Gửi bài:

Chương 10

Sáng sớm mùng một, trời vẫn còn tờ mờ.

Ta lặng ngồi trước bàn, ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ. Ngọc Đàn đi tới, nhìn ta ngồi xuất thần, khó hiểu hỏi thăm» Tỷ tỷ trực suốt cả đêm qua, cũng không buồn đi ngủ một chút sao? ».

Ta bấy gìơ mới tỉnh táo lại , cười nói » Đi ngủ bây giờ đây.», nói xong bèn đóng cửa sổ lại. Ngọc Đàn cười một tiếng rồi đi ra ngoài viện.

Ta vẫn tiếp tục ngồi im trước bàn, cảm giác bên ngoài càng lúc càng sáng, trong phòng cũng dần dấn sáng sủa lên,nhưng trong lòng càng lúc lại càng nặng nề, ghé đầu xuống bàn, thầm nghĩ,tại sao chứ ? Tại sao tới giờ còn chưa đến ? Chẳng lẽ năm nay hắn quên rồi? Hay là có sự tình bất ngờ trì hoãn ? Hoặc là từ bây giờ sẽ chẳng có nữa rồi.

Ngồi đợi một mạch từ sáng sớm cho đến giữa trưa, cho đến lúc thái giám tới đưa cơm trưa cũng không thấy ai đến. Ta ăn cũng chẳng buồn ăn, nhìn cũng không muốn nhìn, cứ để hộp đồ ăn ở một bên, đi tới bên giường, giày không cởi, chăn bông chẳng buồn trải, cứ thế nằm xuống. Ta vẫn cho rằng trong lòng đã sớm chuẩn bị tốt, sẽ bình tĩnh mà đón nhận hắn bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi cuộc đời ta, dù sao một người con trai có thể có bao nhiêu kiên nhẫn với người con gái chứ? Có điều thì ra ta vẫn chỉ là " cho rằng " mà thôi, khi chuyện diễn ra trước mắt ta vẫn là không thể bình tĩnh, hoá ra ta vẫn cảm thấy mất mát, vẫn thấy thương tâm, vẫn thấy đau khổ!

Đang lúc chán nản, chợt nghe tiếng đập cửa, vội vàng trở mình ngồi dậy, chạy vọt ra tới cửa, rồi sửng sốt. Trước cửa là một tiểu thái giám mà ta không quen, hắn thấy ta nghi hoặc nhìn hắn, lập tức thỉnh an rồi cười nói » Nô tài là Tiểu Thuận Tử, bình thường không qua lại trước Càn Thanh điện, cho nên tỷ tỷ nhìn thấy lạ mắt.».

Ta nghe xong, không nói gì, chỉ nhìn hắn, hắn quay trái quay phải quan sát một chút, rồi lấy từ trong lòng ra một bọc lụa đỏ đưa cho ta, ta mặc dù rất khó hiểu , tại sao lại là bọc đồ chứ, nhưng trong lòng đã xác định. vội vàng đưa tay ra nhận lấy, hắn thấy ta nhận đồ, vẻ mặt tươi cười, cúi người chào rồi vội vàng chạy đi.

Ta lập tức đóng chặt cửa lại, đi tới ngồi xuống bàn, bình ổn tinh thần, từ từ mở bọc ra, bên trong là một chiếc vòng cổ.

Cầm lấy nhìn kỹ, có vài sợi chỉ bạc tinh tế như sợi tóc được quấn quanh một chỗ, đan xen vào nhau, phảng phất như gợn nước nhấp nhô , mặt vònglà một đoá mộc lan lóng lánh trong suốt bằng ngọc dương chi, hết sức tinh xảo, tựa như một bản sao thu nhỏ của bông hoa thật, chỉ cần kề sát lại là có thể ngửi thấy mùi hương thanh khiết .

Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu, toàn thân bị chấn động, hoá ra...đây không phải là 'hắn' đưa mà là 'hắn' đưa! Rồi bỗng thấy bông mộc lan trắng mát lạnh trong tay thật giống như đôi môi của người kia, luồng khí lạnh từ trên tay nhanh chóng truyền vào trong lòng. Bèn vứt vội chiếc vòng lên bàn, leng keng leng keng một vòng, rồi rơi trên miếng lụa vừa mở lúc trước.
*Dương Chi bạch ngọc (羊脂白玉): hay còn gọi là "Bạch ngọc", "Dương Chi ngọc", là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa.

Miếng lụa lót đỏ tươi được mở ra, bên trên là từng gợn nước màu bạc, một đoá mộc lan trắng trong sáng nhẹ nhàng lơ lửng bên trong làn nước đó . Ta ngây dại nhìn một hồi, lại như cảm thấy bên tai đang có tiếng người hít thở, đôi môi lạnh lùng nhẹ nhàng mơn trớn, thân thể lạnh run, mà dường như con tim đang nóng lên . Ta nhảy vội khỏi ghế, vội vàng gói ghém kỹ càng bọc đồ lại, mở hòm ra, đem nhét sâu vào dưới đáy.

Nhìn thấy ba phong thư cũng bị ta cất tận dưới đáy hòm, ngón tay không kìm được cũng nhẹ nhàng lướt qua, im lặng một hồi, sau đó không nhịn nổi, bèn đem ra. Cầm thư đặt lên bàn, yên lặng chăm chú nhìn chúng, kỳ thực nội dung bên trong đã sớm thuộc lòng từ lâu, nét chữ màu mực... đều đã khắc sâu trong đầu. Nhiều đêm dài ở nơi cung cấm tĩnh mịch này, nhờ đọc chúng mà ta đã có thể vượt qua được không ít những đêm khó ngủ.

Khoé miệng cố nhếch lên một nụ cười, mà e rằng so với khóc còn khó coi hơn mấy phần,nhỏ giọng nói với bản thân : « Sau này không còn nữa rồi », chậm rãi hít một hơi thật sâu, cầm lấy phong thư dưới cùng, chậm rãi mở ra :

Đây là phong thư nhận được sáng mùng một năm Khang Hi bốn mươi bốn.

Xuất kỳ đồng môn,Hữu nữ như vân.

Tuy tắc như vân,Phỉ ngã tư tồn.

Cảo y kỳ oán,Liêu lạc ngã vân.

Xuất kỳ nhân đồ, hữu nữ như trà.

Tuy tắc như trà, phỉ ngã tư thả.

Cảo y như lô, liêu khả dữ ngu.

Dịch thơ: Tạ Quang Phát

Bước ra vừa khỏi cửa đông, Lắm cô thiếu nữ sắc dung mặn mà.

Tuy nhiều đẹp đẽ thướt tha, Chẳng hề lưu luyến lòng ta chút tình.

Vợ ta áo trắng khăn xanh, Làm ta vui thích riêng mình yêu đương.

Cửa đài thành bước ra đi. Có cô đẹp đẽ khác gì đồ hoa.
Tuy như đồ đẹp nõn nà, Chẳng hề lưu luyến làm ta động lòng.
Vợ ta áo trắng áo hồng, Vẫn làm ta mãi mặn nồng yêu đương

Đang lẩm nhẩm trong đầu, chợt nghe thấy mấy tiếng "cốc cốc" gõ cửa, hoảng hốt, vội vàng đem thư gom lại, vừa hỏi "ai đấy" vừa nhìn tới nhìn lui, cuống quýt đem thư giấu xuống chăn.Ngoài cửa có tiếng trả lời « Cô nương, nô tài là Phương Hợp ». Bình ngũ vị trong lòng như bị đổ nhào, chua xót xen lẫn vui sướng đắng cay , nhất thời lại đứng ngây ra. (ngũ vị: chua, cay, mặn, ngọt, đắng )Phương Hợp đợi một lúc, nhìn trong phòng không có bất cứ động tĩnh gì, lại thử dò xét gõ thêm mấy tiếng, nhẹ giọng nói »Cô nương ».

Ta bấy giờ mới giật mình tỉnh lại, vội đi ra mở cửa, nhìn Phương Hợp, không nhịn được phải hỏi »Sao năm nay muộn như vậy mới tới ? » Phương Hợp cười cười khẽ nói » Bát gia cố ý dặn dò rằng đêm qua cô nương phải trông điện, không nên đến quá sớm, quấy rầy cô nương nghỉ ngơi ạ ». Ta nghe xong, trong lòng càng như có đủ loại mùi vị , nuốt chẳng được, mà phun cũng không ra, có gì đó cứ chặn ngang ngực, đứng yên ở nơi đó. Phương Hợp nhìn thoáng xung quanh, lấy ra một phong thư đưa ta sau đó cúi chào lui đi.

Ta nắm chặt thư trong tay, cửa đã đóng chặt, ngồi ở trước bàn, hồi lâu không động đậy,sau rồi cũng chầm chậm mở thư ra. Vẫn là thiêm giấy thượng đẳng ướp qua hương bách hợp thơm mát, nét chữ Khải nhỏ nhắn mềm mại mà vẫn đầy cứng cỏi:

Thức vi, thức vi, Hồ bất quy ?

Vi quân chi cố, Hồ vi hồ trung lộ ?

Thức vi, thức vi, Hố bất quy ?

Vi quân chi cung, Hồ vi hồ nê trung?

Suy vi lắm rồi? Sao chẳng về?

Vì nghĩa vua tôi mà còn phải chịu sương gió sao

Suy vi lắm rồi? Sao chẳng về?

Vua đã chẳng ở thì còn ở lại chìm hãm trong bùn lầy làm gì

Trong lòng chợt cảm thấy đau xót, như đột nhiên bị một dao đâm phải, theo bản năng đưa tay ôm lấy ngực, nằm nhoài trên bàn , hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, dâng trào như sóng cả mãnh liệt, khuấy động ở trong lòng, lại không có ý chịu tan biến, đành phải không ngừng tự hỏi chính mình "Sao chẳng về?" ,"làm sao đây?", "Sao chẳng về?", "làm thế nào đây?".

Tết âm lịch vừa qua không bao lâu, mai cũng vừa lúc khai hoa, nhắm mắt lại, yên lặng đứng dưới tàng cây, hương hoa toả ra mỗi lúc thêm nồng. Nghĩ đến Khang Hi rốt cuộc dự định đến lúc nào mới cho Thái tử trở lại vị trí cũ đây ? Đã được hơn hai tháng rồi....

Tỷ mỷ nhớ lại cũng chẳng nắm rõ được chính xác vào ngày nào, chỉ nhớ được là vào đầu năm nay. Có điều hiện tại đến ta còn chờ không được nữa, những người không biết sự tình ngoài kia không biết là sốt ruột tới cỡ nào, một ngày có khi dài tựa một năm mất.

Đang âm thầm nghĩ, tiếng của Thập a ka chợt vang tới bên tai « Lại đang ngẩn người rồi ".

Ta mỉm cười, mở mắt ra xoay người nhìn về phía Thập a ka, lại thấy Cửu a ca, Thập tứ cùng cả người mà từ sau lúc đi tái ngoại về ta vẫn chưa hề thấy mặt – Bát a ca đều đang đứng ở phía sau. Ta lập tức cúi người thỉnh an, lúc ngẩng lên, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Bát a ca, đúng lúc nhận lấy ánh mắt nửa cười nửa không của hắn, tim đập loạn lên, vội cúi đầu yên lặng đứng, không còn dũng khí tiếp tục ngẩng đầu.

Cửu a ca quan sát xung quanh một vòng, nhìn kỹ càng không thấy người nào, sau đó nhìn thẳng vào ta hỏi "Hôm nay có chuyện muốn hỏi cô nương".

Ta khó hiểu nhìn hắn, không rõ vị chủ tử rất ít khi mở lời với ta này muốn hỏi chuyện gì, chỉ phải cung kính trả lời » Mời Cửu a ca hỏi đi ». Mấy vị a ka bên cạnh đầu tiên đều run lên một, chỉ Bát a ca ngay sau đó thoáng nhíu mày nhìn Cửu a ca, Thập a ka cũng khó hiểu nhìn Cửu a ca còn ánh mắt trong trẻo của thập tứ thì lại chăm chú nhìn ta.

« Hoàng a mã một mình triệu kiến Nhị ca nói những chuyện gì ? ».

Ta « à » một tiếng, hiểu rằng thì ra là vì chuyện này à!. Có điều cũng khó trách, lúc ấy chỉ có ta cùng Lý Đức Toàn ở lại bên trong phòng, mặc kệ bọn họ cài cắm ai ở bên Khang Hi, chỉ sợ cũng không cách nào biết từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện này. Trừ phi bọn họ có thể cậy được miệng của Lý Đức Toàn, nhưng mà chuyện này so với chuyện hái sao trên trời e rằng cũng không khác nhau nhiều lắm.

Đang muốn nói cho bọn họ lúc ấy ta chỉ đứng canh giữ ở phòng ngoài, vốn không hề nghe được cụ thể câu chuyện có gì, liền nghe tiếng Bát a ca » Nhược Hi, ngươi về trước đi ».

Ta mới vừa mở miệng còn chưa kịp nói, Thập tứ đã chen vào »Hỏi nàng một chút thôi chứ có gì đâu mà phải vội vàng thế. Chuyện này chỉ có nàng và Lý Đức Toàn biết, trừ phi tìm hiểu từ nàng, không ai có thể cho chúng ta câu trả lời »

Bát a ca nhìn thập tứ nói »Người hầu hạ ở trước mặt hoàng thượng lén truyền lại mật đàm của Hoàng thượng cùng thần tử, một khi bị phát hiện, kết quả ra sao, thập tứ ngươi liệu có nghĩ tới không? »,càng về cuối, tiếng nói càng trở lên lạnh lùng.

Thập tứ sợ run một lúc, nhìn ta rồi chuyển hướng về phía hoa mai, không nói gì nữa. Thập a ka vừa nghe, vội nói »Nhược Hi ngươi cần làm gì thì mau đi đi thôi ».

Cửu a ca « hừ » lạnh nói " nơi này chỉ có mấy người chúng ta, nàng không nói, chúng ta không nói, ai có thể biết được chứ", nói xong lạnh lùng nhìn ta.

Ta nhìn sắc mặt Bát a ca, lập tức nói vội trước khi hắn kịp mở miệng » Nô tỳ lúc ấy mặc dù ở trong phòng, có điều là đứng canh giữ ở gian ngoài, Hoàng Thượng cùng Nhị a ka ở phòng trong, nô tỳ không nghe rõ.».

Vừa dứt lời, tiếng cười lạnh của Cửu a ca liền vang tới, nhìn Bát a ca nói »Bát ca, người nhìn cho rõ đi. Đây chính là người mà ngươi hao phí hết tâm tư. Ta có khi nuôi con chó .... ». Còn chưa nói xong Bát a ca đã lạnh giọng cướp lời « Cửu đệ ».

Hắn không hề nhìn ta, ánh mắt chằm chằm lướt một vòng quanh mấy vị a ka, cuối cùng chăm chú nhìn Cửu a ca nói " Không ai được tiếp tục hỏi nàng bất cứ chuyện gì liên quan tới Hoàng a mã nữa" .

Cửu a ca sắc mặt u ám nhìn Bát a ca một hồi lâu, Bát a ca chỉ thản nhiên nhìn lại hắn. Thập tứ lạnh lùng nhìn ta, thập a ka hết nhìn Bát a ca lại nhìn Cửu a ca, miệng cứ mở ra lại đóng vào, không nói được lời nào.

Sau đó, Cửu a ca đổi sang nhìn ta chăm chú, cười lạnh vài tiếng rồi phất mạnh tay áo bỏ đi, Thập tứ cũng nhếch miệng cười nhạt rôì bước theo Cửu a ca. Thập a ka nhìn mấy người chúng ta một vòng sau đó gãi gãi đầu đi theo.

Bát a ca lúc này mới nghiêng đầu khẽ mỉm cười, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn ta, xoay người chậm rãi đi.

Ta yên lặng đứng ngây ra, thầm nghĩ, bọn họ không hề tin rằng ta không nghe thấy chuyện gì ! Ngẩng đầu nhìn thân ảnh Bát a ca dần dần đi xa, trong lòng bỗng cảm thấy có chút lạnh lẽo, ngay cả hắn cũng không tin ta ! Trái tim bỗng đau xót, cố nén lệ rơi, xoay người bước nhanh trở về, đi được vài bước, trong đầu chỉ toàn hiện lên hình ảnh nụ cười thản nhiên thường ngày của hắn, nụ cười ấm áp của hắn dưới ánh mặt trời, còn cả tiếng cười vang mà hiếm khi nghe được, tất cả cứ hiện ra trong đầu, trong lòng không nén được đau thương, không bước tiếp nữa. Đứng lại suy nghĩ một hồi, sau đó thở dài một hơi, nghĩ đến , thôi !thôi ! Bao nhiêu năm nay ta đã làm được gì cho hắn đâu chứ? Lập tức xoay người lại đuổi theo bọn họ.

Bọn họ nghe thấy có tiếng bước chân phía sau đều quay đầu lại nhìn, thấy là ta, Cửu a ca lạnh lùng cười một tiếng, tiếp tục bước đi, mà Bát a ca cùng thập a ka và thập tứ thì ngừng lại.

Ta dừng lại, thở hổn hển hai hơi, lại nhìn xung quanh một chút, vừa mới mở miệng, Bát a ca đã nói » Ta không muốn nghe, ngươi trở về đi thôi ».

Ta lắc đầu nói « Cho dù ta có muốn nói cho ngươi cũng không được vì thực sự ta không nghe thấy gì hết ». Bọn họ đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Ta nghiêng đầu cười với thập a ka nói » Ngươi theo Cửu a ca đi trước đi ».

Hắn quýnh lên nói » Tại sao lại muốn tách ta ra », rồi nghiêng đầu nhìn Bát a ca, Bát a ca nhìn hắn ôn hoà nói » Đi trước đi ».

Thập a ka oán giận trừng mắt nhìn ta, ta bước lên phía trước hai bước, kéo kéo tay áo hắn, mềm mại nói » Đều là muốn tốt cho ngươi thôi », Nói xong nhìn hắn không có động tĩnh gì, lại vừa cười vừa lay lay tay áo hắn » Van ngươi đấy, đừng nóng giận, có được không ? đừng thế mà ? » Hắn bị ta làm cho không biết làm sao, đành gạt mạnh tay ta xuống, nói » Không có nổi một chút bộ dạng của tiểu thư cách cách», rồi xoay người rời đi.

Ta thấy hắn đã không còn vẻ gì tức giận, không khỏi le lưỡi cười nhìn Bát a ca cùng thập tứ. Bát a ca trên mặt đã không còn vẻ mặt hờ hững như vừa rồi, có phần vui vẻ nhìn ta hơi lắc đầu, thập tứ thoáng nhìn Bát a ca, lại nhìn sang ta thở dài.

Ta lại thoáng chú ý bốn phía, khẽ nói » Hoàng thượng thực sự yêu thương Thái tử gia ». Nói xong lại nhìn bọn họ cười hỏi » Lần trước ta từ biên ngoại về tặng tỷ tỷ bức hoạ da trâu, tỷ tỷ có vừa lòng không ? Còn có cho Xảo Tuệ cùng Đông Vân một ít trang sức, các nàng có thích không ? »

Bát a ca cười nói » Đều rất thích ».

Ta cười « Đêm trừ tịch tỷ tỷ tiến cung dự tiệc, ta lại phải trông điện, nên không được gặp nhau, cơ hội để tỷ muội nói chuyện với nhau cũng không có, chỉ có thể phiền phức Bát a ca giúp ta chúc tỷ tỷ tốt lành vậy.».

Bát a ca cười gật đầu, Ta khom lưng cúi người nói »Vậy nô tỳ xin lui trước ».

Bát a ca nhẹ giọng » Đi thôi ». Ta quay người bước trở về.

—–

Mấy ngày nay trong lòng ta đều cảm thấy bất an, vì câu nói lần trước chưa cẩn thận suy nghĩ đã nói ra. Rồi lại tự đánh giá xem câu nói kia liệu sẽ gây nên chuyện gì đây, sẽ làm bọn họ chậm lại việc tiến tới mưu vị? Hay sẽ sử dụng càng nhiều đả kích với Thái tử, để giảm bớt sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho Thái tử? Càng nghĩ, vẫn là không có đáp án. Không ngừng tự hỏi bản thân, lời nói kia rốt cuộc là đúng hay không đúng đây? Điều mong muốn liệu có thể đạt được không? Đang trên đường trở về, lại một lần nữa suy nghĩ tới vấn đề này, bỗng nghe tiếng thập tam gọi ta từ đằng sau..

Tứ a ca cùng với thập tam đã lâu không thấy giờ lại cùng gặp được. Từ sau khi nói chuyện cùng với thập tam ở trong trướng, có nhiều chuyện bề bộn xảy ra, cũng không có cơ hội thấy mặt tứ a ca. Đứng trước Tứ a ca, cảm thấy lỗ tai bắt đầu nóng lên, trong lòng bỗng có gì khác thường, không khỏi nghĩ tới đôi môi lạnh như băng của hắn lướt qua khuôn mặt, bờ môi và vành tai ta vào đêm đó trên thảo nguyên, không thể tự nhiên nổi, thỉnh an xong, vội vã muốn chạy đi.

Thập tam lại đưa tay chắn ngang ta, cười nói » Không gặp lâu như vậy, ngươi bèn đối xử như thể không quen biết luôn sao ?".

Ta vội cười theo » Đâu có đâu, chẳng qua ta đang có việc rất khẩn cấp ».

Thập tam nhìn ta lắc lắc đầu cười không tin , nhưng vẫn nói » Vậy ngươi đi đi thôi ».

Ta còn chưa kịp cất bước, Tứ a ca thản nhiên nói » Ta có lời muốn hỏi ngươi ».

Ta thoáng cứng người lại. Thập tam cười khẽ vài tiếng, lại ho khan vài tiếng, cố nén cười nói » Ta.. ta còn có chút chuyện, đi trước đây ». Ta lập tức đưa tay ra túm hắn, lại bị hắn nhẹ tránh, thấp giọng cười liếc nhìn ta rồi bước nhanh bỏ đi.

Lòng ta trăm mối tơ vò, phải giải thích như thế nào đây ? Giải thích như thế nào mới khiến hắn tin tưởng ? Lại giải thích như thế nào để hắn không xẩu hổ mà tức giận đây ?

Tâm lý thì đang thấp thỏm, lại chỉ nghe hắn lạnh nhạt nói » Hôm đó Hoàng a mã cùng Nhị ca nói những chuyện gì ?" Thấp thỏm bất an trong ta, trong giây lát đều biến mất. Chỉ là nhất thời cảm thụ trong lòng không giải thích được, đáng nhẽ là an lòng, nhưng lại có cả mất mát mơ hồ. Không khỏi âm thầm tự cười nhạo bản thân mình có một ngày lại tự mình đa tình.

Bình tĩnh lại mới lạnh nhạt đáp: "Nô tỳ lúc ấy đang canh giữ ở bên ngoài, Hoàng thượng cùng Nhị a ka nói chuyện ở gian trong, nô tỳ không biết bọn họ nói chuyện gì"

Hắn nhìn xung quanh, tiến gần đến chỗ ta, ta tự động lùi về phía sau, hắn lại đi tới, khi đó ta mới phát hiện sau lưng ta đã là thân cây, không còn có đường lui nữa, chỉ có thế đứng sát bên hắn...dường như có thể nghe được cả hơi thở của hắn. Hắn nhẹ giọng nói" Ngươi là đang giận ta buổi tối hôm đó sao?"

Ta vội vàng lắc đầu, ngươi không giận ta là được rồi, ta cũng không dám giận ngươi đâu, một là vốn do bản thân gây hiểu lầm cho hắn, hai là ta vẫn chưa có ăn tim gấu gan báo đâu mà đi giận dỗi với hắn.

Hắn chăm chú nhìn mắt ta chậm rãi nói:"Lúc ấy có lẽ ta đã hiểu sai ý của ngươi" Ta liền gật gật không ngừng, thầm nghĩ, ngươi hiểu được là tốt rồi, hiểu được là tốt.. Lòng còn chưa kịp thoải mái, liền thấy hắn nhìn ta cười một tiếng, cả người ta lập tức sởn hết gai ốc, khí lạnh như chạy dọc thân người, hắn vui vẻ nói tiếp" Nhưng ta không hề hối hận hôn ngươi" Ta bỗng thấy kinh hoàng, vừa kìm nén căng thẳng, suy nghĩ về ý tứ của hắn, xem phải làm sao để đáp lời.

Hắn nói xong, bàn tay lần tới cổ ta, nhẹ nhàng vạch áo ra, thoáng nhìn vào bên trong. Ngón tay lạnh lẽo như không như có lướt qua da thịt ta, cảm thấy thân thể như cũng lạnh theo. Hành vi không đứng đắn như thế, mà hắn làm thản nhiên vô cùng, như thể chuyện của ta với hắn vốn là việc đương nhiên phải thế vậy. Ta giận dữ, cơn tức bốc thẳng lên đầu, cũng chẳng buồn để ý tới việc hắn là Ung Chính tương lai hay không nữa, phất tay hất tay hắn ra.

Hắn cũng chẳng chút để ý,thuận theo động tác của ta, lùi về sau hai bước, giọng nói như bình thường, hỏi " Sao lại không đeo?" Ta chợt hiểu ra, hoá ra là hắn muốn nhìn ta đeo cái vòng kia. cứng rắn trả lời: "Hiện đang để ở trong phòng, lần sau tứ gia tiến cung, nô tỳ mang trả lại cho người".

Hắn lạnh lùng nhìn ta một hồi, trong mắt còn có vài tia châm chọc. Tính bướng bỉnh trong ta lại nổi lên, cũng không so đo nghĩ tới hậu quả, trực diện nhìn thẳng vào hắn.

Hắn bỗng nhiên nhếch miệng cười" Nếu đã nhận rồi, sẽ không có lý nào mang trả lại".

Ta há miệng định giải thích lúc ấy chỉ là hiểu lầm, căn bản không biết là hắn đưa. Có điều vừa mở miệng, lại cảm thấy nên giải thích như thế nào đây? Chẳng nhẽ nói cho hắn là ta tưởng đấy là Bát a ca đưa?Lại đành ngậm miệng vào, trong lòng vạn phần ảo não.

Hắn nhìn ta đứng đó muốn nói lại thôi, liền nói tiếp" Có một số việc tuy là ngươi khởi đầu, nhưng không phải do ngươi nói mà chấm dứt".

Ta chỉ cảm thấy trong lòng có oán hận mà không có chỗ để tố cáo, có hoả mà không thể phát ra, chỉ thể tức giận nhìn hắn . Hắn vẫn thản nhiên cười, lạnh nhạt nhìn ta một hồi lâu, ngừng cười, khẽ nói" Rồi có ngày ngươi sẽ vui lòng đeo nó"

Giọng hắn mặc dù hờ hững, nhưng bên trong như có một loại áp lực không cho người ta cơ hội phản kháng.Ta đột nhiên giật mình nghĩ tới, ta cùng hắn cương đấu cương, làm sao mà có cơ hội thắng đây? Cần phải có biện pháp khác, Ta đọc sách nhiều năm như vậy đúng là học vẹt mà, sao lại quên mất đạo lý " lấy nhu thắng cương", " tứ lạng thổi ngàn cân" chứ?. Vừa nghĩ, nét mặt cũng dần dịu đi.

Hắn im lặng một hồi, hỏi" Tuy nói là không thể nghe rõ, chẳng lẽ một chút cũng không nghe thấy được?". Ta không nghĩ gì nữa, nhìn hắn, nhàn nhạt nói" Không có".

Hắn không nói lời nào, vẻ mặt dửng dưng, hai tay thoải mái để ở sau lưng, nhìn ta chằm chằm, làm cho lòng ta vừa mới dịu xuống, giờ lại dậy lên.

Trong đầu nhanh chóng nghĩ trước nghĩ sau, ngày đó Lý Đức Toàn để ta đứng ở trong phòng, chẳng lẽ vốn không nghĩ đến sẽ có người tiếp cận ta nghe ngóng? Đáp án thật rõ ràng, ông ta vốn đã nghĩ tới, cho nên mới cho ta đứng ở gian ngoài, cho dù có người dò la cũng chẳng biết được chuyện gì. Thứ hai, lúc ấy Lý Đức Toàn không phải là không có ý dò xét ta, nếu ta thật sự là người của a ka nào đấy, ta đây nhất định sẽ đi nghe ngóng cuộc đối thoại vô cùng quan trọng này của Hoàng thượng cùng Thái tử, mà ta lúc ấy đang đứng dựa vào cửa ở gian ngoài, căn bản là chỉ có đứng đó, lại còn thất thần nghĩ lung tung, đã là cố ý thử, như vậy chuyện này hẳn lão hồ ly đã nhìn thấu hết . Vì thế hoàn toàn không tồn tại khả năng ta làm lộ chuyện gì. Nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy sợ run, nếu lúc ấy ta nhất thời sinh lòng hiếu kỳ đi nghe ngóng, chỉ sợ là...

Miên man một hồi mới bừng tỉnh, giờ không phải lúc đi phân tích Lý Đức Toàn, quan trọng nhất lúc này là qua khỏi cửa của tứ ca. Hắn hiển nhiên đã định khai thác từ ta một hai câu. Từ chối hắn cũng không phải không thế, có điều hắn là Tứ a ca, là Ung Chính tương lai, ta sẽ vì chuyện này mà sau này khó sống với hắn sao? Bao nhiêu cẩn thận trước kia chẳng nhẽ lại là"dã tràng se cát" sao?

Trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ngẩng đầu cười, nhìn Tứ a ca nói" Lúc ấy ta ở gian ngoài chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của Nhị a ka" Sau khi nói xong, ta khom người muốn hành lễ cáo lui. Hắn thản nhiên hỏi" Ngươi cũng nói y như vậy với anh rể của ngươi sao?'

Ta đang cúi người bỗng cứng đờ, chậm rãi đứng thẳng dậy, nở nụ cười tươi như hoa" Đúng thế ạ".

Ánh mắt hắn nhìn ta không chút ấm áp , ta vẫn duy trì nụ cười tươi rói trên miệng, ánh mắt dịu dàng nhìn lại hắn. Qua một hồi lâu, hắn nhẹ giọng nói " Ngươi đi đi". Ta cười rồi hành lễ với hắn mới từ từ xoay người đi.

Cho tới lúc vào đến cửa viện, Ngọc Đàn nhìn thấy ta, mỉm cười hỏi" Hôm nay tỷ tỷ làm sao mà vui vậy?". Ta nhất thời sững sờ, mãi mới có phản ứng lại, không ngờ ta đã cười suốt trên đường về, bừng tỉnh lại, biểu cảm trên mặt lập tức vỡ vụn, Ngọc Đàn giật mình, một câu nói không rõ ràng của nàng, sao mà khiến ta có bộ dạng như thể long trời lở đất như thế. Ta nhìn nàng gật đầu, đi thẳng vào trong phòng, không còn muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.

Hy vọng Khang Hi mau mau một chút khôi phục vị trí cũ cho Dận Nhưng đi! Ta không muốn lại bị người tới hỏi thăm đâu, đến ngay cả Tứ a ca trầm ổn nhất đã không chịu được nữa, cả triều không biết là đã khó chịu tới mức nào. Vừa giam Đại a ca vì đã sử dụng chú thuật với Thái tử, mà vẫn tiếp tục nhốt nhị a ca không thả, quả thực khiến cho người người như bước trong màn sương, không tìm được đâu là phương hướng để định hình nữa.

Mục lục
Ngày đăng: 19/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục