Gửi bài:

Chương 2

Ta ngồi đọc Tống từ dưới cây đại thụ cách hồ không xa lắm. Ngày hôm qua vừa đặc biệt mượn nó từ tỷ tỷ, bởi vì trước kia ta rất yêu thích Tống từ nên cũng thuộc không ít, giờ đọc thêm vài lần có thể giúp ta nhận biết không ít chữ phồn thể.

Ngẫm lại ở hiện đại ta cũng đã khổ công đèn sách mười sáu năm, tự thấy mình cũng là một nữ trí thức, có điều khi đến cổ đại này lại biến thành người nửa mù chữ.

Hôm trước, vừa lúc thái giám phụ trách thư tín không ở, ta liền xung phong giúp tỷ tỷ đọc thư, nhưng chỉ một phong thư ấy mà hơn một nửa ta không nhận được mặt chữ. Trong khi ta vẫn đang "ừm, ừm", thư thì còn đọc dở dang, tỷ tỷ đã cười đến nằm bò trên sạp: "Muội nói muốn đọc thư, tỷ còn cho rằng vài năm không gặp, muội cũng thật sự tiến bộ rồi. Ai dè, quả thật là có chỗ tiến bộ, chữ nào không nhận ra liền "ừm, ừm" cho qua luôn." Tỷ tỷ cười đến run người, một câu nói ngắn, mà nửa ngày mới nói xong. Ta đứng đó vừa thẹn vừa giận, lập tức quyết định, ta không muốn đội cái mũ mù chữ này, nhất định phải làm được nữ trí thức!

Nghĩ đến đây, không khỏi tự cười mình, may mắn nhập vào một tiểu thư không phải lo ăn mặc, bằng không một người chân yếu tay mềm như ta chỉ sợ đã sớm chết đói rồi.

Xem sách mãi cũng thấy mệt mỏi, ngắm phong cảnh được một lúc lại buồn chán. Đảo mắt nhìn qua bụi cỏ thì thấy có mấy con kiến, nhớ đến lúc bé vẫn thường nghịch ngợm đào hang kiến, không kìm được hứng khởi bèn tiện tay cầm lấy một nhành cây nhỏ chặn đường đi của chúng nó, kiên quyết không cho nó bò tiếp, nó bò được một đoạn, bị ta gạt về, bò được một đoạn, lại bị ta gạt về.

Đang đùa nghịch một mình vui vẻ, chợt nghe thấy tiếng thở hổn hển bên tai, hơi nghiêng đầu liền thấy Thập a ca đang ngồi xổm bên cạnh ta cũng ngắm kiến, ta trừng mắt liếc hắn một cái, lại nhìn qua bên cạnh còn có một đôi giày, nhìn theo đôi giày lên trên, đối diện là ánh mắt như cười mà không cười của Bát a ca, lại vội vàng đứng dậy thỉnh an.

Thập a ca cũng đứng dậy, lại bày ra vẻ mặt vô lại, cười với Bát a ca nói "Trông cái dáng của nha đầu này đệ còn nghĩ đang làm chuyện tốt gì chứ! Xem ra đệ quá đề cao nàng rồi".

Trước mặt Bát a ca, ta không dám cãi lại, chỉ nghĩ thầm, được ngươi coi trọng ta cũng chẳng vinh hạnh.

Bát a ca cười hỏi: "Đang đọc Tống từ sao?"

Ta nhìn thoáng qua quyển sách vẫn đang nằm trên mặt đất, "Dạ".

Thập a ca xen vào "Đang nghịch kiến đấy chứ, làm cái bộ dạng đọc sách cho người ta xem thôi"

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, cùng lắm mới có mười bảy mười tám tuổi, ở trước mặt ta lại như thể trưởng lão vậy, rồi đáp "Người không biết sao, 'Nhất hoa nhất thế giới, nhất thụ nhất bồ đề'? Ta đang xem kiến, mà cũng không chỉ là xem kiến".

Thập a ca ngốc ngếch này quả nhiên ngẩn ra, không biết phải đáp lại thế nào, nhìn về phía Bát a ca.

Bát a ca cười nói: "Lão thập, đệ phải chăm chỉ đọc sách vào", vừa cười hỏi ta "Muội đọc Kinh Phật sao?"

Ta đáp "Chỉ là nghe tỷ tỷ niệm nhiều thôi ạ".

Anh ta cười cười, quay qua nhìn hồ, một lát sau mới nói: "Niệm cũng thật nhiều".

Ta cân nhắc, nhìn khuôn mặt vẫn đang mỉm cười của anh ta, không hiểu nổi rốt cuộc là ý gì, chỉ có thể thản nhiên đáp "Cũng chỉ cầu mong tâm bình khí hoà".

Anh ta không nói gì, lại cười nhìn mặt hồ.

Thập a ca đợi ở bên cạnh đợi hồi lâu, dường như đã chịu không nổi, có phần nhàm chán, đi đến nhặt quyển sách dưới đất lên "Những chữ này ngươi đều biết hết sao?".

Nhìn ánh mắt khiêu khích của hắn, ta rất muốn nói, ta biết hết, có điều sự thật chẳng phải vậy, đành phải nói "Biết.....chứ! Là chúng nó biết ta, nhưng ta không biết chúng. Có điều bọn ta đang trong giai đoạn làm quen với nhau." Thập a ca lại cười một hồi, không biết tại sao ta cứ thấy bộ dạng lưu manh kia là lại trở nên táo bạo, nghĩ là nói, cũng chả suy xét trước sau.

Bát a ca cười hỏi: "Muội làm thế nào để làm quen với nó".

Ta nói luôn "Tự đoán ạ"

Thập a ca cười to: "Vậy cũng được sao? Vậy chúng ta không cần mời thầy giáo rồi, chính mình đoán cũng được cơ đấy."

Bát a ca cười lắc đầu, nói "Đi thôi" rồi quay đi.

Thập a ca mang sách trả lại cho ta, rồi đuổi theo, mới vừa đi được vài bước, lại quay lại hỏi ta: "Chúng ta đi biệt viện cưỡi ngựa, ngươi có đi không?"

Ta vừa nghe đã thấy hào hứng, từ lúc ta đến đây còn chưa được ra ngoài cửa lúc nào đâu! Liền mang điệu bộ nịnh nọt chạy tới "Có thể đi được sao, phải nói thế nào với tỷ tỷ đây?"

Hắn nói "Có gì mà không thể đi, tìm cho ngươi một con ngựa hiền lành, đừng chạy quá nhanh là được, còn nói thế nào với tỷ tỷ ngươi, chuyện đó đâu liên quan gì đến ta?"

Ta thấy hắn lại bày ra bộ dạng kẻ cả, muốn xỉa hắn vài câu, nhưng lại nghĩ đến lần ra ngoài hiếm hoi này, ta nhịn, ta nhịn nha.

Nhìn hắn đi thật ra cũng không nhanh, nhưng ta cũng cần chạy chậm mới đuổi kịp, ta giả bộ như đột ngột nghĩ ra cách hay, gợi ý cho hắn "Bát bối lặc gia mà nói chắc chắn tỷ tỷ sẽ nghe thôi".

Hắn liếc mắt nhìn ta "Vậy ngươi đi nói với Bát ca đi".

Ta cảm thấy mình như đang phí lời, lão Thập này như thể được một tấc lại muốn một thước vậy, giận dỗi nói "Là huynh mời ta đi mà, huynh phải có trách nhiệm chứ, nếu không ta ở nhà vậy!"

Hắn liếc ta một cái, như muốn nói 'ngươi có đi hay không' vậy. Ta quay người trở về, hắn vội vàng kéo ta lại nói: "Được rồi! Được rồi! Ta đi nói, vậy được chưa!"

Ta bấy giờ mới cười nhìn hắn, phất tay hắn ra, rồi chạy nhanh đi theo.

Bát a ca thấy ta cùng Thập a ca đi ra, có phần không ngờ, Thập a ca không chờ hắn mở miệng, vội vàng nói: "Bát ca, ta thấy nha đầu này ở trong phủ mãi cũng buồn chán, cho nàng đi cưỡi ngựa cùng chúng ta nhé."

Bát a ca cười khẽ: "Đi thì đi."

Ra đến cửa, một nhóm nô tài nghênh đón: "Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Bát a ca không nói lời nào, nhảy lên xe ngựa, Thập a ca cũng nhảy lên rồi. Một nô tài quỳ trên mặt đất làm bàn đạp cho ta lên xe. Với tầm cao chiếc xe ngựa này, nếu là ở hiện đại, ta nhất định chỉ cần nhảy một lần cũng lên được, nhưng hôm nay, quần áo thì như gói bánh chưng, hành động cũng bất tiện, đúng là cần hỗ trợ, nhưng người hầu đang quỳ trông mới tầm mười hai mười ba tuổi, vẻ mặt vẫn non choẹt. Nhìn tấm lưng cậu ta, thật không nỡ trèo lên để lên xe.

Thập a ca ở trên xe ồn ào "Chậm chạp quá đi".

Vừa lúc Bát a ca ngồi ở bên sườn, dường như hiểu được lo lắng của ta, hơi bất ngờ nhìn ta một cái, duỗi tay đưa ta, ta khẽ thở phào, để cho người hầu kia tránh ra, bám lấy tay của Bát a ca gắng sức tự mình bò lên xe.

Thập a ca vừa kêu: "Phiền phức quá", nhưng lại ngồi dịch qua một chút, ý bảo ta ngồi bên cạnh hắn.

Ta ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hai bên đường cửa hàng san sát, trên đường kẻ tới người lui thật rộn ràng nhưng mỗi nơi xe ngựa lướt qua, mọi người đều chủ động tránh sang hai bên nhường đường, cho nên người trên đường tuy đông mà xe đi cũng không chậm lắm. Nhìn cảnh bên ngoài, ta "ồ" một tiếng, nhưng ngẫm lại cũng hiểu ra, chỉ có thể lắc đầu.

Thập a ca cũng ngoái ra cửa sổ nhìn đằng sau một hồi, rồi lại quay người lại, khó hiểu hỏi ta "Vừa rồi ngươi nhìn thấy gì vậy?".

Ta sững sờ giây lát, cười nói: "Nhìn cái gì cũng không nói cho huynh", lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn nhìn ta oán hận, không đếm xỉa đến ta, nhưng rốt cuộc không nhịn được, vẫn hỏi: "Rốt cuộc vừa nãy ngươi "Ồ" cái gì thế?"

Ta quay đầu lại, mắt hướng về phía trước, không để ý tới hắn. Thập a ca đẩy ta, ta nói "Nói cho huynh cũng được, nhưng huynh sẽ cho ta cái gì đây".

Hắn kêu lên "Chỉ hỏi ngươi một chút xem vừa thấy cái gì thôi, lại còn phải cho ngươi thứ gì nữa ư!"

"Cũng không thể nói suông được. là ta nhìn thấy trò thú vị, huynh muốn nghe đương nhiên phải trao đổi rồi, chẳng lẽ huynh đi nghe người ta kể chuyện đều không trả tiền sao?"

Ta nói xong lại vén rèm nhìn ra ngoài. Một lúc, thấy trong tay có vật gì xột xoạt, hoá ra là tấm ngân phiếu, hắn bảo "Có thể nói rồi chứ?"

Ta đem tiền trả lại hắn cho hắn: "Xì".

"Vậy ngươi muốn thế nào mới chịu nói?"

Chẳng qua cũng chỉ định đùa với hắn một chút, cũng chẳng biết thật sự muốn cái gì, đột nhiên nhớ tới 'Ỷ Thiên Đồ Long ký'[ii], cười nói: "Ta lúc này cũng chưa nghĩ ra được cái gì, như vậy đi, sau này huynh đồng ý với ta một yêu cầu là được." Nhìn hắn muốn mở miệng, ta lại nói "Tuyệt đối không phải việc mà huynhh không làm được, hơn nữa, một a ca như huynh đáp ứng yêu cầu của một tiểu nha đầu như ta, chẳng lẽ khó lắm sao?"

Hắn có phần không cam lòng, nhưng cuối cùng đành cười nói "Được, ta đồng ý với ngươi"

Ta vỗ vỗ tay cười nói "Huynh nhớ kỹ đó, ta có nhân chứng nha".

Từ lúc lên xe, Bát a ca vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe thấy ta nói thế, bèn mở mắt, liếc nhìn Thập a ca rồi cười nhìn ta: "Nhớ rồi, muội nói đi".

"Dạ, dạ" Ta hắng giọng nói "Trên đường dù rất đông người, có điều xe ngựa vẫn đi rất ổn định, người đi đường thấy xe đến từ xa đã tránh sang một bên, nhưng chúng ta cũng không hề thể hiện rằng bên trong xe có bối lạc gia, lúc đó ta có chút khó hiểu vì sao lại như thế, nên mới "ồ" lên"

"Vậy sao ngươi lại lắc đầu?"

"Sau đó ta nghĩ, xe ngựa như thế này, người bình thường cũng không có khả năng ngồi. Đây lại là kinh thành, dưới chân thiên tử, dù là một người dân tầm thường cũng sẽ có chút kiến thức, cho nên dù không biết chính xác ai ngồi ở bên trong, cũng hiểu được nhường đường là không sai. Về phần lắc đầu, là ta nghĩ đến bản thân mình đã thành cáo thôi"

'Cáo' Thập a ca nghi hoặc nhìn ta, lại quay qua nhìn Bát a ca.

Bát a ca cười nói "Cáo mượn oai hùm". Thập a ca bèn hiểu ra, vừa cười, lại dừng lại, reo lên "Chỉ vậy thôi ư, một chuyện như thế này mà đổi lại bằng một yêu cầu của hoàng tử Đại Thanh sao".

Ta nhìn bộ dạng ảo não của hắn, thật sự nhịn không được, cúi đầu cười lớn. Vừa ngẩng đầu đã thấy Bát a ca đang nhìn lão Thập cũng đã cười. Có điều nụ cười lúc này so với trước kia dường như không giống nhau, ta nhìn chằm chằm suy nghĩ, khác ở đâu nhỉ? Bát a ca hơi liếc mắt, vừa lúc bắt gặp ánh mắt đang tìm tòi nghiên cứu của ta, ta không nhớ tới thân phận trên dưới mà tránh đi, vẫn tiếp tục chằm chằm dò xét anh ta. Hai chúng ta cứ lẳng lặng nhìn đối phương, cuối cùng vẫn là ta vì sức chống đỡ yếu ớt, không chịu nổi lại cúi đầu xuống. Thầm nghĩ, quả nhiên lợi hại, không hổ là người nhìn mắt người khác mà lớn lên, nhớ năm đó ta cùng đám con trai trong lớp đấu mắt, không có tên náo dám trực diện nghênh chiến với ta.

Tới biệt viện, Thập a ca sai người giúp ta chọn ngựa, đứng bên không ngừng lải nhải: "Không được! Không được! Quá lớn!" "Không được! Còn bé quá, tính khí chưa ổn định" Khiến cho người chăn ngựa không biết làm sao, mồ hôi ròng ròng.

Bát a ca nhẹ giọng sai bảo: "Đem Linh Lung tới đây!"

Người chăn ngựa lập tức như trút được gánh nặng, lau vội cái trán đầy mồ hồi, đi tới dắt ngựa.

Chỉ thấy bên cạnh chuồng ngựa có thêm một chuồng nhỏ hơn, chỉ có một con ngựa ở bên trong thong dong tự đắc ăn cỏ, toàn thân đen tuyền, ở giữa trán có một vệt trắng như tuyết, trông vô cùng xinh đẹp. Mặc dù không biết nó rốt cuộc quý giá nhường nào, chỉ cần thấy một mình nó hưởng thủ đãi ngộ như phòng tổng thống thế này, khẳng định cũng không phải loại tầm thường.

Thập a ca cười: "Ngươi may mắn thật đấy, hôm nay Bát ca lại chịu để Linh Lung cho ngươi cưỡi."

Ta cũng cười, có điều là cười mếu, ra khỏi cửa thì thấy rất thú vị, nhưng đến lúc thấy ngựa thật, trong đầu ta đều là hình ảnh móng ngựa đang cào – từ giữa bụng của ta. Nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt Linh Lung, chỉ còn cách năm bước chân thì đứng lại, không dám đi tiếp nữa.

Thập a ca sốt ruột kêu: "Ngươi có cưỡi ngựa hay không đây?"

Ta cũng sốt ruột, nói lại hắn: "Huynh cứ cưỡi ngựa của mình đi! Không cần để ý đến ta." Hắn lại không chịu đi, vẫn cứ ở bên chờ ta.

Bát a ca đã đi được một vòng, thấy chúng vẫn còn đang ở bên chuồng ngựa kỳ kèo, quay ngựa lại quất trở về, thấy ta cứ nhìn ngựa chằm chằm, anh ta cười nói: "Ngựa chỉ dùng để cưỡi, không phải dùng để ngắm."

Ta chỉ có thể cười mếu: "Muội không biết cưỡi ngựa."

Bát a ca kinh ngạc nhìn ta, dường như bị bất ngờ. Ta bị vẻ mặt của anh ta làm cho choáng váng, lẽ nào chủ nhân lúc trước của cơ thể này biết cưỡi ngựa hay sao? Đang thắc thỏm bất an, cân nhắn xem nên giải thích thế nào, vẻ mặt anh ta đã trở lại như thường, ánh mắt dõi về phía xa, như đang hoài niệm điều gì.

Thập a ca ở trên ngựa ôm bụng cười "Thấy ngươi diễu võ dương oai như thế, không ngờ đến ngựa cũng không biết cưỡi, ngươi là người Mãn đấy à? A mã ngươi dạy ngươi kiểu gì thế?"

Ta đỏ mặt không nói được gì, tức giận đi sang một bên, trong lòng thầm oán, ta vốn không phải người Mãn, không biết cưỡi ngựa thì sao nào!!!

Bát a ca theo phương xa thu hồi tầm mắt, hờ hững nói: "Không biết cưỡi cũng không sao, nếu muội muốn chơi đùa, để người hầu dắt ngựa, cho muội đi vài vòng vậy." Nói rồi, anh ta giương roi ngựa lên, quất ngựa chạy đi, nhanh như tia chớp, thân thể có vẻ nho nhã yếu đuối ấy lại thể hiện một khí chất mạnh mẽ bất chấp – không hề hợp với người.

Thập a ca xoay người xuống ngựa, kêu người chăn ngựa dắt ngựa cho hắn, hắn ở bên cạnh giúp ta ngồi lên Linh Lung. Ta thấy hắn cẩn thận hiếm thấy, có phần cảm kích, đang định nói: "Cảm ơn", hắn lại xoay người ngồi lên ngựa của mình, nhìn Linh Lung thở dài: "Đáng tiếc thật! Dùng dao trâu để mổ gà! Tuấn mã lại dành cho kẻ khờ!"

Ta lập tức giữ lại hai chữ 'cám ơn' trong miệng, nhìn dây cương nắm trong tay hắn, ta đột ngột quất một roi vào ngựa của hắn. Con ngựa mang hắn chạy lồng đi, hắn bất ngờ không kịp đề phòng, lớn tiếng hét to, thân người xoay tới xoay lui trên lưng ngựa, có điều, ta cũng không lo cho hắn, bọn hắn là dân tộc có được thiên hạ từ trên lưng ngựa, chút bất ngờ ấy thấm tháp gì.

Quả nhiên, hắn vừa khống chế ngựa, mà vẫn còn dư lực quay lại mắng ta. Ta ôm bụng cười to, nhìn hắn lè lưỡi, tiểu tử thối nhà ngươi, dám lên mặt với ta đấy.

Bát a ca ở xa nghe thấy tiếng chúng ta ồn ào mắng mỏ, nhìn về phía chúng ta, dần cưỡi ngựa chậm lại. Ta không thấy rõ vẻ mặt của anh ta, chỉ thấy được trường bào của anh ta đang tung bay phấp phới trong gió.

Trên đường trở về, tinh thần ta vô cùng sảng khoái, mặc dù không thực sự cưỡi ngựa, nhưng có thể đi ra ngoài một chút, toàn thân cũng đã có cảm giác khoan khoán dễ chịu làm sao. Dọc theo đường đi Thập a ca cùng ta trêu đùa nói giỡn, Bát a ca thì có phần mệt mỏi, vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi. Chợt có ánh nắng chiều xuyên qua tấm rèm cửa dập dờn hắt lên mặt anh ta, có cảm giác như được ngắm bảo vật đang toả sáng, không khỏi làm người ta thấy ghen tỵ, Bát a ca này muốn tiền tài có tiền tài, muốn tướng mạo có tướng mạo, tưởng chừng như đời người vạn sự đều như ý.

Lúc về nhà, ta kích động kể lại cho tỷ tỷ nghe chuyện đi cưỡi ngựa, đến khi chính miệng tỷ tỷ nói rằng Nhược Hi thực sự không biết cưỡi ngựa, tảng đá trong lòng ta cũng rơi xuống.

Bởi vì Bát a ca đã sai người hầu tới trước báo lại, tỷ tỷ không hề nói gì, nhưng sắc mặt cũng không dễ nhìn cho lắm, nhưng vì chơi đùa quá thoải mái, ta nghĩ cũng rất đáng giá. Chỉ là dáng vẻ tỷ tỷ thực rất khác thường, hai vị gia mang ta ra ngoài, khẳng định không xảy ra sai lầm, nàng cũng không giống như là quá để ý chuyện ta ra ngoài chơi, vậy mà lúc nghe ta nói đến 'cưỡi ngựa' thì mới biến sắc. Chẳng lẽ là nghĩ rằng con gái cưỡi ngựa quá lỗ mãng ư? Hay vì sợ ta bị thương ?
________________________________________________________________________

Nhất hoa nhất thế giới, nhất thụ nhất bồ đề: đại ý là mỗi bông hoa lại hàm tàng một thế giới, mỗi một cây cũng có thể là một vị phật,có thể tìm thấy những bí ẩn của vũ trụ nằm trong một bông hoa bình thường – câu này nằm trong Bích Nham Lục một tác phẩm của Thiền Tông

[ii] Trong Ỷ Thiên Đồ Long ký Triệu Mẫn đã bắt Vô Kỵ hứa làm cho cô 3 việc. (theo Wikipedia)

Từ sau buổi đi cưỡi ngựa, Thập a ca cứ cách dăm ba ngày lại đến tìm ta.

Để không làm người mù chữ, ta bắt đầu luyện chữ bằng bút lông. Aiz! Chữ ta thì thôi khỏi nhắc đến còn hơn, mất công lại xoáy vào nỗi đau của lòng ta. Mấy ngày nay bị Thập a ca cười nhạo không biết bao nhiêu lần. Lúc đầu ta còn đỏ mặt, tới bây giờ đã chai lì luôn rồi.

Có điều, có thù tất báo là nguyên tắc của ta với Thập a ca, cho nên, qua vài ngày, ta hỏi hắn 'góc' viết như thế nào, hắn cũng không trả lời được. Chúng ta cười nhạo đối phương vài lần, sau đó mới thôi.

Thời gian này nếu nói về thành quả mà ta thu được thì chính là quan hệ của ta và Thập a ca ngày càng gần gũi nhờ những trận cãi lộn. Mượn lời của Xảo Tuệ thì là "Thập gia cách mấy ngày mà không bị tiểu thư chọc vài câu là nhất định không yên lòng".

Ta cười thầm, một tiểu hài tử như hắn mà đòi đấu với ta sao. Có điều nhờ thường xuyên tiếp xúc, trong lòng ta cũng không còn nghĩ hắn là 'bao cỏ' như trước nữa. Dù không sắc sảo, văn vẻ không thông, lại lỗ mãng xúc động, có khi còn không hiểu đạo lý, nhưng ta xem hắn giống như những người bạn ở hiện đại, không cần phải dò xét ý tứ trong lòng hắn, hắn luôn cho ta thấy rõ vui buồn giận hờn của hắn, ta cũng có thể bày tỏ hết nỗi lòng của mình cho hắn xem.

Ta nằm bò trên bàn, lại viết vài chữ, cảm thấy khó tập trung tinh thần nên đành buông bút. Xuyên qua bức rèm, ta mơ hồ lại nhìn thấy tỷ tỷ đang nghe tiểu thái giám nói gì, sau đó phất phất tay, tiểu thái giám liền lui xuống.

Ta đi ra ngoài gọi nha hoàn bưng trà lại thì tỷ tỷ nói với ta "Buổi tối bối lạc gia muốn dùng bữa ở đây".

Ta nhấp một ngụm trà, hỏi "Thập a ca cũng đến ạ?" Tỷ tỷ nói "Không biết, không thấy nói gì".

Nàng đột nhiên im lặng, cho nha hoàn lui xuống dưới, rồi ngồi xuống bên cạnh ta.

Ta thấy có gì bất thường, lại không đoán ra nàng định nói gì, cũng im lặng theo nàng. Tỷ tỷ nhìn ta muốn nói lại thôi, ta thực sự không nhịn nổi, đành phải hỏi: "Tỷ tỷ, giữa tỷ muội chúng ta còn có gì khó nói sao?".

Tỷ tỷ gật đầu, giống như hạ quyết tâm, hỏi: "Muội có ý gì với Thập a ca sao?".

"Hả" ta có chút choáng váng, vội hỏi "Ý gì là ý gì? Bọn muội cũng chỉ chơi đùa với nhau mà thôi".

Tỷ tỷ nhìn sắc mặt ta thấy không phải giả vờ, nhẹ nhàng thở ra nói "Không có là tốt rồi". Sau đó lại nghiêm túc nói "Người Mãn chúng ta dù không có nhiều quy củ như người Hán, có điều con gái cũng vẫn phải có phép tắc."

Ta vừa cảm thấy tức lại vừa thấy buồn cười. Tức là vì, nói nói mấy câu, chơi đùa với nhau vài lần, mà trong ánh mắt người khác, lại như thể là ta đã làm ra chuyện gì xấu xa lắm vậy, buồn cười là bởi tỷ tỷ cư xử y như giáo viên trung học tìm ta nói về chuyện yêu sớm năm ấy.

Khi Bát a ca đến, ta đang ở trong viện đá cầu cùng Xảo Tuệ, ta đã đá đến bốn mươi, hiện tại ta tối đa mới đá được bốn mươi, ta đang muốn phá kỷ lục, cho nên rõ ràng nhìn thấy anh ta nhưng vẫn vờ như không thấy mà tiếp tục đá, Xảo Tuệ cùng mấy bà vú khác muốn thỉnh an, Bát a ca ra dấu im lặng, mọi người không biết làm gì đành đứng ngây ra đó nhìn ta đá cầu.

45, 46, 47...

Aiz, thật không thể chịu nổi cái bầu không khí quỷ dị bao quanh nên ta đành tự ngừng lại, giả bộ vừa nhìn thấy Bát a ca, cuống quýt hành lễ. Lúc bấy giờ vú già cùng nha hoàn trong sân mới tới tấp thỉnh an.

Bát a ca cười khen ta: "Đá hay lắm".

Ta cười khẽ, không nói gì. Thầm nghĩ, dối trá! Nha hoàn đá giỏi ở nơi này thể dùng toàn thân để đá cầu, mà ta lại chỉ dùng mỗi chân phải đá, vậy mà cũng khen hay sao, lừa gạt.

Vú già vén màn lên, Bát a ca đi trước, ta bước vào theo sau, còn không quên quay lại nói với Xảo Tuệ "Nhớ kỹ đó, của ta là 47". Đứng ổn rồi ta mới phát hiện Bát a ca vừa lúc ở đối diện, tỷ tỷ đang giúp anh ta xắn tay áo, ta nhìn bốn phía, không biết nên làm gì, đành ngu ngơ nhìn bọn họ.

Tỷ tỷ xắn tay áo xong, ngẩng lên thấy ta đang nhìn chằm chằm, mặt đỏ lên nói "Làm gì mà đứng ngây ra đấy thế?"

Ta bấy giờ mới cảm thấy vừa rồi có phần không thích hợp, mặt cũng nóng lên, nghiêng đầu qua một bên ngượng ngùng đáp "Muội cũng không biết làm gì nên mới đứng ở đây thôi".

Bát a ca cười nói "Nhiều ghế ngồi như vậy, muội lại không biết làm gì sao?"

Ta thầm nghĩ đây phải chăng là ban ngồi, vội tìm ghế để ngồi xuống. Tỷ tỷ nói "Muội cũng đi rửa tay đi, chuẩn bị dùng cơm".

Dùng cơm, xúc miệng xong, bàn được dọn sạch, nha hoàn còn bưng trà tới.

Ta nhớ lần trước Bát a ca đến dùng bữa nhưng rất nhanh đã rời đi. Xem bộ dạng lần này có vẻ thong dong, e là sẽ nghỉ lại đây đêm nay. Đang mải suy nghĩ, chợt nghe thấy Bát a ca nói: "Mấy ngày nữa là sinh nhật mười bảy tuổi của Thập đệ, cũng không phải tiệc lớn, trong cung có lẽ cũng để tuỳ ý bố trí. Thêm nữa mấy huynh đệ chúng ta muốn mượn cơ hội này làm một bữa náo nhiệt. Vì Thập đệ còn chưa có phủ riêng, cho nên ta định bày tiệc ở trong phủ."

Tỷ tỷ suy nghĩ một chút nói "Thiếp không có kinh nghiệm làm mấy việc này, chi bằng hỏi ý kiến của đích phúc tấn". Bát a ca nhấp ngụm trà rồi nói: "Nàng ấy hiện tại đang có mang, không tiện làm chuyện này, với lại đây cũng là ý của Thập đệ."

Tỷ tỷ liếc mắt nhìn ta rồi nói: "Vậy thiếp sẽ chuẩn bị."

Bát a ca chậm rãi nói "Cũng chỉ là bữa tiệc nhỏ, nàng không cần phải quá áp lực, mọi người chỉ là tìm một chỗ vui vẻ mà thôi.".

"Thái tử gia cũng tới sao?" Tỷ tỷ hỏi.

"Việc mời là đương nhiên, có điều tới hay không thì ta không biết."

Tỷ tỷ gật đầu, không nói gì nữa.

Tỷ tỷ cúi đầu im lặng, Bát a ca nhìn trước mặt cũng không lên tiếng. Ta nâng cốc trà lên định uống, lại phát hiện đã uống hết rồi, đành đặt xuống, nha hoàn đi lên để rót thêm, ta phất phất tay không cần, nàng lại lui xuống. Cảm thấy không khí càng lúc càng quái, ta buộc phải đứng lên, chán nản nói: "Bối lặc gia nếu không có gì căn dặn, Nhược Hi xin lui xuống."

Bát a ca vừa mới nâng tay, tỷ tỷ đã nói: "Sớm như vậy đã đi ngủ sao?"

Ta cười đáp "Muội chưa ngủ, định về luyện chữ thôi."

Tỷ tỷ lại nói "Vừa mới ăn cơm xong đừng luyện chữ vội, dễ bị đau bụng đó."

Thầm thở dài, vẫn không thể rời đi, đành cười gượng rồi lại ngồi xuống. Vẫy tay cho nha hoàn tới tiếp nước. Bát a ca nhếch môi cười khẽ nhìn chúng ta.

Đến ta còn nhìn ra được ý của tỷ tỷ, không lý nào một kẻ tinh ranh như anh ta lại không hiểu rõ, nhưng ta không hề thấy anh ta tỏ ra khó chịu, thôi thì mặc kệ.

Im lặng, im lặng, vẫn cứ im lặng!

Ta cảm thấy công phu tu thân dưỡng tính của mình không thể đấu nổi hai người bọn họ, thật sự không thể chịu đựng được hơn.

"Chúng ta đánh cờ đi" Ta đứng dậy nói.

Tỷ tỷ lắc đầu "Tỷ không biết chơi".

Ta nhìn Bát a ca, Bát a ca gật đầu nói với nha hoàn "Đi lấy cờ vây lại đây"

Ta vội kêu "Muội không biết chơi cờ vây, chúng ta chơi cờ tướng đi"

Bát a ca lắc lắc đầu: "Ta không biết chơi".

Ta "ừm" một tiếng, không biết phải làm gì, lại trở về chỗ ngồi xuống.

Im lặng, rồi lại im lặng, vẫn cứ im lặng!

Khiêu kỳ, quân kỳ, tú lơ khơ, quan binh bắt trộm, tiên kiếm kỳ tình... chẳng gì có thể giúp ta thoát khỏi cái tình cảnh này, thôi đành vậy.

"Chúng ta chơi cờ vây đi".

Bát a ca hỏi: "Không phải muội nói không biết chơi sao? "

Ta hỏi ngược: "Không thể học được sao? Có ai sinh ra mà cái gì cũng biết đâu?"

"Nhược Hi" giọng tỷ tỷ nghiêm lại, có chút cảnh cáo. Ta lại có phần nhụt chí, chẳng thú vị chút nào! Ở nơi này tại sao dù nói điều gì thì trước hết cũng đều phải suy nghĩ đến thân phận cơ chứ?

Bát a ca suy nghĩ một lúc, từ khẽ mỉm cười rồi dần dẫn khuôn mặt đều tỏ ra vui vẻ nói: "Được thôi!" Ta hơi hoảng hốt, nhớ lại ánh mắt anh ta lúc trước ở trên xe ngựa, đột nhiên hiểu được, hoá ra điểm khác nhau là bởi ánh mắt anh ta lúc ấy, lúc đó đến ánh mắt cũng cười chứ bình thường ánh cười chưa bao giờ tiến vào được đôi mắt anh ta.

Bây giờ anh ta cười, đôi mắt cũng như đang cười vậy, trong lòng ta bỗng thấy vui lây, cũng cười nhìn lại.

Bát a ca thao thao nói quy tắc, rồi nhường cho ta quân đen đi trước, nói là vừa học vừa chơi.

Lúc nhỏ ham hố hư vinh, vì muốn làm tài nữ cầm kỳ thi hoạ đều thông, thực ra ta cũng từng nghiên cứu cờ vây, có điều lên trung học việc học ngày càng bận rộn, lại vốn không có hứng thú, cũng chẳng còn quan tâm đến trò cực kỳ hao tổn chất xám này nữa, ta chuyển qua chơi tú lơ khơ cho đơn giản nhẹ đầu.

Ta suy nghĩ một lúc, nhớ tới câu 'Kim giác ngân biên thảo đỗ bì', bèn tìm tới một góc để đặt cờ. Tỷ tỷ ngồi sát bên ta, nhìn ta chơi cờ. Ta vốn có ý để cho tỷ tỷ học một chút, sau lại thấy nàng không có hứng thú liền thôi, tự mình suy nghĩ.

Một lúc sau, hơn phân nửa đất trên bàn cờ đã là của quân trắng. Trong lòng cảm thấy chán nản "Bối lặc gia người cũng không chịu nhường muội ư"

Bát a ca nói: "Sao muội biết ta không nhường muội"

Ta mếu máo: "Đây là người nhường, vậy nếu không nhường..."

Hắn hỏi "Vẫn muốn chơi tiếp sao ?"

"Chơi"- ta nói. Nếu đã thua thì cũng phải cố hết sức sao cho đỡ mất mặt nhất. Phần trung tâm không ăn thua gì nữa, để mặc quân trắng thôi vậy. Ta thủ hai góc, vắt hết óc nhớ đến chút kiến thức sót lại năm đó, cuối cùng cũng không biết là do biện pháp của ta có hiệu quả, hay do anh ta nhường ta, dù sao thì ta cũng chiếm được hai phần đất bên góc.

Bát a ca nhìn bàn cờ hỏi "Muội từng học cờ vây rồi sao?"

Ta nói "Muội từng xem người khác chơi, chỉ biết một chút, sao vậy? "

Anh ta nhìn ta trêu tức: "Không được tốt lắm, có điều biết 'Tráng sỹ đoạn oản[ii]', không làm trò dây dưa nhạt nhẽo, thế cũng là tốt rồi".

Ta cười không nói lại.

Cảm thấy thời gian cũng đã muộn, đêm nay chắc là Bát a ca sẽ nghỉ lại đây, vì thế đứng lên nói "Nhược Hi xin cáo lui".

Bát a ca gật đầu, tỷ tỷ cũng không thể lại ngăn cản nữa, chỉ đành đứng dậy kêu nha hoàn chuẩn bị nước tắm. Ta nhún người hành lễ rồi lui ra.

———-

Ngủ được một giấc ngon lành, lúc tỉnh dậy, trời đã sáng bảnh. Nhớ ra lúc này bối lặc gia hẳn đã vào triều, gọi nha đầu tiến vào hầu hạ ta rửa mặt. Xong xuôi mới đi vấn an tỷ tỷ.

Lúc vào nhà, thấy tỷ tỷ đang ngẩn người nhìn cửa sổ. Ta ngồi xuống kế bên, nghĩ đến chuyện tối qua, cũng có cảm giác phiền muộn.

Im lặng một lúc, tỷ tỷ cũng chẳng quay đầu lại, chỉ hỏi: "Nghĩ đến chuyện gì vậy".

Ta tựa sát vào bên người kéo tay nàng, hỏi ngược "Tỷ tỷ cũng đang nghĩ chuyện gì vậy ?"

Nàng không nói, chỉ im lặng nhìn cửa sổ, qua một lúc mới đáp "Không nghĩ gì cả".

Nhất thời cả hai đều trầm mặc không nói, ta tựa đầu vào vai nàng, cũng dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai người ngồi hồi lâu, tình thần của tỷ tỷ có vẻ cũng đã khá hơn, cười nói: "Tỷ muốn đi phật đường rồi, muội cũng đi ra ngoài mà chơi, đừng ru rú ở trong phòng làm gì."

Ta gật đầu, cố ý bảo Xảo Tuệ, cùng ta đi ra ngoài một chút. Nàng là nha hoàn hồi môn của tỷ tỷ, từ nhỏ đã hầu hạ tỷ tỷ, chuyện của tỷ tỷ nàng chắc chắc biết được ít nhiều, hôm nay, ta đã tính toán nên làm gì với nha đầu này mới có thể dụ được nàng kể cho ta nghe chuyện của tỷ tỷ.

Vốn tưởng rằng còn phải dụ dỗ uy hiếp, còn bày thêm tiệc Hồng Môn để thuận lợi cho việc tán chuyện, không ngờ ta mới nói bóng gió vài câu, Xảo Tuệ đã khai toàn bộ. Tuy rằng ngoài miệng cô nàng nói là thấy tính tình ta cũng không còn lỗ mãng như trước đây nữa, nói cho ta biết cũng không sao, nhưng ta thấy nàng có ý để cho ta khuyên tỷ tỷ.

"Chủ tử trước lúc xuất giá rất thân thiết với một thuộc hạ của lão gia, kỹ năng cưỡi ngựa của chủ tử chính là do người đó dạy. Hắn tuy là người Hán nhưng cưỡi ngựa rất tốt, ở trong quân cũng là người có tiếng. Nhưng rồi, chủ tử lại được gả cho bối lạc gia. Lúc đến đây, chủ tử tuy rằng không hay cười, nhưng mọi việc vẫn cư xử như bình thường, ba tháng sau còn mang thai. Cũng không nghĩ đến ngay sau đó có tin tức từ phương Bắc truyền đến, nói rằng người kia đã chết. Lúc ấy chủ tử liền hôn mê bất tỉnh, gắng gượng được vài ngày, rồi sau đó ngã bệnh, đứa nhỏ cũng không giữ được, dù về sau bệnh đỡ dần, nhưng cơ thể cũng vẫn rất yếu. Từ đó, chủ tử mỗi ngày đều tụng kinh, bình thường với người ngoài càng tỏ ra lãnh đạm. Đích phúc tấn dù vào sau chủ tử hai năm, bây giờ cũng đã có có mang, còn chủ tử vẫn..."

Ta bực bội hỏi "Tỷ tỷ không từng cầu xin a mã sao?" Xảo Tuệ cười khổ, đáp lời "Lẽ nào lại không cầu, chủ tử quỳ trước cửa thư phòng của lão gia ba ngày ba đêm, có điều lão gia nói, nằm mơ cũng đừng có nghĩ đến, nàng nhất định phải gả cho a ca rồi, nếu vẫn loạn tưởng thì tất cả mọi người cũng không còn đường sống nữa."

Ta lại hỏi: "Chuyện này, bối lặc gia có biết không?"

Xảo Tuệ chắc nịch khẳng định "Không biết! Việc này lão gia xử lý rất kín kẽ, trong phủ chỉ có lão gia, chủ tử và tôi biết mà thôi"

Ta nhớ tới nét mặt của Bát a ca lúc mới nghe thấy ta không biết cưỡi ngựa, có lẽ cả a mã và Xảo Tuệ đều nhầm rồi.

Ta trằn trọc một đêm, trong mộng đều là hình ảnh thảo nguyên ngút ngàn, tiếng ngựa hí trong gió Tây lồng lộng. Buổi sáng tỉnh dậy, tỷ tỷ đã ở trong phật đường niệm kinh, trông vào phòng nhỏ rì rầm tiếng kinh, ta lại nhớ đến trời đất bao la trong giấc mộng, chỉ càng thấy khó chịu, tiện tay lấy một bản Tống từ mang theo đi dạo ở trong vườn.

Một mái đình được dựng thật khéo léo trên sườn núi nhỏ, ba mặt đều làm từ trúc xanh, một mặt thì dựa vào chỗ ngoặt hành lang ở sườn núi.Ta đi dọc theo hành lang vào đình, quay lưng về phía hành lang, ngồi nhìn về hướng những cây trúc dài. Một tay chống đầu, một tay cầm Tống từ, giở bừa một trang ra để đọc:

"Trở lại Xương môn đã khác xưa

Cùng đi mà sao chẳng cùng về!

Ngô đồng chết nửa sau sương lạnh

Bay lẻ uyên ương mất bạn thề

Cỏ trên bãi, sương vừa se, mả mới quê xưa dạ não nề..." [iii]

Đột nhiên quyển sách trên tay bị cướp đi, có tiếng thích thú reo lên "Ngươi đang nghĩ gì vậy, có người đến cũng chẳng biết"

Ta bì hù giật mình, nhảy dựng lên từ trên ghế đá, thấy Thập a ca đang nhìn ta. Hắn trêu chọc ta thành công, đang khoái trá, nhưng thấy mắt ta rưng rưng, thần sắc có vẻ ảo não, lại có phần kinh sợ, nét hả hê trên khuôn mặt cũng chợt nghiêm lại. Bên cạnh hắn ngoài Cửu a ca còn một thiếu niên anh tuấn chừng mười bốn mười mười lăm tuổi nữa cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.

Ta cúi người thỉnh an, tiện thể điều chỉnh lại sắc mặt, ngẩng đầu lên lại là vẻ mặt thản nhiên. Thập a ca vẫn còn đang ngây ra, Cửu a ca đã thôi ngạc nhiên, nói với ta "Đây là Thập Tứ gia"

Ta nghĩ, Thập Tứ gia à! Đại tướng quân duy nhất trong đám con đông đúc của Khang Hi, một nhân vật ta vẫn luôn muốn gặp. Nhưng hiện tại lại không đúng lúc, ta thực sự không vui nổi nên chỉ im lặng hành lễ với anh ta.

Trong một lúc không ai nói gì. Ta thấy sắc mặt Thập a ca cũng đã bình thường, bèn hỏi Thập a ca "Sao lại đến đây?"

Hắn nói "Chúng ta đi gặp Bát ca, nhìn thấy ngươi ngồi một mình ở đây không động đậy, liền qua đây xem ngươi đang làm gì ?".

Hắn ngừng lại một chút, nhìn sắc mặt ta, hỏi "Ai chọc giận ngươi sao ?".

Ta hờ hững cười "Tỷ tỷ của ta là trắc phúc tấn trong phủ, huynh nghĩ ai dám chọc giận ta chứ?"

Hắn lấy quyển sách vỗ vỗ vào bàn, vừa định nói, Cửu a ca đã lên tiếng "Đi mau thôi, Bát ca chắc đang đợi đến sốt ruột đó"

Thập a ca nhìn sâu vào mắt ta, rồi đem sách để lại trên bàn, vẻ mặt âm trầm đi qua. Cửu a ca xoay người dọc theo hành lang bước đi cùng Thập a ca. Thập Tứ a ca lại cười hì hì đi đến cạnh bàn nhìn quyển sách, rồi thình lình hỏi ta "Ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Mười ba" ta khó hiểu đáp lời.

Anh ta cười cười, xoay người rời đi.

Ta đợi một lúc, nhìn đến khi bọn họ đã đi xa, cầm quyển sách trên bàn lên rồi cũng quay về.

Dù trong lòng có đau buồn đến mấy, thì thời gian vẫn trôi không ngừng.

Tỷ tỷ bận rộn đã nhiều ngày nay, bối lạc gia tuy nói là không cần quá áp lực, nhưng có đến mười mấy a ca đến, lại thêm cả một hoàng thái tử, làm sao không có áp lực đây? Ta cũng chẳng thể giúp gì, thậm chí còn rất thanh nhàn, hơn nữa tâm tình không tốt, cũng chẳng muốn đi đâu, cả ngày chỉ nằm ở trong phòng miên man suy nghĩ. Than một hồi cho tỷ tỷ, lại nghĩ tới bản thân, có gì đợi ta ở con đường tuyển tú nữ trước mắt đây? Dù có biết hướng đi của lịch sử, vận mệnh của mình lại bị thao túng trong tay người khác, chính mình cũng chẳng thể nắm được dù chỉ một chút.

Đông Vân đem một chén canh ngân nhĩ tiến vào, cười nói "Lúc bị bệnh thì người suốt ngày chạy nhảy bên ngoài, nói thế nào cũng không nghe. Giờ khi thân thể khoẻ mạnh lại nằm ì ở trên giường cả ngày".

Ta đứng dậy, ngồi xuống bàn ăn canh, không phải có người nói hãy mang bi thương trút hết vào trong đồ ăn hay sao?

Đông Vân nhìn ta ăn, rồi hỏi "Tối mai là sinh nhật Thập a ca, tiểu thư chuẩn bị lễ vật chưa vậy?"

Ta thoáng ngừng lại, thầm nghĩ, sao lại quên mất chuyện này chứ? Trong lòng vội suy nghĩ, nên tặng cái gì đây?

Nghĩ cả buổi mà vẫn chưa tìm được ý hay, tỷ tỷ thấy bộ dạng rầu rĩ của ta, cười nói "Đã chuẩn bị giúp muội rồi".

Ta nghĩ thầm, thế đâu tính chứ? Thập a ca là người bạn đầu tiên mà ta quen được ở nơi này, vàng bạc ngọc ngà trân quý bao nhiêu cũng không phải là tâm ý của ta.

Có điều, đau buồn cứ đau buồn, có chuyện suy nghĩ là tốt rồi, chí ít ta cũng không thấy buồn chán, thậm chí còn bắt đầu mong chờ đến bữa tiệc tối mai. Ngẫm lại, bao nhiêu là nhân vật nổi danh trong lịch sử nha! Lại còn cùng tụ hội một chỗ nữa! Quả thực là một 'đội hình mơ ước'!
_______________________________________________________________________

Kim giác ngân biên thảo đỗ bì (góc vàng biên bạc bụng là cỏ): là 1 câu nói nổi tiếng trong trong cờ vây, hai bên tranh địa bàn thường phải thuận theo các góc, biên, giữa... Do đó, người chơi thường quan tâm đến việc trước chiếm góc, kế đến chiếm biên, cuối cùng mới chiếm bụng.

[ii] Tráng sỹ đoạn oản": đại ý thể hiện quyết tâm của tráng sỹ, khi bị rắn cắn bỏ luôn tay

[iii] Giá cô thiên – Hạ Chú – bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo

Đây là một bài từ sáng tác thương nhớ người vợ đã mất. Vợ chồng tác giả từng sống ở Tô Châu sau rồi người vợ mất ở đó, khi trở về chốn cũ, nhớ tới người vợ đã mất, nhung nhớ khôn nguôi nên đã viết lên bài thơ này.

Mục lục
Ngày đăng: 19/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục