngờ vực hỏi.

"Đến không tin nổi!" lệnh bà nói, mỉm cười và ngồi xuống cạnh dì Anne trên giường.

"Tại sao?" Whitney hoảng hốt hỏi.

"Tại sao ư? Có ít nhất cả chục lý do tại sao, và tất cả đều trực tiếp hoặc gián tiếp liên quan đến Stephen. Mười giờ sáng nay, Stephen đến nhà và bảo Clayton rằng khi nó đi ngang qua đây, hai cỗ xe lữ hành đang được xếp đồ lên và nó khá- khá là chắc rằng nó thấy con bước vào một trong hai chiếc xe đó. Clayton đã vọt xuống cầu thang để đuổi theo con trước khi Stephen hét lên rằng nó đang đùa."

Whitney nén lại một nụ cười và nữ công tước nói, "Con có thể thấy điều đó là thú vị, con yêu, nhưng Clayton thì không. Sau đó, Stephen đã thuật lại một cách đầy thuyết phục rằng nó đã phát hiện ra một mưu đồ bịa đặt là mấy người phù rể định bắt cóc Clayton và khiến nó đến lễ cưới muộn. Đó là lý do tại sao tất cả mười hai người phù rể đang ớn rét dưới con mắt đề phòng của Clayton trong nhà nó. Và đó mới chỉ là bước khởi đầu."

"Tội nghiệp Clayton."

"Tội nghiệp Stephen," nữ công tước điềm nhiên đính chính. "Ta đến đây bởi vì ta không thể chịu đượcviệc đứa con lớn của ta giết đứa nhỏ, đó là điều Clayton đang đe dọa sẽ làm– khá là nghiêm túc, ta phải nói thêm – nếu Stephen đến gần tầm tay của nó lần nữa."

Thời gian vụt qua, và rồi bỗng dưng Whitney đã thay áo xong và bước vào phòng ngủ để dì nàng và mẹ chồng tương lai xét lại.

"Ôi, con yêu của ta," nữ công tước há hốc mồm, mắt bà sáng lên vì kinh ngạc.Ta chưa bao giờ thấy bất cứ ai như con trong suốt cuộc đời.!" Bước lùi lại, bà xem xét chiếc áo dài màu ngà đính ngọc trai của Whitney, nó được thiết kế như một mẫu lộng lẫy như kiểu các cô dâu thời trung cổ. Cổ áo được cắt vuông và sâu ôm sát bộ ngực căng đầy của Whitney, rồi xuôi xuống vòng eo nhỏ, nơi có một sợi xích vàng với những chuỗi kim cương và ngọc trai kết dây lấp lánh rủ xuống quanh hông nàng. Tay áo lót trong bằng sa tanh ôm sát tận cùng hình chóp nhọn ở trên lưng bàn tay nàng, nhưng lớp tay áo ngoài bằng sa tanh đính dày ngọc trai lại xoè rộng hình quả chuông trên khuỷu tay. Một chiếc áo choàng sa tanh mềm rủ xuống sau lưng viền ngọc trai và đính vào vai áo nàng bằng những chuỗi ngọc cùng kiểu như những chuỗi ngọc ở eo nàng. Nàng không đội voan. Thay vào đó, mái tóc dài của nàng được chải ngược ra sau trán và kết lại ở đỉnh đầu với một chiếc trâm bằng kim cương và ngọc trai. Nó chảy dài qua vai nàng như thác nước gợn sóng, kết thúc bằng những búp tóc cuộn ngang lưng nàng. Clayton đã có lần nói chàng thích tóc nàng để như vậy nhất.

"Trông con chính xác cái vẻ mà một công chúa thời trung cổ ao ước trông được như vậy," mẹ Clayton trịnh trọng thốt lên, nhưng Anne Gilbert thì chỉ chăm chú ngắm nhìn người phụ nữ trẻ xinh đẹp, thanh thản, người sắp trở thành một nữ công tước, trong niềm vui thầm lặng, trong khi đó bà thầm nhớ hình ảnh Whitney cách đây chưa lâu, mặc chiếc quần của anh mã phu, đứng chông chênh với hai bàn chân trần trên lưng con ngựa đang đi nước kiệu. Cuối cùng khi bà cất tiếng, nước mắt của hạnh phúc và tự hào thấm đẫm trong giọng nói. "Chúng ra nên ra nhà thờ sớm. Cha con nói đám đông những kẻ hiếu kỳ đã tụ tập lại khi ông ấy đi qua đó ba giờ trước, và ông ấy nói xe cộ đã mắc cứng lại cả rồi."

Hoá ra đó lại là đã nói nhẹ đi. Cách bốn khu phố đến nhà thờ lớn, chiếc xe chở Whitney, cha và dì nàng hoàn toàn dừng lại, bị mắc kẹt một cách vô vọng trong một mớ rối beng những chiếc xe và những người hóng hớt đang làm đường phố nghẽn cả lại. Dường như cả Luân Đôn đang hiện diện để chứng kiến đám cưới này.

Trong một phòng chờ rộng rãi của nhà thờ, mười hai người phù rể nhìn lên một cách đầy hy vọng trong khi Stephen bước vào từ một cánh cửa ngách. Anh tiến đến cạnh Clayton đang đứng dựa vào một cái bàn, khuôn mặt rắn đanh của chàng phản chiếu một cơn giông tố tiềm tàng đang gầm rú trong chàng khi mọi chuyện ngày càng có vẻ giống như là Whitney đã bỏ rơi chàng trước bệ thờ. Stephen, tuy thế, vẫn hoàn toàn vui vẻ khi anh thuật lại: "Ngoài kia có một mớ hỗn loạn không thể tin được. Đường chật như nêm toàn những người đi bộ, và ngựa xe không thể di chuyển được."

Clayton thoắt bật dậy và hất đầu về phía cánh cửa hình vòm. "Tìm McRea, anh ta đang ở đâu đấy trong nhà thờ này, và nói với anh ta là anh muốn xe ngựa đợi ở cửa trước. Nếu nàng không ở đây trong vòng năm phút nữa, anh sẽ đi đón nàng."

"Clay, trừ phi ngựa của anh mới mọc cánh, nó chả có ích gì đâu. Phiền anh bước ra ngoài cửa này và tự mình xem tại sao Whitney đến trễ được không?"

Sải những bước chân dài giận dữ, Clayton đi theo Stephen đến cánh cửa bên hông nhà thờ trông ra một quảng trường. Đường phố nêm kín người và xe mắc kẹt vào nhau một cách vô vọng. "Chuyện quái gì trên đời này thế?" chàng gầm lên.

"Một công tước đang chuẩn bị kết hôn." Stephen cười nhăn nhở . "Và với một cô gái xinh đẹp không thuộc dòng trâm anh thế phiệt cũng chả giàu có. Rõ ràng đám cưới của anh là một đám cưới cổ tích của thế kỷ, và mọi thần dân có ý đến đây để xem nó đấy."

"Ai mời họ nào, nhân danh Chúa?" Clayton hỏi, tâm trí chàng để cả vào việc Whitney có thể ở chỗ nào mà chàng không thấy.

"Vì chúng ta không sở hữu nhà thờ này, chẳng ai nghi ngờ chuyện họ nghĩ có có quyền đến đây. Mặc dù," Stephen hài hước nói thêm, "không còn một khoảng trống nào ngoài kia nữa. Ngay cả ban công cũng chật hết mức rồi."

"Thưa đức ông," một giọng đàn ông trầm lặng xen vào. Mười bốn khuôn mặt đàn ông lo lắng quay lại về phía người mục sư đang diện bộ quần áo tu sĩ đẹp đẽ nhất của mình. "Cô dâu đã đến," ông nhỏ nhẹ nói.

Hai mươi nghìn ngọn nến trắng chiếu sáng các lối đi và bệ thờ của nhà thờ. Tiếng đàn ống dạo thử một nốt, và sau đó âm nhạc vang lên trầm bổng, tiếng nhạc tràn ngập cả nhà thờ, vang dội từ sàn nhà lát đá hoa cương cho đến tận vòm trần cao vọi.

Whitney ngắm nhìn mười hai người phù dâu từng người từng người một lướt xuống dọc lối đi. Therese DuVille Ronsard nhận bó hoa từ một cô hầu và vuốt phẳng tà váy rồi quay sang Whitney với một nụ cười dịu dàng. "Nicki trao cho mình một câu nhắn, mình sẽ nói với bạn ngay trong lúc này. Anh ấy bảo nói với bạn, 'Thượng lộ bình an - lần nữa.'"

Lời nhắn nhủ cay đắng của Nicki gần như phá vỡ sự bình tĩnh của Whitney. Nước mắt trong chốc lát làm mắt nàng nhoè đi và nàng trân trối dán mắt vào Emily, người vừa bước ra lối đi tha thướt trong chiếc váy dài bằng lụa và sa tanh màu lục. Giờ thì chỉ còn một mình nàng với cha nàng, người mà nàng chỉ trao đổi những câu nói lịch sự bâng quơ kể từ khi ông đến để dự đám cưới hai ngày trước đây. Whitney quay về phía ông. Trông ông thật mộc mạc và thô kệch. "Cha lo lắng sao, Papa?" nàng nhìn ông và nhẹ nhàng hỏi.

"Không có gì để mà lo lắng cả," ông nói với giọng trầm đục kỳ lạ. "Cha đang bước xuống lối đi nhà thờ với cô gái đẹp nhất Anh quốc trong tay mình." Ông nhìn nàng, và Whitney thấy mắt ông mờ nước khi ông nói tiếp, "Cha không mong là con sẽ tin điều này, bởi vì cha và con lúc nào cũng rối rắm lộn xộn cả, nhưng cha sẽ không bao giờ hứa gả con cho công tước nếu cha không nghĩ anh ta đủ khả năng xoay xở - à không, là người đàn ông dành cho con," ông vụng về sửa lại. "Cha đã thầm nghĩ trong ngày đầu tiên ấy khi anh ta đến nhà, rằng hai con như là được đúc ra từ cùng một khuôn[ii], và cha đồng ý với lời cầu hôn của anh ấy ngay khi đó. Cha và anh chàng ấy thậm chí không hề bàn chuyện tiền nong cho đến khi cha đã đồng ý với hôn ước."

Đôi mắt Whitney đã nhoà lệ khi nàng rướn lên hôn vào vầng trán nhăn nheo của cha nàng. "Cám ơn cha đã nói với con điều đó, Papa. Con cũng yêu cha nữa."

Tiếng đàn chợt ngắt, theo sau là một quãng dài im lặng đợi chờ, sau đó ngân lên hai hợp âm dạo đầu, và Whitney đặt bàn tay run run của nàng lên khuỷu tay của cha nàng.

Với tiếng nhạc rộn vang xuyên qua các mái hiên và bốn nghìn người lặng đứng sững sờ nhìn khi nàng bước từng bước một, Whitney bắt đầu đi xuống lối đi dài.

Clayton đã từng khắc trong tâm trí chàng hình ảnh nàng trông thế nào trong giây phút này – hình ảnh một cô dâu xinh đẹp đội voan và mặc chiếc đầm trắng thướt tha. Nhưng cái hình ảnh chàng đang thấy bước về phía chàng trong ánh nến cướp mất hơi thở của chàng. Niều kiêu hãnh oà vỡ trong chàng, bùng lên trong suốt cơ thể chàng đến tận khi chàng thấy nhức nhối với nó. Không có một cô dâu nào đã từng, đã từng có vẻ như nàng. Whitney đang đến với chàng không một chút thẹn thùng, không có cả tấm khăn voan che nàng khuất khỏi chàng. Trong khi chàng nhìn – nàng ngước mắt lên nhìn vào mắt chàng – rồi giữ ánh mắt mình ở đó - cố tâm để mỗi một người đàn ông, đàn bà và trẻ con trong nhà thờ biết rằng nàng tự hào khi đang đi đến với chàng.

Mái tóc dày của nàng đổ tràn qua vai, sợi xích vàng buộc ở vòng eo mảnh mai của nàng duyên dáng đu đưa theo mỗi bước đi, và sau lưng nàng tha thướt chiếc áo choàng lộng lẫy toả sáng với những hạt ngọc trai. Nàng là một nữ hoàng trong tất cả vẻ lộng lẫy mê đắm của nàng, thanh tao chứ không kiêu ngạo, xinh đẹp rỡ ràng, tuy thế lại tách biệt, không ai với tới. "Ôi em của ta, bé con," Clayton thì thầm trong tim chàng.

Đám đông nín thở chờ đợi khi công tước bước về phía trước, dáng người cao lớn của chàng rạng ngời trong bộ lễ phục bằng nhung tím thẫm. Họ thấy chàng nắm lấy tay nàng và mỉm cười trong đôi mắt nàng – và họ biết chàng nói với nàng điều gì đó . Nhưng chỉ có Whitney nghe thấy câu nói thoảng nhẹ của chàng, "Xin chào, tình yêu của anh." Cái cảnh vị công tước đẹp trai nhìn xuống cô dâu xinh đẹp của chàng với niềm kiêu hãnh dịu dàng như vậy khiến nhiều người vội lấy khăn tay đưa lên khoé mắt trước cả khi đôi vợ chồng đọc lời thề của họ.

Clayton dẫn nàng đến bệ thờ, đến chỗ của nàng bên cạnh chàng, nơi sẽ là của nàng mãi mãi.

Whitney đứng với tay nàng nằm trong nắm tay mạnh mẽ và bảo bọc của chàng. Khi người mục sư yêu cầu nàng nhắc lại lời thề của mình, nàng quay về phía Clayton và đưa mắt lên nhìn vào đôi mắt ấm áp khiến nàng vững dạ của chàng. Nàng nói rắn rỏi và chắc chắn, nhưng khi nàng hứa sẽ vâng lời chàng, nét mặt Clayton thay đổi. Chàng nhướng một bên lông mày với cái vẻ hoài nghi dí dỏm đến nỗi Whitney suýt nói thiếu mất một từ trong khi nàng cố nén một tiếng khúc khích choáng váng.

Cuối cùng, họ được tuyên bố là chồng và vợ; tiếng nhạc cất lên và vang xa; và Clayton thực thi cái quyền được hôn cô dâu của chàng. Đó là một cái hôn vội đứng đắn, không giống bất cứ một nụ hôn nào chàng đã dành cho nàng trước đây, đến nỗi mắt Whitney lộ rõ sự ngạc nhiên. "Anh sẽ phải luyện tập," Clayton thì thầm trêu khi họ quay đi, "cho đến khi anh biết rõ phải làm sao."

Cô dâu xinh đẹp rạng rỡ của chàng gật đầu với vẻ nghiêm chỉnh giả vờ và thì thầm kín đáo, "Em sẽ rất hạnh phúc để giúp ngài luyện tập, chúa công của em."

Đó là lý do vì sao, theo lời người ta kể sau đó, vai công tước Claymore rung bần bật vì cười khi chàng rời khỏi bệ thờ với nữ công tước trong tay chàng.

Whitney ngồi bên cạnh Clayton trong xe ngựa khi họ lướt qua những con đường êm đềm hướng về Claymore. Cỗ xe của nhà Gilbert vẫn vô vọng kẹt cứng ở nhà thờ, vì vậy dì và chú của Whitney trở thành những hành khách khoan khoái, nhưng mà miễn cưỡng, trên cỗ xe cùng với chú rể và cô dâu, điều mà, như cả bốn người đều biết cực kỳ rõ, không để lại chút riêng tư nào cho đôi vợ chồng mới cưới.

Lắng nghe Clayton trò chuyện với họ, nàng nhìn vào chiếc nhẫn nặng bằng vàng chàng đã đeo vào tay nàng. Nó có cảm giác lạ lùng ở đó, phủ gần hết một đốt ngón tay thon của nàng, là một lời tuyên bố mạnh mẽ với cả thế giới rằng nàng đã thuộc về chồng nàng.

Chồng nàng? Whitney liếc trộm Clayton qua hàng mi. Chồng của ta, nàng nhắc lại với chính mình và một cơn chấn động bùng lên trong nàng. Chúa nhân từ... chàng đã là chồng nàng; sáu feet ba nam tính cương cường, thanh tao và hiểu biết – nhưng cũng mạnh mẽ; một quyền uy bao trùm và tự chủ. Nàng bây giờ còn mang cả tên chàng. Nàng thuộc về chàng. Đó là một suy nghĩ đáng sợ – và cũng có một chút tuyệt vời, nàng quyết định.

Đám rước dâu đi qua cổng chính lâu đài Claymore sau đó lướt dọc lối đi riêng lượn vòng nơi những ngọn đuốc vui tươi đã rừng rực ở hai bên đường để chiếu sáng lối đi dành cho khách mời sắp đến. Khi họ dừng lại trước ngôi nhà chính, Clayton giúp Whitney xuống xe, và nàng ngạc nhiên khi thấy tất cả người làm - từ người hầu, kẻ phục vụ, quản gia, hầu gái; cho đến những người làm vườn, người gác rừng, người quản lý và người coi ngựa đều xếp thẳng hàng ở trước bậc thềm trong những bộ chế phục và đồng phục sạch sẽ, theo đúng thứ bậc của họ.

Clayton dẫn nàng, không phải đến cửa chính như nàng đoán, mà đến dưới bậc thềm trước đám đông. Whitney mỉm cười với đôi chút nghi ngại trước một trăm năm mươi khuôn mặt, sau đó liếc sang Clayton.

"Can đảm lên," chàng thì thầm, cười rạng rỡ. Một giây sau không gian như rách toạc ra vì những tràng vỗ tay và những câu chúc tụng.

Chàng đợi cho tiếng ồn ào lắng xuống. "Đây là một truyền thống khác," chàng giải thích với Whitney trong khi chàng vẫn đứng đó, nghiêm trang nhìn những người đầy tớ, nhưng trong mắt chàng lại tươi cười. "Hãy nhìn bà chủ mới của các người đây, vợ ta." Với giọng trầm vang mà tất cả mọi người đều nghe rõ, Clayton đang nhắc lại những lời xa xưa mà vị công tước đầu tiên của lâu đài Claymore đã nói khi trở về với cô dâu bị bắt cóc của ngài. "Và hãy biết rằng khi nàng ra lệnh cho các người thì chính là ta đã ra lệnh; bất kỳ sự phục vụ nào các người dành cho nàng thì cũng chính là dành cho ta; lòng trung thành hay bất tín mà các người dành cho nàng cũng chính là lòng trung thành hay bất tín các người dành cho ta." Những nụ cười rộng mở trên khuôn mặt của người làm, và khi Clayton dẫn Whitney quay đi, những lời chúc tụng vang lên ầm ĩ gấp đôi so với lần trước.

Trong xa lông màu trắng-và-vàng, Clayton rót sâm banh cho Whitney, Đức ông và Phu nhân Gilbert và cho chính chàng. Stephen và mẹ chàng cũng sang với họ sau đó và Clayton tự động rót thêm hai ly nữa. Cả một trăm hai sáu phòng của ngôi nhà chính và bẩy mươi phòng của các căn nhà khách đều liền kề đã được khách đến dự đám cưới chiếm dụng hết, rất nhiều người trong số họ đã đến từ ngày hôm trước. Đã nghe tiếng động không ngớt khi các cỗ xe ngựa dừng lại trên lối đi trước nhà, chứng tỏ các vị khách mời đang từ nhà thờ trở lại.

"Có muốn nghỉ ngơi không, em yêu?" Clayton hỏi khi đưa nàng ly rượu. Whitney liếc nhìn đồng hồ. Đã bảy giờ và tiệc cưới dự định sẽ bắt đầu từ tám giờ. Trong lúc đó, u Clarissa sẽ cần ủi lại chiếc aó đầm của nàng, có nghĩa là nàng không có thời gian để uống hết ly sâm banh. Nàng miễn cưỡng gật đầu và đặt ly xuống.

Clayton nhìn thấy ánh mắt ao ước của nàng liếc nhìn ly rượu và, tặng nàng một nụ cười chế giễu, chàng cầm cả hai chiếc ly của họ lên và dẫn nàng đi lên chiếc cầu thang rộng uốn cong dẫn đến phòng ngủ của họ. Đến căn phòng nối liền với phòng chàng, nơi nàng sẽ ở từ bây giờ trở đi, chàng dừng lại, mở cửa cho nàng, và đưa nàng ly sâm banh. "Ta sẽ yêu cầu mang cả chai đầy lên đây nhé, thưa phu nhân?" chàng trêu, và trước khi Whitney có thể đưa ra một câu đối đáp trơ tráo, miệng chàng cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn phớt qua ngọt ngào.

Một tấm thảm mầu huyết dụ trải dài từ lối đi lên đến tận bậc thềm hiên trước dẫn đến ngôi nhà lớn đang rực rỡ ánh đèn.

Khách khứa đến thành từng dòng không dứt, vô tận, họ đi lên theo cầu thang lớn, hai bên cầu thang là ba mươi người hầu đứng nghiêm bất động trong những bộ chế phục màu đỏ tía-và-vàng của nhà Westmoreland.

Bên dưới chiếc đèn chùm sáu lớp trong phòng khiêu vũ, Whitney đứng bên cạnh Clayton trong khi người quản gia xướng lên, "Quý ngài... và Phu nhân... Ngài... Ông Bà..." mỗi khi có một người đi qua dưới những cánh cửa vòm cẩm thạch để vào căn phòng trang hoàng đầy hoa. "Quý bà Amelia Eubank," nàng nghe người quản gia nói. Bất giác Whitney thấy bồn chồn khi bà goá già cộc cằn trong chiếc mũ không vành xanh ngắt và váy sa tanh mầu tím chen qua đám đông đi về phía họ.

"Tôi tin là, thưa quí bà," Clayton dí dỏm, cười toe với bà goá già cay nghiệt, "tôi đã không thất bại trong việc cho bà thấy 'một cuộc cạnh tranh' thích đáng dành cho Sevarin?"

Quý bà Eubank bật cười giòn dã, sau đó nghiêng lại bên Clayton. "Ta đang muốn hỏi anh, Claymore, chính xác là tại sao anh tình cờ lại chọn trang trại Hodges để 'nghỉ ngơi'? "

"Chính xác," Clayton nói trong khi chàng hất nhẹ đầu về phía Whitney, "là cái lý do mà bà đã nghĩ."

"Ta biết thế mà!" bà nói và cười đắc thắng. "Mặc dù ta mất vài tuần mới chắc. Cái đồ trẻ tuổi ngạo mạn ạ!" bà nói thêm hầu như là âu yếm trong khi bà đặt chiếc kính một mắt lên và quay đi, tìm kiếm một người hàng xóm xui xẻo của bà từ trong làng đến đây để tấn công.

Bữa tối là một buổi tiệc linh đình được bắt đầu bằng một vòng sâm banh chúc mừng, ly thứ nhất được Stephen nâng lên. "Mừng Nữ công tước Claymore," anh nói.

Nhìn về phía mẹ Clayton, Whitney mỉm cười vui vẻ và nâng ly của nàng nên, chuẩn bị chúc mừng bà. "Anh tin ý Stephen là nói đến em, người yêu ạ," Clayton khúc khích thì thầm.

"Em à? Ôi vâng, tất nhiên," Whitney nói, nhanh chóng hạ tay xuống khi nàng cố gắng che đậy sai sót của mình. Nhưng đã quá muộn, vì khách khứa đã trông thấy nàng và đã phá lên cười rầm rộ.

Sau khi những lời chúc tụng cho sức khỏe của cô dâu chú rể, cho hạnh phúc của họ, và một cuộc sống dài lâu được nói hết, khách mời bắt đầu đòi chú rể nói một lời. Clayton đứng lên khỏi ghế và Whitney cảm thấy một niềm tự hào trào dâng khi chàng đứng đó, toả ra vẻ tự tại thầm lặng đã là một phần của con người chàng. Chàng nói và giọng nói trầm sâu của chàng vang vọng đến góc xa nhất của căn phòng yên lặng. "Vài tháng trước ở Pari," chàng nói, nhìn Whitney trong một khoảnh khắc thật là dịu ngọt, "một cô gái đáng yêu đã buộc cho tôi cái tội đã 'giả vờ làm một công tước'. Nàng nói tôi là một 'kẻ mạo danh' đáng thương đến nỗi tôi thực sự phải tìm một tước hiệu nào đó khác để mà khao khát - một tước hiệu nào đó phù hợp với tôi hơn. Và tôi đã quyết định chỉ có duy nhất một tước hiệu khác mà tôi muốn: đó là chồng nàng." Chàng lắc đầu ra vẻ thật rầu rĩ, trong khi nụ cười ngời lên trong đôi mắt xám của chàng. "Hãy tin tôi, tước hiệu đầu tiên của tôi dễ giành được hơn so với cái thứ hai nhiều." Khi trận cười đã lắng xuống, Clayton trang trọng nói thêm, "và ít giá trị hơn rất, rất nhiều."
Khi nhạc công tấu lên điệu van đầu tiên, Clayton dẫn nàng ra sàn nhảy. Ôm lấy nàng trong tay, chàng quay tít nàng quanh sàn nhảy để tất cả mọi người đều nhìn thấy, nhưng khi khách bắt đầu trên sàn nhảy cùng họ, chàng buông lỏng và khiêu vũ với nàng một cách nhẹ nhàng hơn.

Các giác quan của chàng đều cảm nhận được hương nước hoa thoang thoảng của nàng, cái chạm phớt của những đầu ngón tay nàng. Chàng nghĩ về đêm mai, hay đêm sau nữa, khi chàng có thể thật sự biến nàng thành của chàng, và máu chàng sôi lên nóng bỏng khiến chàng buộc phải đẩy ý nghĩ đó sang một bên. Chàng cố gắng tập trung vào một cái gì khác, và trong khoảng mười giây sau, trong tâm tưởng chàng bắt đầu cởi xống váy cho nàng và hôn nàng, vuốt ve nàng bằng đôi tay và miệng chàng cho đến khi nàng trở nên phóng túng cho chàng.

Cha nàng yêu cầu nàng bản tiếp theo, và Clayton nhảy với mẹ chàng, và cứ thế mọi việc diễn ra trong hàng tiếng đồng hồ. Đã quá nửa đêm từ lâu khi Whitney và chàng rời sàn nhảy và bước đi cùng nhau, tay trong tay, cười nói chuyện trò với những vị khách mời của họ.

Whitney rõ ràng rất vui sướng và Clayton tất nhiên không vội vã gì dẫn nàng rời khỏi bữa tiệc của nàng. Cuối cùng thì chàng chẳng có gì để trông đợi đêm nay ngoại trừ ngủ một mình trên giường của mình. Khi đồng hồ gần chỉ một giờ, tuy thế, Clayton có một cảm giác không dễ chịu là khách khứa đang mong đợi là họ sẽ đi nghỉ - một mối nghi ngờ được khẳng định khi Đức ông Marcus Rutherford lưu ý chàng với giọng lè nhè pha chút buồn cười, "Chúa tôi ơi, chàng trai, nếu anh thắc mắc khi nào anh có thể rời đi mà không bị nói ra nói vào thì đó là khoảng hai giờ trước đây rồi."

Clayton đến cạnh Whitney. "Ta xin lỗi phải chấm hết buổi tối của em, bé con, nhưng nếu chúng ta không sớm bỏ đi, mọi người sẽ bắt đầu đàm tiếu. Hãy đi chúc chú và dì ngủ ngon nào," chàng giục, nhưng chàng cũng không hăng hái gì mà rời đi, và nó làm chàng bực bội khi bị tống cổ khỏi bữa tiệc chết tiệt của chính chàng trong ngôi nhà chết tiệt của chàng và bởi chính các vị khách chết tiệt của chàng... điều này, chàng lập tức nhận ra, là cái kiểu nghĩ hết sức tếu đối với một chú rể trong đêm tân hôn của mình, đặc biệt khi chú rể đó lại chính là chàng.

Cười toét tận mang tai, chàng lắc đầu trước sự trớ trêu ấy.

Rủi thay, Clayton vẫn còn toe toét khi Whitney chúc chú nàng ngủ ngon, và quý ông đó, hiểu lầm nụ cười của Clayton thành cái kiểu dâm tà, cảm thấy mình có phận sự phải ban cho chú rể một cái cau mày quở trách. Clayton đờ người trước lời trách cứ thầm lặng và, cảm thấy bị phỉ báng một cách bất công, cộc cằn nói, "Chúng tôi sẽ gặp ngài vào bữa sáng," trong khi chàng đã định chỉ một khắc trước đó là sẽ nói với Ngài Gilbert một lời chúc ngủ ngon thân ái.

Không nói lời nào, Clayton dẫn Whitney đi xuôi theo một cái sảnh dài từ cánh phía tây. Sự căng thẳng cồn cào trong lòng nàng khi họ đi qua ban công, và khi đến cầu thang, bước chân của nàng bắt đầu chậm lại. Tuy nhiên Clayton đang bận tâm với một vấn đề mới nên không để ý: Chàng nên dẫn Whitney đến phòng ngủ của chàng, hay chàng nên đưa nàng đến phòng của nàng? Người hầu đều đang lượn lờ khắp cái chỗ chết tiệt này và chàng không muốn chuyện họ thiếu thân mật trong đêm tân hôn bị người làm to nhỏ cho nhau biết.

Chàng vừa mới quyết định dẫn nàng về phòng ngủ của nàng thì hai người hầu đi lên cầu thang và, cảm thấy tội lỗi như là kẻ trộm trong chính ngôi nhà của mình, Clayton nhanh chóng chuyển hướng đi, bước lùi lại và mở cánh cửa phòng chàng thay vì cửa phòng nàng. Chàng đã bước vào phòng trước khi nhận ra Whitney đã dừng lại ở cửa và điếng người khiếp sợ nhìn vào căn phòng quen thuộc nơi chàng đã thô bạo xé bỏ xống áo của nàng.

"Vào đi, em yêu," chàng nói, liếc nhanh xuống hành lang và ra sức kéo nàng nào trong. ảơ trong này không có gì phải sợ, không có tên điên rồ xâm hại em đâu."

Nàng lắc mạnh đầu như là đang gạt bỏ những ký ức ám ảnh nàng, và bước vào trong. Thở dài nhẹ nhõm, Clayton đóng cửa lại sau lưng và dẫn Whitney đến một chiếc ghế xô pha dài màu xanh lá cây đặt ở góc phải của lò sưởi, đối diện với chiếc ghế chàng đã ngồi trong cái đêm định mệnh đó. Chàng định ngồi xuống bên cạnh nàng trên chiếc xô pha, nhưng nhìn vào gương mặt trông nghiêng quyến rũ của nàng, chàng nghĩ sẽ là khôn ngoan hơn nếu chàng ngồi ở chiếc ghế đối diện nàng thay vào đó.

Whitney có lẽ là không thể ngủ trong phòng nàng và chàng ngủ trong phòng chàng đêm nay, chàng quyết định, bởi vì người hầu sẽ nghĩ thật là kỳ khôi khi hai chiếc giường đều có người ngủ. Nàng sẽ ngủ trên giường của chàng và chàng sẽ ngủ trên ghế xô pha.

Chàng nhìn nàng. Mái đầu tóc đen của nàng hướng về phía ánh lửa sáng rực trong lò sưởi, tránh xa chiếc giường lớn ở trên bệ cao. Điều đó làm chàng chợt nghĩ nàng hẳn là đang tự hỏi tại sao, nếu chàng định giữ lời hứa, chàng lại không đưa nàng về phòng nàng thay vì phòng chàng. "Em sẽ phải ngủ ở đây, bé con - nếu không bọn người hầu sẽ đà tiếu. Anh sẽ ngủ trên ghế xô pha."

Nàng nhìn lên chàng và mỉm cười, như thể suy nghĩ của nàng đã trôi dạt đâu xa lắm.

Sau một lát lúng túng, chàng gợi ý, "Em muốn nói chuyện không?"

"Có," nàng lập tức đồng ý.

"Em thích nói chuyện gì nào?"

"Ồ, gì cũng được."

Clayton nặn óc nghĩ chuyện gì đó thú vị để nói, nhưng cả tâm trí và thân thể chàng đều đã bị hút chặt vào sự hiện diện đầy khiêu gợi của nàng trong phòng ngủ của chàng. "Hôm nay thời tiết thật là đẹp," rốt cuộc chàng nói. Chàng có thể thề rằng một nụ cười đã vụt qua trên khuôn mặt nàng, hay đó chỉ là ảo ảnh của ngọn lửa? "Trời không mưa," chàng nói thêm, bắt đầu cảm thấy thật quả là ngớ ngẩn.

"Sẽ không sao hết nếu trời có mưa. Nó vẫn là một ngày tuyệt vời, tuyệt đẹp."

Chúa ơi! Chàng ước gì nàng không nhìn chàng với đôi mắt màu lục rực rỡ ấy và mỉm cười với chàng cái cách quyến rũ ấy. Không phải đêm nay.

Có một tiếng gõ rụt rè trên cánh cửa của phòng chàng, và cũng là của nàng. "Quỉ sứ nào mà lại ...?"

"Em hình dung đó là Clarissa," Whitney nói, đã đứng lên và nhìn quanh tìm cánh cửa nối đến phòng ngủ của nàng. Clayton bước tới cánh cửa dẫn ra hành lang, mở nó ra và bực dọc nhìn nhìn người hầu phòng đang ôn tồn nói, "Kính chào ngài, đức ông,"và tự động bước vào. Chết tiệt! Chàng đã quên mất người hầu phòng của chàng và người hầu gái của Whitney. Đối với chàng, Clayton nghĩ sẽ là ít thử thách với những giác quan đã bị khuấy động của chàng hơn nếu cả hai đều mặc nguyên quần áo đi ngủ. Thầm nguyền rủa hết cả bọn người hầu, Clayton chỉ cho Whitney cánh cửa giữa hai phòng, rồi quay gót và sải bước vào cái thư phòng nối liền với phòng ngủ của chàng, quên luôn sự hiện diện của người hầu đâu đó trong phòng chàng.
Nhìn chằm chằm những giá sách trên tường thư phòng, chàng cố gắng quyết định đọc cái gì. Đọc cái gì, nhân danh Chúa! Trong đêm tân hôn của chàng! Sau tám tuần đầy những đam mê kìm nén họ đã chia sẻ cùng nhau, tại sao nàng vẫn còn sợ hãi như vậy? Và chuyện mất trí nào đã chi phối chàng để hứa với nàng điều đó?

Khi chàng với tay lấy một quyển sách, Armtrong bước nhẹ vào phòng đọc đến sau lưng chàng. "Tôi có thể giúp được ngài gì không, thưa đức ông?" Giật tay khỏi giá sách, Clayton quay ngoắt lại phía anh hầu không may mắn. "Ta sẽ gọi nếu cần!" chàng cộc cằn nói, cố gắng giấu kín sự bực tức của mình. Bọn người hầu sẽ nói chàng hồi hộp như một cậu bé trong đêm tân hôn của chàng, nếu chàng quát nạt và gầm gừ. "Xong tất cả rồi, Armtrong. Chúc ngủ ngon," chàng nói thêm, sau đó chàng tự mình đi kèm tên hầu còn đang ngạc nhiên đến cửa phòng, tống anh ta ra hành lang và khoá cửa lại.

Clayton bước trở lại phòng đọc, rũ bỏ áo khoác và cà vạt, cởi hai cái cúc trên cùng của áo sơ mi. Kéo cái nút của bình rượu trên bàn ra, chàng rót một ly brandy đầy, sau đó nhặt một cuốn sách từ trên giá, ngồi xuống và duỗi dài chân. Định để thư giãn, chàng hớp một ngụm brandy và đọc cùng một đoạn đến bốn lần trước khi chàng từ bỏ và gập cuốn sách lại.

Chàng thực sự bực bội với chính mình, và cũng hơi ngạc nhiên, vì đã mất hết nhuệ khí như vậy mà chỉ là vì, nói cho cùng, thêm mỗi một đêm độc thân nữa. Sau tám tuần kiêng khem, điều gì khiến một đêm thêm vào đó lại quan trọng đến thế? Quan trọng quá đi chứ, chàng rầu rĩ nhận ra, bởi vì chàng không thể gạt bỏ cáilẽ thường tình rằng đêm tân hôn đương nhiên, không thể nào nói khác, có nghĩa là làm tình - bởi vì nó vốn được cho là phải vậy. Xét chuyện trong suốt cuộc đời trưởng thành của chàng, chàng chưa bao giờ mảy may chú ý đến cái kiểu mà mọi thứ 'được cho là phải vậy,' Clayton không thể tưởng tượng được tại sao tối nay chàng lại phải thế. Trừ phi là bởi vì tấm thân khiêu gợi của vợ chàng (chàng thích cái thanh âm đó-vợ chàng) bây giờ đã thực sự là của chàng, nhờ quyền lực của hôn nhân. Và nó cũng đang quá trêu ngươi khi ở gần kề cơ thể đang đói khát của chính chàng như vậy.

Chàng để cho Whitney có gấp đôi số thời gian mà nàng có thể cần đến trước khi chàng đứng lên và bước vào lại phòng ngủ của chàng. Nàng không ở đó. Cách cửa nối hai phòng vẫn hé mở, và chàng đi qua phòng thay đồ đến phòng ngủ của nàng. Nàng cũng không ở đó. Trái tim chàng bắt đầu dồn dập mặc dù chàng tự nhủ rằng nàng không thể nào, sẽ không thể nào là đã trốn chạy khỏi chàng. Chắc chắn nàng đã có nhiều cam kết trong lời chàng đã nói hơn là thế!

Clayton guồng chân trở lại theo lối đã đi, dừng lại nhẹ nhõm ở cửa phòng ngủ của chàng. Whitney đang ở phía bên kia phòng, đứng gần cái bệ, nhìn chằm chằm vào chiếc giường bốn cọc khổng lồ đặt trên cái bệ đó. Trong vừng sáng của ánh nến, chàng có thể nhìn thấy ký ức, nỗi khiếp sợ trên mặt nàng. Chàng bước vào phòng và cái bóng của chàng kéo dọc cả bức tường dài.

Whitney nhìn lên chàng, và Clayton thấy nàng nhanh chóng dấu nỗi sợ của mình sau một nụ cười mê hoặc. "Ngài thực ra là ai?" nàng hỏi với giọng bí ẩn như nàng đã nói tại buổi tiệc hoá trang nhà Armand từ cách đây lâu lắm.

"Một công tước," chàng trả lời, mỉm cười nhớ lại cách họ đã giễu cợt cùng nhau tối đó. "Cũng là chồng nàng. Nàng là ai?"

"Một nữ công tước!" Nàng kêu lên với vẻ vui sướng lẫn với hoài nghi.

"Và cũng là vợ ta chứ?"

Nàng gật đầu, chậm rãi, nụ cười của nàng lan rộng say mê. Trong tâm tưởng, Clayton lại thấy vị nữ thần khiêu gợi đêm đó với những bông hoa màu vàng và tím cài trên mái tóc. Cũng cùng lúc đó, chàng thấy nàng đứng đó, cạnh giường chàng, và đột nhiên không còn quan trọng nữa chuyện chàng không thể yêu nàng đêm nay. Tất cả những gì quan trọng là cuối cùng chàng đã có được nàng! Chàng đã làm được – nàng thực sự đã là vợ chàng! Chàng cảm thấy thấy vui sướng và mãn nguyện. "Vợ ngoan của ta?" chàng trêu, nhấn mạnh chữ ngoan.

Whitney gật đầu lần nữa và chàng gần như thấy được nụ cười trong mắt nàng.

"Thế thì hãy lại đây, vợ ngoan của anh," chàng thì thào ra lệnh.

Một thoáng e sợ lướt qua trên nét mặt rạng rỡ của nàng, nhưng nàng quay hẳn về phía chàng và bắt đầu bước về phía chàng với dáng đi tự nhiên tha thướt của nàng. Đó là lúc Clayton nhận ra thứ nàng đang mặc, và chàng gần như đã rên lên thành tiếng. Cái áo choàng ngủ của nàng được làm hoàn toàn bằng đăng ten trắng mỏng, để lộ thấp thoáng làn da ở cánh tay, ngực và thậm chí đôi chân dài của nàng; và khoảng thịt da mềm mại vun đầy phía trên vạt áo đủ để khiến chàng nhức nhối vì ham muốn và tiếc nuối.

Nàng dừng lại cách chàng vài bước, chăm chú nhìn chàng với vẻ sợ hãi và bối rối, như thể nàng muốn bước nốt quãng đường còn lại nhưng không thể bắt mình làm được. "Về... về lời hứa của anh," nàng ngập ngừng nói. "Nhớ không?"

Chàng có nhớ lời hứa của mình không ư! "Anh nhớ mà, bé con," Clayton lặng lẽ nói. Chàng bước đến chỗ nàng và dịu dàng vòng tay ôm nàng, cố gắng lờ đi cái cảm giác diệu kỳ của bộ ngực gần như để trần mềm mại áp vào chiếc áo sơ mi mỏng của chàng. Chàng muốn hôn nàng nhưng nàng đang run dữ dội đến nỗi chàng e ngại, vì vậy chàng chỉ ôm nàng để mặt nàng vùi vào ngực chàng và chậm rãi vuốt ve mái tóc dài óng ả của nàng.

"Khi em còn là một cô bé," nàng run run thì thầm bên trái tim chàng, "Nằm trên giường vào buổi tối, em thường tưởng tượng rằng có một thứ gì đó – trong tủ áo."

Nàng chìm vào im lặng và Clayton giục, "Có những chú lính đồ chơi trong tủ áo của anh. Còn tủ của em có gì?"

"Quỉ!" nàng thì thào. "Những con quỉ to lớn, xấu xí với những cái móng vuốt dài cả tấc và những con mắt lồi ra thô lố." Nàng hít vào một hơi run rẩy và nói. "Trong phòng này cũng có những con quỉ - những ký ức gớm guốc lởn vởn trong bóng tối và góc khuất."

Clayton nao núng trong niềm hối hận nhức nhối. "Anh biết thế. Nhưng em không có gì phải sợ; anh sẽ không đòi hỏi bất cứ điều gì ở em đêm nay. Anh đã hứa với em rồi."

Nàng ngả người ra một chút và nhìn lên chàng, khuôn mặt nàng thật đáng yêu và mong manh đến mức Clayton tự hỏi đến lần thứ một nghìn làm sao chàng lại, lại có thể làm nàng đau đêm đó. Nàng cố nói điều gì đó nhưng không thể; thay vì thế nàng áp má vào ngực chàng, vòng tay ôm quanh thắt lưng chàng.

Sau chốc lát, nàng lại bắt đầu, "Em thường nằm trên giường buổi tối mà sợ hãi cái gì đó trong tủ áo. Và sau đó, khi em không thể chịu đựng thêm nữa, em chạy ngang qua căn phòng và mở tung cánh tủ, bắt mình nhìn vào trong đó."

Clayton cười thầm trong dạ. Thật giống nàng khi phát ngán lên vì nằm chết nhát dưới đống chăn và rồi trỗi dậy đương đầu với bóng tôi – quỉ hay không thì cũng thế. Khi nàng nói tiếp, giọng nàng nhỏ đến nỗi chàng phải căng tai ra mới nghe được.

"Cái tủ luôn trống không. Không có quỉ... không có gì để sợ." Nàng hít một hơi thở dài run rẩy. "Clayton, em không muốn tiêu phí cả đêm tân hôn của chúng ta để nằm một mình trên giường anh, e sợ những gì ẩn trong bóng tối."

Tay Clayton sững lại giữa chừng, và sau đó chàng tiếp tục ve vuốt nhẹ nhàng, cho nàng thêm thời gian để cân nhắc. "Nàng chắc chứ?" chàng lặng lẽ hỏi.

Whitney gật đầu thì thầm, "Vâng."

Chàng cúi xuống ôm nàng lên tay và mang nàng đến chiếc giường nơi chàng đã cho nàng biết chuyện đó là nhục nhã thế nào, chàng tự hứa với mình sau mỗi bước đi, rằng lần này sẽ thật hoàn hảo đối với nàng để lần trước sẽ bị xoá sạch khỏi tâm trí nàng. Chàng rời tay khỏi khuỷu chân nàng, và cảm giác đôi chân nàng trượt xuống dọc đùi chàng khiến đôi tay chàng run rẩy khi chàng tháo chiếc nơ buộc ở ngực nàng và dịu dàng đẩy chiếc đầm ren ra.

Đôi bờ vai trắng ngà và bộ ngực đầy với núm vú màu hồng của nàng sáng lờ mờ trong ánh sáng từ ngọn lửa lò sưởi phía bên kia phòng. "Chúa ơi, em đẹp quá," chàng thì thào, và cảm thấy cơ thể nàng run bắn khi tay chàng trượt xuống cánh tay nàng, đẩy chiếc váy ren mỏng manh trượt xuống sàn nhà. Chàng đặt lên đôi môi ẩm dịu của nàng một nụ hôn dài ngọt ngào, rồi kéo chiếc chăn bằng sa tanh ra rồi nhẹ nhàng nâng nàng lên và đặt nàng nằm xuống trên những lớp vải trải giường lành lạnh.

Nàng nhắm mắt và quay đầu đi, và Clayton thấy màu hồng lan lên trên đôi chân thon dài của nàng, qua những đường cong thanh mảnh, nhuộm phớt làn da trắng ngà toả sáng của nàng cho đến tận chân tóc. Vì vẻ bối rối rõ rệt của nàng, chàng miễn cưỡng tắt những ngọn nến đang cháy trên chiếc bàn cạnh giường. Sợ phải để nàng một mình với những hồi ức nàng đã sẵn sàng đối diện, chàng cởi bỏ quần áo ngay tại đó bên cạnh giường, sau đó duỗi người nằm bên cạnh nàng rồi cẩn thận kéo nàng vào lòng. Whitney đờ người lại. Tay chàng vuốt ve nhẹ nhàng trên tấm lưng trần của nàng, và nàng thậm chí còn trở nên cứng đờ hơn. Clayton dừng việc vuốt ve nàng và nằm xuống trên gối với đầu nàng đặt trên ngực chàng.

Trong mấy phút tiếp theo, hơi thở nàng thay đổi từ chậm và nông sang nông và gấp, và chàng thậm chí còn chưa chạm đến nàng. Giê-su, chàng ghét mình vì những gì đã làm với nàng đêm đó biết bao nhiêu! Nàng quá căng thẳng, quá bồn chồn trong từng tế bào của cơ thể nàng đến nỗi mà, nếu chàng không thể giúp nàng dịu xuống, chàng sẽ vẫn làm nàng đau cho dù chàng có nhẹ nhàng đến thế nào.

Để nàng không quá mẫn cảm trước tình trạng trần truồng của họ, Clayton với tay xuống dưới kéo chiếc chăn trùm lên họ . "Anh muốn nói chuyện một chút trước đã," chàng giải thích. Vẻ thư thái bao trùm lấy gương mặt nàng và chàng lặng lẽ cười vì trông nàng giống như thể vừa được ban cho một phút cuối cùng trước khi lên máy chém. "Nếu em có thể, anh muốn em cố gạt khỏi suy nghĩ của em những gì đã xảy ra trước đây. Và anh cũng muốn em quên đi những gì có lẽ em đã nghe về chuyện xảy ra giữa chồng và vợ ở trên giường, và chỉ đơn giản là hãy lắng nghe anh."

"Vâng," nàng thì thầm.

"Những cách nói kiểu như 'phục vụ chàng' hay 'chiếm đoạt nàng' không bao giờ nên dùng để diễn tả chuyện tự tình, nhưng anh biết đó hẳn là cách em nghĩ về nó. Từ thứ nhất ngụ ý một nghĩa vụ, được thực hiện một cách miễn cưỡng . Từ thứ hai là sự xâm hại. Anh sẽ không 'chiếm đoạt' em và em cũng sẽ không phải 'phục vụ' anh. Và em cũng sẽ không cảm thấy bất kỳ nỗi đau đớn nào cả." Mỉm cười dịu dàng với khuôn mặt đang ngẩng lên của nàng, chàng nói, "Anh đảm bảo với em rằng em không phải là một người khiếm khuyết. Em được tạo ra một cách hoàn hảo tuyệt vời."

Chàng mơn man ngón trỏ trên gò má đáng yêu của nàng. "Điều sắp xảy ra giữa chúng ta là sự sẻ chia, sinh ra từ khát vọng của anh được gần gũi em đến mức nào anh có thể, để thực sự trở thành một phần của em. Bé con à, khi anh ở trong em anh không chiếm đoạt mà anh trao tặng. Anh trao cơ thể mình cho em như anh đã trao cho em tình yêu của anh trước đây, và trao em chiếc nhẫn của anh hôm nay. Khi anh ở trong em, anh sẽ gieo mầm sự sống của chính anh vào trong em, để đó cho em giữ và che chở bên trong em – là tượng trưng cho tình yêu của anh đối với em và nhu cầu cần có em của anh, như chiếc nhẫn đính hôn của em vậy."

Trong ánh sáng vàng rực bập bùng từ lò sưởi bên kia phòng, Clayton thấy nàng ngập ngừng, và rồi khẽ ngẩng mặt lên, dâng đôi môi nàng cho nụ hôn của chàng. Thong dong và dịu nhẹ, Clayton chồm sang và bắt đầu hôn vợ chàng. Chàng hôn nàng thật lâu, thật chậm rãi, với tất cả sự dịu dàng nhức nhối trong tim chàng và sau vài phút thụ động căng thẳng, nàng đã đặt những ngón tay mảnh mai lên má chàng và bắt đầu hôn lại chàng với tất cả tình yêu e ấp và run rẩy mà Clayton biết là nàng đang cảm thấy.

Đôi môi mềm của nàng hé ra với chỉ chút ít đòi hỏi từ đầu lưỡi đang tìm kiếm của chàng, và tay nàng vòng quanh cổ chàng khi nàng kéo lưỡi chàng vào trong miệng nàng, và trao lưỡi nàng cho chàng. Chàng mơn trớn và khiêu khích nàng, đang hiến bản thân chàng cho nàng bằng cách thọc sâu lưỡi chàng rồi rút ra chầm chậm và lại đẩy vào lần nữa và lần nữa, cho đến khi Whitney ôm riết lấy chàng, miệng nàng tới lui trên miệng chàng trong sự nhượng bộ đầy đam mê trước nụ hôn khêu gợi hoang dã ấy.

Chàng vuốt ve tóc nàng và lướt tay xuống cổ rồi ngực nàng, mơn man quanh núm vú màu hồng của nàng bằng ngón tay cái cho đến khi chúng dựng lên kiêu hãnh. Whitney rùng mình vui sướng và bắt đầu khép thân mình vào chiều dài cơ thể rắn chắc của chàng - rồi bỗng giật ngược ra như thể nàng phải bỏng. Clayton biết ngay lập tức cái gì làm nàng sợ và cho dù nàng vẫn đang cưỡng lại, chàng đưa tay giữ hông nàng sát hông chàng. "Không," chàng dịu dàng nói khi nàng đang cố kéo phần hạ thể ra xa phần đàn ông cứng rắn của chàng "Không có gì làm em đau cả."

Đôi bờ mi dày của nàng ngước lên và nàng trao cho chàng một cái nhìn đầy hoài nghi và trách móc đến nỗi chàng suýt mỉm cười. "Đặt tay em lên ngực anh," chàng nhẹ nhàng chỉ dẫn. "Chỉ trên ngực anh thôi," chàng trấn an nàng khi nàng nhấc tay lên để tuân theo nhưng rồi lại do dự. ngay khi nàng động đậy những ngón tay trên làn da ấm áp của chàng, các thớ thịt của chàng liền giật lên phản ứng. "Có thấy cơ thể anh đáp lại sự đụng chạm của em không?" chàng êm ái nói với nàng. "Cái phần cơ thể của anh mà em sợ chỉ là đang đáp lại sự gần gũi của em thôi, chỉ là đang với tới em thôi." Chàng ôm lấy nàng sát lại hơn trên đùi và hông chàng, nhưng nàng vẫn còn cứng đờ và căng thẳng. "Em không còn sợ anh sẽ làm em đau sau khi anh đã hứa là anh sẽ không đấy chứ?"

Whitney nuốt khan đến nghẹn ngào và lắc đầu trên gối. Nếu Clayton nói là không đau, nàng sẽ tin chàng. Nàng ướm thử những ngón tay trên lớp lông đen trên ngực chàng và cảm thấy một chút tăng lên trong nhịp đập đều đặn của trái tim chàng, một chút gợn nhẹ của những bắp thịt mạnh mẽ ở ngực chàng khi nàng trượt tay xuống thấp hơn một chút.

Clayton cảm thấy điều đó như một ngọn lửa không thể kiểm soát được đang quét qua mạch máu chàng. "Ôi em yêu," chàng nửa như cười, nửa như rên rỉ, "Em hãy tự hào về những gì em có thể làm với anh. Anh thấy bẽ bàng khi biết em có thể khiến cơ thể anh đáp lại cả một cái chạm thoáng qua của em, ngay cả nếu anh có chống lại nó. Anh càng bẽ bàng hơn khi nói với em như vậy. Nhưng dù sao anh vẫn nói với em, bởi vì nếu em tự hào vì có quyền lực như vậy đối với anh, cả anh cũng có thể tìm được lý do để vui mừng với nó. Nhưng nếu nó làm em sợ hãi hay làm em xấu hổ, thì tình yêu của chúng ta hẳn là một thứ gì yếu ớt, một thứ gì để mà hổ thẹn."

Whitney hít một hơi thở dài ngắt quãng, với tay quanh cổ chàng, nàng áp mình vào toàn bộ chiều dài cơ thể rắn chắc và cứng cáp của chàng và bắt đầu hôn chàng. Run rẩy trong vòng tay chàng, nàng hôn vào trán chàng, rồi mắt chàng và miệng chàng. Nàng lướt đầu lưỡi trên môi chàng, cảm nhân sự mềm mại ấm áp của chúng, và Clayton rên lên, miệng chàng mở ra đầy đam mê trên miệng nàng. Và khi chàng lật nàng nằm ngả xuống rồi cúi xuống trên nàng, hôn và vuốt ve nàng với đôi bàn tay dịu dàng và khéo léo của chàng, Whitney không biết liệu những gì nàng đang cảm nhận có phải là tự hào hay không, nhưng cho dù nó là cái gì thì nó cũng đê mê, cũng cuồng nhiệt và tuyệt vời.

"Anh muốn em," chàng thì thầm trên đôi môi hé mở của nàng. "Anh muốn em nhiều đến nhức nhối vì em." Chàng rời miệng nàng và tay chàng run rẩy khi chàng đưa nó lên ôm lấy mặt nàng. "Anh sẽ không bao giờ làm em đau nữa, bé con," chàng hứa, giọng chàng khàn đi vì yêu thương chan chứa.

Câu trả lời của Whitney làm họng chàng buốt nhói. "Em biết anh sẽ không đâu," nàng thì thầm. "Những sẽ chẳng sao nếu anh làm em đau mỗi đêm – đến chừng nào anh còn nói điều đó - rằng anh muốn trở thành một phần của em."

Clayton không thể ngăn mình được nữa; chàng bao phủ miệng nàng bằng miệng chàng và ngấu nghiến nàng với tất cả sự cuồng bạo dịu dàng. Chàng vuốt ve ngực nàng và mơn trớn núm vú nàng bằng những ngón tay của chàng, và nàng rên lên nho nhỏ khi miệng chàng bắt đầu đi lại con đường mà tay chàng đã đi qua.

Mỗi chuyển động nhè nhẹ của tấm thân đang thức dậy của nàng oằn oại dưới sự tấn công dịu dàng của chàng - mỗi âm thanh nàng tạo ra tràn qua mạch máu chàng như một liều tình dược. Chàng không thể tin được niềm đam trong nàng, chàng cũng không tin nổi độ mãnh liệt của cơ thể chàng đang thèm khát nàng; chàng đang cồn lên vì khát khao nàng.

Tay nàng đan vào tóc chàng - lướt qua vai và lưng chàng, móng tay nàng bấm vào da thịt chàng. Nhưng khi chàng đưa tay xuống vùng tam giác mềm mại giữa hai chân nàng, Whitney giật nảy mình e sợ sự đụng chạm thân mật của chàng và khép chặt đùi lại.

"Đừng, em yêu," chàng thì thầm, khép chặt lấy miệng nàng trong một nụ hôn sâu mãnh liệt trong khi chàng dịu dàng, quả quyết tách đùi nàng ra, những ngón tay của chàng vuốt ve và đùa giỡn với nàng, khám phá và khiêu khích nàng một cách say mê cho đến khi nàng trở nên mềm mại, ẩm ướt và hơn cả sẵn sàng cho chàng.

Tuy nhiên, khi chàng chuyển lên trên nàng, Whitney vụt nảy lên khỏi dòng xoáy khoái lạc đang cuốn nàng vào sự quên lãng ngọt ngào. Trong nỗi sợ hãi chưa bị xoá nhoà nàng cảm thấy Clayton tách chân nàng ra, cảm thấy hông nàng bị nâng nên để đón nhận chàng, và nàng nuốt xuống một tiếng kêu kinh hãi khi cái cương cứng đang thăm dò của chàng chạm vào nàng thật mật thiết. Bất chấp lời chàng hứa, cơ thể nàng tự động gắng gượng hứng chịu cơn đau... nhưng chỉ có cái nóng ấm ngập tràn của chàng chậm rãi trượt vào trong nàng. Bất giác, nàng thả lỏng và mở ra cho chàng, sau đó thở hổn hển vì khoái lạc khi chàng đẩy hết cả chiều dài vào nơi mềm mại chào đón của nàng.

Nàng quấn chặt tay quanh chàng, lạc trong nỗi khao khát bối rối muốn có chàng ở trong nàng như thế mãi, muốn bằng cách nào đó kéo chàng vào sâu hơn. Nàng nghĩ đây là cách nó kết thúc, và nàng hẳn có thể khóc lên được với ước muốn để nó được tiếp tục. Và rồi Clayton bắt đầu chuyển động trong nàng, và Whitney không còn nghĩ suy gì nữa. Một cái gì đó nhỏ bé trải ra trong ức bụng, rồi lan rộng như một luồng hơi ấm miên man, từ từ hình thành và mạnh dần lên, cho đến khi nó bắt đầu dâng trào mãnh liệt và dữ dội theo các dây thần kinh của nàng. Vật vã lắc đầu trên gối, nàng bắt đầu cong người lên để đón nhận những cú thọc vào thật sâu của chàng. "Xin anh," nàng thì thầm cầu xin chàng, nhưng nàng không biết mình đang cầu xin điều gì.

Clayton biết. Và chàng cũng muốn có được nó cho nàng nhiều đến nỗi khát vọng điên cuồng của chàng chỉ là thứ yếu. "Sớm thôi, em yêu," chàng hứa và bắt đầu tăng đều nhịp độ của những cú thúc của chàng.

Ngọn núi lửa đang chực phun trào bên trong Whitney nổ tung với một sức mạnh đến nỗi xé toang ra một tiếng thét trầm khỏi họng nàng. Ngay lập tức, Clayton chặn lại tiếng thét đó bằng miệng của chàng. Khi cơn run rẩy của nàng lắng xuống chàng khép chặt đôi môi ngọt ngào của nàng trong một nụ hôn dài, và với một cú đâm sâu, chàng trút cả tình yêu ấm áp run rẩy của mình vào trong ngõ động đào của thân thể nàng.

Sợ sức nặng của chàng có thể đè bẹp nàng, Clayton ôm lấy nàng và lăn nghiêng, kéo theo nàng với chàng. Nằm đó, với Whitney cuộn tròn trong tay chàng, cơ thể chàng vẫn gắn liền thắm thiết với nàng, chàng cảm nhận một niềm mãn nguyện vui sướng, một sự yên bình nhàn nhã, không giống bất cứ điều gì chàng từng biết.

Chàng có phần hy vọng Whitney sẽ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay chàng, nhưng sau mấy phút, nàng ngả đầu ra sau và ngước đôi mắt xanh sáng lấp lánh nhìn chàng. Clayton gạt một lọn tóc bướng bỉnh khỏi má nàng. "Em có hạnh phúc không, tình yêu của anh?"

Nàng mỉm cười với chàng, một nụ cười thoả mãn, hạnh phúc, của một phụ nữ đã biết... và giờ đang biết là nàng được dấu yêu. "Vâng," nàng thì thầm.

Chàng hôn vầng trán nàng và nàng rúc vào gần chàng hơn, trong khi chàng dịu dàng vuốt ve những đường nét của lưng và hông nàng, chờ nàng chìm vào giấc ngủ. Thay vào đó, nàng im lặng, vạch những vòng tròn nho nhỏ trên ngực chàng, nhưng nàng có vẻ như không có chút chiều hướng nào là sẽ ngủ, cũng chẳng hơn gì chàng. "Em đang nghĩ gì vậy?" Cuối cùng chàng hỏi nàng.

Mắt nàng ngước lên nhìn chàng, rồi nàng vùi mặt vào ngực chàng. "Không gì cả," nàng thì thầm không được thuyết phục lắm.

Nâng cằm nàng lên, Clayton bắt nàng nhìn vào chàng. Chàng không biết nàng đang nghĩ điều gì, nhưng sau khi vừa dỡ bỏ cái rào chắn cuối cùng ngăn cách họ, chàng không muốn bất kỳ một chướng ngại mới nào lại được dựng lên. "Gì nào?" chàng gặng hỏi với sự cương quyết dịu dàng.

Nàng cắn môi với vẻ vừa e lệ, vừa tươi cười. "Em đang nghĩ nếu nó đã diễn ra như thế này – cái lần kia ấy – thì thay vì bỏ chạy khỏi đây, em đã ở lại và yêu cầu anh làm những gì đúng đắn và cưới em ngay lập tức!"

Trông nàng xinh đẹp đến nỗi Clayton dùng dằng giữa việc phá ra cười và hôn nàng. Thế nên chàng làm cả hai. Đó là thiên đường khi được ôm nàng trong vòng tay như thế này, để có thể trò chuyện với nàng trong bóng tối và có được cánh tay trần của nàng ôm quanh chàng. Clayton thấy có tâm trạng trẩy hội hơn là ngủ. Khi chàng nhìn xuống nàng một lúc sau đó và thấy nàng vẫn còn thức, đang chăm chú nhìn ánh lửa, chàng hỏi, "Em có muốn ngủ không?"

"Em không cho là em có thể ngủ. Em tỉnh như sáo."

"Được, anh cũng vậy." Chàng cười. "Em có thể thắp cả ba ngọn nến trên chiếc bàn bên cạnh em lên không?"

"Ý muốn nhỏ nhất của ngài là mệnh lệnh của em," người vợ 'ngoan' của chàng nói với chàng khi nàng nghiêng người tựa trên một khuỷu tay và hôn chàng, nhưng trước khi nàng quay sang để thắp nến, nàng cẩn thận kéo tấm chăn trải giường lên.

Môi Clayton xoắn cả lại vì cười khi nàng e lệ túm chặt cái chăn che bộ ngực đầy đặn mà chàng vừa mới vuốt ve và hôn nó. Chàng dựng gối lên để họ có thể ngồi tựa lưng vào đó, sau đó chàng ngả lưng thư thái và tự làm mình hài lòng với hình ảnh của nàng. Khi nàng trở lại sau khi thắp nến và thấy chàng đang chăm chú nhìn mình, nàng bất giác luồn tay vào những lọn tóc của mình và lắc mạnh mái tóc dày khiến nó tràn xuống lưng nàng. "Thưa bà," Clayton trấn an nàng với một nụ cười tinh nghịch, "Bà rất đẹp trong kiểu ăn mặc xuềnh xoàng – nếu cái chăn mà bà đang cố mặc cho bà đủ tư cách để làm một người hợp thời trang kiểu áo váy nửa vời."

"Em không nghĩ vậy," Whitney trầm ngâm. "Ở Pháp hay thậm chí ở đây, đó hoàn toàn là một cuộc đua của các quý cô để nhận được các quý ông ăn mặc xuềnh xoàng, nhưng em chắc chắn họ phải mặc nhiều đồ hơn thế này." Sau đó Whitney đỏ mặt nhận ra rằng không nghi ngờ gì là Clayton biết về 'cuộc đua' đặc biệt đó nhiều hơn nàng, và ý nghĩ đó khiến nàng cảm thấy hơi khổ sở.

Ai cũng biết rằng trước đây Clayton đã có mấy tình nhân, và những người đàn ông có vợ cũng thường có người tình được che giấu một cách thận trọng. Nàng tan nát cả lòng khi nghĩ chàng cũng làm những điều vừa làm cùng nàng với một người đàn bà khác. Được nỗi đau buồn đó khuyến khích và cũng hổ thẹn vì vẻ vô sỉ làm người ta choáng váng của mình, Whitney ngập ngừng nói, "Clayton, em nghĩ em sẽ rất khó khăn khi giả bộ không để ý... không, khi đành lòng chấp nhận... chấp nhận..."

"Chấp nhận cái gì?" Clayton thì thầm, môi chàng chạm vào thái dương nàng.

"Một cô nhân tình!" Whitney buột miệng nói ra.

Clayton giật nảy đầu ra sau. Trong giây lát chàng trố mắt nhìn nàng, rồi chàng vòng tay ôm nàng và cười phá lên. Nhưng bởi vì chàng biết rằng nàng thực sự đang lo buồn, chàng làm bộ nghiêm trang hơn cho phù hợp - hợp với sự dâng hiến cả cuộc đời chàng sắp thực hiện. Rồi thì, nhìn vào đôi mắt rực rỡ của nàng, chàng lặng lẽ nói nói thật nghiêm trang, "Anh sẽ không bao giờ có nhân tình."

"Cám ơn," Whitney thì thầm. "Em sợ là em cảm nhận quá mạnh mẽ về điều đó."

"Anh chắc chắn là em sẽ thế," chàng nói, gắng gượng giữ nét mặt mình nghiêm chỉnh.

Mấy phút sau, Clayton nhớ ra chiếc hộp nhung giấu trong chiếc bàn bên cạnh giường. Miễn cưỡng kéo tay chàng từ dưới vai nàng ra, chàng giải thích, "Anh có một món quà cho em."
Whitney nhớ ra nàng cũng có một thứ cho chàng, và nàng ào ra khỏi giường như một ngọn gió phô bày đôi chân thon và những đường cong mượt mà. "Em bảo Clarissa để quà cho anh trong phòng của em," nàng giải thích khi nàng bắt đầu đi khỏi chiếc giường. Clayton đang hau háu nhìn như muốn nuốt lấy hình ảnh tấm thân trần thanh tú của nàng thì nàng để ý thấy ánh mắt của chàng, nàng hối hả vươn mình với lấy chiếc áo ngủ bằng ren bị bỏ ra lúc nãy.

Chàng tặng nàng một chuỗi vòng cổ với những viên ngọc bích cắt hình vuông, mỗi viên được viền quanh bằng một hàng kim cương lấp lánh, cùng một chiếc xuyến và một đôi hoa tai đồng bộ. "Xứng với một nữ công tước," chàng thì thầm trong lúc hôn nàng.

Whitney cười khi nàng đưa cho chàng món quà của chàng. "Xứng với một công tước," nàng nói, ngồi cạnh chàng trên đôi chân xếp lại, nhìn chàng mở nó. Clayton bật nắp hộp, sau đó ngả đầu ra và phá lên cười khi nhìn thấy một cái kính một mắt bằng vàng chế tác tuyệt đẹp mà nàng tặng chàng. Cùng một giọng điệu nàng đã dùng ở bữa tiệc hoá trang nhà Armand, nàng nói, "Kính một mắt là bộ sậu không thể thiếu của giới thượng lưu." Sau đó nàng với tay ra sau lưng và đưa ra một món quà khác trong một cái hộp nhung nhỏ. Khi nàng trao nó cho chàng, vẻ cười cợt biến mất trên mặt nàng, toàn bộ nét mặt nàng thay đổi.

Clayton nhìn nàng một lúc lâu trước khi mở hộp, tự hỏi tại sao nàng bỗng dưng lại có vẻ gần như là e thẹn. Bối rối, chàng mở nắp hộp và nhìn thấy một viên hồng ngọc lộng lẫy gắn trên một chiếc nhẫn vàng nặng. Chàng nhấc chiếc nhẫn khỏi lớp nhung lót và nó toả sáng dưới ánh sáng mờ ảo. Đưa chiếc nhẫn lại cần cây nến để chiêm ngưỡng nó, chàng đang định âu yếm hỏi nàng có muốn đeo chiếc nhẫn vào ngón tay chàng như chàng đã đeo nhẫn kết hôn của nàng cho nàng hay không, thì chàng bắt gặp một dòng chữ nhỏ khắc ở mặt trong của chiếc nhẫn. Có mấy chữ được khắc bằng nét chữ bay bướm, hai chữ sau được gạch chân. "Chúa công của em."

Chàng rên lên và gần như thô bạo kéo nàng xuống ngực chàng, "Chúa ơi, Anh yêu em biết nhường nào!" chàng thì thào khi miệng chàng phủ lấy miệng nàng.

Khi nụ hôn hết thúc, Whitney vẫn nằm trong vòng tay chàng, và những ngón tay dài của nàng nhẹ nhàng vuốt ve món tóc ở thái dương chàng. Giữa những cái động chạm của tay nàng và cảm giác ngực nàng áp vào khuôn ngực trần của chàng khi nàng nằm một nửa người trên chàng, Clayton nhận thức sâu sắc là cơ thể chàng đang bị khơi dậy với cường độ mạnh mẽ đến báo động. Mọi giác quan của chàng cảm nhận từng phân cơ thể nàng đang rũ rượi duỗi dài trên chàng, nhưng chàng không muốn mạo hiểm làm nàng sợ hãi với quá nhiều ân ái trong đêm đầu tiên của họ. Chàng nhúc nhích và Whitney chống tay nhổm dậy ôm cả hai tay trên ngực chàng và cho chàng tầm nhìn tốt nhất lên bộ ngực vun đầy của nàng làm cho ham muốn dâng trào như dung nham sôi sục trong mạch máu chàng.

"Em nặng quá à?" nàng thì thầm hỏi chàng.

"Không, nhưng anh nghĩ em phải ngủ một chút, tình yêu của anh à," chàng đề nghị với chút tiếc nuối.

"Em chẳng buồn ngủ tí nào," vợ chàng nói.

Trông nàng như một nữ thần ngây thơ nằm vắt trên người chàng, mái tóc rối mềm mại của nàng phủ tràn trên vai chàng. "Em chắc là em không muốn ngủ chứ?" Clayton lơ đãng hỏi, ve vuốt đốt ngón tay trên gò má mịn màng của nàng, kinh ngạc trước vẻ đẹp rực rỡ của nàng. "Vậy em muốn làm gì?"

Để trả lời, Whitney nhìn chàng và đỏ bừng mặt, sau đó nàng nhanh chóng giấu khuôn mặt nóng bừng vào vai chàng.

Một tiếng cười khùng khục trong ngực chàng khi chàng kéo nàng nằm hoàn toàn lên trên cơ thể đã bị khuấy động của chàng và ghì riết lấy nàng. "Anh cho là chúng ta có thể làm điều đó," chàng cười khàn khàn.

Ngày đăng: 22/04/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?