Gửi bài:

Chương 1 - Góa phụ tuổi 17

Vừa cưới nhau được hai mươi ngày thì một tin sét đánh đến với cô dâu trẻ Hà Thanh. Cô nhận điện tín báo rằng người chồng đang làm việc ở một nhà máy xa đã bỗng nhiên mất tích trong một vụ tai nạn nổ bình hơi. Người ta đoán Vượng, chồng của Hà Thanh bị chôn vùi dưới đống đổ nát.

Khỏi phải nói Hà Thanh đau khổ đến cỡ nào. Cô chết ngất nhiều lần từ sau khi nhận được tin, và cứ đòi đi ra hiện trường ngay lúc nửa đêm, mặc dù từ nhà ra đó đến gần một ngàn cây số!

Chiều ngày hôm sau, Hà Thanh và bà mẹ chồng mới ra tới nơi. Nhưng chỉ mới tới thị xã, muốn đi vào hiện trường, một nhà máy khai thác vàng, thì phải ngồi xe thồ hơn 5 giờ nữa. Đến hơn 9 giờ tối hôm đó, hai mẹ con mới tới được công ty khai thác vàng Vạn Phong, nằm giữa rừng già.

Người ở công ty đón tin Hà Thanh tới bằng một thái độ dè dặt, khiến hai mẹ con lấy làm lạ. Hỏi một bác tài lái xe về hiện trường thì anh ta có vẻ không hào hứng lắm:

- Ra hiện trường phải đi mất nửa buổi, mà bây giờ thì tối quá rồi, chẳng làm cách nào đi được.

Bà mẹ của Vượng sốt ruột:

- Tôi không thể chờ đợi đến sáng mai được. Nếu các anh không đưa tôi đi thì cho tôi mướn ai đó dẫn đường, chúng tôi đi bộ cũng được!

Hà Thanh cũng nói:

- Giá nào chúng tôi cũng phải ra đó ngay đêm nay!

Họ phải đi báo ngay cho ban giám đốc và một lệnh được ban ra:

- Không cho đi. Bởi đây là khu vực cấm đi lại ban đêm!

Và hình như họ cũng ra lệnh cấm mọi nhân viên không ai được giúp mẹ con Hà Thanh. Bà Dung, mẹ Vượng bàn riêng với con dâu:

- Mình đợi họ ngủ rồi lén ra nhà dân gần đây, mướn họ dẫn đi.

Và họ đã được toại nguyện. Khoảng mười giờ đêm hôm đó, bà Dung và Hà Thanh đã lần tới được một nhà dân gần đó. Sau khi hỏi thăm, họ được chủ nhà nhiệt tình cung cấp thông tin:

- Chỉ duy nhất ông kỹ sư Vượng là còn kẹt dưới đó. Đã có năm người khác được đưa ra khỏi, ba người chết, hai người sống. Nhưng chẳng biết sao từ trưa đến giờ, trong nhà máy lại ngừng hoàn toàn cuộc tìm kiếm người còn mất tích đó?

Càng nghe kể, mẹ con Hà Thanh càng khóc dữ. Nhất là Hà Thanh, cô gào lên:

- Họ giết chồng con rồi! Biết đâu nếu tích cực tìm kiếm, thì anh Vượng có cơ may còn sống sót!

Bà Dung đề nghị thẳng:

- Có ai ở đây đưa chúng tôi vào chỗ đó, tôi trả cho hai chỉ vàng?

Một người trong nhà tình nguyện:

- Tôi không lấy tiền, vàng của bà. Chỉ vì bức xúc nên tôi sẽ đưa bà và cô đây đi vô điều kiện. Chỉ có điều đường đi hơi cực, sợ e...

Cả bà Dung và Hà Thanh đều cả quyết:

- Cực mấy, khó mấy chúng tôi cũng đi!

Có hai người đàn ông dẫn đường, và họ đã đi ngay sau đó. Trên đường đi, một người dẫn đường tiết lộ:

- Nghe nói trước ngày xảy ra tai nạn thì giữa kỹ sư Vượng và nhóm người trong ban giám đốc đã xảy ra một cuộc cãi vã dữ dội lắm. Kỹ sư Vượng là người đứng về phía công nhân, phản đối chuyện tăng ca và bắt công nhân phải lao động ở hầm sâu mà không có các phương tiện bảo hộ. Cuộc cãi vã dẫn tới cuộc đình công hai ngày liền. Bữa bị tai nạn là bữa làm việc đầu tiên sau đình công. Kỹ sư Vượng đang xuống tận hầm sâu thu thập chứng cớ để phản đối ban giám đốc không cho mạng sống người lao động. Lúc đang làm việc dưới đó thì hầm sụp, kỹ sư Vương và gần chục công nhân bị mắc kẹt lại.

Tới nơi, nhìn hiện trường còn ngổn ngang gạch đá, bà Dung kêu trời:

- Làm việc trong điều kiện như vậy bảo sao không xảy ra tai nạn! Cũng tại con tôi cả sao lại đi làm ở một nơi xa xôi, hiểm trở và nguy hiểm như thế này!

Bà khóc khiến cô con dâu cũng khóc theo. Hai người dẫn đường khuyên:

- Lúc này mà khóc lóc thì chẳng giải quyết được gì, chỉ làm rối thêm mà thôi. Bây giờ bà và cô muốn ngủ lại đây hay là về rồi mai vào lại?

Bà Dung cương quyết bảo:

- Cứ ngủ lại. Ngủ ngồi ngủ đứng gì cũng được!

Hai người dẫn đường nói:

- Chúng tôi có một lán trại ở gần đây, bà và cô có thể tới đó ngủ tạm, tuy không tiện nghi, nhưng cũng đủ ấm.

Cám ơn hai người tốt bụng, bà Dung động viên con dâu:

- Ráng chịu đựng con!

Hà Thanh siết chặt tay mẹ chồng, trấn an bà:

- Con chịu được, chỉ sợ má...

Bà Dung ôm con dâu vào lòng:

- Tội nghiệp con dâu tôi, mới ngần này tuổi mà đã...

Bà ngừng nói, bởi biết hễ nói thêm thì hai mẹ con lại khóc nữa. Khi về tới lán trại thì hai người đàn ông nói để họ an tâm:

- Hai người cứ ngủ yên bên trong. Tụi tôi sẽ ở ngoài này ngồi uống rượu, hút thuốc chờ sáng, vừa để canh phòng.

Bà Dung nằm ôm chặt Hà Thanh vào lòng, đến lúc này hai mẹ con mới khóc. Sự dồn nén nãy giờ đã được dịp trào ra. Nhất là Hà Thanh, cô khóc to đến nỗi những người ở ngoài cũng nghe được. Họ định ngăn cô lại, nhưng thương cảm, nên họ cứ để cho cô khóc.

Đêm khuya dần...

Bên trong tiếng khóc đã dứt, có lẽ quá mỏi mệt nên hai người đàn bà đã ngủ say...

Hai người dẫn đường đã nhậu đến hơn nửa chai, một người nói:

- Thôi, uống quá thức không nổi!

Họ là dân đi rừng chuyên nghiệp, nên chuyện thức trắng hoặc ngủ ngồi giữa rừng là chuyện thường tình. Tuy nhiên hôm nay thì lại khác, khi ngừng uống bỗng một người nói:

- Anh thấy sao Văn Hai? Chớ tôi sao... chóng mặt quá, đầu lại nhức như búa bổ!

Người được gọi là Văn Hai giọng lè nhè:

- Hồi nãy anh lấy chai rượu ở đâu vậy, Lý Mật?

- Thì lá ở chỗ mình hay giấu rượu...

Văn Hai hình như phát hiện ra điều gì đó, anh ta kêu lên mà không còn kêu nổi, chỉ lắp bắp:

- Bị... bị... tụi nó...

Rồi anh ta ngã lăn ra. Anh chàng tên Lý Mật cũng chẳng còn đứng vững nữa, ngã nhào theo.

Vừa khi ấy có bốn người xuất hiện. Họ trùm kín mặt mày và chỉ nghe họ nói rất khẽ:

- Lôi hai thằng này ra trói ngoài bụi kia, nhớ bịt miệng chúng lại?

Hai tên thi hành ngay. Còn lại hai tên thì hất hàm bảo nhau:

- Tính luôn hai con trong kia!

Hai tên bước nhanh vào trong, nơi mẹ con bà Dung đang nằm ngủ. Không có đèn, nên chúng phải mò mẫm... Tuy nhiên, có lẽ đã quá quen với lán trại này, nên một trong hai tên đã rất nhanh tay, chụp ngay một người đang nằm, cho lên vai và chạy nhanh ra ngoài. Tên còn lại cũng làm như vậy, vác nốt người đang nằm ngủ kia. Không có một phản ứng nào.

Ra tới một vạt rừng thưa, hai tên kia đặt hai người trên vai xuống. Nhờ ánh trăng vừa lên ngay đỉnh đầu, nên bọn chúng có thể nhìn rõ mặt hai người đang nằm dưới đất. Cả hai bỗng kêu thét lên:

- Trời ơi!

Rồi cả hai tên đều ngã lăn ra, bất động, có lẽ do quá sợ hãi!

Trời đêm sáng dần... Gà gáy rộ ở chung quanh...

Mặt trời đang lên...

Khi trời sáng hẳn thì lại có đến gần chục tên khác kéo tới. Đi đầu là hai tên giám đốc và phó giám đốc công ty khai thác vàng. Hình như đã biết rõ những chuyện xảy ra đêm hôm trước, nên cả bọn đều kéo thẳng đến chỗ hai tên nọ vác người bỏ xuống.

- Cái gì đây anh Tám ơi?

Một tên thủ hạ thét lớn khi về nhìn thấy bốn người nằm im dưới đất. Mấy tên đầu lĩnh bước tới rất nhanh và chúng nhận ra ngay hai tên bịt mặt là thủ hạ của mình và hai cái xác đã gần rã thối!

Người được gọi là anh Tám cũng phải bước thối lui và kêu lên thật thanh:

- Sao có chuyện này tụi bay?

Trước mặt họ hai cái xác kia hoàn toàn không phải là mẹ con bà Dung! Một tên thủ hạ nhận ra:

- Đây là hai công nhân còn bị chôn vùi cùng với thằng kỹ sư Vượng đây anh Tám!

Tám Thế, tên giám đốc hét bọn chúng:

- Đi tìm coi hai đứa đàn bà kia ở đâu. Đồ ăn hại, bảo làm có chút việc mà cũng không xong!

Bọn chúng chạy trở vào lán trại tìm thì chẳng thấy ai. Chạy ra ngoài rừng, chỗ hai người dẫn đường bị trói cũng chẳng hề thấy bóng dáng họ đâu...

Tám Thế rụng rời cả chân. Linh tính báo cho hắn một điều chẳng lành...

Phải mất gần một tiếng đồng hồ sau Tám Thế mới hoàn hồn và giục bọn thủ hạ kéo xác về, hắn thì nhanh chóng trở lại văn phòng công ty. Rồi từ đó tới hết giờ làm buổi chiều, hắn ở miết trong phòng làm việc, không bước ra ngoài. Hắn gọi mấy tên thủ hạ đi làm nhiệm vụ đêm qua, nghe chúng tường trình chuyện đã xảy ra. Một tên quả quyết:

- Dạ, tụi em đã cho thuốc mê vào rượu, khiến cho hai tên dẫn đường nhiều chuyện phải gục tại chỗ. Sau đó tụi em khiêng nó ra ngoài, trói lại bỏ đó, rồi hai thằng Mạnh và Hợi tiến vào trong lán, vác hai con đàn bà còn say ngủ kia ra đúng nơi anh Tám dặn. Nhưng vừa lúc ấy nhờ có ánh trăng, nên bọn em nhìn rõ mặt thì ra... không phải là họ! Tụi em sợ quá nên... nên...

Thấy chúng ấp úng, Tám Thế thuận chân đá cho mỗi đứa một đá, khiến cả bốn đứa ngã lăn cù.

- Cút hết đi, đồ ăn hại!

Sau khi bọn thủ hạ rút hết rồi, Tám Thế bóp trán suy nghĩ. Hắn chẳng thể nào hiểu nổi tại sao cả bọn kia đều thoát được màn bủa vây của hắn? Hay là có ai đến giải thoát chúng?

Nghĩ mãi không ra, hắn tự càu nhàu:

- Về nhà thôi. Mai tính...

Tám Thế theo thói quen, cứ mỗi chiều sau giờ làm là về nhà ở gần công ty vàng. Bữa nay cũng vậy, hắn tự lái chiếc xe jeep qua vạch rừng thưa để về nhà, nơi có vài chiến hữu của hắn đang đợi với bữa nhậu thịt nai mới săn hứa hẹn linh đình...

Vừa qua khỏi tàn cây cổ thụ, chợt hắn nghe có người gọi to:

- Anh Tám! Ghé chơi có chút việc anh Tám!

Tiếng kêu phát ra từ căn chòi của tên thủ quỹ thân tín mà đáng lẽ bữa nay cũng có mặt trong bữa tiệc tại nhà hắn. Ngạc nhiên về sự vẫn còn có mặt của tên thuộc hạ ở nhà, Tám Thế dừng xe và hỏi vọng vào:

- Sao mày chưa qua nhà tao hả Võ?

- Em đang định qua thì việc này quan trọng quá, nên có ý đợi anh về, gặp riêng anh một chút.

Tám Thế bực mình:

- Có chuyện để mai tính đi mày, anh em người ta đang đợi ở nhà tao.

Nhưng tên Võ vẫn cứ nằn nì:

- Chuyện liên quan đến tiền bạc, không để mai được. Mình bị mất đến vài trăm lượng vàng trong vụ này, anh bảo trì hoãn được không?

Nghe tới mất tiền là Tám Thế rung động liền, hắn quẹo ngay xe vào và hỏi tới:

- Làm sao mất?

- Thì anh vào nhà đi, em sẽ trình bày.

Tám Thế nhảy ngay xuống xe và đi trước cả chủ nhà. Chợt nhìn thấy một người đang ngồi sẵn trong nhà, quay lưng ra ngoài, Tám Thế khựng lại hỏi:

- Ai vậy mày?

Võ vừa đáp vừa bước hẳn vào nhà trong:

- Người ta đang đợi anh đó!

Người đàn ông quay lại và Tám Thế như chết điếng:

- Kỹ sư Vượng!

Trong lúc Vượng vẫn ngồi yên thì Tám Thế quỳ ngay xuống trước mặt anh, miệng chỉ ú ớ chứ không phát thành lời.

Rất chậm rãi, Vượng từ từ đứng lên bước nhẹ về phía Thế, miệng nở nụ cười héo hắt và từ trong miệng ứa ra một dòng máu tươi tràn đầy khoé môi...

Tám Thế run lên, cố lắm mới thốt thành lời:

- Không... không phải tôi... không phải...

Vượng lặng lẽ đứng khoanh tay trước mặt Tám Thế, miệng há ra, cho Tám Thế thấy trong miệng đó không có răng, cũng không có lưỡi!

- Tôi... tôi...

Tám Thế chỉ nói được mấy tiếng đó rồi lịm đi...

Việc Tám Thế đột ngột mất tích đã gây xôn xao toàn công ty khai thác vàng.

Người ta tìm thấy chiếc xe jeep của hắn ta tại nhà thủ quỹ Võ, nhưng cả anh chàng này cũng không cánh mà bay.

Hôm đó hầu như toàn bộ ban giám đốc đều tập hợp tại nhà Tám Thế, bởi vậy khi xảy ra chuyện thì họ đều hay và tức tốc đi tìm. Tư Qui phó giám đốc, sau một hồi suy nghĩ đã nói:

- Tốt hơn hết, chúng ta nên ai về nhà nấy để chờ động tĩnh. Vụ này tôi nghi có chi không ổn đây...

Bản thân Tư Qui vừa trên đường về nhà vừa hoang mang. Hắn như có linh tính gì đó....

Khi mới bước chân vào nhà hắn đã ngờ ngợ... nhưng không lẽ nhà mình mà không vào? Tư Qui vừa vào tới phòng khách đã cất tiếng hỏi:

- Giờ này tối mịt sao không đốt đèn lên tụi bay.

Hắn đưa tay bật đèn và há hốc mồm khi nhìn thấy trước mặt mình một người treo cổ lơ lửng giữa nhà!

- Trời ơi, thằng Vượng!

***

Sáu Kế, một phó giám đốc khác, trấn an vợ Tư Qui:

- Bây giờ không còn gì để sợ nữa. Thằng kỹ sư Vượng sau khi thành ma hiện hình chẳng làm được gì, và rồi treo cổ chết trở lại rồi. Tôi đã cho người chôn nó ở thật xa, rước thầy mo ếm mả nó không cho nó về nữa!

Vợ Tư Qui vẫn chưa hết sợ:

- Chẳng biết thằng kỹ sư đó đã làm gì ông Tư Qui mà từ đêm qua tới giờ, sau khi về nhà ông như người mất hồn. Cứ lâu lâu lại giật mình chới với rồi hét lên như người điên!

- Chẳng qua anh ấy sợ hãi thôi. Thật ra ai mà không sợ trước một người chết hiện hồn về!

Vợ Tư Qui hỏi thật khẽ:

- Bộ thằng Vượng đã chết trước đó hả? Sao nói nó còn kẹt trong hầm vàng?

Sáu Kế cũng thấp giọng như sợ có người nghe:

- Chuyện này đúng ra chỉ có tụi này biết thôi. Thằng Vượng đã chết rồi, nhưng không phải chết trong hầm, mà là...

Vừa lúc ấy, có tiếng gọi ở ngoài:

- Có nhà không thím Tươi?

- Bà Tám Thế!

Vợ Tư Qui mừng rơn, bởi đang bấn mà gặp được đồng minh tới, nên bà ta chạy ào ra cửa đón người phụ nữ quyền lực nhất của công ty vào:

- Vào đây chị, em đang muốn tìm chị đây, may quá!

Thấy cả Sáu Kế cũng có mặt, vợ Tám Thế nói liền:

- Mấy ông làm ăn thế nào mà để xảy ra tùm lum chuyện. Rồi chồng tôi mất tích mà cũng chẳng thấy cha nào đi tìm kiếm hết là sao?

Không lạ với tính đanh đá dữ dằn của mụ ta, nên Sáu Kế phải xuống nước nhỏ:

- Tụi này đã nhờ người đi tìm rồi, riêng tôi với Tư Qui vừa chuẩn bị đi thì xảy ra chuyện thằng Vượng...

Vừa nghe tới tên Vượng thì mụ Lệ, vợ Tám Thế giật bắn lên:

- Thằng... thằng Vượng cũng... cũng tới đây sao?

Nhung, vợ Tư Qui ngạc nhiên:

- Chị Tám sao vậy?

Mụ Lệ chưa hết run:

- Nó... nó cũng tới nhà tôi nữa!

Sáu Kế hỏi lại:

- Khi nào?

- Mới sáng sớm này!

- Không thể có!

Mụ Lệ trừng mắt nhìn anh ta:

- Sao, ông phó giám đốc cho rằng tôi nói dối hả! Vậy thì đi với tôi, về nhà tôi chôn giùm cái xác của nó!

Sáu Kế hốt hoảng:

- Xác của ai?

- Thì của thằng kỹ sư mà các ông đã giết hại đó!

Nhung vợ Tư Qui muốn đứng tim trước tin đó:

- Sao... sao lại như vậy ông Sáu? Mấy ông đã đem chôn rồi còn ếm bùa nữa mà?

Sáu Kế thất thần:

- Không thể nào tin được. Chính tay tôi đem chôn nó mới hồi sáng qua, vậy làm sao nó trở về liền được?

Tuy thắc mắc vậy nhưng trong lòng hắn ta đã rét run, nghĩ tới một viễn cảnh bi thảm khó lường...

Mụ Lệ giục:

- Mấy người mau qua tiếp tôi, làm cách nào đưa cái xác đó ra khỏi phòng giùm! Tôi không tưởng tượng nổi...

Rồi mụ ta thuật lại:

- Đang ngủ bỗng tôi giật mình bởi có nước gì đó nhểu lên mặt. Tôi chòng dậy mở đèn lên thì chẳng còn hồn vía gì nữa, khi ngay trên trần nhà thòng xuống một cái xác mà máu từ trong miệng nó còn tuôn ra xối xả. Đó là thằng kỹ sư Vượng!

Tuy sợ nhưng trước lệnh của mụ Lệ, nên Sáu Kế và bà Nhung cũng phải theo mụ ta về nhà mình. Cùng đi với họ còn có thêm vài người nữa mới huy động. Trước khi bước vào nhà, mụ Lệ còn dặn:

- Dùng cái mền lớn tôi đã để sẵn dưới sàn bao xác nó lại rồi đưa đi ngay, đừng để cho tôi thấy!

Mấy người kia rụt rè bước vào phòng...

- Đâu rồi?

Từ trong, giọng của Sáu Kế vọng ra. Mụ Lệ hét lên:

- Sờ sờ đó, bộ mấy người mù sao chứ!

Cả vợ Tư Qui cũng nói ra từ trong phòng:

- Có thấy gì đâu?

Khi mụ Lệ đích thân bước vào thì mụ ta ngơ ngác:

- Ủa... sao lại...

Chẳng còn thấy cái xác nào hết! Chỉ còn sót lại trên nệm giường một vài giọt máu.

Vừa ngượng vừa tức, mụ Lệ hét tướng lên:

- Ai ở nhà đã đưa xác đi đâu?

Nhưng nhà mụ ta lúc ấy đâu có người nào khác! Cuối cùng, mụ ta ngồi bệt xuống sàn, bắt đầu rơi vào trạng thái suy sụp. Giọng mụ mất đi sự đanh đá:

- Ông Tám ơi, ông gây ra chi những việc rắc rối này để tôi phải chịu đựng, làm sao tôi sống nổi!

Vợ Tư Qui đồng cảm nên hai người ôm nhau rên rỉ:

- Chắc phải bỏ đây mà đi quá. Ai mà chịu nỗi cảnh cứ nhìn thấy xác chết như thế này hoài, hở trời!

Sáu Kế cũng bắt đầu dao động, tuy nhiên hắn ta cáo già hơn nên làm bộ như đau bụng, hắn bước ra ngoài và nói:

- Tôi đi ra ngoài này giải quyết chuyện. cái đã.

Rồi hắn ta bỏ đi luôn, để mặc cho hai mụ đàn bà ôm nhau mà run!

Mục lục
Ngày đăng: 25/03/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên

Mục lục