Gửi bài:

Chương 27

Hôm nay, Khang Hy đặc biệt rất hăng hái, cố ý dặn dò nô tài chuẩn bị trà bánh, trái cây tại ngự hoa viên, cùng với các vị A ka tản bộ, trò chuyện phiếm.

Các vi A ka cũng đều 'huynh hữu đệ cung'(1), dáng vẻ cung phụng hầu hạ dưới gối. Ai không biết chuyện, trông ra bề ngoài thì cũng thấy cực kỳ hòa thuận vui vẻ. Đến lúc Khang Hi đứng dậy đi thay y phục, Lý Đức cũng vội vã đứng lên hầu hạ người đi khỏi. Mới ban nãy còn cười vui hớn hở, bỗng nhiên không khí có phần nguội nhạt. Nhưng ngay sau đó, mọi người lại chia từng nhóm riêng tiếp tục đàm tiếu, che đậy trong đáy mắt hàn ý, lạnh lùng.

Ta đứng ở bên ngoài, cúi đầu nhìn mặt đất vàng óng ánh lá rụng. Đang suy nghĩ xem cách nào có thể nói riêng với Thập tam một vài chuyện. Mẫn Mẫn trước khi đi, năm lần bảy lượt giao phó ta thăm dò thử xem tâm ý của Thập tam.Ta đầu tiên vẫn là chưa có thời gian thích hợp để trò chuyện riêng cùng Thập tam. Tiếp đó là vì sự tình của mình mà có phần trì hoãn.

Đang âm thầm suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười phá lên ha hả của mấy vị a ka. Ta ngẩng đầu nhìn lại, đập vào mắt là một con chó nhỏ toàn thân trắng như tuyết cùng theo Tứ a ka đi vào bãi, nó lại phe phẩy cái đuôi 'phình phịch' xòe ra đầy hí hửng. Tứ a ka cúi đầu nhìn nó, hồn như không còn để tâm đến mọi chuyện xung quanh. Các vị a ka khác đều bị hình dáng của chú chó nhỏ khiến cho cười đau cả bụng.

Ta cũng mím chặt môi, nhìn chó nhỏ không nhịn được nữa, bật cười. Một đứa tiểu nha đầu khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi vội vã chạy đến, thình lình trông thấy các vị a ka lớn bé đều tụ tập ở đây, lại trông thấy con chó nhỏ đang gặm xé gấu áo của Tứ a ka, lập tức mặt mũi trắng bệch, quỳ rạp xuống đất mà dập đầu.

Đây chính là cung nữ chuyên coi sóc tiểu cẩu trong cung, nhất thời sơ xuất để cho chú chó nhỏ này chạy biến đi mất, sang đến đây lại va chạm phải các vị A ka.

Ta tiến lên vài bước, thấp giọng khiển trách: "Sao lại để xảy ra chuyện lớn như vậy?". Mắt nàng rưng rưng, chỉ nhìn ta dập đầu.

Ta nhìn cũng thấy thương,nghĩ lại nó là đứa bé mới có bao nhiêu tuổi, chỉ một thân một mình lạc vào chốn cung cầm này. Vốn còn muốn làm bộ làm tịch, lúc này cũng đành thôi, quay người về hướng Tứ a ka, cúi đầu hành lễ, tiếp đến cười nói: "Nô tỳ xin phép đem con chó nhỏ này đi!". Một mặt nói, một mặt tiến lên ôm lấy chó nhỏ.

Cúi đầu xuống một mực quan sát chú chó nhỏ, Tứ a ka liếc mắt nhìn ta, vẻ mặt thản nhiên, nhưng trong mắt lại hàm chứa nụ cười thẩm ý.

Ta biết rõ hắn vì sao lại có cái kiểu cười mỉm chi ấy, trong lòng cũng tức cười, nghĩ tới hắn đem ta ví với con vật nhỏ này đây, không khỏi chăm chú nhìn nó, liếc mắt cười dỗi với hắn.

Hắn lại càng lộ ra vẻ khoái chí, liếc ta một cái, nhìn chú chó nhỏ đang lắc lắc đuôi ve vẩy.Hắn cúi người bế lên đưa cho ta. Ta vội vàng tiến lên vài bước.

Lúc tiếp nhận lấy nó, cả hai người đều nhìn vào con chó nhỏ, lại đều là mím chặt môi ,khóe miệng khẽ cười cười.

Ta vui vẻ trả lại chó cho tiểu nha đầu vẫn còn quỳ rạp trên mặt đất, nàng mặt mày cảm kích mà đón lấy. Ta cũng không đành lòng trách mắng nàng nữa, không phải trong cung này mỗi lần mắc lỗi là may mắn như thế này. Tứ a ka xưa nay vốn yêu thích chó, có thể không ngại. Nếu lần sau chú chó nhỏ này va chạm phải quý chủ nhân không ưa gì nó, người xúi quẩy không phải là chú chó nghịch ngợm, mà chính là nàng.

Cho nên nghiêm túc nhìn nàng, căn dặn vài câu : "Hôm nay ngươi vận đỏ, nếu như lần sau không chuyên tâm nữa, chỉ sợ ngươi chịu không dưới mười bản tử...đừng nói đến chuyện ngươi bị đánh, dù ngươi cầm cự được, đến lúc đó ai có thể chiếu cố dưỡng thương cho ngươi?".

Nàng cắn môi, ôm lấy chó, hướng về phía ta cảm khái cúi đầu, rưng rưng nói : "Nô tỳ xin ghi nhớ!". Ta mỉm cười nói : "Ghi khắc cho sâu vào, vạn lần không được có...lần sau nữa...Đi đi!"Nàng lại khẽ cúi đầu, vội vàng rời đi.

Trong mắt đang còn vui vẻ, xoay người lại, bắt gặp ngay hai tròng mắt tối tăm, u ám của Bát a ka, khó phân định được là hỉ hay là nộ. Hai người, mỗi người một ánh mắt cứ qua lại nhìn nhau.Một lát sau,miệng hắn lại cười vui vẻ cùng Ngũ a ka tán chuyện phiếm.

Ta trong lòng căng thẳng, ánh mắt vui cười mới rồi cũng sớm bay tan. Thập tứ trong đáy mắt hai con ngươi lóng lánh, tự như nửa cười nửa không, nhìn ta. Không dám ngoái lại nhìn kỹ, ta đi về chỗ của mình, tự cúi đầu đứng. Đầu óc có chút mông lung, vô phương tự hỏi, mới vừa rồi trong lúc không để ý, ta làm sai chuyện gì?

Khang Hi sau khi trở lại, tùy ý cùng các vị A ka tản bộ một hồi. Khang Hi nói có chút mệt mỏi, bảo các vị A ka cứ thong thả đi tiếp. Lý Phúc lại hầu hạ Khang Hi về lại Càn Thanh Cung. Ta ra lệnh nha hoàn cùng thái giám thu dọn đồ đạc, cũng tự mình lui về Càn Thanh cung.

Người còn chưa ra khỏi ngự hoa viên, phía sau nghe loáng thoáng có tiếng bước chân vội vã, ta chỉnh sửa thân hình, còn chưa kịp quay đầu lại đã bị người đó mạnh tay túm lấy, kéo tới phía sau cây.

Trong lòng thoáng kinh hãi, nhìn lại là Thập Tứ, vẻ mặt hóa thành bất đắc dĩ! Nhẹ mắt liếc hắn đương túm chặt lấy cánh tay ta, bình thản nói : "Lý Am Đạt còn chờ ta quay về đó!".

Thập tứ buông vai ta, vẫn siết chặt tay, mặt không chút thay đổi hỏi : "Ngươi và Bát a ka có chuyện gì xảy ra?". Ta nghiêng đầu trầm mặc, không thèm đáp lời.

Thập tứ đợi một hồi, thấy ta một mực vẫn không trả lời trả vốn, lại hỏi : "Ta hỏi huynh ấy vì sao chưa chịu đi cầu Hoàng a mã tứ hôn, huynh ấy không trả lời, ta hỏi ngươi, ngươi cũng chỉ im lặng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết hả?"

Hắn thoáng lặng một chút,lại đanh tiếng hỏi: "Ngươi và Tứ a ka hôm nay mặt mũi tình tứ, cứ cười mỉm chi, lại là chuyện gì nữa đây?"

Ta quay đầu, bất đắc dĩ nói : "Thập Tứ a ka, ngươi tuy có đến mấy phúc tấn, nhưng chuyện ái tình nam nữ, ngươi có thể biết bao nhiêu? Chuyện của ta cùng Bát a ka, ngươi đừng xen vào nữa. Còn như nói chuyện ta với Tứ gia, chỉ cho phép ta cùng người khác cười đùa, không cho ta cùng Tứ gia vì tiểu cẩu mà vui vẻ một chút cũng không được hay sao?"

Nói xong, muốn đẩy thân hình hắn ra khỏi người, hắn thân hình vẫn còn đang bất động. Ta nhìn hắn, ý bảo hắn nhường đường. Hắn lẳng lặng nhìn ta một hồi, tránh đường, chậm rãi lạnh lùng nói : "Chớ phụ Bát a ka!Nếu không...". Trong đáy mắt hắn lóe lên một hàn khí lạnh ngắt. Ta thật sự cũng cảm thấy sợ. Ta ngước nhìn lên trời, trở mình ngạo mạn, cất bước ra đi.

Đi được vài bước, đột nhiên dừng lại, xoay người lại hỏi: "Thập a ka cơ thể không khỏe sao?". Thập tứ nhạt nhẽo nói : "Đó là viện cớ với Hoàng a mã, huynh ta hôm nay không tới là vì thân thể Thập phúc tấn khó chịu,thân thể Thập ca thì còn tốt lắm!".

Ta khẽ 'a' một tiếng, lòng khẽ động đậy,ngẫm nghĩ một chút, còn muốn hỏi lại, nhưng xem vẻ mặt thờ ơ chính xác là đương biểu tình của Thập tứ, trong nháy mắt xoay người rời đi.

Mãi cho đến tối, sau khi đã trở về nằm trên giường, mới nhớ đến chuyện tìm Thập tam nói chuyện,rốt cuộc đã quên béng. Đành buộc lòng nghĩ việc này cũng không có gì phải vội.

—————————————-

Đêm đã quá nửa, ta lại vẫn đang trằn trọc, vô phương ngủ. Hắn vừa rồi đã cử tỷ tỷ đến nói chuyện với ta, xem ra ta phải nhanh chóng đưa ra cho chúng ta một kết quả.

Ban ngày cùng tỷ tỷ chuyện trò, một màn kí ức lại dần hiện ra trong tâm trí.........

Vẫn là gặp ở trong cung của Lương Phi nương nương, dù lúc đó tỷ muội ta ở trong không gian ướp đầy hương thơm ấm áp, dễ chịu. Ta vẫn ngại ngùng cúi gằm đầu xuống đất, không dám ngước mặt lên nhìn tỷ tỷ lấy một lần, người như đang đứng đống lửa, ngồi đống than. Trái lại tỷ tỷ sắc mặt vẫn giống như ngày thường.

"Gia đã nói cho ta biết!". Tỷ tỷ kéo lấy tay ta, dịu dàng nói.

Ta không phải chưa từng nghĩ qua thứ tình cảnh éo le này. Nhưng khi nghe ngữ khí vô cùng ôn hòa của tỷ tỷ thốt ra như vậy, ta có cảm giác hổ thẹn không thể nào chịu nổi, khó có thể xử sự tự nhiên cho được. Toàn thân hóa cứng ngắt, răng nghiến chặt, vùi đầu yên lặng ngồi.

Tỷ tỷ đưa tay nâng đầu ta lên, ta nhẹ xoay qua một bên tránh bàn tay nàng.Tỷ tỷ khe khẽ cười vài tiếng nói : "Muội muội tốt!Ngươi đây là đang giận tỷ hay tự kỷ chính bản thân mình?".

Lòng ta đau nhói, nắm chặt lấy tay tỷ tỷ, nhào vào lòng nàng.

Tỷ tỷ đưa tay khẽ vuốt ve ta: "Muội sao tự trách bản thân, hà tất phải như vậy? Kỳ thực lúc trước ta tại nơi này của ngạch nương, thật tâm khuyên muội, theo gia cũng tốt. Chàng tính tình ôn hòa, đối đãi với thê thiếp đều rất tốt. Hơn nữa,tỷ muội chúng ta lại có thể thường xuyên gặp mặt,làm bạn cùng nhau."

Ta rầu rĩ hỏi: "Tỷ tỷ thật sự không bận tâm à?".

Tỷ tỷ vỗ nhẹ hai cái vào lưng ta, sẵng giọng nói : "Bận tâm cái gì?Có A ka nào mà bên cạnh mình không tam thê tứ thiếp? Còn nói, ta đối với những việc này là...không để tâm, nhất định không để tâm mà! Ngươi chính là mụi tử của ta, còn phải để bụng sao?"

Ta lặng yên một hồi lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được, thấp giọng hỏi: "Nếu như, nếu như...nếu như là 'người ấy', tỷ cũng không lưu tâm đến việc hắn lấy nữ nhân khác ư?".

Tỷ tỷ thân thể cứng đờ, một hồi lâu vẫn chưa lên tiếng, ta vội vàng ngẩng đầu lên nói : "Mụi chỉ nói hưu nói vượn, người đừng để ý đến ta, nha!"

Tỷ tỷ không nhìn ta, sắc mặt thê lương, cố suy nghĩ, chậm rãi nói : "Ta không biết, nhưng chỉ cần hắn muốn, chỉ cần hắn hạnh phúc, ta sẽ nguyện ý! Hơn nữa ta vẫn tin rằng, cho dù có người khác, hắn vẫn sẽ luôn che chở ta, yêu thương ta, đối đãi với ta thật tốt!"

Tỷ tỷ lại yên lặng như đã chết, một hồi mới lại dịu dàng nói: "Muội mới sinh ra chưa được bao lâu, ngạch nương đã qua đời, cho nên muội vẫn không có ấn tượng gì! Năm đó tuy ta còn nhỏ, nhưng vẫn in đậm ký ức trong tâm trí, a mã mặc dù cũng có đủ tam thê tứ thiếp, nhưng vẫn luôn đối đãi với ngạch nương vô cùng tốt. Ta đến nay vẫn còn nhớ rõ, muội nằm bên ngạch nương ngủ, ta ở trên giường chơi, a mã ngồi một bên cạnh giường người ốm, tinh tế kẻ lông mày cho ngạch nương....."

Ta và nàng nhất thời đều trầm lặng, xem ra mẫu thân của Nhược Hi, dù qua đời sớm, nhưng vẫn có được cái hạnh phúc của nữ nhân. Còn hai nữ nhi người thì có gì đây?"

Tỷ tỷ im lặng một hồi lâu, quay lại nhìn ta hỏi: "Muội muội, muội đang suy nghĩ cái gì? Nam nhân không phải là ai cũng tam thê tứ thiếp sao? Chỉ cần hắn thật lòng yêu thương muội, sủng ái muội. Đâu cần phải để tâm đến những chuyện không đâu. Hơn nữa đa thê đa tử mới là triệu phúc đó nha!"

Ta cười mạnh lắc đầu, bỗng dưng nhớ lại Bát phúc tấn, vẻ mặt nghiêm túc nói : "Bát phúc tấn có lúc nào khi dễ tỷ không?". Tỷ tỷ cười một tiếng, nói : "Ta chỉ biết niệm kinh của ta, nàng ấy sao lại khi dễ ta?"

Ta nhìn chăm chăm vào ánh mắt nàng nói: "Tỷ đừng lừa ta, ta biết rõ Hoằng Vượng rất hay ức hiếp tỷ!". Tỷ tỷ cười nói : "Một đứa con nít chẳng qua chỉ là thỉnh thoảng, náo loạn một chút rồi cũng sẽ qua. Cần gì phải giữ trong lòng!".

Ta nhìn tỷ tỷ, thầm nghĩ, tỷ không ngại là bởi tỷ căn bản không quan tâm, không quan tâm cũng sẽ không để bụng.

...........

Sau đó, tỷ tỷ khuyên ta và Bát a ka nếu đã tình ý tương đồng, chi bằng sớm một chút đi cầu Hoàng thượng, sớm thành hôn mới là chuyện chánh sự. Những lời này...ta nghe sao cũng không lọt. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ sau này lại cùng Bát phúc tấn tranh giành tình nhân, ghen tuông mà sống hết đời sao?

Aizzza, ta không làm được!. Ta không làm được cái việc vứt bỏ lòng tự trọng của mình, cái gì cũng không so đo,chỉ chuyên tâm làm một tiểu thiếp, thản nhiên không thẹn mà đối diện tỷ tỷ, học giao tiếp cùng mấy kẻ phụ nhân, tiếp đó lại tình tứ cùng hắn phong hoa tuyết nguyệt.

Bản thân hắn lại có hùng tâm, không thể buông tha ngôi vị Hoàng đế, hắn còn là phụ thân, hết lòng cưng chiều con mình, lại có bốn người thê thiếp bên cạnh, trong đó có cả tỷ tỷ. Những việc này ta làm sao thay đổi? Ta gả cho hắn, nhất định sẽ chẳng vui vẻ gì, ta nếu đã không vui vẻ, chúng ta sao còn bên nhau trong hạnh phúc chứ?

Ta không giống tỷ tỷ làm cái việc lúc nào cũng chỉ biết cười cười cho qua. Bát a ka căn bản lại rất ít ghé qua chỗ tỷ tỷ, như vậy sao cho tránh khỏi mâu thuẫn, Ta nếu bước chân vào cửa phủ, gây ra xung đột lớn bé lại phải nghĩ cách. Nếu... sự tình lần trước mà phát sinh thêm nữa, ta khẳng định sẽ không nhịn khẩu khí, nhưng lúc trước ta còn có Càn Thanh cung, thân phận nữ quan, Bát phúc tấn lúc ấy không thể làm gì được ta. Nhưng bước chân vào cửa phủ, ta là bé, nàng là lớn, vào cửa chuyện đầu tiên là phải dập đầu kính trà, sau đó chỉ có nàng nói chuyện, ta đứng chôn chân nghe.

Một lần mâu thuẫn, Bát a ka có thể đứng bên ta mà nhịn, nhưng nhiều lần mâu thuẫn, hắn còn có thể nhịn được sao? Không rõ sao người khác có thể trôi qua trong vui vẻ, ta vì cái gì lại luôn cảm thấy bị đè nặng.

Hắn vì chuyện triều đình mà sứt đầu mẻ trán, quay về đến nhà còn đối diện với chiến tranh triền miên. Ta uất ức, hắn không giải quyết được, thiên trường địa cửu còn có thể có khoái nhạc sao?

Tình yêu vốn chỉ có hạn, lại bị tiêu hao bởi những chuyện vặt vãnh không đâu xảy ra thường ngày. Nếu như ta không màng đến sống chết, gả cho hắn, chẳng qua là chỉ cầu ít hạnh phúc nhỏ nhoi trong quãng đời ngắn ngủi, nhưng ta lại nhìn không ra thứ hạnh phúc ấy.

Nghĩ đến thực tế đời sống sinh hoạt vợ chồng này, rồi tình cảm cũng sẽ dần phai nhạt theo tháng năm.

Ví như ngày mai hắn lập tức bị chém đầu, ta sẽ không chút do dự mà đi tới, sát na cùng bốc cháy mãi mãi bên hắn trong vĩnh hằng.

Nhưng nhìn mấy ngàn thời khắc ở phía trước, chỉ sợ sau cùng tình cảm chỉ là đốm lửa tàn yếu ớt, rốt cuộc đều hóa thành bụi tro!

Trong Anna Karenina(2). Chẳng phải Anna cùng với Vronsky cũng đã cháy hết mình trong ngọn lửa ái tình hừng hực. Nhưng khi đối mặt với thực tế cuộc sống chồng vợ không chính thức đầy mệt mỏi, Vronsky đã quay về với cuộc sống thượng lưu trước kia. Anna chỉ có thể chọn lựa việc ném mình vào ga xe lửa để tự vẫn.

Trời ạ! Lý trí thật! Minh mẫn thật! Tự nhiên lại đi phân tích tình cảm chính mình ra thế kia! Ta nghĩ ngươi đã là Nhược Hi, nguyên lai ngươi vẫn còn là Trương Tiểu Văn!

Không nhịn được, bắt đầu lớn tiếng cười miễn cưỡng. Tiếng cười chưa đứt đoạn, đã hóa thành âm thanh nức nở nghẹn ngào.

———————————————

Chú thích:

(1) Huynh hữu đệ cung: anh nhất thiết phải coi em như bạn (hữu) đồng vai phải lứa, nhưng em phải kính trọng(cung) cư xử đối với anh như bề trên.

(2) Tiểu thuyết Anna Karenia : là một tiểu thuyết của nhà văn Nga Lev Nikolayevich Tolstoy.

Mục lục
Ngày đăng: 19/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục