Gửi bài:

Chương 29

Chân bị thương đi lại còn chưa linh hoạt. Thấm thoát đã đến ngày cuối cùng của năm Khang Hi thứ bốn mươi tám. Cong mình ngồi trên giường , dừng mắt ở ánh sáng ngọn nến đang nhảy múa chập chờn .

Chuyện vui buồn đã qua có thể nói, cũng chỉ là một ngày lại nối tiếp một ngày mà thôi.

Đang ngồi buồn xo một góc..."Cốc cốc", tiếng gõ cửa vang lên. Ngọc Đàn mang theo khí lạnh rùng mình đẩy cửa bước vào. Tiện tay cầm một hộp thức ăn đặt trên bàn, rồi vội vàng xoay người khép lại cánh cửa.Một mặt co cổ lại nói: "Lạnh quá à!". Ta buồn bực hỏi : "Không phải hôm nay mụi phải ở phía trước hầu hạ sao? Tiệc rượu còn chưa kết thúc, mà người đã quay về?"

Nàng vừa xoa xoa tay làm ấm trên lò bếp lửa, vừa nghiêng đầu nhìn ta cười nói: " Muội đặc biệt xin với Lý Am Đạt nhượng lại cho Thu Thần thay muội rồi, dù sao nàng ấy cũng vừa vặn muốn được tham gia vào tiệc vui này!"

Hàng năm cứ đến yến hội giao thừa phụ trách công việc hầu hạ, phục vụ cũng được ban cho ít nhiều tặng phẩm, lại được gặp những người và chuyện vui mà bình thường khó có dịp chứng kiến. Ngọc Đàn là vì muốn về với ta, mà chuyển nhượng món hời này cho người khác. Lòng ta có chút cảm động, thở dài nói: "Ta là một kẻ ngớ ngẩn, cũng không cảm thấy cô độc gì mấy, hà tất vì ta mà đi cầu Lý Am Đạt một việc như thế chứ? Trái lại uổng phí nợ người ta một cái nhân tình!"

Nàng đã huơ xong đôi tay ấm áp, cầm hộp thức ăn tháo nắp đậy ra, cười nói: "Muội có chuẩn bị ít thức ăn ngon, tối nay chúng ta vừa ăn uống, vừa nói chuyện phiếm, cũng qua được một năm sống dễ chịu, chẳng phải là so với người hầu hạ tự tại vui vẻ hơn biết bao nhiêu?"

Nàng đem chén bát bày biện dọn ra trên bàn, lại đi đốt thêm một ít hương trầm thơm mát mùi hoa bách hợp. Hai người nửa dựa vào tấm đệm mềm mại,ngồi dậy tự ăn tự uống.

Qua một hồi lâu,không nhịn được ta làm bộ lơ đãng hỏi: "Tỷ tỷ của ta hôm nay có vào cung không?". Ngọc Đàn đang cúi đầu ăn nói: "Ực! Còn có Bát a ka, Bát phúc tấn đều ở tại đó chứ đâu? Chỉ có điều không để ý lắm vì công việc bận rộn, nhưng Bát a ka trông sinh khí không tốt lắm!Trên mặt không chút huyết sắc nào!".

Ta cầm chén rượu, ngửa cổ, dốc sức trút vào cổ họng, có chút sặc sụa, nghiêng người khẽ ho khan đứng dậy.

———————————-

Trong lòng chất chứa nhiều tâm sự, đêm qua tịnh không ngủ được chút nào. Ngọc Đàn do hôm qua nhượng lại Thu Thần trực ban, sáng nay cũng sớm đã xuất môn thay Thu Thần đi làm việc rồi.

Nghe tiếng động đóng cửa của Ngọc Đàn, ta cũng nhanh chóng bò dậy. Sau khi rửa mặt ổn thỏa,ta mở kéo hòm rương, lấy ra những bức thư của bao năm qua, ngón tay khẽ lướt nhẹ qua từng lá, ngưng chú một hồi lâu, lại có ý muốn mở ra nhìn lại lần cuối, rốt cuộc cũng dằn lòng nén nhịn. Cầm lấy tất cả bao kỹ lại trong giấy gói Tuyên Thành*(1).

Mắt đảo qua chiếc hạng liên ngọc lan đặt sát tại đáy rương, cũng lôi ra, trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, đi tới cạnh bàn, đề bút viết một lá thư. Không nghĩ đến việc công phu chọn lọc từ ngữ,hành văn cho đúng với tác phong văn cổ, đơn giản là nghĩ gì viết nấy, dù sao ta chỉ muốn hắn có thể xem hiểu không mù mờ là tốt rồi.

"Nô tỳ chẳng qua chỉ là phận nữ nhi thường tình.Tứ Vương gia nhìn vào chữ và thư của nô tỳ cũng đã rõ, không tính được là văn chương tài hoa.Lớn lên chưa từng trải qua gian nan, nhưng Tử Cấm Thành rộng lớn, nữ nhi dung mạo xuất chúng lại có nhiều, nô tỳ cũng không mưu tính phải chọn lấy một chỗ dựa. Hiện tại chỉ muốn tận tâm hầu hạ Hoàng thượng, đợi đến tuổi được xuất cung, nô tỳ sẽ rời đi. Nô tỳ đời này không dự tính đến việc xuất giá tòng phu. Trước đây nô tỳ hành vi thất thường, suy nghĩ còn nhiều thiếu sót, khiến cho Vương gia có nhiều điều hiểu lầm. Chì có thể quỳ mà cầu xin Vương gia lượng thứ, nô tỳ nếu đã quyết tâm cô lẻ một đời,không nghĩ đến dựng vợ gả chồng, Vương gia cũng không cần vì nô tỳ mà hao tổn tâm tư!"

Sau khi viết xong, thận trọng đọc lại một lượt,cân nhắc một chút, lại xé đi, lấy lại một đoạn rồi viết tiếp:

"................Đợi đến khi tuổi tác đã cao, được phóng xuất khỏi cung, nô tỳ sẽ rời đi. Ngạch nương vì sinh ra nô tỳ mà đã sớm qua đời, nô tỳ thường hận đời này không thể tận hiếu. Đời này của nô tỳ chính là không dự tính đến việc xuất giá, làm bạn cùng 'thanh đăng cổ phật' ( đèn xanh cạnh phật bà), vì mẫu thân mà niệm kinh cầu phúc. Ngày trước nô tỳ hành vi thất thường.............."

Cầm phong thư, đem chiếc hạng liên cùng bỏ vào đó. Ánh mắt hờ hững lặng yên nhìn lan man trên bàn. Bọn họ nếu có đến, hết thảy đều trả lại. Nếu không đến, chính là họ cũng đã buông tay rồi, sẽ tìm cơ hội khác để trả lại cho bọn họ. Đột nhiên nhớ tới chiếc vòng xuyến còn ở trên tay, vội vàng tháo ra, thử vài lần, nhưng vẫn không thành công, vuốt chiếc vòng ngọc trên tay, tâm trạng hoảng hốt

Có tiếng gõ cửa khe khẽ vọng đến, ta vội chỉnh đốn tâm trạng, đứng lên mở cửa, vừa suy đoán là Tiểu Thuận Tử hay Phương Hợp đây, vừa mở cửa.

"Cô nương cát tường!" Phương Hợp nhanh nhẹn, gọn gàng cúi người thỉnh an, vừa đứng dậy, vừa rút ra trong lồng ngực một lá thư. Ta cười tiếp nhận: "Công công chịu khó chờ một chút, ta có một thứ phiền ngươi chuyển giao dùm". Phương Hợp có hơi chút chau mày ngạc nhiên,vội gật đầu đồng ý.

Ta vào phòng,dừng mắt nhìn phong thư vừa nhận,một hồi ngơ ngẩn, mở bao giấy Tuyên Thành ở trên bàn, đem phong thư còn nguyên vẹn bỏ luôn vào một chỗ, một lần nữa gói lại thật kỹ, lấy hồ dán lại mép bao.

Xoay người ra khỏi phòng, đưa cho Phương Hợp, cười nói: "Thật phiền toái cho công công quá!". Phương Hợp vừa đem bao gói cất đi, tiếp đến cười nói: "Không phiền! Không phiền mà!". Nói xong cúi đầu thỉnh an, vội vã chạy đi.

Ta tựa vào khung cửa, bình tâm đứng, nhìn bóng dáng hắn dần biến mất. Trong lòng lặp đi lặp lại câu nói ấy: "Từ nay về sau ta không còn quan hệ! Từ nay về sau ta không còn quan hệ...!"

Thẳng mãi đến giờ ngọ, vẫn chưa thấy Tiểu Thuận Tử đến, ta thầm nghĩ, vậy cũng tốt, hắn đã chịu buông tay, từ nay về sau tất cả chúng ta đều được thanh tĩnh. Chỉ còn suy tính làm cách nào đem chiếc hạng liên trả lại cho hắn nữa thôi.

"Cốc cốc"...Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Ta khẽ thở dài, đi mở cửa, Tiểu Thuận Tử cười hì hì thỉnh an một cái: "Ta được sai đem đồ đến cho cô nương!"

Ta tiếp nhận, lại cười nói như thường: "Phiền công công chờ một chút. Ta có vài thứ phiền công công giúp đỡ chuyển giao dùm!". Nói xong che nửa cánh cửa,xoay người vào phòng.

Mở chiếc hộp gỗ nhỏ hẹp và dài đang cầm trong tay, đập vào mắt một thứ đồ vật toàn thân trong suốt, tựa như có ánh sáng phản quang đang chuyển động không ngừng...một cây dương chi ngọc trâm. Cây trâm ngọc được chạm trổ ở giữa bởi một đóa mộc lan đương nổ rộ. Ta chẳng muốn nhìn kỹ, đem nó bỏ lại vào trong phong thư đã chuẩn bị sẵn, tỉ mỉ đậy kín lại. Ra khỏi phòng giao cho Tiểu Thuận Tử, nhìn hắn làm ra vẻ tiếp nhận xong, ta quay người đóng cửa.

Lưng đặt tại cánh cửa, qua một hồi thật lâu, dường như mới lấy được hồn trở về xác. Ngày đầu tiên của năm mới, tất cả mọi thứ đều đã kết thúc.

Hít thật sâu, giơ lấy nắm tay,tự mình hét lớn: "Năm mới! Cuộc đời mới!"

Hét xong, bắt đầu thu dọn lại phòng. Nếu đã sống, nhất định phải vì bản thân mà sống cho tốt. Tình yêu thất bại, đau lòng nhất thời có thể, chán chường nhất thời có thể, nhưng chỉ vì một người không bao giờ thuộc về mình, lựa chọn lấy con đường riêng của hắn, đời này hắn không cần ta thì không cần phải......, không cần phải tô đen đời mình từ nay về sau!

Cơ thể bên ngoài của ta chỉ mới hai mươi tuổi, không có tình yêu, vẫn còn nhiều thứ khác. Qua thêm mấy năm, đã đến tuổi xuất cung. Chờ sau khi ra cung, ta có thể tự mình đi Tái Bắc xem mặt trời lặn ở đại sa mạc, đi Giang Nam xem mưa khói mênh mông. Năm ấy đã muốn đi đến cao nguyên xanh xanh cùng Vân Nam du ngoạn, nhưng chưa thể thực hiện. Tại thời hiện đại, khi có thời gian thì không có tiền, khi có tiền thì không có thời gian. Bây giờ tiền ta có một bó lớn, tùy ý cầm đồ trang sức đi bán thì cũng đủ tiêu xài hoang phí một thời gian. Vì sao không nhân cơ hội này sống đời lãng du phiêu bạt giang hồ chứ?

Từ lúc đến cổ đại, vẫn luôn bị tù hãm bởi Tử Cấm Thành vây quanh. Sau này đã có thể 'tiếu lãm phong nguyệt, ngọa khán hồng trần' (cười ôm gió trăng, ngắm nhìn thế gian), du ngoạn đại giang nam bắc, kết giao anh hùng thiên hạ, không phải là tự tại lắm sao?Phía trước còn rất nhiều điều hứng thú đang chờ ta.

Vừa nghĩ, vừa cười, vừa động tay động chân không ngừng thu dọn gian phòng.

Nhưng nước mắt không biết tự lúc nào theo khóe mi... một giọt lăn dài...

—————————————————-

Một buổi chiều tháng hai, vầng dương ấm áp soi sáng rực rỡ khắp gian phòng.

Ta ngồi trước bàn lật xem sáng tác của Tô Đông Pha 'thứ vận tào phụ ký hác nguyên thí bồi tân trà' , 'thí viện tiên trà', chính là thơ văn bàn về trà. Ngọc Đàn ngồi một bên giường thêu hoa cho chiếc khăn lụa. Mỗi người đều lẳng lặng làm việc của riêng mình. Trong phòng lưu đọng không khí thanh nhàn điềm đạm.

Ngọc Đàn đặt khung thêu hoa xuống, đi tới cạnh bàn, thay cho ta chén trà, cũng tự rót cho mình một chén, cười nhìn ta nói : " Người biết chữ đọc sách có khác, không giống với..". Ta đang đọc tâm đắc, miệng phả hương thơm mát, đầu vẫn chưa ngẩng lên, thuận miệng hỏi : "Không giống cái gì?"

Nàng đứng bên cạnh ta nói: "Tỷ tỷ bao giờ cũng khí định thân nhàn, Vân Hương tỷ cũng không thể so với tỷ tỷ. Trước khi vào cung nàng ấy vừa lớn tuổi, xuất thân cũng không thấp. Nhưng đứng cạnh bên tỷ tỷ, người có con mắt tinh đời liếc một cái cũng biết cao thấp thế nào. Ta hạ cuốn sách, nhấp một ngụm trà, liếc nhìn nàng mỉm cười, nói: "Đừng nói nghe êm tai thế! Có chuyện gì chính đáng muốn hỏi thì hỏi đi!"

Ngọc Đàn hi hi cười một hồi, hỏi: "Lần này Hoàng thượng đi Ngũ Đài sơn có mang ai theo hầu hạ không?". Ta hé miệng cười nói: "Nguyên lai là có người đang lo lắng mình không được dắt theo chơi!". Ngọc Đàn giảo mồm nói: "Khó có dịp Hoàng thượng đi đến Ngũ Đài sơn, lần cuối cùng là năm bốn mươi mốt, để vuột mất thời cơ này, không biết còn có lần sau hay không?"

Ta cầm lấy cuốn sách, cười nói: "Việc này ta không làm chủ được,song chỉ có điều, nếu Lý Am Đạt hỏi, ta nhất định tiến cử mụi. Ngọc Đàn lại hi hi cười nói: "Tỷ tỷ tốt của ta, đa tạ tỷ nhiều nhiều!", rồi quay lại giường làm tiếp chuyện của mình.

Ta mục chú vào cuốn sách, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ, lần này Khang Hy đi Ngũ Đài sơn, ra lệnh cho thái tử gia, Tam a ka, Bát a ka,Thập a ka, Thập tam, Thập tứ a ka đi theo tùy tùng. Ta nếu không cần thiết phải đi, sẽ không đi, tránh được càng xa càng tốt.

Ra bên ngoài cung, không thể so trong cung, cơ hội gặp mặt lại quá nhiều. Mặc dù mọi thứ đã là quá vãng, nhưng thật sự không thể xem hắn như người chưa từng quen biết bao giờ. Ta cần có khoảng thời gian để mọi thứ nhạt phai theo tháng năm.Làm cho cơn sóng lòng này được bình yên.

Ngược lại nghĩ đến Tứ a ka, vốn là không yên lòng về phản ứng của hắn đối với lá thư kia. Nhưng hiện tại xem ra hắn...không có bất cứ phản ứng gì, hẳn là tâm tư cũng đã phai nhạt. Trong lòng thấp giọng niệm một câu: "Cảm tạ trời đất!".

Thái tử gia, Tứ vương gia, Bát a ka, Cửu a ka, Thập a ka, Thập tam và Thập tứ a ka đều ở cùng một chỗ, tham gia cùng Khang Hy tán chuyện vui về đợt đi Ngũ Đài sơn lần trước.

Ta đem chung trà đặt nhẹ lên bàn, Khang Hy tiện tay cầm lấy, mở nắp chén khẽ nhấp một ngụm,cười nhìn ta nói: ""Lần trước đi Ngũ Đài sơn, Nhược Hy còn chưa tiến cung đúng không?"

Ta cúi người cung kính, cười : "Thưa đúng là vậy!Nô tỳ tiến cung vào năm bốn mươi hai, vừa lúc chậm một năm". Khang Hy nhìn Lý Phúc nói: "Lần này có dẫn theo nàng không?". Lý Phúc liếc nhìn xem xét ta, ta lập tức quay người lại thưa: "Vì khoảng thời gian trước đây, cơ thể vẫn không được tốt lắm, đã xin phép nghỉ dưỡng bệnh trong một thời gian dài, tuy rằng bây giờ đi lại, cử động không có gì đáng ngại . Nhưng xuất môn tại ngoại, hầu hạ người vốn là so với trong cung có phần nặng hơn, nên chỉ sợ nhất thời trông nom không được chu toàn. Không bằng nhượng lại cho Ngọc Đàn đi theo hầu hạ."

Khang Hy trầm ngâm nhìn ta thở dài: "Bị bệnh lâu như vậy!Nhìn ngươi bây giờ cả lớp y phục cũng che không nổi vẻ xanh xao, gầy yếu!". Rồi nhìn lại phía Lý Phúc phân phó: "Để nàng ở lại trong cung đi!"

Ta vội vàng quỳ gối khấu đầu lạy tạ:" Tạ ân điển hoàng thượng!".

Khang Hy cười nói: "Dưỡng bệnh cho tốt! Muốn ăn gì thì dặn dò Vương Hỷ! Mau mau mà linh hoạt trở lại! Không thế thì ngươi cũng không có tinh thần hậu hạ trẫm cho tốt. Ngày trước pha trà, điểm tâm đều có ý mới lạ. Bây giờ đừng nói tới mới lạ, ngay cả đối đáp ngày thường cũng không còn lanh lợi như trước kia,nhìn ngươi tinh thần không tốt, trẫm sẽ không phạt ngươi!". Nói xong phẩy phẩy tay, ý cho ta đứng lên.

Ta nâng khay trà cúi đầu lui khỏi, khi đến bức mành châu ở ngoài, nhịn không được nghiêng đầu đưa mắt nhìn Bát a ka, hắn buông mắt xuống, lẳng lặng ngồi, cơ thể có phần đơn bạc ra.Cả sảnh đường cười nói, nhưng khó nén được vẻ tịch mịch, cô liêu. Sóng mũi ta cay cay, quay đầu nhanh bước rời đi.

Hoàng thượng rời đi, hắn cũng rời đi. Ta không cần lo lắng trong lúc vô ý sẽ lại gặp hắn. Cũng không cần lo lắng ngẫu nhiên trông thấy vẻ yếu lòng cùng nỗi đau đớn bất đắc dĩ trong hắn. Nhưng dù có rời đi cũng không thể làm cho ta quên, Luôn luôn khi ta lơ đãng ngẩng đầu lên, thân ảnh quen thuộc ấy lại bỗng nhiên xẹt qua. Luôn luôn khi ta mỉm cười, vô tình lại hiện ra bóng dáng nụ cười của hắn. Cho dù ta lựa chọn quên, lựa chọn như không thấy. Thế nhưng trong lòng cũng lại ảm nhiên.Lý trí có thể khống chế được hành vi, nhưng sao khống chế nổi con tim, ta đến khi nào mới thực sự quên sạch đây?Vân đạm phong khinh !( mây thưa-gió thoảng: vẻ nhẹ nhàng thanh thản)

Ngày tháng bình lặng luôn kiếm thêm được ít nhiều bổng lộc, ta dành thời gian thêu chiếc khăn tay còn chưa hoàn thành, Khang Hy đã từ Ngũ Đài sơn quay trở về. Gặp lại Bát a ka khí sắc tốt hơn nhiều so với trước khi rời kinh. Khi ta hướng về hắn thỉnh an, hắn cười như gió nhẹ, ánh mắt ôn hòa, tùy ỳ vẩy tay cho ta đứng lên.

Ta chút buồn vô cớ khi nghĩ đến, hắn xem ra đã nhạt phai, buông tay, có lẽ trong núi cảnh quang ôn hòa khiến người ta quên lãng nhân gian tục sự. Cũng có lẽ hắn không nhàn tình thừa hơi hoang phí vào chuyện tư tình nhi nữ!

Tất cả về người đó, đã qua đi! Đây chẳng phải là điều ngươi mong muốn? Vì cớ gì còn ở đây rầu rĩ?

——————————————————————

Đã thấy rõ người trước mắt đang đâm đầu đi đến, muốn tránh né nhưng chuyện đã lỡ, buộc phải khẩn trương lui về một bên đường mà cúi người thỉnh an: "Bối lặc gia cát tường!"

Hắn mềm mỏng nói: "Đứng lên đi!". Ta đứng lên cúi đầu lặng yên. Hắn vẫn chưa có ý rời đi. Ta suy nghĩ muốn xin cáo lui, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

"Thập tứ đệ sẽ không làm phiền nàng nữa!". Hắn ôn hòa chậm rãi nói.

Lòng ta buồn vui khó nói, không biết nên đáp lời như thế nào, chỉ biết lẳng lặng đứng.

"Lần trước nàng nói thế là có ý gì? Long Khoa Đa, Niên Canh Nghiêu, Lý Vệ, ta còn lờ mờ hiểu. Nhưng Ổ Tư Đạo, Điền Kính Văn, ta lại không hiểu"

Ta cân nhắc một hồi, dò hỏi: "Bên cạnh Tứ Vương gia có một vị chân đi lại không tiện, là phụ trợ Ổ Tư Đạo không?"

Hắn dứt khoát trả lời : " Chưa hề nghe đến!"

Ta nghĩ đến đầu tiên chính là, ta đã bị 'Ung Chính vương triều' hại rồi! Đang ngây người ra, hắn còn nói: "Trong triều tịnh chưa từng nghe qua Điền Kính Văn, trái lại có một người gọi là Điền Văn Kính"

Ta vội vàng nói: "Đó chính là Điền Văn Kính, ta nhớ lầm!"

Hắn mang theo ánh mắt nghi hoặc, khẽ mỉm cười hỏi: "Những người này đều không có quan hệ, vậy dựa vào đâu có thể nói như vậy?"

Ta sửng sốt một hồi, nói: "Phản chính phải một thời gian mưu tính mới có thể tựu thành! Dựa vào đâu mà nói, ta hiện tại cũng không biết nên nói từ đâu?". Nói xong lập tức xin cáo lui. Hắn tĩnh một chút, nhẹ giọng nói : "Đi đi!"

Ta vừa đi, vừa thầm mắng té tát phim truyền hình và chính mình, vô căn cứ, không có trách nhiệm! Óc bã đậu, có cái tên cũng nhớ không xong!

——————

(1) giấy Tuyên Thành: Người xưa lấy 4 sản phẩm tốt nhất là bút lông Hồ Châu, mực Huy Châu, giấy Tuyên Thành, nghiên mực Đoan Khê hợp thành "văn phòng tứ bảo"

Mục lục
Ngày đăng: 19/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục