Gửi bài:

Chương 21

Sáng tinh mơ, đang làm việc thì Bát a ka trông thấy ta, vẻ mặt ngẩn ra. Ta nhìn lướt qua lớp bọc cánh tay phải của hắn, rồi chuyên tâm dâng trà cho Khang Hy. Khang Hy đang lắng nghe Thái tử gia thuật lại việc Bát ka bỉ bỏng như thế nào. Nghe xong, căn dặn Bát a ka hãy tự dưỡng thương cho tốt. Bát a ka thở dài, quay đầu, tự trở về doanh trướng nghỉ ngơi.

Đương dâng trà cho Thái tử gia, Khang Hy thản nhiên hỏi: "Tối qua có bắt được mã tặc không? Cái gì bị đánh mất?". Ta trước mặt Thái tử gia, thấy cánh tay dưới của hắn khẽ run lên,hắn cung kính trả lời: "Không mất gì! May là phát giác kịp thời nên không có đồ gì bị mất cả!", Khang Hy uống một ngụm trà, nói : "Người Mông Cổ có vẻ không vui, nói có người chỉ đích danh một người mặc áo choàng Mông Cổ là kẻ tặc, lục soát toàn bộ doanh địa nhưng không thấy gì". Thái tử gia sắc mặt lập tức trở nên khó coi, vội vàng đứng lên nói : " Nhi thần nhất thời lỗ mãng, chưa suy xét cho chu toàn, thỉnh an Hoàng a mã trách phạt!". Khang Hy liếc mắt xem xét hắn một cái, mềm mỏng nói : "Ngươi đó, sau này làm gì cũng phải suy xét cẩn thận!". Thái tử vội vàng gật đầu vâng lời.

Khang Hy dùng xong bữa, cùng Thái tử gia và các vị đại thần cưỡi ngựa đi săn. Nhìn theo Khang Hy và đoàn người càng lúc càng xa, người cũng dần dần tán đi. Ta lặng im đứng một hồi lâu, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng bọn họ cùng Khang Hy. Mới xoay người bước đi.

Đi nhanh đến trước lều trướng của Bát a ka. Bước chân bất giác chậm lại. Mặc dù đã có chủ ý, nghĩ đến chuyện trước mắt, trong lòng vẫn là dằn co, không cam lòng. Nhưng nghĩ lại bốn năm qua, hắn đã từng bước, từng bước quan tâm săn sóc ta. Nên vẫn cứ đi đến trước lều trướng của hắn.

Vén rèm vào thì thấy Lý Phúc đang hầu hạ hắn dùng bữa. Hai tay hắn đều không thuận tiện, chỉ có thể tùy ý Lý Phúc làm giúp. Hắn thấy ta đi vào, ngừng ăn, lẳng lặng nhìn ta. Lý Phúc cúi thấp đầu, đứng phía sau hắn. Ta và hắn yên lặng nhìn nhau mãi, rồi ta hướng về hắn mỉm cười, tiến lên vài bước, nói với Lý Phúc: "Công công đi xuống trước đi!"

Lý Phúc nhanh chóng đưa mắt khẽ liếc nhìn Bát a ka, nghiêng mình rất nhanh lui ra ngoài. Ta tha một cái ghế ngồi bên cạnh Bát ka, một tay cầm lấy chiếc đũa, một tay bưng đĩa nhỏ, gắp đồ ăn đưa đến miệng hắn.

Hắn tịnh không mở miệng, chính là đang lặng lẽ nhìn ta. Trong ánh mắt mơ hồ một tia băn khoăn. Ta để đồ ăn xuống lại đĩa, xinh đẹp cười, dịu dàng hỏi : " Chàng không thích ta hầu hạ chàng sao?". Hắn nhìn ta nói: " Nếu đây là lần đầu tiên, ta sẽ vui không hết. Nếu đây là lần cuối, ta nguyện vĩnh viễn giữ lại cho sau này".

Ta điềm đạm nhìn hắn, khóe miệng hàm chứa nụ cười, lại gắp thức ăn đưa đến miệng hắn. Hắn nhìn vào mắt ta, ta biết nơi đó bên cạnh sự dịu dàng, vẫn chỉ là sự dịu dàng. Hắn lập tức cười rộ lên, mở miệng ăn thức ăn. Ăn được hai đũa, đột nhiên kêu lên: " Lý Phúc!". Lý Phúc vội vàng chạy vào, hắn cười nói : " Đem rượu đến!". Lý Phúc do dự nói : " Gia trên người đang còn thương tích, uống rượu vào e là không ổn". Một mặt nói xong, một mặt xem xét ta.

Bát ka cười trách mắng : "Ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử?". Lý Phúc nghe xong, không dám nhiều lời, nhanh chóng lui ra ngoài. Chừng một lúc, đem một bầu rượu cùng hai chung rượu đi vào.

Ta đứng lên, nhận lấy khay, nói : "Chỉ uống một chung thôi!". Mày Lý Phúc đang nhíu chặt, bây giờ mới giãn mở. Nghiêng mình lẳng lặng lui ra ngoài.

Ta đứng dậy rót rượu, đưa đến miệng hắn, hắn lại nhìn ta cười. Đôi mắt vốn đen láy của trước kia trở nên càng thanh thoát, một tia cười nho nhỏ lộ ra, rạng rỡ một màu trong suốt của tinh thể ngọc bích. Như thể không che giấu một chút nào niềm hạnh phúc trong hắn. Ta thoáng động lòng, chút không cam tâm cũng bị hòa tan một ít. Vẫn là rất đáng giá, ít nhất bây giờ chẳng phải hắn đang rất hạnh phúc hay sao.

Hắn liên tục nhìn ta, ta vừa mới trấn tĩnh được một chút thì bây giờ đã hoàn toàn tiêu tan, tìm hoài chẳng thấy, ánh mắt ngượng ngùng nhìn lại hắn. Di chuyển tầm mắt,ta mỉm cười sẵng giọng : " Uống hay là không uống?". Hắn vội vàng nắm lấy tay ta, chậm rãi uống một chén. Ta cũng tự mình uống một chén.

Hầu hạ hắn dùng bữa xong, tráng miệng, lau tay sạch sẽ. Lý Phúc đem chén bàn lui xuống phía dưới. Ta dọn xong đệm, để hắn dựa sát vào đó, hỏi: "Muốn ta đem cho chàng một cuốn sách không?". Hắn cười nói : "Cái gì cũng không muốn xem, ta chỉ muốn nàng ngồi bên cạnh!". Ta cười nhìn hắn nói : "Hôm nay ta trực, còn phải trở về chuẩn bị trà bánh. Nếu không vạn tuế gia trở về, ăn uống cái gì ? Hơn nữa, ta còn phải đi xem xét Thập tứ a ka!"

Hắn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt hút lấy ta. Xem ra ta không thể lay chuyển hắn. Hơn nữa, hiện tại cũng không thể làm trái ý hắn. Ngồi bên cạnh hắn nói : "Vậy thì một lát thôi nha!". Hắn cười cười nhìn ta, thở dài khe khẽ nói: "Nàng can tâm tình nguyện ngồi cạnh ta như vậy, đã suy nghĩ kỹ chưa?". Ta sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu không nói gì, trong lòng có chút ngọt ngào. Đúng là nữ nhân, đều không chịu nổi những lời đường mật.

Hắn nhẹ nhàng tiếp sát ta. Ta vội vàng theo bản năng mà quay đi, hắn cười nhẹ hai tiếng, không động đậy nữa. Chỉ cảm thấy ánh mắt hắn vẫn liên tục nhìn khuôn mặt ta, ta trong lòng ngọt ngào xen lẫn bất an. Sự im lặng càng lúc càng lớn, ta mạnh bạo đứng lên, nói : "Ta thật sự phải đi rồi!". Hắn cười nói : "Không cho nàng đi, không khéo lần sau nàng lại không dám đến, nàng đi đi!". Ta cười cười, đang định đi, hắn còn nói: "Nàng không phải cần đi xem thập tứ đệ đâu!". Ta ngừng lại, nhìn hắn: " Hắn ở lại nơi Mẫn Mẫn cách cách thật sự là an toàn, chờ thêm hai ngày, Thái tử gia hết chú ý rồi nói sau!". Ta hỏi: "Nếu các huynh đã bàn bạc ổn thỏa, không bằng sớm một chút để huynh ấy đi, mới là sách lược vẹn toàn". Hắn trả lời: "Sự việc nói xong không khác biệt nhiều lắm, bất quá Thái tử gia dám chắc đang suy nghĩ lại. Nếu doanh trướng đều đã lục soát, không có ai. Như vậy Thập tứ đệ nghĩ cách quay về kinh, ở ngoại vi phái người đi điều tra, chậm mất mấy ngày mà để Thái tử dẹp hết nghi ngờ, lại tiếp tục đi mới là thỏa đáng!".

Ta gật gật đầu. Thầm nghĩ, vẫn là ta thiếu tinh ý so với suy nghĩ chu toàn của hắn. Bọn họ từ nhỏ đến lớn luôn luôn phải cân nhắc những vụ việc như thế này. Chính là mười người như ta cũng không bằng một người họ. Vừa nghĩ, vừa đi ra lều trại. Hắn ở sau dịu dàng nói: "Buổi tối, ta chờ nàng!"

Tháng sáu mùa hạ trời xanh xanh, ta ngửa đầu nhìn theo những đám mây trôi nổi trên trời. Từ này về sau sao còn có khả năng còn "tâm nhược phù vân, tự tại lai khứ" ( tâm giống như áng mây, tự do tư tại như trước kia). Trong lòng mang theo nỗi cay đắng, nói với chính mình: "Thương hắn cho lắm vào, hết sức yêu hắn đi! Để rồi hắn chỉ một lòng yêu bản thân mình!"

Buổi chiều giao việc cho Vân Hương nắm rõ, buổi tối sau khi trực, về lại lều trại của mình để rửa mặt, thu dọn các thứ. Ta thư thái ngâm mình trong bồn tắm có chứa những cánh hồng, làn hương nhè nhẹ lan tỏa, ta nhắm mắt lại nghĩ, coi như đây là lần hẹn hò đầu tiên kể từ khi ta đến cổ đại. Mãi cho đến lúc cảm giác toàn thân thơm ngát cánh hồng, mói chậm rãi đứng dậy.

Ngoại trừ kiểu tóc thường ngày, ta không còn kiểu nào đẹp hơn. Mất một hồi công phu, tự chải cho mình một kiểu tóc có phần xinh xắn. Mất nhiều thời gian như thế, xem ra cũng đáng.

Dùng muối xanh đơn giản tự chế một loại "thuốc đánh răng" đặc biệt. Lại uống thêm một ngụm nước hoa hồng, ngậm một chút rồi nhả ra. Nghĩ lại không có khả năng "thở ra hương lan,nói ra hương hồng", thì hơi thở cũng cần phải dễ chịu một tí.

Mọi thứ đều đã xong xuôi, tự ngắm mình trong gương. Đại khái xinh đẹp thì cũng phải như thế này! Mới ra đến cửa, một cô nương Mông Cổ khuôn mặt tròn trịa chạy đến nói: "Cách cách nhà ta xin mời cô nương qua!". Ta nghĩ ngợi rồi nói với nàng: "Phiền cô nương chuyển lời cho cách cách của người, hôm nay ta không thể đi qua đó! Mong cách cách lượng thứ! Quá hai ngày, ta nhất định sẽ qua thỉnh an cách cách!". Nàng nghi hoặc nhìn ta, quay đầu vội vàng chạy.

Vào đến liều trại của Bát a ka, trong lòng vẫn còn mông lung nghĩ, không biết Thập tứ a ka như thế nào rồi? Hẳn là hắn có thể hiểu được ý của Bát a ka. Về phần ứng phó thế nào đối với Mẫn Mẫn cách cách, hắn ngay đến điều này mà cũng suy nghĩ không ổn thõa, thì còn có thể cùng Thái tử gia chiến đấu được gì chứ. Bát a ka đang loay hoay nghịch quân cờ trong tay. Thấy ta đi vào, không che giấu ánh mắt, nhìn chằm chằm vào ta đánh giá, trong mắt tràn đầy hưng phấn, bảo ta ngồi đối diện hắn. Hỏi : "Ta chính là của nàng, nàng duyệt được không?". Ta không có phản ứng, hỏi: "Cánh tay chàng không thuận tiện, làm thế nào lại nghịch với cái đó?"

Hắn một mặt cười nói: " Chỉ động tay một chút. Cũng không phải là bỏng đến mức nghiêm trọng gì". Một mặt ra lệnh Lý Phúc dọn dẹp bàn cờ. Ta hỏi : "Bảo Trụ có khỏe không?". Hắn cười nói : "Chỉ vài roi vẫn chịu được". Ta thở dài, lặng im, không nói gì.

Hai người lặng lặng dùng xong bữa. Ta đưa cho hắn cuốn sách, vặn cho đèn sáng hơn. Sắc mặt hắn bình thản, tịnh không cười như thường, nhưng trong đáy mắt lại tràn ngập niềm hân hoan, vui sướng. Ta thỉnh thoảng giương mắt nhìn hắn, bao giờ cũng không thể chống lại đôi mắt lúc nào cũng trong vắt như nước mùa xuân này, tâm nhảy loạn xạ, vội vàng cúi đầu tiếp tục xem sách. Khi ta đứng dậy cáo lui, hắn không giữ, chỉ là kéo tay ta, lòng bàn tay hắn siết chặt lấy tay ta, lặng lẽ nắm một hồi lâu. Sau đó thả ra, để ta rời đi.

Đã nhiều ngày rồi, tất cả đều bình yên, vẻ mặt Thái tử hàm chứa chút uể oải, xem ra đã hết hi vọng. Ta cùng Mẫn Mẫn cách cách gặp nhau vài lần, không biết là Thập tứ nói gì với nàng, dù sao nàng cũng chưa nói điều gì đặc biệt, chỉ là ánh mắt nhìn ta có chút trêu ghẹo. Ta đương nhiên sau khi thỉnh an liền lui ra, giữ khoảng cách với nàng.

Xế chiều hôm nay, ta cố ý một mình đợi Mẫn Mẫn. Ta cười đi đến thỉnh an. Mẫn Mẫn phất phất tay, ý cho ta đứng lên. Hai cô gái nếu cùng chia sẽ những bí mật của ái tình, bao giờ cũng đặc biệt dễ dàng trở nên gần gũi. Mẫn Mẫn đối với ta bên ngoài vô cùng thân thiết, hai người tùy ý bước tới, nàng cười hỏi: "Nhớ hắn sao?". Ta khẽ mỉm cưởi, không hé răng. Nàng lại nắm cả tay ta nói: "Ta nhìn hắn cũng không tệ đâu!". Ta cười tà, liếc nàng một cái: "Cách cách năm nay được bao tuổi? Bất quá cũng mười bốn, mười lăm. Nói cho cùng đâu có giống người từng trải,nhiều kinh nghiệm yêu đương". Nàng nhẹ đẩy ta một cái, quệt mồm nói : " Ta là khen người trong lòng người, ngươi tự dưng lại trêu đùa ta hả!".

Ta cười hỏi: "Ta buổi tối đến thăm người được chứ?". Nàng phe phẩy đầu, nói : "Nếu ta nói không được thì sao?". Ta cười nói: "Người nếu muốn giữ hắn, ta đem hắn tặng cho người luôn đó!". Mặt nàng đỏ lên, nói : "Thật là miệng lưỡi sắc nhọn, nói không lại ngươi. Tối lại đây đi!"

Mục lục
Ngày đăng: 19/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục