Gửi bài:

Chương 123

"Tiểu thư, đừng luyện nữa! Có phải thi trạng nguyên đâu, viết chữ đẹp đến mấy cũng ích gì cơ chứ! Ra xem Trầm Hương và ta đá cầu đi mà!" Xảo Tuệ ở ngoài cửa gọi vào. Ta nói: "Rồi rồi, ngươi cứ chơi đi!"

Ta nhìn chữ viết của mình, lại nhìn sang chữ mẫu, chỉ biết lắc đầu than thở: "Chẳng có được cái thần, cuối cùng cũng chỉ là bắt chước mà thôi." Những bảng chữ mẫu này trước đây đều của Dận Chân viết, sau này sẽ không bao gìơ có nữa rồi. Ta thừ người một lúc, lắc đầu ngây ngốc cười, đem bảng mẫu cất đi, lại đem mẫu mình viết được tốt nhất đặt vào một bên ở trong hòm, chỉ hai ba tháng cũng đã xếp được một chồng rồi.

Ta dựa vào cửa ngắm Trầm Hương đang đá một quả cầu ngũ sắc vô cùng điêu luyện, Xảo Tuệ cười nói: "Chúng ta năm đó thực sự không bì được với nàng rồi." Ta mỉm cười, chuyện ở Bối lặc phủ, đã xa xôi như là kiếp trước vậy.

Mãi Xảo Tuệ mới phát hiện Thập Tứ đang đứng ở ngoài sân, hai ngươi vội vàng thu cầu, thỉnh an Thập Tứ. Ta cười hỏi " Đến rồi cũng không chịu vào, đứng dưới trời hè phơi nắng sao?" Thập Tứ cười thả bước tới giàn hoa tử đằng ngồi xuống, ta xích sang một bên nhường chỗ. Hắn đặt một phong thư lên bàn, nhắm mắt khẽ đung đưa ghế dựa, bộ dáng ra chiều rất thoải mái. Trầm Hương đem trà đặt lên bàn, lặng lẽ lui xuống.

Ta cầm lấy thư, là thư Mẫn Mẫn gửi cho ta. Ở trong thâm cung nhiều năm chưa từng có liên lạc, bỗng dưng nhìn thấy thư của nàng, trong lòng chợt thấy ấm áp, đại thảo nguyên vẫn còn có một người bạn lo lắng cho ta.

Thập Tứ nghiêng đâu cười hỏi:" Cả ngày cứ ru rú ở trong viện, không buồn sao?" Ta nói:" Không buồn" Hắn cười khẽ, nói : « Năm đó kẻ nào chạy loạn khắp bối lặc phủ chơi đùa, vừa quay đầu ngắm mặt hồ đã không ngừng cảm thán nhàm chán? Ta cười đáp: « Ngươi già rồi! Khi một người bắt đầu hồi tưởng quá khứ chứng tỏ người đó đã già rồi." Thập Tứ cười cầm lấy quạt tròn mỹ nhân trên bàn ngắm nghía: "Ta cả ngày chẳng có việc gì, ngoài chuyện ngồi nhớ lại quá khứ còn làm được gì khác chứ." Nụ cười trên môi hắn bỗng thêm phần chua xót, tài hoa đầy mình lại không có chỗ thi triển, một thời rong ruổi Tây Bắc giờ đây ngồi buồn trông lăng, đời người chìm nổi đến thế sao?

Ta tự than thầm, không muốn lại tiếp tục nghĩ ngợi, đành cúi đầu đọc thư. Nàng kể lại tỷ mỉ sự tình sau khi chia tay, cũng đã có hai con trai rồi, trong thư kể đều là chuyện tốt đẹp, hạnh phúc mỹ mãn. Cuối cùng nàng còn căn dặn ta :"Tỷ tỷ, mặc kệ người đã đừng trải qua chuyện gì, cứ quên hết đi thôi! Thập Tứ gia là người đáng quý trọng, cho dù hắn không phải là trăng hay sao của người đi nữa,nhưng ngoài trăng cùng sao thì không còn cảnh vật nào khác ư? Giờ tuổi cũng đã lớn, mới biết năm tháng qua mau, chỉ mong tỷ tỷ có thể có được hạnh phúc."

Ta chậm rãi gấp thư lại, Thập Tứ cười hỏi:"Có định hồi âm không?" Ta gật đầu, hắn sai Trầm Hương đem giấy và bút mực mang ra. Ta trầm tư suy nghĩ một lúc, những chuyện đã qua không đáng phải nói nên đặt bút viết "Ta sống trong thế giới của chính mình, hạnh phúc nằm ngay trong từng ký ức. Nhiều năm như vậy, chưa bao giờ tâm tình ta được bình yên thoải mái như vậy, như người ta uống nước, nóng lạnh tự mình hay. Chớ lo lắng cho ta...".

Thập Tứ lẳng lặng ngồi một hồi, nhận lại thư, đứng dậy đi. Ngồi phơi ngay dưới nắng trời nóng bỏng vậy cũng không tiêu tan được hết cảm giác lạnh lẽo. Ta cười yếu ớt, xoay quạt tròn, Trầm Hượng lẳng lặng đem trà cụ trên bàn cất đi.

Mọi người trong viện đã quen với việc Thập Tứ mỗi ngày đều tới, nhưng chỉ ngồi một lúc, bông đùa vài câu rồi đi. Lúc mới đầu khi Thập Tứ đến, Trầm Hương đều âm thầm chuẩn bị sẵn sàng cho việc ngủ lại, nhưng lần nào cũng thất bại. Lúc đó Trầm Hương còn buồn bực, không rõ rốt cuộc ta là được sủng hay không được sủng. Nói là không sủng, Thập Tứ ngày ngày đều tới, còn nếu nói là sủng ái ta, lại chưa từng ngủ lại. Lâu rồi, Trầm Hương thấy ta cùng Xảo Tuệ đều thản nhiên, cũng không tỏ ra buồn chán hay lấy làm lạ nữa.

Trần thế tựa như đã bỏ quên ta, ta cũng không chút khách khí lãng quên nó, mỗi ngày chỉ luyện chữ, ngồi ở trong sân ngắm mây tan rồi lại hợp, hoa nở hoa tàn, thỉnh thoảng lại cùng Xảo Tuệ và Trầm Hương trò chuyện vài câu.

Đã không còn bị ngoại cảnh cách trở, trong lòng ta chỉ còn có Dận Chân cùng ta, ta cùng Dận Chân. Ta ích kỷ quên đi hết thảy mọi người, chỉ giữ lại những gì riêng hắn và ta. Lần đầu tiên không có bất cứ ai có thể quấy rầy chúng ta, lần đầu tiên ta không còn phải băn khoăn chút gì, hết lòng yêu hắn.

Thú vui lớn nhất của ta là châm một cây hương, pha một bình trà, rồi cứ thế nhắm mắt ngồi tưởng nhớ từng chút từng chút kỷ niệm của hai người. Một nụ cười, một câu châm chọc , một tiếng thở dài đều có thể lặp đi lặp lại, hình bóng của hắn trong đầu ta càng thêm rõ rệt. Khi hoa tử đằng vừa nở, hồi ức vấn vương quanh khóm hoa xanh tím; dưới ánh trăng bao la, hồi ức phủ thêm một tầng khói vàng nhạt ; giữa đêm khuya vắng vẻ, hồi ức bầu bạn cùng hương hoa huệ nồng nàn.

Tương tư giống như cỏ dại – sinh trưởng rất tốt. Ta lại đem toàn bộ tình cảm của mình dồn vào nét bút. Khi trận hoa tuyết đầu mùa rơi, một hòm đựng bản thảo luyện chữ đã xếp được hơn phân nửa.

——-

Tiếng đàn lại vang lên , Xảo Tuệ cười nói: "Thập Tứ gia lại đang luyện kiếm rồi." Ta chăm chú lắng nghe một lúc, quá tĩnh lặng lại sinh ra nhớ ồn ào, bỗng nhiên hăng hái muốn đi xem Thập Tứ luyện kiếm. Sân của ta ở gần với thư phòng của hắn, nhưng ta vẫn chưa từng qua đó. Nói là thư phòng, kỳ thực nghe Trầm Hương nói coi như nơi luyện công.

Trong đình sáu góc, thị thiếp của Thập Tứ Ngô Thị mặc áo choàng tuyết điêu đang gảy đàn. Trên mặt đất tuyết vẫn đọng dày, Thập Tứ lại ở trần, múa kiếm luyện võ. Ta không nhìn ra chiêu thức gì, chỉ cảm thấy Thập Tứ xuất kiếm càng lúc càng nhanh. Ngô thị hết sức muốn đuổi kịp tiết tấu của Thập Tứ, nhưng lại luôn trật nhịp, càng nhanh càng loạn, một tiếng kêu chói tai, dây đàn đã đứt, trường kiếm trong tay Thập Tứ rời tay hướng thẳng phía trước, cắm vào một cây mai vừa nở hoa ở đằng xa. Hồng mai tới tấp rơi xuống, ánh đỏ điểm trên nền tuyết trắng mới đẹp làm sao.

Ngô thị vội đứng dậy hướng về Thập Tứ xin lỗi , Thập Tứ khoát tay, nhìn thanh kiếm trên cây mai bảo "Không liên quan đến nàng." Vừa dứt lời hắn nhìn về chỗ cột hành lang nơi ta lấp ló, quát lớn:" Ai lén lút ở đó? Ra đây!" Ta cười cười đi ra cạnh cây mai, nhìn Thập Tứ hỏi:" Giận đến thế sao? Trời đông tuyết phủ thế này cũng không làm giảm chút nhiệt nào ư?".

Ngô thị vội hành lễ với ta, ta cười bảo nàng đứng lên. Nàng lại quay sang Thập Tứ hành lễ, mang đàn lui đi. Thập Tứ đi tới hỏi:" Sao lại trốn sau cột làm gì? Muốn nhìn thì cứ thoải mái đứng ở đình mà nhìn, chẳng phải tốt hơn sao?" Ta thấy trên mặt hắn mồ hôi đang không ngừng lăn xuống, liền rút khăn tay ra đưa. Thập Tứ lại không đón lấy, chỉ nghiêng nửa người để cổ lại gần, ta đành cười giúp hắn lau đi. Ta nói:" Nhanh mặc quần áo vào đi! Trời lạnh như thế này, lại mới ra mồ hôi, cẩn thận bị cảm lạnh đó". Thập Tứ cầm tay ta hỏi : « Hai chúng ta ai lạnh hơn?" Lòng bàn tay hắn nóng rực, trái lại tay ta lại lạnh lẽo. Ta cười nói:"Là ta lạnh hơn được chưa! Nhưng cũng phải mau mặc quần áo vào đi thôi!" Thập Tứ cúi đầu xoa tay cho ta, hai tay nắm chặt truyền hơi ấm cho ta.

Ta cười nói:" Vào nhà đi! Đứng ở trong tuyết nửa ngày rồi, cơ thể cũng nhiễm lạnh rồi đó" Thập Tứ cười gật đầu, vẫn không buông tay ta ra,cứ thế nắm chặt bước về hướng thư phòng. Ta thấy vẻ mặt hắn thản nhiên, cũng không đành tỏ ra quá ngại ngùng, bèn mặc hắn cầm tay bước vào phòng.

Thập Tứ vừa bước vào nhà liền buông tay, sai người hầu đem một lò sưởi nhỏ cho ta giữ ấm, mình thì khoác thêm quần áo ngồi xuống bên cạnh lò sưởi.

Ta cởi áo choàng ra ngồi xuống, đến bên cạnh hắn hỏi: " Ở kinh thành có chuyện gì sao?" Thập Tứ bỗng nhiên cười rộ lên, cười hết một tràng mới chậm rãi nói: « Là tự ta ngốc nghếch, Hoàng thượng không trách mắng chúng ta trong lòng sao thoải mái được? Luôn phải tìm được một tội nào đó mà mắng chửi, cảnh cáo quần thần không được theo đó mà ngông cuồng, vậy mới yên tâm. Không chỉ có chúng ta lại còn thêm Niên Canh Nghiêu nữa, sao yên lòng được. Hắn mắng chúng ta kết đảng, nhưng "Niên đảng" này không phải chính hắn dung túng mà thành sao?"

Ta yên lặng ngây ra một lúc, hỏi:" Bát gia gần đây thế nào?" Thập Tứ nhíu mày nói:" Mắng chửi càng ngày càng hung hãn, nhưng ta thấy Bát ca vốn làm việc cẩn thận, chuyện này giống như là cố ý để lại sai lầm cho hắn bắt bẻ. Chúng ta cũng đã lâu chưa từng gửi tin cho nhau, không thể đoán được tâm tư của Bát ca." Ta nói: "Trước khi đến đây, ta gặp Bát gia ở trên đường. Hắn ... Hắn đã quá mệt mỏi, muốn được rời đi, bây giờ chỉ còn vướng bận Hoàng Vượng."

Thập Tứ cười lớn:"Rời đi? Hoàng thượng nếu có thể thả huynh ấy đi, huynh ấy đã sớm đi rồi. Nhưng Hoàng thượng hết lần này đến lần khác lại phong chức tước cho huynh ấy, giao việc cho huynh ấy làm, luôn luôn tìm cách để nhục mạ huynh ấy. Thậm chí lấy Bát tẩu cùng Hoàng Vượng ra uy hiếp, "Cố ý mượn cớ ốm đau không chịu ra ngoài, vợ bị xử tử, con chịu trọng tội." Thập Tứ gằn giọng xong còn cười nhạt vài tiếng. Ta khẽ nói:" Rời đi tìm Bát phúc tấn."

Thập Tứ hốt hoảng bật dậy:" Ngươi nói cái gì?" Ta cúi đầu không nói, Thập Tứ sau một hồi lâu lại chậm rãi ngồi xuống. "Ngươi thấy chuyện đó trái lại có vẻ nhẹ nhàng hơn à." Ta ngẩng đầu chậm rãi cười nói:" Bây giờ ta mới hiểu được cái chết đôi khi là một loại giải thoát. Ta chẳng biết được, hắn vẫn còn đang chịu khổ."

Thập Tứ ngồi ngẩn ngơ hồi lâu mới đứng dậy đi tới bên bàn, đặt bút xuống viết, viết xong lập tức gọi người đến dặn :"Dâng cho Hoàng Thượng.".

Ta hỏi:"Chuyện gì vậy?" Tâm tình hắn có vẻ đột nhiên đổi chiều, cười rất sảng khoái: « Ta không thể ôm hết tức giận về mình, ta phải viết vài câu thơ chọc tức hắn." Ta nói:"Sao lại như trẻ con vậy? Thơ gì thế?" Thập Tứ cười ngâm nga:

" Ngẩng đầu ta muốn hỏi Thương quân. Làm ác gánh họa, làm phúc được thiện e không thực.

Dự Nhượng nuốt than mà chết , Tần Cối rốt cuộc lại chết già

Lưu Bang vô lại làm chủ Vị Ương, Hạng Võ anh hùng tự sát Cai Hạ.

Xưa nay hào kiệt không được thoả sức tung hoành, chỉ đành ôm lăng giấu tấc lòng."

Thập Tứ đang so sánh Dận Chân với Tần Cối, Lưu Bang, còn chính mình thì là hào kiệt "không được hết sức tung hoành". Thập Tứ đắc ý vô cùng nhìn ta cười hỏi:"Có thể khiến hắn tức giận nửa ngày không nhỉ?" Ta chỉ thấy tức cười, chỉ đành than thở: "Hai bên cùng giận, ngày tháng trôi qua cũng không đến mức nhàm chán lắm đâu."

Mục lục
Ngày đăng: 15/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục