Gửi bài:

Chương 122

Xảo Tuệ không biết rút từ đâu ra một tấm lụa đỏ thẫm dúi cho ta. Ta vừa cười hỏi nàng làm gì vậy, Xảo Tuệ đã nghiêm giọng trách ngay: "Làm gì là sao? Thì làm tân nương chứ còn gì nữa?" Ta trả khăn lại cho nàng bảo "Chúng ta hôm nay coi như bị đuổi khỏi Tử Cấm Thành, giờ chỉ cầu được một chốn yên thân. Nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có hai người chúng ta với vài thị vệ hộ tống, Thập Tứ gia lại đang bị giam lỏng, còn bày vẽ làm gì?" Xảo Tuệ vẫn rất ấm ức lẩm bẩm: "Ngày trọng đại của tiểu thư, cả khăn cũng không đội coi sao được chứ?". Ta chỉ đành cười trừ, phớt lờ tấm lụa nàng cố nhét tới.

Xe ngựa còn chưa dừng lại, tiếng cổ nhạc đã rộn rã vang lên. Ta sửng sốt, khẽ nhón tay vén rèm nhìn ra, thấy cửa phủ giăng đèn kết hoa, có vẻ rất hoan hỉ. Ta chỉ biết cười khổ, hạ màn xuống. Xảo Tuệ ngược lại rất hài lòng, cứ tấm tắc khen "Không uổng tiểu thư với Thập Tứ gia thân thiết từ nhỏ nha." Ta thở dài nặng nề, cầm tấm khăn trong tay Xảo Tuệ đội lên đầu. Khăn vừa chỉnh xong, đã có người vén rèm đỡ ta xuống xe.

Ta cứ nhìn chằm chằm xuống mũi chân, định mặc cho người ta sắp đặt, nhưng lạ lùng thay, chưa làm lễ gì đã được đưa vào tân phòng rồi. Mọi người vừa đi hết, còn lại một Xảo Tuệ, ta liền kéo khăn xuống nhìn chung quanh. Xảo Tuệ vội la lên: "Phải đợi Thập Tứ gia vào vén khăn chứ ạ."

Ta lườm nàng một cái rồi hỏi "Ngươi không cảm thấy kì quái sao? Phủ đệ rõ ràng trang trí như mừng hỷ sự, nhưng qua cửa lại chẳng làm nghi lễ cưới xin gì cả" Xảo Tuệ bĩu môi nói: "Ta cũng đang khó hiểu đây! Phải chính tay Thập Tứ gia dẫn tiểu thư vào chứ? Đằng này đến giờ bóng dáng ngài ấy cũng chưa thấy, thật là uổng công vừa rồi ta khen nức nở mà!"

Ngoài cửa vang đến tiếng cười của Thập Tứ : "Ngươi khen gì ta thế?" Xảo Tuệ hốt hoảng muốn che khăn lại cho ta, bị ta gạt tay ra. Vừa lúc đó Thập Tứ đã đẩy cửa bước vào, Xảo Tuệ vội vàng cúi đầu thỉnh an. Thập Tứ liếc sơ tấm khăn đỏ trên tay Xảo Tuệ, lại nhìn ta cười.

Ta hành lễ với hắn, hắn hỏi mệt không, ta liền lắc đầu. Thập Tứ đỡ ta ngồi xuống, cười nhìn Xảo Tuệ hỏi: "Vẫn chưa trả lời ta, vừa rồi ngươi khen ta chuyện gì?" Ta lườm lườm Xảo Tuệ ý bảo nàng chớ có lắm lời, Xảo Tuệ vẫn bĩu môi, phớt lờ ánh mắt của ta, cứ cúi gằm đầu xuống đất mà nói : "Nô tì vừa vào đến cửa phủ, thấy không khí rất náo nức tưng bừng, liền khen không uổng công Tiểu thư thân với gia từ nhỏ. nhưng giờ thì ..." Xảo Tuệ phẫn nộ nhìn gian phòng nói: "Ở đây đến một chữ hỉ cũng không có."

Ta trừng mắt nhìn Xảo Tuệ rồi quay qua Thập Tứ than phiền: "Nàng ta từ nhỏ lớn lên với ta, còn lớn tuổi hơn ta nữa, vậy mà giờ hư hỏng ra vậy đấy." Thập Tứ nghiêng đầu cười rộ lên: "Thì do ngươi dạy chứ ai. Nghe Thập ca nói, lúc ngươi chưa đến bối lặc phủ, Xảo Tuệ rất ngoan ngoãn! Ai ngờ sau khi theo ngươi thì miệng lưỡi giảo hoạt, đến cả Thập ca cũng dám chọc."

Xảo Tuệ cúi đầu đứng yên không dám lên tiếng, Thập Tứ khẽ mỉm cười nói: " Hoàng thượng hạ chỉ, không cho phép làm lễ đại hôn, trang trí trong phủ không được dán chữ hỉ" Xảo Tuệ ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn ta, lại vội vàng cúi đầu. Ta trong lòng bỗng có cảm giác khó tả, chỉ cười khẽ: " Vậy sao xung quanh còn giăng đèn kết hoa, thổi nhạc rộn ràng thế?" Thập Tứ cười nói: " Ta không muốn ngươi thấy quá vắng lặng, nên lấy danh nghĩa làm sinh nhật bài trí một chút."

Ta lắc đầu cười nói: "Ta vốn chẳng để tâm những chuyện này. Ngươi hà tất còn làm trái ý hắn chứ? Không đồng ý thì thôi, còn cố náo nhiệt làm gì, lại khiến người ta nói này nọ, lại sinh thêm chuyện." Thập Tứ gượng cười không nói, sau một lúc mới hỏi: "Ngươi muốn ra gặp mọi người chút không?" Ta lắc đầu bảo muốn rửa mặt nghỉ ngơi trước đã. Thập Tứ gật đầu đồng ý rồi đứng dậy bước ra ngoài. Ta đưa hắn tới cửa, hắn nói: "Biết ngươi thích yên tĩnh nên xếp chỗ này, rất gần thư phòng, thường ngày cũng ít người lui tới. Ngoại trừ mấy người chuyên phụ trách quét tước, nha đầu chăm hoa cỏ , chỉ có một đại a đầu Trầm Hương đến làm bạn với Xảo Tuệ . Nếu cần gì mà ta không có ở đó, cứ trực tiếp đến tìm ta, hoặc kêu Trầm Hương đi tìm quản gia là được." Ta cười gật đầu. Thập Tứ ngần ngừ đứng lại một chút, mới chậm rãi rời bước đi.

Một cô gái mười tám mười chín tuổi mặt trái xoan mắt to tròn dẫn hai người vú già bưng nước đi vào. Theo sau nàng là hai tiểu nha đầu , trong tay đang cầm một ít đồ lặt vặt. Cô gái đi đầu chưa nói tiếng nào miệng đã nở nụ cười, thỉnh an : " Phúc tấn cát tường!" Chưa thích ứng được chuyện xưng hô này, ta ngây ra một lúc mới nói: "Trầm Hương phải không? Đứng lên đi!". Trầm Hương gật đầu vâng lệnh, lại hướng Xảo Tuệ hành lễ nói:" Vị này chính là Xảo Tuệ cô cô ạ? Nô tỳ Trầm Hương, sau này có chỗ nào hầu hạ chủ tử không chu toàn, mong cô cô chỉ bảo" Vị cô cô này liền nghiêng người tránh lễ, vội tới nâng nàng dậy.

Xảo Tuệ vừa giúp ta thay trang phục, vừa cười nói: "Thập Tứ gia tìm ở đâu được một nha đầu khôn lanh như vậy nhỉ? Cười ngọt như mật vậy." Trầm Hương cười nói: "Đa tạ cô cô khen ngợi, gia chính là thấy nô tỳ hay cười, mới cố ý để nô tỳ tới hầu hạ chủ tử, giúp cho chủ tử cười nhiều hơn ạ." Nàng vừa nói vừa rải đinh hương vào bồn tắm. Xảo Tuệ cười hỏi:" Đây cũng là Thập Tứ gia căn dặn à?" Trầm Hương nói: "Vâng ! Gia nói chủ tử thích thêm cánh hoa khi tắm, nô tỳ đã cố ý chuẩn bị rồi." Xảo Tuệ khẽ đẩy ta ghẹo: "Phúc tấn có nghe thấy không vậy." Ta đứng dậy nói:" Cứ gọi tiểu thư như trước là được rồi."

Trầm Hương đem bày các thứ ở xung quanh thùng tắm xong, ngọt ngào cười nói: " Còn có chỗ nào không như ý, chủ tử cứ sai bảo, nô tỳ vẫn đứng ở bên ngoài hầu hạ." Nàng ta nói xong hành lễ, rồi dẫn người lui ra ngoài. Xảo Tuệ than thở: " Đến cả việc người tắm rửa không thích có ai ở bên cạnh cũng biết nữa . Được rồi, ta cũng ra ngoài đây." Nói rồi đóng cửa đi ra.

Ta nhắm mắt lặng im ngồi trong bồn tắm, cứ khẽ mân mê đôi bông tai mộc lan . Sau một lúc lâu, mới chợt bừng tỉnh, vội vã tắm cho xong rồi kêu Trầm hương chuẩn bị nước nóng để Xảo Tuệ cũng đi tắm một chút. Xảo Tuệ cười dặn dò Trầm Hương vài câu rồi xoay người đi.

Ta đang ngồi trên giường, chậm rãi mở bọc hành trang gửi Xảo Tuệ giữ bên người. Hai bộ quần áo cũ, một hộp trang sức, một xấp bản chữ mẫu, cùng với một mũi tên bạch vũ được bọc trong vải đỏ. Ta lẳng lặng ngắm một hồi, lại bọc lại như cũ, đứng dậy tìm một chỗ để cất. Trầm Hương bước lên phía trước, thay ta mở cửa tủ để xếp đồ.

Chập tối Xảo Tuệ đuổi khéo Trầm Hương đi nghỉ trước, rồi ngồi xuống mép giường hỏi ta:" Tiểu thư người cũng không phải thực sự gả cho Thập Tứ gia phải không?" Ta nói : "Ừ!". Xảo Tuệ buồn thiu lặng yên, ta cầm tay nàng an ủi: "Xin lỗi, ta biết ngươi mong ta có thể thực sự gả cho người ta, sống một cuộc sống tốt đẹp mỹ mãn. Nhưng ta không làm được." Xảo Tuệ hỏi:" Hoàng Thượng có biết không? Thập Tứ gia có biết không?" Ta im lặng một chút nói: "Hoàng thượng có lẽ hiểu, cũng có lẽ không, thật ra hiểu hay không cũng vậy. Thập Tứ gia hẳn là hiểu được." Xảo Tuệ thở hắt ra: Thôi thì chỉ cần tiểu thư thực sự vui vẻ là được rồi." Ta nói: "Cảm ơn." Xảo Tuệ cười nói:" Người ngủ đi thôi!" rồi giúp ta kéo chăn, buông màn, tắt đèn, đóng cửa quay ra.

—–

Cả đêm trằn trọc không sao ngủ được, thiêm thiếp được một lúc thì trời đã hừng sáng, ta chợt sợ hãi một ngày mới lại bắt đầu. Lúc ta vừa tỉnh lại, trong khoảnh khắc chợt hoảng hốt, cứ tưởng mình vẫn đang ở trong Tử Cấm Thành, ý nghĩ đầu tiên bật lên là: "Hắn vào triều rồi sao? Đêm qua xem tấu chương có muộn không? Mấy giờ mới đi nghỉ vậy?" Thừ người lúc lâu mới chợt nhớ ra, chúng ta giờ đã xa nhau nghìn trùng rồi, phút chốc cảm thấy bản thân rã rời không còn chút sức. Nước mắt cứ thế không ngừng rơi trên gối.

Xảo Tuệ ở bên ngoài khẽ gọi: "Tiểu thư!" Ta vội vàng lau nước mắt ngồi dậy: "Ta tỉnh rồi, vào đi!" Xảo Tuệ cũng Trầm Hương cầm chậu rửa mặt bước đến. Xảo Tuệ lục hòm tìm một bộ Mãn phục đỏ tươi cho ta, vừa hầu hạ ta mặc quần áo, vừa nói:" Hôm nay phải trang điểm kỹ càng một chút, theo quy củ đi qua dập đầu dâng trà thỉnh an cho đích phúc tấn." Ta cười nói ừ. Xảo Tuệ nhìn Trầm Hương, thấy nàng cúi đầu đang làm việc, mới khẽ bỏ nhỏ với ta: "Chắc đích phúc tấn sẽ không làm khó dễ tiểu thư đâu, tối đầu tiên tiểu thư vào cửa, Thập Tứ gia lại chỉ đến nhìn tiểu thư một chút à." Ta vừa cười vừa tức, vờ giận véo Xảo Tuệ một cái,nói: " Ngươi ngày càng tuỳ tiện. Ở trong cung cũng không thấy ngươi bừa bãi như thế này." Xảo Tuệ cười hì hì nói: "Trong cung sao có thể so với ở đây? Người có bộp chộp mấy thì vào trong cung cũng phải biết cẩn trọng thôi."

Ta chuẩn bị hết thảy rồi mới bảo Trầm Hương dẫn về sảnh chính. Thập Tứ cùng mấy phúc tấn đã ngồi đó cả rồi. Tất cả đều là người quen, cũng không cảm thấy xa lạ , chỉ là có chút xấu hổ mà thôi. Dù sao ta chưa từng nghĩ có ngày lại cùng bọn họ sống chung một nhà. Ta hướng về phía đích phúc tấn của Thập Tứ Hoàn Nhan thị quỳ lạy, dâng trà quá đầu : "Nhược Hi cung thỉnh phúc tấn dùng trà." Nàng cười tiếp nhận khẽ nhấp trà rồi nói: "Sau này là người một nhà rồi, cứ gọi một tiếng tỷ tỷ là được.", đoạn chỉ sang chiếc ghế bên cạnh ban ngồi. Ta khom người nói: "Tạ ơn đích phúc tấn." Nàng sửng sốt, ta cũng không tiếp tục để ý đến nàng tự ngồi xuống. Lại có hai vị trắc phúc tấn cùng thứ phúc tấn tới hành lễ, lạo nhạo một hồi, cuối cùng đều tự ngồi vào chỗ của mình, Thập Tứ khẽ liếc mắt nhìn ta, nói: "Truyền cơm đi!"

Ta tuỳ ý ăn mấy miếng rồi hạ đũa, lẳng lặng nhìn mọi người dùng cơm, bộ dạng tỏ ra vô cùng buồn chán. Thập Tứ hỏi: "Vậy là đủ rồi sao?" Ta khẽ gật đầu, hắn chăm chú nhìn ta một lát rồi nói: " Vậy ngươi về trước đi!" Mọi người trên bàn đều giật mình. Ta hành lễ với hắn và đích phúc tấn xong lập tức xoay người bước đi.

Trầm Hương vẫn luôn tươi cười giờ đã tái mặt, cúi đầu lẳng lặng theo sau. Xảo Tuệ đi được một chút, thấy xung quanh không người mới hạ giọng hỏi:" Tiểu thư, tính tình của người so với lúc xưa sao khác nhau quá vậy? Người không nhận tình cảm của đích phúc tấn thì thôi, nhưng sao đến việc không có quy củ thế này người cũng làm vậy? Gia cùng đích phúc tấn còn chưa dùng xong bữa người lại đi trước sao được chứ? Ta lớn như vậy lần đầu tiên mới thấy đó."

Ta nói: "Các loại lễ nghi cũng đã làm chán rồi, sau này 'đức hạnh' của ta chỉ đến thế này thôi. Ngươi sớm chuẩn bị tâm lý cho tốt đi. Ta không có ý định làm người một nhà với các nàng, cũng không có ý định cùng các nàng trình diễn bức tranh tỷ muội vui đùa. Một mình ta sống qua ngày là được, không có tinh lực để diễn trò với bất cứ ai đâu." Xảo Tuệ ngây người một lúc lâu đành thở dài: " Cũng tốt! Trong cung chịu đủ rồi, ra đây cứ thoải mái đi thôi!" Ta cười ôm Xảo Tuệ nói:" Vẫn là Xảo Tuệ tốt nhất mà!" Xảo Tuệ đẩy ta nói: " Người cảm ơn Thập Tứ gia ấy! Ngài ấy rõ ràng tỏ ý để mặc người mà." Ta mỉm cười nói: "Đích phúc tấn phẩm cách cũng không xấu, trong lòng dù khó chịu, rất coi thường ta, cùng lắm là cô lập ta, mọi chuyện đều gạt ta ra thôi. Nhưng đấy chính là điều ta mong muốn, mấy người bên dưới dù có gây chuyện gì cũng không liên quan, sau này chúng ta cứ đóng cửa sống qua ngày là được!" Xảo Tuệ cười nói: " Nói như thế,chiêu hôm nay tiểu thư làm hay thật, vừa vào đã rút chân ra được, một cú giải quyết gọn ghẽ ngay." Ta nháy mắt với Xảo Tuệ: " Ai chịu được chuyện trường kỳ kháng chiến với các nàng chứ?"

Mục lục
Ngày đăng: 15/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục