Gửi bài:

Chương 36

Ta đưa lục lạc lên rung nhẹ ba cái, ánh đèn trên vũ đài bỗng nhiên mờ đi. Cả thế giới xung quanh như chìm đắm trong màn đêm. Mọi người lúc bấy mới như sực tỉnh, trong bóng tối vọng ra vài tiếng thở dài. Khang Hy khen lớn:" Hay cho một vũ khúc dưới trăng!", những người ngồi dưới liền nhao nhao phụ họa theo.

Ta hướng về phía Khang Hy khom mình tâu:" Mẫn mẫn cách cách vẫn còn muốn hát một khúc nữa!". Khang Hy than :" Sau một vũ khúc lại còn một ca khúc nữa, có lẽ nào lại còn xuất sắc hơn sao?"

Ta cười nói:" Hay hơn thì chưa dám nói, chỉ mong được một nụ cười của Vạn tuế gia thôi ạ!"

Đang nói, nghe thấy trên vũ đài vọng tới hai tiếng chuông, ta liền cười hỏi:" Hoàng thượng, có thể bắt đầu được chưa ạ?". Khang Hy vội nói:" Cho bắt đầu!"

Ta đưa chuông lên cũng rung hai hồi, tiếng chuông vừa dứt, tiếng trống liền nổi lên, trăm chiếc đèn lồng cũng theo tiếng trống dồn mà được thả lên trời, đèn lồng ở giữa lớn như chiếc cối xay, càng ở ngoài càng nhỏ dần, ngoài cùng chỉ còn nhỏ như nắm tay. Đợi cho đèn được thả hết, tiếng trống chắc nịch đổ những hồi cuối, cũng là lúc tấm màn trên sân khấu hạ xuống. Chốc lát, hiện ra trong mắt mọi người là một cây hồng mai, gió nhẹ kín đáo thổi tới, khiến cành lá rung rinh, mấy cánh hoa theo gió lượn vòng trong không trung rồi rơi xuống, hương thơm thoang thoảng lay động màn đêm tịch mịch. Dù biết rõ trên vũ đài không thể nào là cây mai thật, nhưng quan khách đều không nhịn được hít nhẹ vài cái, có người nhè nhẹ reo lên:" Đúng là mùi hương hoa mai!"

Tiếng sáo nổi lên, âm thành càng lúc càng cao vút, rồi càng lúc càng nhỏ, vút tận mây xanh, rồi bỗng dưng vụt tắt, chẳng nghe thấy đâu nữa. Mọi người trong lòng cảm thấy hụt hẫng, đang thất vọng, bỗng nhìn thấy từ rừng mai một mỹ nhân mặc áo cho àng đỏ thẫm viền lông vũ trắng đang cầm ô lụa xanh đi tới, dáng người uyển chuyển, điệu bộ thướt tha, tựa một đóa mai khôi ung dung thoát tục. Tiếng sáo lại vút lên, nàng vừa bước đi vừa hát :

Chân tình như thảo nguyên bát ngát

Mưa gió chập chùng không thể cách ngăn

Chắc chắn sẽ tới lúc trời quang mây tạnh

Ánh dương vạn dặm chiếu rọi chúng ta

Chân tình như hoa mai nở rộ

Băng tuyết lạnh lùng không thể phủ lên

Chính tại lúc rét buốt nhất

Chồi non sẽ nảy mầm

Chứng kiến mùa xuân tràn tới quanh ta

Hoa tuyết phơi phới, gió Bắc vi vu

Đất trời một dải mênh mang

Một nhánh hàn mai

Kiêu sa trong tuyết

Chỉ vì người ấy tỏa hương

Gửi trao trọn vẹn không oán không tiếc

Trong trái tim ta tình này mãi còn

Nỗi lòng ẩn dấu ở bên trong tiếng hát, dẫu bi mà không lụy, chí khí cao khiết, giống như hồng mai giãi dầu gió tuyết, tuy có héo tàn, vẫn vững vàng kiêu ngạo không đổi thay.

Đèn lồng trên cao theo tiếng hát từng vòng từng vòng tắt, ánh sáng trên vũ đài dần dần tối đi, trời bắt đầu có tuyết rơi, những bông hoa tuyết trắng muốt tới tấp rơi xuống, Mẫn Mẫn vừa múa vừa hát giữa rừng mai, tiếng hát bay liệng giữa không trung, người hoa đều diễm lệ. Hoa tuyết trắng muốt, hoa mai diễm hồng, tạo thành một thế giới lung linh tuyệt đẹp, còn Mẫn Mẫn chính là cảnh sắc tuyệt vời nhất của thế giới ấy.

Tiếng hát Mẫn Mẫn nhỏ dần, như có như không, những đèn lồng còn lại đều tắt hết, chỉ để lại chiếc đèn lớn ở trung tâm chiếu lên Mẫn Mẫn và cây mai. Mẫn Mẫn quăng cây dù đi, hơi ngửa mặt, mắt đăm đăm nhìn những bông hoa tuyết phất phơ giữa không trung. Dưới ánh đèn lồng gương mặt nàng lóng lánh như ngọc châu, nét môi điểm một nụ cười, ánh mắt mơ màng, thần sắc thê lương, chầm chậm đưa tay đón một đóa hoa tuyết.

Khoảnh khắc ấy đèn tối nhạc im, trong bóng tối mờ ảo, trước mắt ta chỉ còn lại nàng ấy, dáng vẻ tựa như đau thương lại dường như vui vẻ, tay đưa ra đón tuyết như một đứa trẻ đang nô đùa. Cảnh tượng trước mắt đánh mạnh vào trái tim ta. Trong đầu hiển hiện lại trận tuyết lớn nhiều năm về trước, ta lúc ấy cũng mặc một chiếc áo choàng đỏ viền lông vũ như thế. Trong lòng bao ý nghĩ nổi lên như sóng cồn, bất giác thần người đi.

" Nhược Hy!" Lý Đức Toàn gọi lớn, ta giật mình " A!" lên một tiếng, Lí Đức Toàn trách:" Nghĩ gì thế hả? Hoàng thượng gọi ngươi mấy tiếng rồi!". Khang Hy cười nói :" Đừng trách Nhược Hy, đến trẫm cũng nghe đến xuất thần vài lần kia mà!". Ta vội nói :" Nô tỳ giờ sẽ đi thắp đèn lên ngay!", nói xong, liền đi thắp các đèn lồng bị tắt và nhóm lại đống lửa.

Mẫn Mẫn thay y phục rồi ra hành lễ. Không giống như bộ y phục màu sắc diễm lệ thanh tân vừa nãy, lúc này cô chỉ mặc một chiếc váy màu xanh nhạt. Nhưng dẫu chỉ mặc một chiếc váy đơn giản, cũng không làm giảm vẻ diễm lệ tươi sáng của Mẫn Mẫn, "Đạm cực thuỷ tri hoa cánh diễm"(*) ngược lại càng tôn thêm vẻ khôi diễm vô song.

Khang Hy nhìn vương gia Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai than :" Trẫm biết bao năm rồi mới lại được xem một màn ca vũ khiến người ta không thể rời mắt như vậy!"

Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia nhìn con gái đầy hãnh diện, miệng vẫn không ngừng nói :" Hoàng thượng quá khen rồi!"

Mẫn Mẫn im lặng đứng bên cạnh vương gia Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai, thần sắc trầm tĩnh tư thế thanh tao, từ đầu đến cuối không liếc nhìn Thập Tam lấy một cái. Ta thầm than trong bụng, mới qua hơn hai tháng, nàng ấy đã không còn là một thiếu nữ vô tư phóng khoáng, nàng ấy bây giờ chỉ còn là một cô gái mang trong mình vết thương lòng! Có lẽ nàng ấy bây giờ đẹp đẽ quyến rũ hơn xưa, nhưng niềm vui thần khiết cũng đã rời nàng ấy đi rất xa ! Phải chăng bảo thạch cứ phải trải qua sự mài giũa đau đớn mới có thể phát sáng long lanh?

Tá Ưng vương tử nhìn kĩ Mẫn Mẫn vài cái, cúi mặt trầm tư. Ta cười nghĩ, trái tim vương tử kia đêm nay chỉ sợ đã gửi lại trên thân Mẫn Mẫn, chỉ không biết sau này hắn có giữ nổi trái tim Mẫn Mẫn hay không?

Mục lục
Ngày đăng: 19/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục