Gửi bài:

Chương 34

Ta còn chưa bước chân đến trước lều trướng của Mẫn Mẫn, đã nghe âm ỷ tiếng khóc náo loạn, không khỏi chân cũng bước chậm lại, còn đang boăn khoăn, đột nhiên có người vén rèm đi ra, vừa ra đã lại khẩn cấp nhảy mấy bước, quan sát tới lui xoay người né cái lọ hoa đang bay vèo ra, 'choảng' một tiếng ,cái lọ đã rơi xuống đất tan tành.

Ta vội hướng về phía người đàn ông thỉnh an, chính là huynh trưởng của Mẫn Mẫn, Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai Hợp Thuật.Hắn nghi hoặc liếc nhìn ta, gượng gạo nói: "Cô nương mời đứng lên!". Ta hỏi: "Xin hỏi cách cách có ở đây không ạ?". Hắn buồn bực cười khan nói: "Mời cô nương trở về đi. Lát nữa mà nhìn thấy nàng, giống như vấp phải cái giống gì xúi quẩy vậy!". Hắn lời còn chưa dứt, Mẫn Mẫn đã vén rèm lên, thò đầu ra, vừa khóc vừa phẫn nộ nói: "Các người đều nóng lòng muốn đuổi quách ta đi, bây giờ ngay cả mọi người cũng không để cho ta gặp ư?"

Ca ca nàng không dám nhiều lời, hấp tấp cúi đầu đi khỏi. Ta tiến lên trước kéo tay Mẫn Mẫn đi vào lều bạt, khắp mặt đất là một đống chiến trường hỗn loạn, cái gì có thể đập vỡ đều đã đập vỡ, cái gì có thể bới tung đều đã bới tung cả lên. Muốn tìm một cái khăn lau nước mắt nước mũi cho nàng, chỉ sợ không hi vọng tìm thấy trong cái đống hỗn tạp này, đành phải vén rèm lên, quay ra phía nha đầu đang đứng trực ngoài lều căn dặn: "Đi đổ đầy nước vào một cái chậu, cầm theo một cái khăn nhỏ đến đây nhé!".

Quay người đi vào bên trong, Mẫn Mẫn đang ngồi trên tấm thảm, chỉ khóc lóc. Ta ngồi lẳng lặng bên cạnh nàng, nha đầu ở bên ngoài nhẹ giọng gọi: " Nước đã chuẩn bị xong rồi ạ!". Ta vội đứng lên bê chậu nước đi vào trong, vắt nhẹ cái khăn, đưa cho Mẫn Mẫn nói: "Cầm lấy mà lau mặt đi, rồi bình tĩnh mà nói chuyện, khóc lóc mãi như thế này cũng có tác dụng gì đâu?"

Mẫn Mẫn liên tục nức nở, cầm lấy khăn lau sạch khuôn mặt tèm nhem. Ta nhìn thấy nàng đã bình tĩnh lên nhiều, mới bắt chuyện hỏi: "Bị sao vậy?". Nàng miệng còn chưa mở để đáp lời, lệ đã trực trào tiếp tục rơi xuống. Khóc thêm một hồi nữa, mới kể lại từng đoạn ngắt quãng liên tục : "A mã ta cầu hoàng thượng mấy ngày nữa cho ta chỉ hôn á!".

Ta hỏi: "Ai?". Nàng thút thít nói: "Là tiểu vương tử con thứ của tộc Y Nhĩ Căn Giác La! Bọn họ vài ngày nữa sẽ đến yết kiến hoàng thượng.". Ta mù mờ nghĩ, chỉ biết Mông Cổ là một trong tám đại bộ tộc, ngoài ra không có chút khái niệm nào nữa!

Mẫn Mẫn nói xong, tiếng khóc phát ra càng lúc càng thương tâm, nói: "Dù sao ta nhất quyết không lấy chồng, ta chính là thà dùng dây thừng thắt cổ chết chứ không đời nào chịu gả đi đâu!"

Ta tĩnh mặc một hồi lâu, ngồi kề sát cạnh nàng,nhẹ giọng nói: "Cách cách, nói cho ngươi biết một bí mật này!". Mẫn Mẫn còn chưa để ý đến, nàng vẫn cúi đầu rơi lệ, ta thấp giọng chậm rãi kể: "Thực ra năm ngoái tại thảo nguyên này, người mà ta thích chính là Bát a ka!".

Mẫn Mẫn 'aaaaaaaaaa' một tiếng, ngước mặt nhìn ta.

Khóe miệng ta ẩn chứa một nụ cười yếu ớt, tựa sát vào một bên đầu nàng, khẽ thủ thỉ kể những chuyện từ lúc ta còn ở tại bối lặc phủ rồi chúng ta biết nhau, kể hắn đã đặc biệt quan tâm đến ta như thế nào, kể ta đã từng rung động như thế nào, kể những cảnh đã diễn ra từ năm ngoái tại thảo nguyên này, kể hắn muốn làm thái tử, kể ta không muốn bị cuốn vào giữa cuộc chi tranh chiếm ngôi hoàng vị, cầu xin hắn hãy buông bỏ, kể bát phúc tấn, kể con hắn, kể hôm nay đã ân đoạn nghĩa tuyệt. Mẫn Mẫn một mực lắng nghe, sớm đã quên thôi nỉ non khóc lóc.

Ta khẽ cười vắt khô chiếc khăn lông nhỏ, giúp nàng lau khô những giọt nước mắt còn vương sót lại, dịu dàng hỏi: "Ngươi thật lòng muốn được gả cho Thập tam sao? Làm trắc phúc tấn, thu mình trong một cái tiểu viện, ngày ngày đều ngóng trông hắn sau khi hạ triều còn nhớ đến ngươi, sau đó quay về với ngươi ư? Nói tàn nhẫn một chút, ngươi cũng không phải nữ nhân mà Thập tam yêu thích nhất, lấy ngươi về với tính khí của ngươi lại cùng các vị phúc tấn khác nổi lên tranh chấp, ngươi nghĩ rằng Thập tam sẽ giúp ngươi ư? Ngươi thật có thể dứt bỏ trời xanh cây cỏ biếc nơi này để đi lựa chọn một cái tiểu viện nhỏ bé kia sao? Từ đó chỉ có thể ngửa đầu mà trông lên tứ phương trong cái bầu trời hẹp kia à? Ta biết nói như vậy có phần tàn nhẫn, thế nhưng Mẫn Mẫn, ngươi hãy sáng suốt mà ngẫm nghĩ lại , bên cạnh a mã ngươi có bao nhiêu phi tần, ngoại trừ một hai người được sủng ái ra, những ai còn lại phải trải qua thời gian mỗi ngày của họ như thế nào! Ngươi có từng nghĩ tới rồi sẽ đến một lúc nào đó ngươi chính là một trong số họ không"

Mẫn Mẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ta thở dài: "A mã ngươi hôm nay làm như vậy, tịnh không phải muốn ngươi gả cho vương tử gì gì ấy, bất quá chỉ muốn cắt đứt tâm niệm của ngươi đối với Thập tam thôi. Thực ra Mẫn Mẫn à, ngươi là một người con gái may mắn, ngươi có một người a mã thành tâm yêu thương ngươi. Tương lai Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai tộc Vương gia chính là của ca ca ruột thịt của ngươi, hắn cũng sẽ yêu thương che chở ngươi nhiều hơn nữa. Ngươi nếu ở lại thảo nguyên này, tuyệt nhiên không còn ai dám ức hiếp ngươi. Rất nhiều nhiều người con gái xinh đẹp trên thế gian này cũng không có được cái phúc phận như ngươi, cha và anh của họ lại sử dụng chính nữ tử của mình để kết hôn đổi lấy lợi ích chính trị cho bản thân."

"Thái tử gia đối với vẻ mỹ lệ của ngươi cũng làm cho rung động tâm tư, nhưng a mã ngươi lại giả vờ như không biết. Nếu như đổi lại là những người cha khác, nghĩ Thái tử gia tương lai sẽ trở thành hoàng đế, may ra ngoại tôn tử của mình cũng có thể trở thành vị hoàng đế tiếp theo, sau đó đem hết chuyện gả con gái lùi vào quá khứ!. Mẫn Mẫn, ngươi xuất thân hiển quý, những chuyện như vậy dám chắc ngươi cũng đã từng nghe qua, đã tận mắt chứng kiến!"

Ta vừa nghĩ đến tỷ tỷ cũng là một người con gái có mệnh vận thương tâm, vừa buồn bã chậm rãi nói: "So với những người con gái cũng có nỗi khổ tâm khác, nhưng lại không có năng lực để định đoạt vận mệnh nữ nhi, hay không có ai đó có khả năng che chở cho họ, chính là vì nỗi lòng riêng mà không chịu cố gắng thay đổi số mệnh. Ngươi có biết là ngươi còn may mắn biết bao! Ngươi có người a mã có năng lực che chở cho ngươi, nguyện ý tận tâm bảo vệ ngươi. Mẫn Mẫn, ngươi thân phận tôn quý, dung mạo xuất chúng, so với những người phụ phụ nữ bạc mệnh phiêu dạt theo gió, ngươi như được ông trời ưu ái rất nhiều, ngươi nên cố gắng vui cười, nước mắt không thuộc về ngươi!"

"Một khóc, hai ầm ĩ, ba thắt cổ, người phụ nữ dùng đến những biện pháp này chính là chỉ biết yêu thương bản thân mình nhất mà thôi, chỉ bọn họ mới mềm lòng, mới tiếc nuối, mới tuyệt vọng muốn chết. Người ngươi yêu sẽ không vậy, nhìn thi thể của ngươi, cùng lắm thì nắm chặt hai tay, thông cảm rơi lệ, nói một câu 'thật đáng thương!', sau đó lại tiếp tục phong hoa tuyết nguyệt như trước. Mẫn Mẫn, lẽ nào ngươi tỏ ra cương liệt chỉ để làm tổn thương đến a mã ngươi sao?"

Mẫn Mẫn ngỡ ngàng phe phẩy đầu, khóe miệng ta khẽ nhoẻn cười, nói: "Chẳng qua ngươi là không muốn gả cho vị vương tử vương tiết gì gì đó, thật ra vẫn có thể giả vờ dùng cái chết để áp chế a mã ngươi! Chỉ cần ngươi cắt đứt tâm tư của ngươi đối với Thập tam là được, ta dự đoán cách này sẽ có hiệu quả"

Mẫn Mẫn ngơ ngác mà bàng hoàng, ta lặng im ngồi bên cạnh nàng, điều cần nói đều đã nói hết, ví như nàng có thể hiểu rõ, đương nhiên là tốt, ví như nàng không có khả năng hiểu, ta cũng không còn cách nào. Dù sao đây cũng là chuyện mà nàng làm chủ.

Phải đến một nửa ngày sau, nàng mới yếu ớt nói: "Ta đây về sau không thể cùng Thập tam bên nhau!". Ta nhẹ giọng nói: "Ừ!"

"Ta đây về sau còn có thể gặp được ai khác giống như Thập tam không?"

Ta dịu dàng nói: "Mẫn Mẫn, trăng sáng và đốm sao nhỏ rất khó nói cái nào tốt hơn cái nào, nếu như ngươi không vì để vụt mất trăng sáng mà cúi đầu khóc lóc, thì biết đâu ngươi còn có thể nhìn thấy một bầu trời dằng dặc ánh sao! Khung cảnh ấy cũng là cảnh đẹp rực rỡ đâu kém gì so với trăng sáng!"

Mẫn Mẫn dừng mắt nhìn ta hỏi: " Vậy còn ngươi? Ngươi cũng đã quên Bát a ka, đã quên ánh trăng sáng, đi tìm những đốm sao nhỏ ư?"

Ta sắc mặt kiên định gật đầu nói: "Phải! Ta sẽ mở to hai mắt ra mà tìm, miễn là những đốm sao nhỏ kia đúng là thuộc về ta, ta sẽ không bao giờ bỏ qua."

Mẫn Mẫn nhìn ta một lúc thật lâu, mắt rưng rưng nói: "Nhưng ta vẫn còn muốn khóc!". Ta dịu dàng nói: " Vậy hãy khóc đi! Chỉ là đừng mãi khóc quá lâu, nhớ là sau khi đã khóc hết, mau mau lau khô dòng lệ mà ngước nhìn bầu trời, đừng để lỡ những đốm sao nhỏ thuộc về ngươi!"

Lời còn chưa dứt, Mẫn Mẫn đã nhào vào lòng ta, cất tiếng khóc nức nở. Ta ôm trọn lấy nàng, vô thức vỗ nhẹ tấm lưng nàng, trong mắt cũng ngân ngấn lệ ướt. Mở to hai mắt, ngửa đầu lên trời, tuyệt đối không cho chúng rơi xuống.

Mục lục
Ngày đăng: 19/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục