Gửi bài:

Chương 9

Cãi nhau với thập tứ ta cũng không cảm thấy có gì phải sợ hãi. Nhưng khi hắn vừa đi, để ta ở đó một mình với bát a ka, ta lại có phần hoang mang. Cúi đầu, vân vê tay áo, không biết nên làm gì cho phải.

Bát a ka nhìn ta cười nói « Một câu nói đùa của Thái tử gia lại thật chuẩn xác. Ta thấy ngươi chẳng những giống Thập tam đệ ở khoản liều mạng, đến điểm tôn trọng Nguỵ Tấn, tác phong tiêu sái không có giới hạn cũng giống nữa." rồi cười "Đừng đứng mãi thế". Ta nghe xong cũng từ từ ngồi xuống. Hắn nói "Lại gần đây ngồi đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi". Ta lại càng thấy hoảng hốt, nhưng không thể không làm theo, đành chậm rãi đi tới, im lặng ngồi cạnh hắn.

Hắn thấy ta ngồi xuống, thở dài, quay đầu về phía trước, im lặng.

Hai người trầm mặc ngồi một lúc, đột nhiên hắn nói " Sợ hãi sao?". Ta sửng sốt không hiểu hắn nói cái gì, khó hiểu nhìn hắn. Hắn nhìn gần ta hơn nói " Tuyển tú nữ, ngươi sợ sao?" Ta nghe xong, nỗi buồn như toả đi khắp cơ thể, yên lặng gật đầu, cúi đầu chau mày lo lắng.

Một lát sau bát a ka chợt thì thầm " Lần đầu tiên ta gặp tỷ tỷ ngươi, giống như tầm ngươi bây giờ, cũng khoảng mười bốn tuổi" Ta vừa nghe, vứt chuyện buồn qua một bên, chăm chú lắng nghe. "Năm ấy,tỷ tỷ ngươi cũng 14 tuổi, a mã ngươi hồi kinh báo cáo công chuyện, nàng cũng đi theo.

Đang vào trời xuân, thời tiết vô cùng đẹp, trời cũng như xanh hơn, gió cũng dịu dàng hơn. Ta cùng hai người hầu ra ngoại ô cưỡi ngựa. Từ xa liền nhìn thấy một tiểu cô nương đang cưỡi ngựa trên sườn đồi." Hắn ngừng lại, thoáng cười "Ngươi cũng đã nhìn thấy Nhược Lan cưỡi ngựa, cũng biết vẻ mỹ lệ đó lay động lòng người như thế nào" Ta nhớ lại phong tư xuất trần của tỷ tỷ ở trường đua, vô thức gật đầu.

Hắn nói :" Nàng ngày đó cưỡi ngựa còn tuyệt vời hơn nhiều ở trường đua, tiếng cười của nàng như một chuỗi chuông bạc, ngân vang trong trời đất. Mặt đất nơi đó đều tràn ngập niềm vui, làm cho người nghe thấy trong lòng cũng đều trở nên vui vẻ, muốn cười theo nụ cười sảng khoái ấy."

Hắn ngừng một hồi nói tiếp " Ta căn bản là không thể tin nổi những gì mình đang nhìn thấy. Cô nương xinh đẹp ở Tử Cấm Thành có rất nhìều, nhưng không ai giống như Nhược Lan". Ta thầm nghĩ, tỷ tỷ lúc đó là một nữ nhân đang hạnh phúc trong tình yêu, cho rằng mình cùng người yêu có thể chao liệng trên chín tầng mây. Hạnh phúc của nàng là từ đáy lòng tự phát ra, đương nhiên là ở Tử Cấm Thành cả đời này cũng không thể tìm thấy dạng tình yêu làm cho nữ nhân vui vẻ như vậy.

Hắn cúi đầu suy nghĩ nói "Sau khi ta trở về, vội hỏi thăm về tỷ tỷ ngươi, lại nghĩ đến làm thế nào mới cầu Phụ hoàng gả nàng cho ta. Vẫn đang suy nghĩ tìm cách thì ngạch nương nói với ta, hoàng a mã muốn đem đại nha đầu nhà Mã Nhi Thái cho ta làm trắc phúc tấn. Lúc ấy ta cảm thấy đời ta chưa có chuyện gì cao hứng đến thế. Hoàng a mã ban chỉ hôm trước, ngày hôm sau ta liền ra khỏi kinh thành, tìm kiếm hơn nửa năm mới thấy được Phượng Huyết ngọc, đợi tới lúc thành thân sẽ tặng cho nàng."

Ta cúi đầu nhìn chiếc vòng trên tay mình, không nhịn được giơ cổ tay lên hỏi " Là chiếc vòng này à? Muốn tặng cho tỷ tỷ sao?"

Hắn nhìn vòng trên cổ tay, cầm tay ta lên nói tiếp " Ta sáng cũng mong chờ, tối cũng mong chờ, cuối cùng đám cưới ngày ta 17 tuổi cũng đến. Chính là vào khoảnh khắc ta nhấc hỉ khăn kia lên, ta cảm thấy mọi việc không như những gì ta mong đợi. Cái người mà trong lòng ta mong chờ ba năm trước với người ngồi trước mặt ta như thể hai người xa lạ. Nàng không còn cưỡi ngựa, cũng rất ít cười.

Ta cứ không ngừng hỏi mình, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ ta nhận nhầm người. Sau đó liền cho người đi Tây Bắc nghe ngóng, nhiều lần trắc trở mới biết được nguyên nhân" Hắn cười khổ, không nói gì thêm.

Ta cũng thở dài thật mạnh, tạo hoá đúng là trêu ngươi. Tại sao lại như thế chứ?

Suy nghĩ một lúc, đột nhiên có điều kinh hoàng, thở nhẹ ra , trong lòng vạn phần khẩn trương, sợ hãi hỏi" Người kia chết như thế nào". Hắn im lặng một hồi, hít một hơi thật sâu nói " Ta cho người đi tra hỏi, làm a mã của ngươi lo lắng, a mã ngươi muốn đưa hắn đi nơi khác liền cho hắn làm quân tiên phong, rồi sau đó..." Hắn dừng lại, không nói thêm.

Hai người trầm mặc một hồi, ta thấy trong lòng như có cái gì đó bị đè nén. Đưa tay ra, nghĩ đem vòng tay trả lại cho hắn, hắn liền giữ tay ta nói "Đừng trả lại". Ta cúi đầu, nhìn vòng tay nói" Đây là tặng cho tỷ tỷ ". Hắn căng thẳng giữ chặt tay ta "Đây là tặng cho người ta thích". Nói xong đưa tay tới nâng cằm ta, nhìn vào mắt ta nói "Đống ý với ta, vĩnh viễn không cần trả lại". Ta nhìn sâu vào mắt hắn, bên trong có sự dịu dàng mà ta chưa từng thấy, sâu thẳm lại có cả bi thương, tràn đầy, tựa như lập tức sẽ tràn ra. Trong lòng không khỏi bị tác động, chua xót hỗn loạn,vì vậy chậm rãi gật đầu. Hắn thấy ta đáp ứng, cười một tiếng rồi thả tay ra.

Qua một hồi lâu, hắn mỉm cười "Không cần sợ hãi! Ta sẽ nghĩ cách để Hoàng a mã ban ngươi cho ta".

Ta "a" một tiếng kinh ngạc nhìn hắn. Hắn lại nhìn ta cười một tiếng. Ta vội vàng lắc đầu, rồi nói :"Không cần đâu"

Hắn nhìn ta, nụ cười trên măt chợt biến mất, sắc mặt dần dần tái xanh, đột nhiên hỏi" Chẳng lẽ ngươi nguyện ý làm người phụ nữ của hoàng a mã". Ta lại càng giật mình, vội vã lắc đầu, ta không muốn, ta cái gì cũng không nguyện ý, ta chỉ muốn cứ bình thường mà sống, tìm một người thực sự yêu ta, che chở cho ta, mà không chỉ là một nữ nhân để người ta giải trí. Không cần mang ta ban thưởng tới ban thưởng lui, ta là người, không phải đồ vật.

Hắn thấy ta lắc đầu đau khổ, đột nhiên hai tay giữ chặt đầu ta lại "Đừng quay nữa " Ta trong mắt rưng rưng, nước mắt đã muốn rơi lã chã, trong lòng cay đắng,vẫn chỉ mở to hai mắt nhìn hắn. Hắn nhìn ta một hồi, đột nhiên nhắm mắt lại, hít một hơi, rồi mở mắt, nói :"Tuỳ ngươi vậy" Dừng một chút nói thêm "Ta vẫn sẽ nghĩ cách" Nói xong buông ta ra, gọi Lý Phúc tiến vào, đưa ta về chỗ tỷ tỷ .

Đi ra đến cửa, đột nhiên hắn nói ở phía sau" Tiến cung sau này đừng ăn mặc như hôm sinh nhật lão thập ". Ta nhất thời nghe không hiểu được, dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

Hắn cúi đầu, chậm rãi nói " Dù là người mù cũng không bỏ qua vẻ đẹp như vậy". Ta bấy giờ mới hiểu được. Lúc đó cũng không rõ là vui hay buồn, chỉ "ừ" một tiếng, quay đầu đi theo Lý Phúc.

Trở về phòng, tỷ tỷ thấy sắc mặt ta tái nhợt, tưởng ta bị bát a ka giáo huấn nặng nề, khẽ vuốt mặt ta thở dài, rồi sai Đông Vân hầu hạ ta đi ngủ.

Ta nằm trên giường mãi vẫn chưa ngủ được, nghĩ tỷ tỷ một lúc, lại nghĩ về bản thân. Càng không ngừng suy nghĩ tỷ tỷ liệu có biết hay không tình cảm của bát a ka với nàng. Lại thấy bản thân mình thật ngu ngốc, kỳ thật có rất nhiều chuyện có thể nhìn ra tình cảm của bát a ka với tỷ tỷ, vẫn luôn chiếu cố cho tỷ tỷ. Ví như tỷ tỷ rất ít đi thỉnh an phúc tấn, có điều phúc tấn chỉ ở sau lưng nói tỷ tỷ vài câu, chứ không thấy trực tiếp gây khó khăn cho tỷ tỷ. Lại cả việc, ở bên ngoài tỷ tỷ là không được sủng ái, bọn hạ nhân đã lén bàn luận ở phía sau, có điều từ cơm nước đến quần áo, đồ dùng hằng ngày đều không dám bớt xén... Càng nghĩ càng thấy vốn những chuyện đó đều bày ra trước mắt, chỉ là ta nghĩ không sâu mà thôi.

Chính là với ta là sao đây ? Ta là cái gì đây ? Thế thân của tỷ tỷ chăng ? Tại sao lại để lại vòng tay ? Sao lại không trả cho hắn ? Chỉ là vì phút chốc mềm lòng sao ? ... Khó lòng ngủ nổi...

Mục lục
Ngày đăng: 19/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục