Gửi bài:

Phần IV

Tờ báo Tia Chớp sáng nay bán đắt như tôm tươi. Như đã dự đoán từ trước. Vạn Thành đã đề nghị in số báo lên gấp đôi, mà vẫn không đủ cung cấp cho đọc giả. Chuông điện thoại réo vang từ tòa soạn. Mọi người ai ai cũng quan tâm tới câu chuyện đã đăng trên trang nhất.

Ông Thăng, tổng biên tập tờ báo Tia Chớp cứ ngồi thừ ra nhìn tờ báo trước mặt. Hình con quỷ biển chiếm gần nửa trang báo. Do sử dụng máy chụp hình kỹ thuật cao, nên nhà báo Vạn Thành đã có một bức hình như ý. Mặc dù chụp vào ban đêm, nhưng bức hình thật rõ nét. Một thân hình cao to, đầy lông lá, hai bàn tay đầy vuốt nhọn giơ lên che khuất cả gương mặt nó. Dù không trông rõ mặt con quỷ, nhưng nhìn vào bức hình người ta cũng có cảm giác ớn lạnh. Cái tựa đề chạy thật lớn "Con quỷ biển" đập ngay vào mắt độc giả. Còn nội dung bài báo thì khá ly kỳ hấp dẫn. Đọc xong thì ai cũng nổi da gà.

Ông Thăng cầm tờ báo bước đến phòng làm việc của nhà báo Vạn Thành. Thấy anh ta đang tiếp điện thoại, ông liền ngồi xuống ghế kế bên chờ đợi. Vạn Thành sau khi đặt máy xuống thì khẽ lắc đầu, cười cười:

- Sếp ơi! - Anh nói. - Chắc em điên lên mất, từ sáng đến giờ trả lời điện thoại líu cả lưỡi, ù cả tai.

- Cậu hãy đi nghỉ đi, làm việc cả đêm rồi. Để tôi cử người trả lời thay cậu.

- Anh nhìn xem, tất cả các máy điện thoại trong tòa soạn cứ reo inh ỏi lên. Có máy nào nằm im đâu. Nhân viên ai cũng trả lời, còn ai mà trực thay em.

- Không sao đâu, ngắt máy một chút đi. Tôi muốn nói chuyện với cậu.

Vạn Thành nhấc máy lên, để qua một bên, rồi anh ngồi xuống đối diện với tổng biên tập.

Ông Thăng nhìn nhân viên mình với đôi mắt đầy thán phục.

- Cậu giỏi thật. Tôi không biết dùng lời lẽ nào để ca ngợi cậu cho xứng đáng.

- Không có gì đâu sếp. Nghề nghiệp của em mà. - Vạn Thành khiêm tốn.

- Trước đây cậu cũng là một nhà báo có tiếng tăm sau những vụ điều tra giết người. Nhưng có lẽ bây giờ cậu là nhà báo nổi tiếng nhất từ trước tới nay, bởi lẽ chưa có ai chụp hình được con quỷ cả, mà cậu thì đã làm được rồi.

- Em nghĩ mình cũng liều thật. - Vạn Thành nói. - Đêm qua em lao theo nó, cố chụp một tấm nữa. Cũng may là nó bỏ chạy, nếu nó tóm được em mà xé ra làm hai, thì giờ này đâu còn thời gian mà nói chuyện với sếp nữa.

- Đam mê nghề nghiệp luôn giúp người ta thành công. Nhưng cũng phải biết né tránh nguy hiểm để bảo toàn tính mạng chứ. Lần sau đừng có liều như vậy nữa nha.

- Dạ! Bây giờ thì em có thể hứa với anh, nhưng rồi đụng chuyện không biết có giữ được lời hứa với anh không. Lúc ấy em như kẻ say tin vậy, chỉ muốn lao vào mà không còn kịp suy nghĩ điều gì khác.

Ông Thăng mở tờ báo ra trước mặt và chỉ vào hình con quỷ nói:

- Cậu có hy vọng gì điều tra về tung tích con quỷ này không?

- Hy vọng mong manh, nhưng em sẽ cố. Điều tra một con quỷ, mà là quỷ biển thì khó gấp trăm vạn lần điều tra một con người. Nhưng mấu chốt là ở chỗ bác sĩ Thoại Vũ. Con quỷ đã xuất hiện từ trong căn nhà ấy. Và người mà nó luôn nhắm vào để tấn công là bà Minh Tuyền mẹ của bác sĩ Vũ.

- Vậy hãy bám sát căn nhà ấy. Manh mối có lẽ từ đó mà ra.

- Đã là quỷ thì nó hiện đó, rồi biến đó. Cũng thật khó lòng. Nếu như không chính mắt em chứng kiến cảnh con quỷ ngoi lên từ biển, nếu như em không chụp được tấm ảnh độc nhất vô nhị này, liệu nói ra có ai tin em không. Hay họ cho là mình đã tung tin đồn nhảm.

Ông Thăng đứng dậy và nói:

- Vậy cậu hãy tập trung vào việc điều tra tung tích con quỷ dữ này nhé. Các công việc khác cậu bàn giao lại cho đồng nghiệp.

- Dạ!

- Tin tức này hấp dẫn lắm đây. Cậu hãy viết thành một thiên phóng sự về con quỷ biển, kéo dài nhiều tập thu hút độc giả. Có được không?

- Dạ được ạ! Tổng biên tập cứ yên tâm bàn giao cho em công việc này.

- Tôi sẽ chính thức đề nghị khen thưởng và tăng lương cho cậu. Yên tâm công tác tốt nhé.

- Dạ, cám ơn sếp rất nhiều.

Vạn Thành tiễn ông Thăng ra cửa, anh quay vào phòng và ngả người xuống ghế salon. Mắt anh ríu lại. Anh đã thức trắng đêm, rửa phim, viết bài cho kịp đăng tin. Báo ra thì lại lo xem xem có lỗi kỹ thuật nào không. Báo vừa phát hành lại phải tiếp điện thoại của độc giả. Anh mệt phờ cả người, phút chốc Vạn Thành đã thiếp đi vì mê mệt.

Thiên Hương từ ngoài đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy Vạn Thành đang ngủ mê mệt, cô khẽ lắc đầu nhìn anh. Một chút thương cảm cộng với sự nể phục, Thiên Hương khẽ nói thầm:

- Tội nghiệp, đêm qua anh đã thức trắng đêm. Giờ chắc mệt lắm. Em thật khâm phục anh. Em chưa từng thấy một nhà báo nào dũng cảm và đam mê nghề nghiệp như anh.

Cô nhẹ nhàng đến bên bàn làm việc, sắp xếp các giấy tờ lại cho ngay ngắn. Vạn Thành trong công việc thì có thể không chê vào đâu được, nhưng trong cuộc sống, anh sống khá cẩu thả, không quan tâm tới bề ngoài của mình, thậm chí khi làm việc thì vứt đồ lung tung. Giấy rác xả đầy phòng. Đó là nhược điểm mà Thiên Hương ghét nhất ở anh. Có lần cô góp ý thì anh nói:

- Anh là đàn ông mà. Gọn gàng ngăn nắp chỉ dành cho đàn bà, anh hơi đâu để ý ba cái chuyện cỏn con đó. Với anh, hiệu quả công việc là một, xếp hàng đầu. Còn mọi cái đều cho qua.

- Bởi vậy tới giờ này mà chưa ai lấy, họ đâu dám nhào vô. - Thiên Hương đùa.

- Đừng có giỡn mặt. Chỉ tại anh chưa cho phép thôi. Chỉ cần anh gật đầu không những cưới một vợ mà cưới một lần năm vợ nữa kìa. - Vạn Thành vênh mặt lên.

- Con gái nhà ai mà ngu vậy ta? - Thiên Hương bĩu môi nói. - Chắc họ khùng mới làm bà hai, bà ba của anh.

- Khùng hả! Cũng có thể, vậy mà em tin không, có người xin được khùng với anh, mà anh chưa cho đó. Còn em, em yên tâm đi. Em là người tỉnh táo nhất, anh sẽ dành cho em một vé đặc biệt, làm bà cả nha, chịu không?

Thiên Hương đấm thùm thụp vào vai Thành, cô cười như nắc nẻ.

- Còn lâu mới thèm. Ông tưởng ông có giá lắm hả.

Thiên Hương nghĩ lại cuộc tranh luận vừa rồi, tủm tỉm cười một mình. Cô liếc mắt nhìn Vạn Thành. Anh ấy là người như thế đấy, luôn luôn có chất hài trong người. Cứ được trò chuyện với anh ấy là người dù mệt đến đâu, dù buồn đến đâu cũng thấy vui, thấy thoải mái ngay hà. Nhìn anh bụi bụi đầy tư chất của một người đàn ông, Thiên Hương nghe tim mình trào lên một cảm giác kỳ lạ. Mà cô không sao lý giải được đó là thứ cảm xúc gì.

Vạn Thành mở mắt dậy, khi Thiên Hương vô tình đánh rơi hộp viết xuống đất.

- Xin lỗi! - Cô nói. - Em không cố tình đánh thức anh dậy, em chỉ muốn dọn dẹp phòng anh một chút.

- Không sao đâu. - Vạn Thành ngồi bật dậy, đưa tay vuốt ngược mái tóc của mình. Anh nhìn đồng hồ rồi kêu lên: - Ui cha! Mới đó mà trưa rồi à. Anh đã ngủ quên tới hai, ba tiếng đồng hồ.

- Anh đã thức trắng đêm qua. Giờ thì anh cứ ngủ đi, có ai trách gì anh đâu.

Vạn Thành đứng lên vươn vai, làm một vài động tác thể dục. Anh cười toét miệng.

- Không ai trách anh. Nhưng anh sẽ tự trách anh, sẽ tự đá vào mông mình vài cái. Còn bao nhiêu việc phải làm, mà dám lăn kềnh ra ngủ.

Thiên Hương phì cười:

- Nào! Thì anh tự đá vào mông mình cho em coi.

Vạn Thành nghéo chân lên tự đá vào mông mình mấy cái, làm cho Thiên Hương cười như nắc nẻ, Vạn Thành cũng bật cười thoải mái.

Sau đó anh vơ vội tờ báo để lên bàn nhét vào túi xách và biến ra khỏi cửa, sau khi nói:

- Anh đến nhà bác sĩ Vũ đây. Em trực điện thoại cho anh.

Thiên Hương chưa kịp nói câu nào, thì bóng Vạn Thành đã mất hút sau cánh cửa.

Anh lái xe chạy như bay đến nhà bác sĩ Vũ, cũng may bác sĩ Vũ vừa đi làm về.

Thấy nhà báo đến, cả nhà bác sĩ Vũ vây lấy anh, họ hỏi đủ điều.

Bà Minh Tuyền mặt cứ tái nhợt đi khi nhìn vào bức hình trên báo:

- Đúng là nó rồi. Sáng nay đọc báo tôi thấy lạnh cả người.

- Bác có chắc đây là con quỷ mà bác đã từng nhìn thấy không? - Vạn Thành đặt câu hỏi.

Bà Minh Tuyền quả quyết gật đầu.

- Chắc chắn là nó rồi, không sai đi đâu được. Mới thoáng nhìn qua là tôi đã nhận ra nó ngay. - Rồi bà chỉ vào bức hình và nói. - Cũng may là nó lấy tay che mặt lại, nếu chụp được cả cái mặt nó thì nhìn vào bức hình khủng khiếp cỡ nào.

- Bác đã từng nhìn rõ mặt nó.

- Nhìn rất rõ. - bà Minh Tuyền trả lời. - Có lần chỗ tôi và chỗ nó đứng cách nhau có vài bước chân. Khi nó nhe nanh ra, tôi thấy rất rõ.

Vạn Thành quay ra nhìn mọi người hỏi:

- Trong nhà này, ngoài bác gái ra, có ai đã từng nhìn thấy con quỷ ấy chưa?

Mọi người đều lắc đầu. Ông Nhật Tân chậm rãi lên tiếng:

- Tôi cũng không hiểu vì sao con quỷ chỉ uy hiếp mỗi mình bà nhà tôi. Có lúc tôi đã cố tình thức thật khuya, ra ngoài sân đi dạo, mong gặp được nó để xem sao, nhưng chưa bao giờ tôi thấy cả.

Thoại Vũ nói:

- Có lần khuya lắm, tôi không ngủ được, ra sân hóng mát, tôi thấy sau bụi cây kiểng có gì đó đang lay động. Tôi có cảm giác như có ai đó đang rình rập mình, nhưng rồi tất cả chỉ rơi vào một khoảng không gian tĩnh mịch. Tôi cũng đã quên chuyện đó.

Vạn Thành bưng ly trà đá lên uống một hơi rồi ngừng lại hỏi tiếp:

- Lần đầu tiên bác thấy "con quỷ" xuất hiện là khi nào?

Bà Minh Tuyền nhíu mày cố nhớ lại:

- Chắc khoảng chừng một năm trở lại đây. Lúc đầu tôi chỉ thấy loáng thoáng, rồi cứ nghĩ là mình hoa mắt, hay là bị ảo giác gì đó. Nhưng thời điểm gần đây thì nó xuất hiện nhiều hơn và luôn đe dọa, tấn công tôi khi có dịp. Điển hình là vụ giết con chó mực đó.

Thoại Vũ lắc đầu nhè nhẹ:

- Tại sao con quỷ lại tấn công mẹ nhỉ? Sao nó lại có thù với mẹ?

- Làm sao mẹ biết được. - Bà Minh Tuyền tròn mắt lên nói. - Đã là quỷ thì muốn hại ai mà chả được.

Ông Nhật Tân cầm tờ báo lên và nói:

- Tin tức này lan truyền đi, chắc cũng làm cho mọi người hoang mang lắm. Từ đây ai mà dám xuống biển đi dạo vào ban đêm nữa.

- Cháu đăng tin này cũng một phần muốn cảnh báo với mọi người. Đây là chuyện thật một trăm phần trăm về con quỷ, chứ không phải chuyện bịa. Đã có bao nhiêu người nhìn thấy nó. Nếu cháu không đăng tin cho mọi người cảnh giác lỡ nếu chạm mặt nó thì sao? Điều gì sẽ xảy ra. Lỡ nó xé xác người như xé xác con mực thì sao?

- Cậu nói phải đó. - Bà Minh Tuyền gật đầu. - Nếu không đề phòng, nó mà tấn công thì chỉ có nước chết thôi. Với sức mạnh của nó không ai có thể chống trả nổi!

Nhà báo Vạn Thành đặt vấn đề:

- Thưa hai bác, thưa anh Vũ, chuyện này là chuyện rất hệ trọng. Nên cháu muốn thưa chuyện với cả nhà.

- Có gì thì cháu cứ nói đi. - Ông Nhật Tân nói.

- Dạ! Cháu muốn cả gia đình cho phép cháu thường xuyên lui tới đây để tiện cho việc điều tra vụ án. Cháu muốn tìm ra tung tích con quỷ này. Và nếu cần phải dẹp mối hiểm họa này cho dân. Nếu nó cứ ẩn hiện như thế này, sẽ gieo rắc bao nhiêu kinh hoàng cho mọi người.

Ông Nhật Tân suy nghĩ một chút rồi trầm ngâm trả lời:

- Thôi được, cháu cứ việc tới đây, gia đình sẽ hỗ trợ cho cháu, để cháu có điều kiện làm việc tốt.

- Cám ơn bác. Cám ơn cả nhà rất nhiều. Bây giờ cháu xin phép cháu về.

Thoại Vũ tiễn nhà báo ra tận cổng, Vạn Thành sau khi bắt tay tạm biệt bác sĩ nói khẽ:

- Cô hàng xóm của anh đã hay tin này chưa vậy?

- Tôi cũng không biết nữa. Để tôi điện thoại xem sao.

- Ừ! Được đấy. Nếu cô ấy hoảng quá thì nhớ trấn an nhé!

Thoại Vũ vỗ vai nhà báo không nói gì mà chỉ mỉm cười.

Anh quay vào nhà và nhìn đồng hồ. Đã mười một giờ rưỡi rồi, không biết cô bé đã đi học về chưa?

Thoại Vũ vào phòng và quay số điện thoại. Bên kia đầu dây một giọng nói dịu dàng vang lên:

- Alô! Dạ nghe.

Thoại Vũ nhận ra ngay giọng nói quen thuộc ấy, anh hỏi khẽ:

- Dạ làm ơn cho tôi gặp cô Lâm Giang.

- Dạ! Lâm Giang đây ạ. Xin lỗi ai đầu dây vậy?

Giọng nói bên kia ngập ngừng:

- Anh đây! Bác sĩ của Giang đây.

- A! Anh Vũ hả. Vậy mà em không nhận ra. - Giọng Lâm Giang reo lên khe khẽ.

- Em vừa mới đi học về hả?

- Dạ! Em vừa mới vào nhà.

- Em có mệt không?

- Dạ! Cũng hơi mệt một tí thôi, nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe ngay.

- Giang này! Sáng nay em đã đọc báo Tia Chớp chưa?

Giang đang vui bỗng hạ tông xuống thì thầm sợ sệt:

- Dạ có ạ! Cả trường ai cũng chuyền tay nhau đọc tờ báo này.

- Em có nhận ra là mình đã từng nhìn thấy nó lần nào chưa?

- Có ạ! Em chắc là đã nhìn thấy nó ít nhất một lần.

- Bây giờ em có sợ không?

- Dạ sợ.

- Em ở nhà với ai?

- Em ở nhà với chị giúp việc. Buổi trưa ba mẹ em ít có nhà lắm.

- Em đừng sợ. Chắc nó không xuất hiện ở nhà em đâu. Nếu có thì cứ gọi điện sang đây cho anh nhé. Em biết số điện thoại của anh chưa, trong tấm danh thiếp đó.

- Dạ biết rồi ạ.

Giọng Thoại Vũ ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp:

- Chiều nay Giang có đi học không?

- Dạ có ạ!

- Anh đến trường đón em được không?

Lâm Giang chợt e ngại trước lời đề nghị của Thoại Vũ:

- Dạ... dạ...

Thoại Vũ hiểu ý, anh nói:

- Nếu như không tiện thì thôi vậy.

- Dạ không ạ... - Lâm Giang thu hết can đảm nói. Cô chợt nghĩ tới các bạn học chung lớp, cũng đã có bạn trai tới đưa đón hàng ngày. Bây giờ mình đã là sinh viên rồi mà. Đâu phải là cô bé học phổ thông ngày nào nữa.

Chuyện này đâu có gì là xấu. Mình quan hệ tình cảm trong sáng thì có gì phải sợ. Lâm Giang tự trấn áp mình bằng hàng loạt ý nghĩ nảy ra trong đầu.

Thoại Vũ cười một mình, anh dường như cũng hiểu tâm trạng ngại ngùng của cô bé.

- Vậy thì chiều nay anh đón em nhé. Nhưng không phải ở trước cổng trường, mà ở cây me gần ngã tư đèn xanh nha. Có được không?

- Dạ... dạ được ạ!

- Bây giờ thì em đi ăn cơm đi, rồi ngủ một giấc cho ngon lấy lại sức khỏe, chiều tiếp tục lên giảng đường.

- Dạ!

- Tạm biệt Lâm Giang.

- Tạm biệt anh Vũ.

Cúp máy xuống Thoại Vũ vẫn còn nghe văng vẳng bên tai giọng nói dịu dàng ngọt ngào của cô bé. Người đâu sao mà ngoan đến thế, Thoại Vũ nghĩ thầm trong đầu.

Anh mong thời gian trôi thật mau để chiều nay được gặp cô bé hàng xóm.

Rồi những lần sau đó họ đã có những cuộc hẹn hò nho nhỏ. Không ai nói với ai lời nào, nhưng cả hai cũng ngầm hiểu họ đang dành những tình cảm đặc biệt cho nhau.

***

Chuyện con quỷ cũng chẳng còn làm cho hai người bận tâm. Và hình như dạo này nó đánh hơi được con người đang săn lùng nó nên nó ít xuất hiện. Nhà báo Vạn Thành đã cất công theo dõi căn nhà của bác sĩ Vũ, có những đêm anh rủ một vài người bạn đi dạo dọc bờ biển để xem con quỷ có xuất hiện nữa không. Nhưng tuyệt nhiên không thấy động tĩnh gì.

Cho đến một hôm, sau buổi uống trà trò chuyện đến tận khuya, Vạn Thành chia tay bác sĩ Vũ ra về. Trời mưa lâm râm, đường khuya vắng tanh, không một bóng người. Thành so vai theo thói quen và lao xe đi trong mưa, mặc cho những hạt mưa li ti bám đầy tóc anh, thấm vào làn áo mong manh, tạo một cảm giác mát lạnh cả người.

Sáng hôm sau anh thức giấc bởi tiếng chuông điện thoại báo động dồn dập, hé mắt ra nhìn đồng hồ mới năm giờ sáng.

- Ai mà gọi sớm thế! - Anh làu bàu rồi quơ tay tìm chiếc điện thoại. - Alô! Thành nghe đây.

- Tôi đây anh Thành.

- À! Anh Vũ hả? Có chuyện gì không anh?

- Có. Nhà tôi xảy ra chuyện. Đêm qua con quỷ lại xuất hiện.

- Hả! - Vạn Thành gần như nhảy phốc ra khỏi giường với thông tin nóng hổi này. - Thật không anh Vũ?

Giọng bác sĩ Vũ khá căng thẳng:

- Chuyện nghiêm trọng như vậy mà tôi đùa với anh sao?

- Anh thử nói sơ cho tôi nghe đi.

Vừa nói Vạn Thành vừa kẹp máy vào tai, vừa lấy chiếc áo sơ mi khoác lên người. Anh tranh thủ mặc quần áo vào, trong khi vẫn đang nói chuyện bằng điện thoại với Thoại Vũ.

- Con quỷ đã nhổ tất cả cây cối trong vườn nhà tôi.

- Nhưng sao anh biết là con quỷ ấy làm.

- Đêm qua trời mưa nho nhỏ, nền đất ướt nên đã để lại dấu chân khổng lồ của nó khắp trong vườn.

- Được rồi, anh cố giữ nguyên hiện trường, tôi sẽ tới ngay. Chào anh nhé.

Vạn Thành vội vàng cúp máy. Lao vào phòng tắm rửa mặt, rồi dắt xe ra, anh chạy hết tốc lực, chỉ khoảng mười phút sau đã có mặt ở nhà bác sĩ Vũ.

Nghe tiếng chuông reo, chị giúp việc nhà ra mở cửa.

Gương mặt chị đầy nỗi sợ hãi, chị nói nhỏ với nhà báo:

- Chắc kiểu này tôi xin thôi việc quá. Ma quỷ lộng hành ở cái nhà này đến phát khiếp.

Vạn Thành vội vàng dắt xe chạy vào trong sân, không kịp nói chuyện với chị giúp việc.

Đón Vạn Thành có cả hai cha con Thoại Vũ, trong cái sáng mờ mờ của đất trời. Họ đưa tay chỉ:

- Anh nhìn xem.

Thành bàng hoàng nhìn toàn bộ khu vườn xung quanh nhà. Tất cả những cây cối đều bị nhổ bật cả gốc rễ lên. Cứ như là có một cơn bão dữ vừa mới càn quét qua khu vực này. Nhưng đêm hôm qua chỉ có vài giọt mưa li ti, đến gió to còn chẳng có thì làm gì có bão.

Vạn Thành cẩn thận lấy máy chụp hình ra, anh chụp những dấu chân to in dưới đất. Chứng tỏ con quỷ khá nặng, độ lún sâu của bàn chân nó đã nói lên điều đó. Anh đi vòng quanh vườn, chụp hình ở nhiều góc độ khác nhau. Những thân cây bị bật cả gốc rễ, toàn bộ khu vườn là một bức ảnh hoang tàn.

Vạn Thành nhìn cây vú sữa, thân to khoảng hơn một vòng tay người ôm cũng bị nhổ bật lên. Trên cây có nhiều quả non, nhìn mà thấy tiếc. Kia nữa là những cây ngọc lan trước cổng cũng khá to vậy mà cũng cùng chung số phận.

Vạn Thành kêu lên:

- Sao nó khỏe thế nhỉ! Có thể nhổ bật những cây to như thế này.

- Nó là quỷ mà. - Bất giác Thoại Vũ cảm thấy khó chịu trước hành động của con quỷ gây ra cho nhà anh. - Nó làm như có thù ba đời với nhà tôi vậy. Cứ liên tục phá phách, hết chuyện này tới chuyện nọ.

- Các nhà bên cạnh không biết có chuyện như nhà mình không nhỉ?

- Không có đâu. - Thoại Vũ trả lời. - Chỉ có nhà tôi bị thôi.

- Sao anh đoán chắc thế.

- Thì anh cứ thử lên lầu, trên sân thượng nhà tôi mà quan sát. Chẳng có một cây nhỏ bị ngã, chứ đừng nói đến cây lớn.

Ông Nhật Tân trầm ngâm, nhìn bao quát khu vườn lắc đầu, khẽ thở dài:

- Sao lại có chuyện này xảy ra với gia đình tôi chứ. Từ hồi nào tới giờ, tôi có làm gì ác nhơn thất đức đâu. Sao ma quỷ lại hiện hình trong nhà tôi, phá phách cuộc sống bình yên của gia đình tôi thế.

Vạn Thành chống tay lên một cành cây gần đó và nói:

- Cháu nói thật, nếu bác có gây thù chuốc oán gì thì với con người chứ làm sao mà có khả năng gây thù với quỷ. Mà nhìn đi, cái sự trả thù này thì chỉ có con quỷ mới gây ra được, làm gì trên đời này có người nào mà có sức mạnh phi thường đến nỗi nhổ bật cả những gốc cây to thế kia. Nếu họ có phá vườn bác thì phải đem rựa, đem dao đến chặt hoặc cưa thì mới phá được khu vườn này.

- Không! Tôi không nghe một tiếng động nào cả. - Thoại Vũ nói. - Ngay khi tiễn anh về, tôi vào ngủ, nhưng có ngủ được đâu. Nằm mãi rồi mới thiếp đi. Nhưng tôi tỉnh ngủ lắm. Ấy vậy mà chẳng nghe một chút động tĩnh gì. Tới sáng sớm, ba tôi thức dậy tập thể dục mới phát hiện ra khu vườn bị một bàn tay vô hình nào đó tàn phá.

- Mẹ anh đã biết chuyện này chưa? - Vạn Thành hỏi sau khi quan sát không thấy sự có mặt của bà Minh Tuyền.

Thoại Vũ nhìn lên lầu và nói:

- Chưa! Mẹ tôi chưa hay biết việc này. Bà dạo này mất ngủ, nên thường thức dậy rất muộn. Cha con tôi cũng không muốn đánh thức bà làm gì. Gần đây tinh thần mẹ tôi suy sụp nhiều lắm, không biết bà có chịu đựng nổi không, khi biết con quỷ tấn công nhà tôi lần này.

Nhà báo Vạn Thành nói vội vàng:

- Bây giờ tôi xin phép về tòa soạn, nhất định sẽ có trong số báo ra ngày hôm nay. Chỉ là một mẩu tin tức thôi.

- Anh Thành này! Tôi muốn yêu cầu anh một việc.

- Anh cứ nói đi.

- Xin anh đừng đăng địa chỉ nhà tôi lên báo. Tôi không muốn mọi người đổ xô lại đây để tìm dấu tích con quỷ.

- Tôi biết rồi. Tôi sẽ không ghi một địa chỉ cụ thể nào đâu.

- Vậy thì cám ơn anh nhé!

- Không có gì. Chính tôi mới phải cám ơn anh. - Vạn Thành nói. - Anh đã cho tôi một tin khá sốt dẻo.

Thoại Vũ lắc đầu:

- Tôi chỉ muốn giúp anh mong anh sau khi điều tra rõ tung tích con quỷ, thì phải có biện pháp trừ khử nó đi.

- Chắc chắn rồi. Mục đích cuối cùng của người làm báo chúng tôi là luôn luôn muốn trừ khử mọi hiểm họa cho dân chúng mà. Từ những kẻ giết người, cho đến bọn tham quan ô lại đều bị chúng tôi dùng ngòi bút mà đánh cho chí mạng.

- Nhưng đánh với quỷ thì không dễ đâu.

- Đành vậy rồi. Nhưng sẽ cố. Có thể kết hợp với nhiều ngành khác để tìm ra biện pháp trừ khử nó đi. Dùng vũ lực bắt sống. Hay phải dùng súng đạn để loại nó ra khỏi cuộc sống này đều phải thử làm xem. Thôi! Cháu chào bác, chào anh Vũ nha.

- Xin chào!

Thoại Vũ phóng xe chạy một mạch về tòa soạn, anh trình bày sự việc với ban giám đốc và đề nghị:

- Số báo ngày hôm nay đã in xong rồi, sắp đến giờ phát hành. Không còn kịp nữa. Tôi muốn làm một tờ tin nhanh.

Sau khi bàn bạc, mọi người không đồng ý, họ đưa ra ý kiến ém nhẹm sự việc này, chờ cho tới sáng mai sẽ tung ra trong trang nhất của báo. Đó cũng là nghệ thuật trong kinh doanh báo chí.

Đúng như ban giám đốc dự định, báo vừa phát hành với số lượng gấp ba ngày thường đã được bán sạch trong vài tiếng đồng hồ. Các đại lý liên tục gọi điện tới tòa soạn yêu cầu được cung cấp thêm báo để bán cho độc giả.

Lần này không những chỉ có độc giả mà các ban ngành chức năng cũng quan tâm đến chuyện này. Viện khoa học, viện y học, cơ quan pháp luật... đã cho người đến trực tiếp phỏng vấn nhà báo Vạn Thành. Họ không tin chuyện ma quỷ là chuyện có thật. Có chăng đó chẳng qua là những câu chuyện truyền miệng dân gian, mang tính chất hoang đường. Quỷ mà xuất hiện giữa đời thường là một chuyện hiếm có. Nhưng trước những chứng cớ và lập luận của nhà báo Vạn Thành mọi người gần như bị thuyết phục rằng sự có mặt của con quỷ ở trần gian này là chuyện hoàn toàn có thật. Không ai có thể bịa, thậm chí cũng không thể ghép hình, hay tạo một hiện trường cây bật gốc ngổn ngang trong khu vườn kia.

Sau khi tờ báo phát hành, lập tức ngấm ngầm trong dân chúng thành lập ra những người săn bắt quỷ. Họ là những tay giang hồ, hoặc những tay chơi có máu mặt. Không tin hoặc chí ít là bị tính tò mò cám dỗ. Những thanh niên này tụ tập thành từng nhóm, họ xuống biển vào ban đêm để rình mò con quỷ. Họ đi với một tâm trạng hồi hộp, chen lấn lẫn lo sợ. Con người muốn giáp mặt con quỷ để đánh giá lòng can đảm của mình. Có người thì bị sự thách thức của bạn bè mà nhập cuộc.

Bẵng đi một tuần không thấy con quỷ xuất hiện. Đêm nay là đêm thứ tám kể từ ngày nó phá phách khu vườn nhà bác sĩ Vũ.

Trời hôm nay tối đen như mực chỉ có ánh đèn đường hắt từ xa xuống, bờ biển tranh tối tranh sáng. Nhóm những người săn bắt quỷ đã bắt đầu nản lòng ra về. Một vài tay săn ảnh của các tờ báo khác cũng lảng vảng ở bờ biển. Mong chộp được một vài tấm hình của con quỷ, hy vọng được đăng trên báo và cũng trở nên nổi tiếng như nhà báo Vạn Thành. Nhưng sự khước từ của con quỷ không xuất hiện đã làm họ nản chí.

Bờ biển chỉ còn lại nhóm ba người thanh niên. Họ chỉ mới ngoài hai mươi. Vì sự tò mò và muốn thử thách lòng can đảm của mình, họ đã có mặt ở bãi biển này. Một người cầm súng trường, một người cầm cây mác dài, còn người kia thì xách máy chụp hình. Nghĩ rằng khi tiếp cận con quỷ sẽ chộp được một vài pô. Anh chàng sách súng nói lớn tiếng:

- Hay con quỷ nó biết sự hiện diện của tao ở bờ biển này nên tránh mặt.

- Thôi đi đại ca, đừng có nói dóc, nó mà sợ anh.

- Nó không sợ tao thì tao cũng chẳng sợ nó. Từ hồi nhỏ đến giờ, tao chưa biết sợ một thứ gì. Nay nghe có quỷ, xem xem thử khi giáp mặt nó có run tí nào không?

- Còn em thì khác, mong chụp được vài bức ảnh rồi đem bán đấu giá cho mấy tay làm báo, chắc sẽ hốt được bộn tiền chuyến này.

- Mày đừng có mơ, tới lúc đó xách quần chạy không kịp nữa, chứ ở đó mà đứng bấm máy.

- Sao anh coi thường em dữ vậy.

- Ừ thì khi nào gặp nó khắc biết.

Người cầm mác vừa nói vừa ngáp dài:

- Thôi về thôi, tao buồn ngủ lắm rồi. Ngày mai lại đi săn quỷ tiếp.

- Ừ về thôi.

Họ đồng thanh nói và hướng ngược trở lại quay về. Đi được một đoạn dài, một người trong bọn họ nheo mắt nhìn ra xa.

- Nhìn kìa, ở đằng kia hình như có ai đang ngồi một mình.

- Đâu! Đâu! Sao tao không nhìn thấy gì cả. - Cả bọn dợm chân đứng lại.

- Tuốt ở đằng kia kìa. Có lẽ trời tối quá nên nhìn không rõ.

Cả bọn cùng căng mắt ra nhìn xuyên qua màn đêm. Bóng đen lúc ẩn lúc hiện.

Người xách súng lên tiếng:

- Đi tiếp đi, lại gần thì sẽ biết thôi mà.

Cả bọn không ai bảo ai, tự dưng đi xáp lại gần nhau hơn. Người cầm máy thì thầm:

- Nhỡ đó là con quỷ thì sao nhỉ?

- Thì tốt chứ sao. - Người cầm súng nói mạnh miệng. - Mày chả trông được gặp nó là gì. Tốn công thức trắng mấy đêm, bỏ bồ ở nhà để đi săn nó, nếu gặp được thì hay biết mấy.

Tự dưng họ nghe hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Khi bóng đen ngày càng rõ dần. Nhưng chỉ là một khối đen ngồi im bất động, hướng mặt ra biển. Người cầm súng nói:

- Có lẽ là ai đó đang thất tình nên ra đây ngồi.

- Cẩn thận đó anh. Lỡ là con quỷ...

Họ dừng lại khi cách bóng đen khoảng bốn, năm mét. Người cầm súng giơ lên quát khẽ:

- Ai đó! Sao giờ này còn ngồi đây?

Bóng đen nghe tiếng quát thì đứng dậy. Một thân hình cao to, đồ sộ.

Bọn săn quỷ lùi lại vài bước, mắt trợn lên giật giật. Người cầm mác hét:

- Quỷ biển, đúng là nó rồi.

Người cầm súng trường nâng nó lên nhắm vào bóng đen bóp cò, một tia sáng lóe lên kèm theo một tiếng nổ chát chúa. Nhưng bóng đen còn nhanh hơn tia chớp của làn đạn, nó phóng mình nhảy thoát ra xa. Người cầm súng tiếp tục bóp cò. Bóng đen thoắt biến thoắt hiện cộng với đêm tối dày đặc nên bọn người săn quỷ không thể nhìn rõ mục tiêu.

Bắn tới phát thứ ba thì họ không thấy bóng dáng con quỷ đâu nữa. Nó như hòa lẫn vào màn đêm đen kịt.

Cả bọn run rẩy toát mồ hôi tay:

- Nó đâu rồi! Nó biến mất rồi hả?

- Làm sao tao biết được. Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai, chia nhau quan sát tứ phía đi, phòng hờ sự xuất hiện của nó.

- Tụi mình điên thật rồi. - Người cầm mác run lẩy bẩy nói. - Săn gì không săn lại dám đi săn quỷ.

- Mày sợ rồi hả? Sợ thì về đi. - Tay cầm súng trường nạt khẽ.

- Ừ! Tao sợ đến độ tè ra quần rồi đây. - Tay nhiếp ảnh thú nhận. - Cha mẹ ơi! Tao muốn về lắm. Nhưng làm sao mà thoát ra khỏi chỗ này đây.

Người cầm súng khẽ nói:

- Lúc nãy tao bắn nó ba phát không biết có trúng nó phát nào không?

- Chưa chắc trúng phát nào đâu. Bà nội tao nói ma quỷ là loài vô hình, không có súng đạn nào bắn được nó. Nó đã là ma là quỷ thì không thể chết lần thứ hai được nữa.

- Gừ... gừ... gừ...

Tiếng rên bất chợt bật ra từ phía sau lưng ba người. Họ quay phắt lại, chỉ kịp nhận ra một bóng đen đang đứng sát họ. Trong bóng tối, đôi mắt con quỷ như hai hòn than, nanh nó nhe ra gầm gừ, hai tay giơ cao như chụp lấy ba người.

Anh chàng cầm mác và tay săn ảnh quăng cả mác và máy chụp hình trong tay quay đầu tháo chạy và hét thất thanh:

- Cứu tôi với, quỷ biển, quỷ biển xuất hiện.

Họ chạy ngã sấp, ngã ngửa. Rồi cũng cố vừa bò vừa lê tấm thân mềm nhũn đi, vì nỗi kinh hoàng gần như nhấn chìm lấy họ.

Chỉ có người cầm súng còn đủ can đảm, anh ta chĩa súng vào con quỷ và bóp cò. Nhưng nhanh như cắt con quỷ lao đi như một mũi tên bắn, giằng lấy cây súng. Khẩu súng chĩa ngược lên trời trong lúc giằng co và cướp cò, lại một tiếng nổ nữa xảy ra.

Chỉ bằng một động tác nhẹ thôi, con quỷ đã giật phắt cây súng vứt xuống biển. Rồi nó túm chặt lấy anh ta, giơ lên cao qua khỏi đầu rồi quẳng mạnh xuống đất.

Người thanh niên oằn mình, hét lên kinh hoàng. Con quỷ say máu, nó lao đến tát mạnh vào mặt anh ta, cứ sau một cái tát là một lớp da thịt rách toạc ra dưới bàn tay đầy móng vuốt sắt nhọn của nó. Tiếng thét gào la vang vọng cả một vùng. Con quỷ như trút nỗi căm hờn từ lâu đối với con người vào tấm thân đang oằn oại dưới tay mình. Nó xé toạc lồng ngực của nạn nhân ra làm hai, lôi bộ lòng vứt ra xa. Người thanh niên sau khi hét lên tiếng kêu đau đớn cuối cùng và tắt thở.

Ngồi trong nhà Thoại Vũ uống trà, Vạn Thành đã nghe tiếng súng nổ ngay từ loạt đầu tiên. Anh bật dậy, Thoại Vũ cũng lao theo anh. Họ tông cửa cổng, chạy thẳng xuống biển.

Vừa lúc đó gặp hai thanh niên chạy đến, Vạn Thành chặn họ lại.

- Có việc gì vậy?

Người thanh niên gần như ngã quỵ trong vòng tay Vạn Thành, anh ta chỉ tay ra phía sau nói được hai chữ: "Quỷ biển"... rồi ngất lả người đi. Còn người thanh niên kia thì cứ cắm đầu chạy lao lên đường, vừa chạy vừa hét như một người điên. Phía trước lại có tiếng kêu cứu của ai đó.

Vạn Thành và Thoại Vũ bỏ anh thanh niên nằm trên cát và lao theo tiếng kêu cứu.

Khi họ chạy đến nơi thì thoắt một cái bóng đen cao to lao ùm xuống biển, mất hút trong làn nước đen và bóng đêm.

Vạn Thành chạy theo, nhưng không kịp. Anh đứng căng mắt nhìn như muốn chọc thủng màn đêm, cố tìm cho bằng được bóng dáng con quỷ biển. Tiếng bác sĩ Vũ gọi giật giọng:

- Anh Thành, anh Thành... lại đây ngay!

Vạn Thành chạy lại. Bác sĩ Vũ chỉ cái xác dưới chân, mặt nhăn lại:

- Anh nhìn xem, anh ta vừa mới bị con quỷ sát hại. Thân thể anh ta vẫn còn nóng hổi.

Vạn Thành cúi xuống nhìn kỹ hơn. Dưới ánh sáng lờ mờ, anh thấy xác chết thịt da tan nát, mặt anh ta bị tróc ra từng mảng da thịt, trông thật là khủng khiếp.

- Thật kinh khủng. - Vạn Thành thốt lên.

Thoại Vũ nói:

- Anh dùng máy di động gọi điện cho cơ quan điều tra hình sự và bên pháp y đến đi.

Vạn Thành nhanh chóng bấm máy, song anh nói:

- Anh ở lại đây, tôi về nhà lấy máy chụp hình, lúc nãy tôi đã quên mang theo. Phải chụp một vài tấm hình trước cho báo sáng mai. Trước khi cơ quan điều tra đến tiếp thu hiện trường.

Vạn Thành chạy đi, rồi khựng lại hỏi:

- Anh có sợ không?

Thoại Vũ ngần ngại nhìn xuống biển và nói:

- Chắc nó không trở lại ngay đâu. Anh chạy về nhanh đi.

Vạn Thành cắm đầu chạy, một lát sau anh trở lại với cái máy chụp hình trên tay. Ánh sáng từ cây đèn lấp lóe lên liên tục. Vạn Thành làm việc, trong khi Thoại Vũ ngồi cách xa một khoảng, hướng mắt nhìn ra biển. Anh tự đặt hàng loạt câu hỏi. Con quỷ biển được sinh ra từ đâu. Chẳng lẽ sinh ra từ lòng đại dương. Nó trú ngụ ở đâu? Dưới lòng biển sâu hay sao? Nó xuất hiện trên cõi dương gian này với mục đích gì? Tại sao nó lại chĩa mũi dùi phá phách vào nhà anh. Nó có thù với ai trong nhà này, tại sao nó lại giết người?

Tiếng còi hú của xe cảnh sát lao tới, cắt ngang luồng suy nghĩ của anh. Tiếng chân người chạy rầm rập xuống làm nhiệm vụ. Họ lập biên bản lấy lời khai của Vạn Thành và Thoại Vũ, khám nghiệm hiện trường và khám nghiệm tử thi xong, mọi việc kết thúc thì trời đã hừng sáng.

Xác chết dần lộ ra hẳn dưới ánh sáng của bình minh. Bây giờ mới có dịp nhìn rõ hơn, cái chết thật là tàn khốc. Thoại Vũ và cả Vạn Thành cùng đưa mắt nhìn nhau. Cả hai không nói gì nhưng ánh mắt họ biểu lộ sự bất nhẫn trước cái chết của người thanh niên kia. Ngực anh ta bị xé toạc, máu đỏ lòm.

Cơ quan chức năng vội thu xếp hiện trường. Họ cho xác chết vào một cái túi nylon, nhặt bộ lòng của nạn nhân cho chung vào bao. Dòng người hiếu kỳ đang tập trung lại ngày một đông, họ đang xôn xao bàn tán.

Vạn Thành nhanh chóng về tòa soạn và một tin nhanh được ra đời với cái tựa đề: "Phóng sự điều tra về con quỷ biển". Và một dòng chữ nổi màu đỏ nổi lên: "Người săn quỷ đã bị quỷ sát hại". Minh chứng cho bài báo là hàng loạt tấm hình chụp cái xác chết của nạn nhân ở đủ mọi góc độ. Một tấm ảnh rùng rợn nhất là bộ đồ lòng của anh ta bị vứt kế bên xác chết. Những tấm ảnh thật ấn tượng. Đã gây nên một dư luận xôn xao khắp trong thành phố. Người người bàn tán, đi tới đâu cũng nghe thiên hạ bàn về con quỷ biển. Sự lo âu hiện rõ trên nét mặt của mọi người.

Con quỷ xuất hiện, làm đời sống của mọi người càng bất an hơn. Những cú điện thoại gọi đến tòa soạn, yêu cầu báo phải phối hợp với cơ quan chức năng tìm ra biện pháp diệt trừ con quỷ để lấy lại sự bình yên cho dân chúng.

Biện pháp đầu tiên là cấm mọi người dạo biển vào ban đêm, thứ hai là có những đội đặc nhiệm chia nhau đi tuần tra bờ biển. Họ được trang bị những khẩu súng hiện đại. Nếu như gặp quỷ biển chắc chắn họ sẽ đối đầu được với nó.

Mục lục
Ngày đăng: 25/03/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên

Mục lục