Gửi bài:

Chương 32

Thập tam nhảy xuống ngựa trước Mẫn Mẫn, xoay người trong chớp mắt đã ở dưới thân ngựa của nàng, Nói chậm rãi từng chữ từng chữ một: "Cách cách xin hãy giơ cao đánh khẽ, Thập tam cảm kích vô cùng!". Nói xong bình tĩnh dừng mắt ở khuôn mặt Mẫn Mẫn.

Mẫn Mẫn bước chậm lại, ngoái lại nhìn ta và Thập tứ cũng vừa mới xuống ngựa, đảo qua nét mặt hai ta trong một thoáng, rồi quay lại nhìn Thập tam.

Thập tam một thân bó sát trong bộ trang phục kỵ mã óng ánh màu bạc, thắt lưng kèm theo hắc thiết trường cung (cung dài màu đen), đứng bên cạnh hắc tuấn mã, ánh mặt trời chiếu sáng rạng rỡ tôn lên dáng người cao quý, anh tuấn, toàn thân khí phách mê đắm lòng người. Ánh mắt tựa như chứa đọng hồ nước ngày xuân trong vắt,mềm mại, chất chứa toàn bộ trong đáy mắt ấy còn là vẻ thiết tha...đợi chờ... tin tưởng...

Mẫn Mẫn si ngốc ngây người nhìn Thập tam, thân bỗng hóa như cột đá bên đường. ( he he đừng nói nàng, mình cũng bị mê hoặc ^^)

Khang Hy thúc ngựa chậm rãi đi đến, vừa xuống ngựa, vừa hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"

Ta cùng Thập tứ vội vã cúi người thỉnh an, Thập tam và Mẫn Mẫn thân hình còn chưa động đậy, hai người vẫn y như cũ, lặng lẽ nhìn đối phương. Khang Hy tùy ý phất tay cho chúng ta đứng dậy, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Thập tam và Mẫn Mẫn. Ta cũng nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, nắm chặt tay thành một nắm, lòng bàn tay ướt đẫm.

Theo sau mà đến là các vị a ka cùng đại thần nhìn thấy Khang Hy đã xuống ngựa, cũng đều vội vàng nhảy xuống ngựa. Tứ a ka mặt mày suy tư, lướt đảo ánh mắt qua khuôn mặt của chúng ta, dừng lại ở Thập tam và Mẫn Mẫn. Bát a ka trong mắt ẩn chứa sầu lo liếc nhìn ta và Thập tứ, rồi cũng chăm chú hướng về Thập tam, Mẫn Mẫn.

Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai Vương gia người còn chưa xuống ngựa đã hét lớn: "Mẫn Mẫn còn không mau quỳ xuống thỉnh an Hoàng thượng!". Một mặt hướng về phía Khang Hy cười nói: "Nha đầu kia luôn được ta nuông chiều, lại cả ngày ở trên thảo nguyên hoang dã không giống với các vị cách cách khác trong Tử Cấm Thành, không hiểu rõ cấp bậc lễ nghi!"

Mẫn Mẫn lúc này mới nghiêng đầu dời mắt,cúi người về phía Khang Hy thỉnh an. Thập tam khẽ mỉm cười, tự nhiên chuyển hướng xoay người về phía Khang Hy hành lễ. Khang Hy cho hai người đứng dậy, nhìn Mẫn Mẫn ôn hòa hỏi: "Sao mặt có vẻ nóng giận thế? Thập tam ức hiếp ngươi à?". Ta lại càng nắm chặt tay, nín thở im lặng nghe.

Mẫn Mẫn uyển chuyển cười nói: "Chẳng qua Mẫn Mẫn muốn cùng Nhược Hi thi cưỡi ngựa, Thập tam không đồng ý nên có tranh chấp đôi ba câu!". Ta cùng Thập tứ kinh ngạc liếc nhau, nhìn về phía Thập tam, hắn ánh mắt cũng lộ rõ hoang mang,đều đoán không ra Mẫn Mẫn muốn làm gì.

Khang Hy nhìn Thập tam cười hỏi: "Ngươi vì sao lại không đồng ý? tuy là Nhược Hi học cưỡi ngựa trong thời gian không bao lâu, nhưng thử môt chút cũng không có gì đáng ngại!". Thập tam còn chưa đáp lời, Mẫn Mẫn đã cúi người nói: "Hoàng thượng đúng là cho phép Mẫn Mẫn và Nhược Hi đua ngựa sao?"

Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai Vương gia lại la lên: "Mẫn Mẫn! Không được ăn nói hồ đồ!"

Khang Hy cười liếc nhìn ta một cái, lại nhìn Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai Vương gia nói: "Mãn Mông vốn là dân tộc lớn lên trên lưng ngựa, để cho các nàng ấy so tài, chúng ta cũng có chuyện vui để xem, không coi là hồ đồ!". Bên cạnh, một thị vệ nghe xong, vội vàng đi chuẩn bị.

Mẫn Mẫn đứng dậy đi đến bên ta,nhưng ánh mắt là nhìn Thập tam, cúi đầu nói: "Ta là nể mặt Thập tam! Cho ngươi một cơ hội! Nếu ngươi thắng, tất cả mọi thứ đều xí xóa không nhắc đến, nếu ngươi thua, ta đây chỉ có thể đi tố cáo ngươi với Hoàng thượng. Đã thế không còn ai trách cứ được ta!"

Thập tứ hừ lạnh một tiếng nói: "Vậy mà cũng xem như là một cơ hội! Vì sao ngươi không đi so với ta đây cơ chứ?". Mẫn Mẫn nghiêng đầu nhìn hai ta, hé miệng mà cười, rồi nhìn chằm chằm vào ta nói: "Còn không đi chọn một con ngựa tốt đi! Nếu thua thì trông khó coi lắm! Lần này ta sẽ không cố ý nương tay cho ngươi giống như năm ngoái đâu!"

Thập tam đến gần, dừng mắt ở Mẫn Mẫn gật gật đầu cười nói: "Đa tạ cách cách!". Mẫn Mẫn cười mỉm, cất bước rời đi. Thập tam chau mày, khóe miệng mang theo chút bất đắc dĩ mà cười, nhìn ta và Thập tứ, nói: " Cố gắng hết sức là được! Thua cũng không sao! Còn có ta đây!". Nói xong thoáng cái đã xoay người lên ngựa đuổi theo Mẫn Mẫn, một mặt lẩm bẩm nói: "Chỉ hy vọng là chiêu 'mỹ nam kế' của ta còn xài tốt!"

Lòng ta như có đám mây đen che phủ, khóe miệng cũng không khỏi bật ra một nụ cười gượng. Aiiiiiiiiiiiiii! Đi chọn ngựa thôi!

Bát a ka mang theo ánh mắt thắc mắc nhìn về phía Thập tứ, Thập tứ hướng về hắn có chút gật đầu, hắn lại cau mày liếc nhìn ta một cái, rồi buông mắt tự suy nghĩ. Tứ a ka nhìn bóng dáng Thập tam đã khuất xa, cũng là chau giữa khung mày lại. Thái tử gia lại là ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại trên khuôn mặt ta cùng Thập tứ. Mỗi người đều chất chứa trong mình một nỗi niềm riêng. Khang Hy trở mình nhảy lên ngựa nói: "Chúng ta đi trước, để các nàng chọn được ngựa tốt rồi sẽ quay lại!". Các vị a ka nghe xong, đều lục tục lên ngựa, đi theo Khang Hi.

Thập tứ theo ta tỉ mỉ chọn ngựa, cả hai người đều lặng lẽ! Đợi khi chúng ta cưỡi ngựa đến sân thi đấu thì Khang Hy, Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai Vương gia, thái tử gia, Tứ a ka, và Bát a ka đều đã ngồi đâu vào đó trong lều bạt hết rồi.

Mẫn Mẫn cũng đã sớm ở tại điểm xuất phát chờ ta, bên cạnh là Thập tam, đang tủm tỉm cười nói cùng Mẫn Mẫn, khóe miệng Mẫn Mẫn khẽ cười, nghiêng đầu lắng nghe. Trông thấy chúng ta đi tới, đều thu giọng trở về, nhìn chúng ta.

Thập tứ khẽ thấp giọng nói: "không nên gắng quá sức!". Ta khẽ gật đầu, cười nhìn Mẫn Mẫn hỏi: "Điều cách cách vừa nói, có giữ lời không? Nếu ta thắng, thì cách cách tha thứ cho ta, tất cả mọi thứ đều xí xóa không nhắc đến,lại là bằng hữu như trước!"

Mẫn Mẫn ngạo nghễ cười nói: "Không sai! Người thảo nguyên chúng ta rất nể phục những người cưỡi ngựa giỏi! Nếu ngươi thắng, ngươi chỉ học mấy tháng mà đã có kỹ năng thắng được ta, ta cũng không đi so đo với ngươi nữa!"

Ta gật đầu, không nói thêm gì nữa. Thập tam cùng thập tứ nhìn thoáng qua nhau, cũng cưỡi ngựa lui đi. Một thị vệ đứng bên cạnh cúi người xin chỉ thị: "Cách cách, có thể bắt đầu được chưa?"

Mẫn Mẫn nghiêng đầu nhìn ta,ta hít một hơi thật sâu, nói: "Bắt đầu được rồi!"

Theo một tiếng 'xuất phát', ta và Mẫn Mẫn cùng giục ngựa phi như bay ra ngoài. Ta một tay cầm lấy dây cương, môt tay vung roi thúc ngựa, đáng tiếc là rốt cuộc cũng không bằng người ta, ta lúc bắt đầu đã dần dần rớt lại phía sau. Nửa đầu, nửa thân, Mẫn Mẫn thúc ngựa mà chạy, nhìn về phía trước cười nói: "Xin lỗi! Ta cần phải chạy trước!". Nói xong hai chân kẹp sát vào ngựa, quất roi ngựa từ không trung một tiếng giòn vang đánh đét vào mông ngựa, ngựa của nàng đã vượt quá xa ta, ta chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của nàng.

Ta ngưng chú vào hình bóng nàng càng lúc càng xa, hóa nhẫn tâm, vứt roi ngựa, đưa tay rút xuống cây trâm cài tóc trên đầu, nắm thật chặt cương ngựa,chắc chắn tuyệt đối không buông bỏ dây cương, tiếp đó cắn răng một cái, nắm chặt cây trâm, hung hãn mà đâm vào phía sau mông con ngựa, chỉ nghe thấy một tiếng thét kinh hoàng của nó, chân trước hất mạnh một cái, đột nhiên vọt lên. Ta nắm chặt dây cương, hai chân hợp lại dốc toàn lực bám chặt lấy ngựa, theo nó mà xóc nảy vọt lên phía trước.

Mẫn Mẫn nghiêng đầu trông thấy ta đang xông lên, mặt mang vẻ kinh ngạc, vội vàng đánh mạnh vào mông ngựa, nhưng ngựa của ta máu chảy không ngừng, mang theo đau đớn điên cuồng chạy lên, làm sao ngựa của nàng có thể vượt qua, hơn nữa ngựa của nàng tựa hồ như có chút sợ vẻ dã tính của con ngựa vừa mới bị thương này, dĩ nhiên là không chịu nghe theo hiệu lệnh của Mẫn Mẫn, tự ý nhường đường cho ngựa của ta. Mẫn Mẫn dần dần rớt lại ở phía sau. Thần kinh ta đã choáng choáng, mơ mơ hồ hồ, nàng ở phía sau quát lên: "Ngươi điên rồi! Không sợ sẽ ngã ngựa mà chết!"

Càng gần tới đích, không còn thấy Mẫn Mẫn nữa, xem ra ta đã thắng. Ta dường như bị ngựa xóc làm cho xương sườn cũng có phần nới lỏng ra, não bộ cũng phản ứng trì trệ, chỉ biết là phải vững vàng bám giẫm lên ngựa cùng với việc nắm chặt dây cương, tuyệt đối không để nó làm cho ta thêm điên loạn nữa.

Con ngựa như cuồng phong chạy đến đích, ta không có cách nào làm cho nó dừng lại, chỉ có thể để nó tùy ý tung móng ngựa lồng lộn chạy như điên, trước trướng lấp đầy thị vệ hai bên trái phải, đề phòng ngựa của ta chạy đến kinh giá. Thái tử gia, Tứ a ka, Bát a ka, Cửu a ka đều đồng loạt chạy ra khỏi lều trướng.

Khi theo hướng trước trướng lều mà chạy tới, tự nhiên trong ánh mắt ta chứa đầy mê loạn, chỉ trông thấy một màn mờ mờ ảo ảo trước mắt. Phía sau có tiếng vó ngựa vội vã, xem ra không hề có ít ngựa đang truy đuổi theo ta đây! Trong lòng thầm nghĩ, xem ra rồi ta sẽ ổn, miễn là còn kiên trì ở trên ngựa ,trước khi được cứu không được phép ngã xuống ngựa là được.

Nói đến cũng lạ, ta một chút cũng không hề run sợ, thậm chí vẻ mơ hồ này lại kích thích trong ta cảm giác vui sướng bất tận, giống như đang cưỡi xe bay trong chín tầng mây xanh, dù nguy hiểm vạn phần nhưng lại cực kỳ sảng khoái! Đại khái cuộc sống ở Tử Cấm Thành thực quá nhiều áp lực,hoặc giả hiểu rõ lần nổi loạn này không đủ nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, thất điên bát đảo, dĩ nhiên có chút ít hưởng thụ khoái cảm.

Đợi thị vệ trước sau bao vây, dùng cái bẫy ngựa đè nén ngựa trụ lại, khi Thập tứ đỡ lấy ta xuống, ta nhìn thấy người nào cũng hóa thành ba bốn hình ảnh nhạt nhòa, trông thấy ba hình ảnh xếp hàng nhìn ta lo lắng, chính là những khuôn mặt của Thập tứ đang đồng thời hợp tan, ta nghe không rõ được là hắn đang nói cái gì, chỉ cảm thấy rất buồn cười, không nhịn được dựa vào cánh tay hắn mà cười sằng sặc.

Thập tam cùng Mẫn Mẫn vội vã chạy đến, lại trông thấy ba khuôn mặt của Thập tam, bên cạnh là Mẫn Mẫn,có đến bốn khuôn mặt, miệng cũng là vừa khép vào vừa mở ra, ta dựa vào Thập tứ cười lớn: "Chơi vui quá! Không nghĩ tới bị kích thích xong, còn có thể chứng kiến kịch vui như thế này!". Lại chỉ vào Mẫn Mẫn, la hét: "Ta thắng! Ngươi cũng không nên chơi xấu!" (oạch, dịch cái đoạn này của nàng ta, ta cũng muốn chóng mặt ^^)

Tiếng cười còn chưa dứt, Thập tứ đã ôm ta lên ngựa, không dám phóng nhanh, chỉ thúc ngựa đi chầm chậm, ta nằm ngang trong lòng hắn, chỉ rung rung đầu, một mặt giơ tay lên, kiểm tra xem cái bóng này có thực hay không.

Từ từ nghe thấy giọng nói của Thập tứ như có như không, dần dần ngồi lên: " Nhược Hi, Nhược Hi, ngươi có ổn không?". Tay cũng dần dần từ ba hóa thành một, không còn ảo ảnh nào nữa.

Ta thở dài nghĩ chuyện vui chấm dứt rồi! Nói với Thập tứ: "Ta ổn vô cùng! Nếu như ngươi có thể để cho ta ngồi thẳng, không nên ôm ta như thế này, thì tốt hơn!"

Thập tứ ghìm mạnh dây cương, cúi đầu nhìn ta, ta híp mắt cười nhìn hắn, hắn hỏi: "Nghe được ta nói gì chưa?". Ta gật đầu cười nói: "Nghe được ta nói gì chưa?"

Hắn thoải mái giọng điệu kéo dài nói: "Cảm tạ trời đất!". Theo đuôi phía sau là Thập tam và Mẫn Mẫn chạy lên, cũng la to: "A Di Đà Phật!"

Ta nghe thấy giọng nói của Mẫn Mẫn , vội vàng nửa người ngồi thẳng dậy, khẩn trương nhìn về phía nàng, Mẫn Mẫn không đợi ta bắt chuyện, đã hấp tấp nói: "Ngươi thật đúng như lời của Thập tam a ka, đúng là tính khí 'liều mạng'! Yên tâm đi, ta sau này vĩnh viễn không nhắc lại chuyện kia nữa! Chỉ là chưa bao giờ từng nghĩ đến! Thực sự là dọa người khác muốn chết mà!". Nàng nghiêng đầu cười ,nhìn vào mắt Thập tam nói: "Kỳ thực lúc ta chọn ngựa cũng đã nghĩ rồi, sẽ không tố cáo với hoàng thượng, chẳng qua chỉ muốn dọa cho ngươi sợ chút chơi thôi! Ta thực sự là quá sức giận chuyện ngươi lừa ta à nha!"

Ta nhìn vào mắt Thập tam, Thập tam khóe miệng chứa chút bất đắc dĩ cười, hướng về phía ta trừng hai con ngươi lên, 'mỹ nam kế' cuối cùng đã có hiệu quả! Đại giới đúng là như dự đoán của ta, không ít chuyện xấu. Đánh nhau, hát tửu (tửu= rượu) có tiếng đã theo Tử Cấm Thành nhẹ nhàng thổi về hướng thảo nguyên mông này.

Ta chống đỡ muốn xuống ngựa, Thập tứ vội vàng trở mình xuống ngựa trước, giúp, đỡ lấy ta xuống. Thập tam và Mẫn Mẫn ngồi trên lưng ngựa nhìn ta, ta tiện tay phủi phủi y phục, hướng về phía Mẫn Mẫn quỳ gối khấu một lạy, Mẫn Mẫn vội vàng nhảy xuống ngựa, nâng ta đứng lên, sẵng giọng : " Ta vừa rồi đã nói không trách ngươi, ngươi còn làm cái gì vậy?"

Ta vừa đứng lên, vừa nói: "Cách cách không trách tội, cách cách độ lượng. Nhưng hành vi của nô tỳ là đại sai, hiển nhiên đáng phải khấu đầu lạy tội với cách cách"

Đang nói, Vương Hỉ phóng ngựa vội vã chạy đến, nhảy xuống ngựa, không ngừng thỉnh an, lại hướng về phía Thập tam, Thập tứ hấp tấp nói: "Vạn tuế gia và Vương gia đều đang rất lo lắng! Hai vị nên mau chóng trở về trước tiên nói cho Vạn tuế gia một tiếng!"

Thập tam ở trên ngựa cười nói: "Làm phiền công công rồi! Cũng nên đi thôi!". Thập tứ hỏi: "Có khả năng cưỡi ngựa nữa không?" Ta cười gật đầu: "Thong thả một chút cũng có thể!". Thập tứ dắt ngựa của mình lại, nói: "Ngươi cưỡi con ngựa này đi!". Ta nhận lấy dây cương. Hắn quay người dắt lấy con ngựa đang trong tay một tên thị vệ.

Ta lúc này mới thấy con ngựa của mình lúc nãy,hơn phân nửa chân đều là vết máu, nhìn thấy mà muốn rùng mình, cảm giác trái tim mình thật quá nhẫn tâm, vội vàng quay lại nói: "Sau khi trở về, tìm mã phu (dạng bác sĩ thú y chữa bệnh cho ngựa) chăm sóc cho nó thật tốt"

Bên cạnh, tên thị vệ thấy ta đang nhìn con ngựa, bước lên vài bước, hai tay dâng lên cho cái trâm mới nãy, nhưng ta lắc đầu nói: "Ném đi! Ta không cần nó nữa!"

Tên thị vệ đứng đóng cọc, không biết nên làm gì, Thập tứ tiện tay cầm lấy cây trâm, phất phất tay, cho hắn lui ra.

Thập tam trên ngựa cười nói: "Nhìn một chút cũng không dám! Thoạt đầu còn vùng lên đâm, đúng là không chút nương tay!"

Ta không có tiếp lời hắn, xoay người lên ngựa, bốn người chầm chậm thúc ngựa đi.

Đến lúc đi vào lều lớn, bốn người xúi xuống thỉnh an Khang Hy. Bên cạnh là Tứ a ka và Bát a ka đều trên dưới quan sát ta, ánh mắt lại hướng xa ra phía Thập tam và Thập tứ. Khang Hy chăm chú nhìn ta nói: " Có bị thương ở đâu không?". Ta cung kính trả lời : "Thưa không có!"

Khang Hy gật đầu tức giận nói: "Ngươi muốn thắng đến như vậy sao?". Ta vội vàng quỳ xuống cúi đầu nói: "Nô tỳ đã biết mình sai rồi!". Mẫn Mẫn cũng quỳ xuống nói: "Hoàng thượng, không liên quan đến nàng, là Mẫn Mẫn đã bức nàng cùng so tài."

Khang Hy hỏi: "Các ngươi rốt cuộc đã đánh cuộc cái gì, Nhược Hy giống như là cần phải không thể thua?". Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai Vương gia một tiếng 'Mẫn Mẫn' chưa kịp thốt ra để cản trở, Mẫn Mẫn đã buộc miệng nói: " Không đánh cuộc cái gì!". Nói xong khó hiểu nhìn về phía sắc mặt đang ảo não của a mã.

Khang Hy nhìn ta lạnh giọng nói: "Nhược Hy ở bên trẫm bao nhiêu năm, nếu không có lý do cần phải thắng, thì nàng ta hà tất chỉ vì thắng thua mà hành động như vậy?"

Bên trong lều lớn, lặng ngắt như tờ, ta cúi đầu quỳ trên mặt đất, đầu óc quay chuyển cực nhanh, nhưng không có lấy một biện pháp thích hợp. Khang Hy không hổ danh là Khang Hy, 'kiến vi tri trứ' ( thấy mầm biết cây= nhìn sự vật khi nó mới xuất hiện, có thể đoán biết được tương lai của nó), nghĩ đến muốn giấu giếm hắn thực sự không phải là việc dễ dàng gì. Chẳng lẽ hôm nay thật sự là lúc không thể thoát khỏi ngưỡng cửa này sao?

Mục lục
Ngày đăng: 19/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục