Gửi bài:

Chương 26

Đã nhiều ngày nay không ngày nào là ta không ngừng tự vấn mình 'tại sao'. Tại sao? Tại sao ta không thể cùng hắn đồng sanh cộng tử ?

Hiện tại là năm Khang Hi thứ bốn mươi tám, ví như vận hạn không thể tránh thoát, hắn đến năm Ung Chính thứ tư mới qua đời, nếu ta quyết định cùng hắn chung sống, còn có mười sáu năm có thể ở bên nhau. Tình yêu chân chính lẽ nào không thể cùng sinh ra tử. Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài, Romeo và Juliet, ta trước kia chẳng phải vì những câu chuyện tình này làm cho xúc động thổn thức khóc suốt đó sao?

Nhưng nghĩ tới chuyện trước mắt, ta lại ở nơi này dùng dằng không tiến. Rốt cục là ta yêu hay không yêu hắn? Là yêu nhưng yêu vẫn chưa đủ sao? Là vì ta những năm gần đây, rung động vì hắn, đau lòng vì hắn, cho nên chỉ nghĩ tới cần phải hết sức cứu hắn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới phải đồng sanh cộng tử cùng hắn. Hoặc giả là có đi, ta rốt cục vẫn không hiểu nổi trái tim này, mơ mơ hồ hồ trước tình cảm chính mình.

Bắc Kinh tháng mười, một lớp mưa thu, một lớp lạnh băng. Ta có phần thích không khí tháng này của Bắc Kinh, mưa bụi lất phất bao phủ một màn sương lãng đãng giữa Tử Cấm Thành mênh mông, trong lạnh giá đông cứng lại thêm vài phần ôn nhu vũ mị. Dù biết rõ mưa phùn qua đi, tất cả lại như trước, hiện tại chẳng qua chỉ là ảo ảnh. Nhưng hiếm khi thấy được vẻ ngoài ôn nhu vũ mị ấy, hãy để ta bình thường được dưới tán ô thanh trúc luyến lưu trong cõi này.

Sắc trời cũng như nhân sinh, họa phúc khó liệu, mới rồi hãy còn sương mù mưa bụi, vậy mà giờ đã mưa như trút nước, tán ô thanh trúc mỏng manh không đủ để che phủ đầy trời mưa gió,phía dưới làn váy xanh nhạt đã ướt nhèm bởi nước bắn tung tóe. Ta vội vàng cầm ô chạy hối hả đến chỗ hành lang gần nhất để trú mưa.

Giữa sương mù mưa bụi, trông thấy còn có ai đó đang trú mưa ở hành lang, nhưng không trông rõ là người ở phương nào, ta còn chưa đi vào bên trong, đã bắt đầu cảm thấy hối hận, sớm biết các nàng ấy đang ở trong, ta thà rằng chịu ướt mưa, nhất quyết không muốn ở lại đây. Nhưng hiện tại đã không còn đường thối lui nữa rồi.

Không đoái hoài đến việc thu ô, tiện tay đặt xuống dưới đất, trước tiên cúi người thỉnh an : "Bát phúc tấn cát tường! Thập phúc tấn cát tường!". Thập phúc tấn ngó lơ đi chỗ khác, không phản ứng gì với ta. Bát phúc tấn cười nhạt nói : "Đứng lên đi!". Ta đứng lên, trong lòng tư vị khó phân định, thầm nghĩ hãy mau mau thối lui, lại khom người nói : " Phúc tấn nếu không có gì căn dặn, nô tỳ xin được phép cáo lui!". Bát phúc tấn không nói gì, ánh mắt chăm chú xem xét ta. Nàng không lên tiếng, ta cũng không dám động đậy.

Đang bị nàng quan sát toàn thân đến phát run. Một tiếng chạy "tung tung" rõ ràng phát ra từ bên ốc hành lang vọng đến. Một tiếng nói lanh lảnh vang lên : "Ngạch nương!". Ta ngoái đầu nhìn lại, một đứa bé trai chừng năm tuổi không đếm xỉa trước sau đang rượt đuổi theo một tiểu thái giám. Một mạch nhanh nhảu chạy nhào đến trong lòng Bát phúc tấn. Mặt mày cùng Bát a ka có bảy tám phần giống hệt, đây đích thị là Hoằng Vượng ! Trong lòng ta nao nao, không muốn nhìn lại, tự cúi đầu.

Bát phúc tấn nửa ôm hắn, cười sẳng giọng: "Lần sau không được chạy như vậy nữa, lỡ té ngã, a mã ngươi lại đau lòng! Lần trước cũng bởi vì ham chơi, thừa dịp bọn nha đầu không chú ý, tự làm cái giá cắm nến quý lật nhào, trên mu bàn tay nhỏ vài giọt sáp, vốn cũng không có gì đáng ngại mà a mã ngươi đem một phòng vú già trách phạt. Hình phạt nặng nhất cũng là ba tháng cũng không dứt."

Ta nửa ngồi xổm, lẳng lặng nghe lời nàng, không nghĩ tới một tràng cảnh tượng như vậy lại có thể diễn ra! Bất luận sớm đã nghĩ đến ít nhiều, giờ khắc này vẫn cứ cảm thấy tủi thân, không chịu thấu. Ta thanh thanh tĩnh tĩnh, muốn sống thật yên ổn, làm sao có thể hòa cùng các nàng ấy? Nếu chuyện như vậy mỗi ngày lại trình diễn một lần, ta đây phải sống qua khoảng thời gian đó như thế nào?

Hoằng Vượng hiển nhiên không để tâm những lời trách mắng của mẫu thân, sườn tựa vào trong lòng Bát phúc tấn, quan sát thấy ta, reo lên : " Nàng cùng di nương rất giống nhau!". Thập phúc tấn nói : "Họ là tỷ muội, đương nhiên giống!".

Hoằng Vượng vừa nghe xong, mạnh bạo từ trong lòng Bát phúc tấn vùng thoát ra, chạy lại hướng ta đá một cước, mắng : "Các ngươi đều là kẻ xấu, chọc Ngạch nương ta nổi giận!"

Hắn đá một cước vừa vặn vào đầu gối ta, ta ôm đầu gối nhìn vào vẻ mặt cực kỳ giống với Bát a ka này, ba phần đau rốt cục lại hóa thành chín phần!

Bát phúc tấn thấp giọng trách : "Hoằng Vượng con làm cái gì vậy! Vẫn chưa chịu trở lại!". Thập phúc tấn cũng mang theo ba phần hả hê nhìn ta.

Hoằng Vượng không có bất cứ phản ứng gì với Bát phúc tấn, nhìn ta nói : "Các ngươi khi dễ ngạch nương, ta sẽ khi dễ các ngươi!". Nói xong nhìn ta tựa như cân nhắc muốn đá thêm một cước nữa.

"Các ngươi"? Đây là bao gồm cả tỷ tỷ? Các người đã làm gì đối với tỷ tỷ? Trong lòng đột nhiên bắt đầu bừng bừng lửa giận.

Nhường nhịn nếu không đủ để hóa giải can qua, hà tất phải nhường nhịn nữa? Ta thoáng cái mạnh bạo đứng dậy, đi khỏi hắn vài bước, hướng về Bát phúc tấn nói : "Xem ra Bát phúc tấn không có chuyện gì quan trọng, nô tỳ cáo lui!". Bát phúc tấn hiển nhiên thật không ngờ, ta chưa được nàng cho phép, dám ngang nhiên bạo dạn đứng dậy, hơn nữa lưng đứng thẳng, con mắt như nhìn thẳng vào nàng chỉ trích, nhất thời có chút giật mình.

Thập phúc tấn cười khan vài tiếng, nói : "Tỷ tỷ, ta đã sớm nói với người, nàng ta đúng là một đứa dã nhân không phép tắc! Tỷ tỷ nàng trước mặt người còn phải cư xử nửa điểm cũng không dám không phép tắc nhưng thứ cung nữ như nàng lại coi trời bằng vung!"

Ta nhìn nàng, liếc mắt một cái, xoay người muốn đi. Bát phúc tấn quát mạnh một tiếng : "Đứng lại! Ai cho phép ngươi đi!".

Ta ngoái đầu lại nhìn nàng, khóe miệng mang theo ba phần tiếu ý nói : "Có cái gọi là 'quốc có quốc pháp, cung có cung quy', ta là đứa tiện nhân ti tiện, mà lại là người của Càn Thanh cung, phúc tấn đây ví như muốn trách phạt, xin hãy trực tiếp đi tố giác với Lý Am Đạt rằng nô tỳ thiếu lễ phép, Lý Am Đạt sẽ theo phép tắc mà xử trí. Chẳng nhẽ phúc tấn còn muốn ở chỗ này dụng hình phạt riêng nữa sao?"

Sắc mặt Bát phúc tấn cùng Thập phúc tấn đều vô cùng kinh ngạc, tạm thời tiến thoái không xong. Bát phúc tấn trong mắt mang theo hình viên đạn nhìn ta. Ta nửa chưa bước, khẽ nâng cằm quay nhìn trả lại nàng.

Ba người cứ thế đang cương cự nhìn nhau, Bát phúc tấn cùng Thập phúc tấn đột nhiên đứng dậy, sắc mặt từ từ thay đổi, hướng về phía sau ta nhún người nói: "Tứ vương gia cát tường!". Hoằng Vượng cũng cúi mình thỉnh an.

Ta vội xoay người lại, chỉ thấy Tứ a ka cùng hai thái giám hộ tống đang từ một bên hành lang tiến vào, mặc dù khoác vũ bồng* ( đại loại áo che mưa), thái giám cầm ô che, nhưng vạt áo có chút ẩm ướt, xem ra cũng là đi vào đây để tránh trận mưa to. Ta cũng vội vàng cúi người thỉnh an.

Tứ a ka mắt nhẹ đảo qua nét mặt của chúng ta, thản nhiên nói : "Sao còn chưa đi!". Ta nhún người một cái, hỏi : "Vương gia có chuyện gì phân phó, nếu không có, nô tỳ xin cáo lui!". Hắn liếc mắt quét qua Bát phúc tấn cùng Thập phúc tấn, nhìn ra ngoài hành lang trời đang mưa lớn, tĩnh một lát, nhẹ giọng nói : "Đi đi!"

Ta đương định cất bước, nhìn khắp trời mưa to, chợt nhớ đến chưa cầm ô, lại lui trở lại, cầm lấy cái ô đặt trên mặt đất, mấy người bọn họ đều hướng tầm mắt nhìn về phía ta, ta chỉ hướng về phía Tứ a ka, nhún người nói : "Nô tỳ trở lại lấy ô".

Nói xong mở ô, một mặt nghĩ đến vẻ mặt Tứ a ka như có điều gì suy tư, một mặt muốn xuống bậc thang lui đi, đột nhiên dừng bước, nghiêng người nhìn lại Bát phúc tấn cười nói : "Hà tất phải luôn lợi dụng những điều như thế kia để đối xử khi dễ với người chân tâm, cả ngày chỉ biết niệm kinh tụng Phật, căn bản là sẽ không bao giờ cùng ngươi tranh Người đâu!"

Nhìn lướt qua thấy Thập phúc tấn có chút giật mình, lại trông thấy ánh mắt đeo hận của Bát phúc tấn, ta cười nói : " Bản thân lại trốn phía sau gây sự với người hiền lương thì thấy có thú vị hay không?".

Dứt lời, ta xoay người không nhanh không chậm bước đi trong không gian khắp trời mưa gió, cảm giác sau lưng có vài ánh nhìn vẫn còn đang chú mục trên người ta, ta lại càng đứng thẳng lưng, bước đi phong tư yểu điệu, phảng phất, thanh thoát như đang dạo bước giữa gió xuân tháng tư, cho dù thua, phong thái cũng phải tỏ ra thật là xinh đẹp mới được.

Ta chân thấp, chân cao bước đi, chân đạp trên mặt đất đầy nước lõm bõm, bốn phía hơi nước lưng lưng. Trong trời đất mờ mịt chỉ còn ta cô độc gian nan bước đi. Tiếng đùng đoàng không ngừng, xao động mặt ô, xao động mặt đất, xao động cả cõi lòng ta. Một cái ô nhỏ nhoi làm sao có thể che chắn được dòng lệ thương tâm của ông Trời? Rất nhanh sau đó, quá nửa thân người ta đều ướt đầm đìa.

Mặc dù ngâm mình trong nước nóng rất lâu để trừ đi hàn khí, mũi còn có phần sụt sịt. May mà bình thường tự chăm sóc tốt, thân thể vốn luôn khỏe mạnh, nhưng thật ra có cái lại không thật tốt chút nào.

Ôm lấy cái chăn, tựa nằm trên giường ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa đã sớm tạnh, ngoài cửa sổ cây hoa quế thụ trải qua một trận mưa lớn, lá cây xao xác, những giọt mưa vẫn còn lưu đọng trên những kẻ lá, tựa hồ như những giọt nước mắt của lá. Đang bình an trên cành vậy mà kẻ nào đã đầy mình vĩnh viễn lìa xa cây.

Một bóng dáng bước vào trong sân, ta không còn tinh thần mà để ý đến, vẫn lại tiếp tục dựa nghỉ.

Hắn thấy cửa sổ mở rộng, liến đi đến, thò đầu nhìn thoáng qua, thấy ta đang nằm tựa trên giường, vội cúi đầu thỉnh an: "Nhược Hi cô nương cát tường!".

Ta đây mới thờ ơ thu hồi tầm mắt, nhìn hắn một cái, chính là Tiểu Thuận Tử đưa chiếc vòng cổ đầu năm mùng một. Dời mắt đi chỗ khác, ta thản nhiên nói : "Đứng lên đi!".Hắn xem ta đương còn tựa vào tháp thượng, vẫn không nhúc nhích, đành cúi đầu nói : "Ta đem đồ đến cho cô nương!"

Ta dừng mắt ở cây hoa quế thụ, nhạt giọng nói : "Lấy về đi! Ta không thiếu bất cứ đồ gì!".

Hắn vẻ mặt bối rồi xem xét ta vài lần, thấy ta vẫn không đếm xỉa gì đến hắn, hắn móc ra từ trong lồng ngực một lọ thuốc hít thò tay qua cửa sổ đặt vào trên bàn, cúi đầu nói: "Chốc nữa cô nương mang theo lọ này, chọn một viên nang hít hít một chút, rồi hắt hơi vài cái, thì sẽ rất dễ chịu". Nói xong, không đợi ta phản ứng, lập tức xoay người bước ra sân chạy dài.

Bóng đen dần bao phủ, ta cảm thấy có chút se lạnh, quay mặt vào trong, thân thể cũng không động đậy nỗi. Ngọc Đàn tiến vào sân sau, trông thấy cửa sổ buồng ta mở rộng, vội chạy vào than vãn : "Tỷ tỷ buổi sáng đã mắc mưa, vậy sao còn mở rộng cửa sổ như thế này được chứ?". Một mặt nói, một mặt đóng cửa sổ lại. Ta nói : "Làm biếng đứng dậy đóng!"

Nàng đốt sáng đèn trên bàn, tiện tay cầm lấy lọ thuốc hít, xem xét và lần, hi hi cười nói : "Thật là thứ đồ chơi tinh xảo! Này trên mặt là bức tranh con chó nhỏ nhìn rất sống động, rất là đáng yêu!".

Một mặt vừa nói, một mặt đi đến bên tháp: "Nghe thanh âm, cũng còn nghẹt mũi, tỷ tỷ đã có thuốc hít, có ngửi không?"

Ta hơi hơi lắc đầu, nàng vội gỡ nắp, rút cây kim trâm từ bên trong, chọn viên nang ở trên cùng. Ta tiến đến, để một bên mũi hít, một cổ cay xè, thẳng hướng xông lên óc, nhịn không được cúi người hắt hơi ba bốn cái.

Trái lại, thoáng một cái thật sự có chút cảm giác thông khoái. Cười nói : "Thứ này thật đúng là hiệu nghiệm!". Cầm qua lọ thuốc hít nhìn kĩ,có hai lớp thủy tinh, bên trong lại có ba chú chó nhỏ đang đánh nhau, bộ dạng y như là thú quái, quả thực là có chút ý tứ. Đang xem xét tỉ mỉ, đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra buổi sáng ta cùng với Bát phúc tấn, Thập phúc tấn đấu đá, nhìn lại thật kĩ mới thấy tranh này có chút thú vị.

Đúng là có hai chú lông vàng đang cùng nhau ức hiếp một chú chó lông trắng. Chú chó lông trắng tuy là một đấu hai, nhưng bộ dạng lại rất ung dung, trái lại còn trêu được hai con chó nhỏ lông vàng xù lông, giận dữ.

Ta lập tức không nhịn được cười, cái con người này, rốt cục lại đem chúng ta ví với những con chó con. Không phải là giễu cợt chúng ta 'cẩu giảo cẩu, nhất chủy mao' (chó cắn chó, một mõm lông ^^) sao?

Thật không biết hắn tìm ở đông tây nào lại ra cái vật rất hợp thời này? Ngày thường bộ dạng lãnh đạm, 'bất cẩu ngôn tiếu' (nói năng thận trọng), không nghĩ tới rốt cục cũng có thú đùa vui như thế này. Lãnh u mặc ( lạnh mà tiếu) ! Càng lúc càng cảm thấy thực thú vị! Chút bất tri bất giác rốt cuộc bỗng nhiên lại đem hết mọi phiền muộn quét sạch đi.

————————–

Đang làm việc trước điện, một tiếng ho khan vô ý cũng có khả năng gây ra họa, sỡ dĩ không có gì đáng ngại, ta còn là....đặc biệt hướng về phía Lý Phúc cáo bệnh. Nhượng lại cho Ngọc Đàn thay ta trực ban.

Trong lòng cân nhắc cả buổi, vẫn còn tìm ra phương cách hợp lý, tùy ý nói : "Ta nghỉ ngơi hai ngày, có một số việc cần gặp mặt Bát gia hỏi một chút!"

Khép hờ viện môn, nằm dựa trên chiếc ghế trúc, trên mặt đắp quyển sách, một bên loạng choạng, một bên nhắm mắt lại,để vầng thái dương hứng ánh mặt trời.

Cửa viện vang lên vài tiếng động nhỏ, ta mở cuốn sách ra, mở mắt nhìn ra cửa nói : "Mời vào!"

Một tiếng "ken két", Bát a ka đẩy cửa bước vào, hắn tiện tay khép hờ cửa viện lại như trước, quan sát liếc thấy ta đang bên cạnh cái lò hun khói cùng trà cụ, trông ta người tựa vào ghế dài, nhìn ta cười nói : "Rất biết hưởng thụ!".

Ta đứng lên nói : "Chàng nếu thật ước ao, cũng có thể hưởng thụ nhiều hơn những thứ này!"

Hắn đảo mắt dừng lại ở bếp lửa có khói xanh quấn quít một hồi lâu, rồi hỏi: "Cơ thể có gì đáng ngại không? Sao lại không biết yêu quý bản thân mình? Mưa rơi mà còn đi dạo được?". Ta lắc đầu nói : "Hôm nay mời chàng tới là có chuyện muốn hỏi, theo Hoằng Vương a ka nói, nó dường như thường hay đi tìm tỷ tỷ ta quấy phá, là sự thật sao?. Hắn giương mắt nhìn ta, hơi cau mày, hỏi : "Hoằng Vượng nói lời này lúc nào?"

Khóe miệng ta cười nói : "Nói lúc nào không quan trọng, quan trọng là...nội dung kia!".

Hắn mang theo chút vẻ bất đắc dĩ, khẽ mỉm cười,lắc đầu nhìn ta nói : "Bất quá cũng chỉ là lời nói chơi của một đứa con nít, nàng cho là thật ư?"

Ta ngước nhìn hắn nói : "Điều một đứa trẻ nói là mới đúng là sự thật chứ!". Hắn có hơi cau mày nói : "Hoằng Vượng thỉnh thoảng có hay làm phiền Nhược Lan một chút, nhưng cũng có thể Nhược Lan cười vui cho qua mà thôi, bản chất con nít là thường hay nghịch ngợm như vậy, hoàn toàn không cần để tâm đến. Nàng vẫn là muốn dấy lên, tra xét tội lỗi của nó, nàng sao lại vậy?"

Ta thản nhiên nói : "Hoằng Vượng là đứa con trai duy nhất của chàng, chàng cưng chiều nó là chuyện của chàng. Nhưng có người mượn một đứa con nít để khi dễ người khác, chàng cũng làm như không thấy, có phần thái quá!"

Hắn nhìn ta hỏi: "Nàng làm sao biết ta chưa từng trách mắng qua Hoằng Vượng, ta trong phủ có hơi tình cảm với nó, liền cho là ta hạ tội danh". Trong lòng ta có hơi ấm ức, lạnh nhạt cười nói : "Sự tình trong phủ của chàng, ta căn bản không quan tâm, chỉ hy vọng chàng có thể nghĩ một chút đến tỷ tỷ ta, đã vì chàng mà dở dang một đời, chăm sóc nàng thật tốt! Còn như Hoằng Vượng, chính xác là một tiểu hài tử vô lễ thái quá, bản thân chàng còn không rõ hay sao?"

Hắn vung tay áo, xoay người muốn đi, gần đến cửa, bỗng dừng lại quay người trở về nhìn ta hỏi: "Chúng ta vì sao lại thành ra thế này? Ở trên thảo nguyên, không phải vẫn còn rất vui vẻ hay sao? Vì cớ gì hiện tại nàng lại không như trước kia? Khó có thể được gặp nhau, gặp rồi lại gây ầm ĩ với ta sao?".

Ta cúi đầu đứng yên lặng, trong lòng cũng có chút đau khổ, ở đại thảo nguyên mênh mông chỉ có ta và chàng, không có ngôi vị hoàng đế, không có vợ của chàng, con chàng, hiện tại ta và chàng nảy sinh nhiều mâu thuẫn, sao có thể như trước kia?.

Hắn trông thấy ta đang cúi đầu lặng thinh, khẽ thở dài, đưa tay ôm vòng lấy ta vào trong lòng, nói : "Ta sẽ đi tra hỏi Hoằng Vượng? Nàng cũng đừng vì câu nói của một đứa con nít mà sinh lòng tức giận nha!".

Ta tựa vào vai hắn, không trả lời, Phải một lát sau, hắn mới lại dịu dàng nói : "Nếu nàng lo lắng cho Nhược Lan nhiều thế, vậy sớm một chút gả cho ta, chẳng phải là tốt hơn sao? Như vậy mỗi ngày đều có thể nhìn thấy tỷ tỷ nàng, có nàng ở bên cạnh nàng ấy, còn kẻ nào dám khi dễ tỷ tỷ 'thập tam muội'? Dù cho người đó có gan trời đi nữa!".

Trong lòng ta vẫn thinh lặng, 'tả muội đồng thị nhất phu' ( tỷ muội cùng hầu một chồng), bọn họ vẫn xem là một giai thoại phong lưu, nhưng trong lòng ta lại là một cái rễ cây đâm sâu vào tim.

Hắn lẳng lặng chờ đợi một hồi lâu, thấy không có bất cứ phản ứng gì, nhẹ giọng hỏi: "Nàng còn không nghỉ dưỡng cho tốt? Ta đối với nàng hiện tại cảm giác rất hoang mang, hoàn toàn không hiểu rốt cục nàng đang suy nghĩ cái gì? Ta không tin nàng là người nhát gan sợ chết, nàng rốt cục là do dự điều gì?".

Hắn đưa tay ôm lấy đầu ta, nhìn chăm chăm vào đôi mắt ta, nói : "Nàng đối với ta không chút tin tưởng nào sao?". Dừng một lát,lạnh giọng hỏi : "Vậy là nàng có nguyên nhân khác?".

Ta cười mạnh tiếng, hỏi: "Chàng đến đây cũng lâu rồi, trở về đi thôi! Cho ta thêm chút thời gian nghỉ dưỡng được không? Ta còn muốn suy nghĩ thêm!"

Hắn im lặng xem xét ta một lúc lâu, khẽ thở dài, bình tĩnh nói : "Nhược Hi, ta không phải là Hạng Võ, cũng tuyệt đối không mời nàng làm Ngu Cơ!*".

Nói xong, xoay người bước ra khỏi cửa viện.

Mục lục
Ngày đăng: 19/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục