Gửi bài:

Chương 19

Chạy tới gần , tiếng huyên náo càng lớn, ồn ào nhộn nhạo, căn bản không thể biết rõ bọn họ đang nói gì. Ta tiện tay túm lấy một người hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?" Hắn nhìn thấy ta cùng Mẫn Mẫn cách cách lập tức định thỉnh an, ta vội nói: "Miễn, mau trả lời đi!" Hắn liền nói: "Thái tử gia nói là có kẻ gian, sai người đi lục soát khắp mọi nơi.". Ta trở nên căng thẳng, vội hỏi : "Kẻ gian ở đâu? Trông hắn ra làm sao?" Hắn trả lời: "Trời quá tối nên không nhìn được rõ mặt hắn, nhưng dường như là mặc áo choàng của người Mông Cổ , thái tử gia ra lệnh bắn tên, cũng không biết có bắn trúng không.". Hắn lại chỉ vào phía trước nói: "Hình như là hắn đi về hướng bên kia!"

Bắn tên! Ta lặng đi, trước mắt dường như thành một màu tối đen, giật người lùi lại hai bước. Vội vàng lấy lại bình tĩnh, hiện tại không phải lúc đờ người ra. Hít một hơi thật sâu, lại bắt đầu chạy. Mẫn Mẫn cách cách cũng chạy theo ta, vừa nói: " Sao lại có kẻ trộm lớn gan như vậy chứ? Hắn biết rõ bên kia là doanh trại của người Mông Cổ chúng ta, lẩn trốn ở trong đó cũng phải mất không ít công sức tìm kiếm đi?"

Có lẽ nào sẽ bị trúng tên không? Bát A ka đang ở đâu đây? Vừa nghĩ vừa chạy như điên. Ta cùng Mẫn Mẫn cứ đảo qua đảo lại trong đám người, bóng người chỉ thoáng qua, lại ở trong bóng đêm, tuy có đèn đuốc, nhưng dù sao cũng không đủ sáng, không có ai chú ý tới chúng ta.

Bên này là doanh trại của người Mông Cổ, ta không quen thuộc, đành lôi kéo Mẫn Mẫn , nói: "Chỗ nào có thể ẩn náu được?" Mẫn Mẫn lúc này có vẻ đã cảm giác được hành động của ta có phần bất thường, có điều dù sắc mặt nàng có phần bối rối, nhưng không hỏi nhiều, chỉ nắm tay ta bước vào doanh trại

Tìm khắp nơi, chỗ nào cũng không có. Người của Thái tử gia đã cùng người Mông Cổ nói chuyện xong. Người Mông Cổ ào ào tụ họp lại , bắt đầu tiến hành lục soát.

Ta càng lúc càng căng thẳng , nhưng chẳng nghĩ ra được nửa biện pháp, chỉ có thể không ngừng chạy, không ngừng tìm kiếm. Mẫn Mẫn nhìn sắc mặt lo lắng của ta, bước chân cũng trở nên nhanh hơn, mang theo ta tìm kiếm khắp mọi nơi.

Đang bứt rứt không yên, đột nhiên một người đưa tay ra túm lấy ta vào trong trướng, đầu tiên là hoảng hốt, sau đó liền vui mừng, lập tức nhẹ giọng kêu lên: "Thập tứ!". Hắn đáp ừ. Lòng ta cũng dần bình ổn . Vội hỏi hắn: "Có bị thương chỗ nào không?". Trong bóng tối, cảm thấy hắn nắm tay ta run lên, sau đó trầm giọng nói: "Không có!" Ta vừa nhẹ lòng lại, hắn nói thêm: "Nhưng là Bát ca đã đỡ cho ta một mũi tên." Ta sợ hãi kêu lên một tiếng 'a', lại vội vàng che miệng. Cảm thấy ta đang run lên, hắn dùng lực nắm tay ta, nói: "Nhược Hi! Bị thương ở cánh tay thôi, không nguy hiểm tới tính mạng."

Thập tứ mặc dù đang nắm chặt tay ta, ta vẫn không ngừng run rẩy,càng bóp chặt lấy tay hắn, hắn cũng dùng sức nắm lại tay ta, nơi bị ứ đọng tạo ra từng cơn đau buốt, ta lại không hề có cảm giác. Điên cuồng hét lên với chính mình ở trong lòng, trấn tĩnh lại đi! Trấn tĩnh lại đi! Lúc này quan trọng nhất là thập tứ! Chỉ là thương ở cánh tay mà thôi, hắn không có chuyện gì đâu! Đang không ngừng suy nghĩ, lại nghe được tiếng Mẫn Mẫn ở ngoài trướng đang gọi ' Nhược Hi,Nhược Hi '.

Ta thấp giọng hỏi thập tứ: "Ngươi đã từng gặp Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai Mẫn Mẫn chưa?" Thập tứ trả lời: "Chưa từng!" Ta thầm quyết định, liền vén rèm lên, thấy Mẫn Mẫn đang nhìn khắp mọi nơi, chắc là nàng quay người đột nhiên không thấy nên đi tìm ta.

Ta khẽ kêu lên: "Mẫn Mẫn cách cách!" Tay thập tứ có phần trở nên căng thẳng, ta thầm nói: "Nàng khẳng định sẽ giúp chúng ta ". Mẫn Mẫn đã bước nhanh vào trướng.

Ta đã sớm có tính toán vội vàng hướng nàng quỳ gối, dập đầu nói: "Cầu cách cách cứu nô tỳ một mạng", Mẫn Mẫn giật mình, lập tức cúi người nâng ta dậy vừa hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi cứ nói cho ta biết, nếu có thể giúp đỡ, ta tuyệt đối sẽ giúp"

Thập tứ cũng giật mình, bước tới định kéo ta đứng dậy. Ta mãnh liệt đẩy hắn ra phía sau, khẽ trách mắng: "Đã nói ngươi đừng có theo tới, ngươi lại vẫn cố tình theo đến , hiện tại thì hay rồi, bị thái tử gia cho kẻ gian! Làm sao mà giải thích rõ ràng đây? Giải thích thì chuyện của ta và ngươi sẽ bị người ta biết, mà cung nữ không được cùng người ngoài có tình cảm, càng không được lén lút gặp gỡ. Hai chúng ta đều sống không được. Còn nếu không giải thích, ngươi khẳng định là sẽ chết mất. Ta đây.. ta đây... làm sao ta có thể sống một mình chứ... ?" Vừa nói nước mắt cũng rơi theo . Một nửa là lo lắng, một nửa là đau đớn , không yên tâm nghĩ đến Bát a ka.

Mẫn mẫn 'a' một tiếng, hỏi: "Hắn là tình nhân của ngươi?". Ta liền đáp: "Vâng ạ! Bình thường ở trong cung không được gặp nhau, hắn cho là đi ra biên ngoại sẽ dễ dàng có cơ hội, không ngờ được lại bị thái tử gia quy kết là tặc nhân". Mẫn Mẫn nghe xong, đột nhiên nhẹ nở nụ cười.

Vừa kéo ta đứng dậy vừa nói: "Hắn không sợ nguy hiểm liều mạng tới gặp ngươi, có thể thấy được là hắn thực lòng. Ngươi sao còn muốn trách hắn! Yên tâm đi, việc này cứ để cho ta, ta bảo đảm giúp hắn bình an!"

Ta nhân tiện đứng dậy, vừa áy này nghĩ, Mẫn Mẫn, xin lỗi ngươi ! Vì chuyện khẩn cấp, không thể làm gì khác là lợi dụng ngươi, đành chờ tương lai tìm dịp báo đáp ngươi vậy. Aiz ! Nữ nhân đang yêu trái tim luôn rất mềm yếu, nhất là đối với những người có tình ý. Bởi vì trong lòng đang có mộng uyên ương, nên cũng hy vọng « những người có tình trong thiên hạ đều trở nên thân thuộc »!

Thập tứ hiển nhiên đã sớm hiểu ý của ta, nhanh chóng phản ứng lại, giả trang thành quý công tử tới từ kinh thành. Mẫn Mẫn dẫn chúng ta vừa đi, vừa cực kỳ cảm thấy hứng thú hỏi thăm thập tứ, cái gì mà có sợ hay không vậy? Chịu khổ nhiều sao? Các ngươi thân nhau từ lúc nào ? ... Thập tứ lừa Mẫn Mẫn – tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi này cũng hết sức dễ dàng, nói dối không hề có sơ hở, đối với ta cũng là một bộ dạng tình cảm thắm thiết, làm cho Mẫn Mẫn ở bên thực sự cảm động. Binh sĩ trên đường gặp phải ai cũng đều vội vàng thỉnh an Mẫn Mẫn cách cách, ai sẽ nghi ngờ người Mông cổ đang thoải mái đi bên cạnh công chúa tôn qúy của bọn họ đây ?

Ta đi tới chỗ rẽ, nhìn Mẫn Mẫn nói: "Ta không đi cùng các ngươi nữa, tránh để người ta thấy mà bị chú ý." Mẫn Mẫn cười nói: "Yên tâm quay về đi! Tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!". Ta cùng thập tứ phức tạp nhìn nhau, rồi ta xoay người vội vã rời đi.

Bên ngoài mặc dù ồn ào long trời lở đất, vậy mà doanh trại của chúng ta lại vô cùng an tĩnh, xem ra thái tử dù là nghi ngờ, cũng không dám không có chứng cớ xác thực mà kinh động tới Khang Hi . Thập tứ xem như tạm thời an toàn, nhưng nghĩ tới Bát a ka thì trong lòng lại trở nên căng thẳng, chỉ nghĩ mau chóng chạy tới nhìn một cái, nhưng vì không muốn làm cho người ta chú ý, lại đè nặng bước chân, bình thản đi tới. Sắc mặt cũng phải thể hiện như bình thường.

Con đường này làm sao mà dài đến vậy? Trên mặt đã khó có thể chịu được thêm nữa, mà sao vẫn chưa tới chứ ?

Thấy trướng của bát a ka mọi thứ vẫn như thường, trước cửa Bảo Trụ vẫn ôn hoà đứng canh, sắc mặt càng là bình tĩnh, nhìn không thể nhận ra điều gì. Ta đứng đó một hồi, hít một hơi thật sâu, mỉm cười tiến lên, bọn họ liền chắn trước người ta, vừa thỉnh an, vừa nói: "Gia đang rửa mặt! Không thuận tiện gặp khách ạ!"

Ta khẽ mỉm cười, đang định để bọn họ gọi Lý Phúc đi ra trả lời, Lý Phúc đã đi ra, nói: "Mời cô nương vào ạ!" Bảo Trụ cùng thị vệ hai bên nghi hoặc nhin nhau, lập tức tránh đường.

Bước vào, không hề nhìn thấy bát A ka. Ta nghĩ hắn chắc đang phải nằm ở nhuyễn tháp sau bình phong, bước nhanh hai bước, lại cảm giác được không ổn, liền dừng lại, do dự – bước hay không bước tiếp đây.

Bát A ka nói:"Vào đi!", ta bấy giờ mới bước vào. Hắn đang nằm nghiêng trên tháp, nửa người trên không mặc quần áo, chắc là bởi vì ta đến, trên người có đắp một cái chăn mỏng. Nhưng là cánh tay cũng để trần.

Ta cũng không phải chưa từng nhìn qua thân thể nam nhân, lúc trước đi học, những hôm trời nóng bức, nam sinh vẫn thường xuyên kéo tay áo. TV, trên bờ biển, càng không cần phải nói. Có điều từ lúc tới cổ đại thật sự là chưa bao giờ thấy qua. Hơn nữa lại còn là hắn, mặt liền nóng lên môt chút, vội chuyển dời tầm mắt.Rồi lo lắng đến vết thương của hắn, đành quay mặt lại nhìn. Khuôn mặt lúc này càng đỏ bừng.

Hắn cúi đầu cười vài tiếng, nói: "Lại đây!" Ta vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn tới trên cánh tay hắn đang đỏ sẫm một mảnh.Lòng bỗng đau nhói, trong mắt dường như cũng đã đỏ lên. Lý Phúc đi đến, quỳ gối bên tháp, nói: "Gia! Nô tài muốn bôi thuốc !" Bát a ka không nhìn hắn, vẫn chăm chú nhìn ta, tùy ý gật đầu.

Lý Phúc cầm tới một bọc vải mềm, vừa dùng vải bông thấm máu , vừa rắc thuốc bột lên vết thương, ta liền tiến lên hai bước nhìn kỹ. Thật may mắn, vết thương không sâu lắm, nhưng máu vẫn không ngừng chảy, thuốc bột rắc lên dường như không có tác dụng gì. Nhịn không được cau mày hỏi: "Đây là thuốc gì vậy? Sao lại không có hiệu quả gì thế ?"

Lý phúc không ngừng tay,vừa trả lời: "Đây đã là thuốc trị thương tốt nhất ! Là Cửu gia bỏ ra một số tiền lớn mua từ Vân Nam đến, lần này đặc biệt mang theo để dùng ! » Bát A ka cười nói: "Cho dù thuốc tốt cũng cần thời gian mới có thể có tác dụng!" Ta cau mày nhìn, cách chữa bệnh lạc hậu! Sớm biết rằng phải về cổ đại ta đã đi học ngành y rồi, hiện tại cũng không đến mức chỉ đứng nhìn thế này. Đang suy nghĩ, đột nhiên giật mình, đặc biệt mang theo để dùng! ? Hắn rốt cuộc là đã chuẩn bị cái gì ? Lòng bỗng thấy bi thương, ngôi vị hoàng đế!Vì nó mà máu chảy, tính mạng cũng đều bất chấp sao?

Đang nghĩ ngợi, Bát a ka hỏi: "Ngươi gặp được thập tứ rồi à?". Ta nhìn Lý Phúc đang cầm miếng vải bắt đầu băng bó vết thương, một tay muốn nâng cánh tay của Bát a ka lên, tay kia hiển nhiên không thể đủ để băng bó cho Bát a ka . Bước lên phía trước giúp hắn đỡ lấy tay của Bát a ka, thuận miệng đáp: "ừ!"

Cánh tay hắn hơi hơi rung lên, lòng bàn tay ta đang dán vào da thịt của hắn cũng trở nên nóng bóng. Lúc này mới cảm giác được mình có phần càn rỡ, nhưng vì Lý Phúc được rảnh tay nên đang chuyên tâm băng bó, ta cũng không thể buông tay được. Cảm thấy lòng bàn tay càng ngày càng nóng,như thể trong tay đang cầm là ngọn lửa vậy, trên mặt càng ngày càng nóng, chỉ sợ cả cổ cũng đều đỏ ứng. Cúi đầu, động cũng không dám động.

Bát A ka cũng nằm yên lặng, toàn thân không nhúc nhích. Lý Phúc thần thái cũng vẫn bình thường, nhưng tay chân trở nên phá lệ nhanh nhẹn, nhanh chóng băng bó xong vết thương, dọn dẹp lại đồ, lẳng lặng cúi người , rồi nhẹ nhàng vội lui ra ngoài.

Ta vội vàng đưa tay trở về. Bát a ka hạ tay xuống, hơi ' hừ ' một tiếng. Thầm thán, ta đang làm sao đây? Như thể tiểu cô nương đang chớm yêu vậy, cư xử vô cùng thất thường! Vội hỏi: "Đau lắm không?"

Hắn cười không nói gì, vòng người xoay chuyển, muốn ngồi dậy, ta vội lấy đệm cho hắn dựa vào . Thân thể hắn khẽ động, chiếc chăn trên người liền trượt xuống, ta vừa lúc cúi người giúp hắn chỉnh lại cái đệm. Lọt vào mắt ta ngay lúc ngẩng lên là đôi mắt hắn, chỉ một khoảnh khắc mà khuôn mặt đã ửng đỏ ! Mãnh liệt xoay người lại, đưa lưng về phía hắn. Nhưng lại càng cảm thấy xấu hổ, ta cần phải vờ như không có gì, vân đạm phong khinh mới đúng, sao lại có thể phản ứng mạnh như thế chứ? Càng khiến cho hành động bị người ta nhìn rõ.

Lí nhí nói: "Ngươi cũng không có việc gì nữa, ta đi đây! Ngươi không cần lo cho thập tứ, hắn tất cả đều ổn thỏa !" Vừa nói, vừa xoay người cất bước ra ngoài. Hắn lập tức cầm lấy tay của ta, ta tránh hắn vài cái, hắn khẽ than: "Ngươi vừa dùng lực, vết thương của ta giờ lại thảm rồi!"

Mục lục
Ngày đăng: 19/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục