Gửi bài:

Chương 72.2 - Triệu Mẫn xảo ngôn phiết hiềm nghi (2)

Tiếng vó ngựa đã chạy xa rồi, ta mới nhẹ nhàng thở ra, toàn thân đang căng thẳng vô lực ngã xuống. Mạc Thanh Cốc phía sau vội đỡ lấy ta, ôm ta ngồi bên người hắn, vừa rồi tuy chúng ta không nhìn thấy Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ, nhưng với nội lực thâm hậu, nhĩ lực hơn người, những lời bọn họ nói cũng nghe không sót một câu.

May mắn hai chúng ta đều nội lực tinh thuần thâm hậu, vừa rồi bế trụ hô hấp không bị bọn họ phát hiện, lúc này bọn họ đi rồi mới thả lỏng. Ta ngồi bên Mạc Thanh Cốc không để ý đến hắn đang nắm tay ta, nghĩ đến lời bọn họ vừa nói, thầm nghĩ Triệu Mẫn kia quả là không đơn giản, lời nói vừa ôn nhu vừa mềm mại, tình ý nồng nàn khiến Trương Vô Kỵ mềm lòng mà không nỡ hoài nghi, khó trách tại sao trong nguyên tác, dù Chu Chỉ Nhược khiến ai nấy đều hiểu lầm Triệu Mẫn giết Châu Nhi mà Trương Vô Kỵ vẫn không giết nàng, thậm chí còn nhiều lần muốn nàng rời đi, không muốn để nàng gặp Tạ Tốn đối chất, sợ rằng Tạ Tốn sẽ tức giận mà giết nàng.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi nghi ngờ nói:

"Thất thúc, thúc nói Triệu Mẫn kia nói thật hay giả? Nàng đối với Trương đại ca là thật lòng sao?"

"Em nói phải gọi ta là gì lại quên mất rồi sao? Về phần quận chúa kia, đại khái quá nửa không phải sự thật. Ta không tin nàng bày đặt quận chúa không làm lại đi làm nha đầu cho Vô Kỵ. Hừ! Hạng người xảo ngôn loạn ngữ, phản tổ vong tông như thế, thật sự không hay cho Vô Kỵ." Mạc Thanh Cốc giọng không vui chút nào nói.

Ta không rỗi hơi đi quản chuyện Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn thêm nữa, dù sao bọn họ cuối cùng cũng trở thành đôi tình nhân thần tiên, ta sao phải nhiều chuyện chứ, chỉ là không quen nhìn Mạc Thanh Cốc như thế này. Không phải đêm qua hắn còn cự tuyệt ta sao? Làm sao nhanh như vậy đã đón nhận ta, buổi sáng còn đột nhiên đối với ta như vậy, thiếu chút nữa là ta bị ăn luôn rồi. Ta cảm giác bàn tay hắn nóng rực, mặt mình cũng nhanh chóng nóng bừng lên, xấu hổ thấp giọng nói:

"Ta.. ta chưa quen gọi tên chàng, gọi chàng là Thất thúc đã quen mất rồi, nhất thời khó sửa.."

"Là không quen ta đối với em như vậy sao? Vậy mà em còn dám nhắc đi nhắc lại rằng yêu ta, uổng phí ta tự nghĩ mình thông minh hơn người mà vẫn không đoán được ý tứ của sư phụ, từ khi ở Vạn An đến khi ở trên thuyền, vì nghĩ về em mà băn khoăn luân thường bối phận, bản thân ta còn lớn tuổi hơn em rất nhiều, nơi nơi đều trốn tránh em, cuối cùng còn để em phải biểu lộ ra. Chỉ Nhược, thực xin lỗi."

Mạc Thanh Cốc nhìn ra ta xấu hổ mà bất an, giơ tay ra ôm ta vào lòng, hơi thở ấm nóng phả trên cổ ta khiến ta rung động.

Ta cựa quậy mình, bỗng cảm giác được Mạc Thanh Cốc hô hấp trở nên nặng nề, nhớ đến tình cảnh ái muội ban nãy, càng thêm ngượng, tưởng tượng ra ta cứ như cá chết mà để mặc cho hắn làm gì thì làm, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên nữa, thấp giọng đáp:

"Ta là chưa quen, tối qua chàng còn cự tuyệt ta mà, hôm nay lại... Ta biết chàng băn khoăn điều gì, không cần phải nói xin lỗi, bất quá, cũng không nghĩ là chàng so với ta còn động tâm sớm hơn đâu.." Ta nói đến đây, vô cùng xấu hổ, không nói thêm gì được nữa.

"Em thật là đại đại ngốc, từ đêm qua ta đã ở lại trong này nghỉ ngơi, lại ôm sát em không rời, em phải biết cô nam quả nữ sống chung một phòng, dù không có gì thì về sau cũng phải có." Mạc Thanh Cốc nói.

Ta một tai chợt nghe ra ý tứ gì, không khỏi đau lòng khó chịu, lập tức giận dữ vùng ra khỏi cái ôm của hắn, quay lưng lại lạnh lùng:

"Thì ra chàng vì phải phụ trách nên mới nhận tình cảm của ta, nếu đã là thương hại thì ta không cần, chàng cần biết rõ, ta dù yêu chàng nhưng cũng muốn chàng phải thật lòng yêu ta, tuyệt đối không phải là miễn cưỡng."

"Ta là thật lòng yêu em! Nếu không phải vì yêu em, sợ em bị thương đến chính mình, ta làm sao có thể mạo muội mà ở lại trong này, cho dù là phu thê đã cưới ở cùng nhau cũng cần có lễ, chúng ta tuy là người trong giang hồ chẳng quan trọng lễ pháp giáo điều nhưng vẫn có quy tắc cần tuân thủ. Nếu không phải em, ta tuyệt đối sẽ không ở lại, lại càng không gần gũi với em như vậy." Mạc Thanh Cốc trước nhíu nhíu mày, rồi bật ra một tiếng cười khẽ, không để ý đến kháng cự của ta mà ôm chặt ta trong lòng thật lâu, thân thể lại áp sát vào ta, nồng nhiệt hôn lên môi ta.

Ta trong mơ hồ nhớ lại, đêm qua chính mình lo lắng hắn ra ngoài sẽ nhiễm phong hàn, lấy "cái chết" để ép hắn ở lại, còn lột đồ của hắn chỉ tha cho mỗi cái quần, lúc ấy cũng chẳng nghĩ gì đến lễ giáo gì đó, không khỏi lại xấu hổ. Lại nghe hắn vừa rồi nói, ngữ khí hình như là biết rõ việc ta tự sát kia chỉ là giả nhưng vẫn ở lại, ta bỗng có cảm giác bị mắc mưu, lập tức đẩy hắn ra, giận dữ hỏi:

"Chàng biết rõ lúc đó ta tự sát là giả? Vậy tại sao còn muốn ở lại? Càng đừng nói đến võ công của chàng, sao có thể không tránh nổi Kim Xà Triền Ti công của ta, sao có thể... sao có thể.. để ta .. cởi quần áo của chàng.."

"Ta vừa nhìn thấy đã biết là giả rồi, nữ tử đều yêu quý dung mạo của mình, nếu tự sát mà dùng kiếm tạo ra vết thương xấu xí như thế, theo hiểu biết nhiều năm của ta về em, nhất định sẽ không chọn cách tự sát thế này, càng đừng nói cá tính của em, làm sao có thể vì tình mà tự sát? Bất quá ta vẫn ở lại, sợ rằng vạn nhất em lộng giả thành thật, một khắc nhìn đến em làm như vậy, ta bỗng hiểu, nếu em chết chắc chắn ta cũng sẽ theo đi cùng. Lúc ấy ta mới hiểu, ta dùng luân thường bối phận đến trói buộc bản thân nhưng lại trói không nổi tâm của mình, nếu em không yêu ta cũng không sao, ta sẽ đem em giấu ở đáy lòng, yên lặng bảo vệ em, được trông thấy em sống hạnh phúc là tốt rồi. Nhưng không ngờ em lại bất chấp tất cả, bối phận, luân thường, yêu ta một người có thể gọi là lão nhân, trong lúc nhất thời không nhận được, chỉ có thể trốn tránh. Một khắc đó ta đã hiểu ra tất cả, cho nên nếu em muốn ta ở lại, ta đây liền ở lại, từ khi quyết định như vậy thì em chính là người của ta. Sau lại nhìn thấy em không vui, nếu em lo lắng ta lạnh, ta liền theo ý em, chỉ cần em vui vẻ là được, dù sao em cũng đã là của ta, mà ta cũng là của em, thất lễ cũng có làm sao." Mạc Thanh cốc sắc mặt đỏ bừng, hình như cũng có chút xấu hổ nói.

Ta không khỏi mở to mắt, trong lòng tức giận thăng cấp, lửa giận bùng cháy túm lấy cổ áo hắn, giận dữ:

"Chàng thì tính lão nhân cái gì? Chàng mới ba mươi mấy tuổi thôi, là lúc thanh xuân khỏe mạnh, lại có nội công tinh tu, người nào mà không sống được tới trăm tám mươi tuổi chứ! Trương chân nhân cũng một trăm mười mấy thổi, còn không phải rất khỏe mạnh sao? Có thể thấy võ công Võ Đang rất có tác dụng kéo dài tuổi thọ. Chàng nếu đã quyết định ở lại cũng như đón nhận tình cảm của ta, vậy tại sao không nói cho ta biết? Khiến cho ta phải xấu mặt như vậy?"

"Ta thấy em vì muốn ta ở lại mà hao hết tâm tư, cái gì cũng không nói lên lời, chỉ thầm muốn nghe em nói lại với ta lần nữa... A! Không phải, ta lúc đó là không phản ứng kịp, chưa kịp nói thì em đã lấy hết quần áo của ta rồi.."

Ta chỉ lo ép hỏi Mạc Thanh Cốc, không chú ý đến mình đang túm cổ áo của hắn mà nhìn xuống, đôi tú phong trước ngực đã kề ngay trước mặt hắn, nguyên vẫn đang bị hắn ôm, thân mình vừa chuyển đã khiến hắn dậy lên một cỗ dục vọng, Mạc Thanh Cốc không khỏi nuốt nước miếng, hai chân bất an nhấc lên, cọ xát nơi thầm kín của ta, cảm giác vừa vui thích lại phát tiết không được khiến Mạc Thanh Cốc không thể tập trung, nghe ta tra hỏi bất giác mà thốt ta, cho đến khi thấy ta biểu tình phẫn nộ mới tỉnh táo lại, vội sửa miệng.

Ta không chú ý đến động tác của Mạc Thanh Cốc, nghe hắn nói thấy vừa thẹn vừa tức, không khỏi đánh lên vai hắn hai cái, rầu rĩ nói:

"Ta còn tưởng Thất thúc là người chính nhân quân tử, không ngờ chính nhân quân tử là chàng lại đi giăng bẫy người khác càng thêm lợi hại như thế, đồ bại hoại này, hại ta mất mặt muốn chết, buổi sáng chàng còn như vậy nữa... Chàng không phải thấy ta dễ dãi mà coi thường đấy chứ?" Nói đến đây ta có chút muốn khóc, uổng cho ta tự nghĩ mình thông minh, ai biết kẻ quân tử cũng có tâm nhãn không kém, nghĩ đến ban nãy nghe Võ Đang tứ hiệp bàn đại cục thì biết, xét theo tính cách của Trương Vô Kỵ quả là mỗi lời đều đúng a.

"Ta sao có thể nghĩ như vậy được, em là ta dạy dỗ từ nhỏ, chẳng lẽ ta còn không rõ sao? Có coi thường cũng là coi thường ta là thầy dạy mà không đủ tư cách, buổi sáng ta mạo phạm em, cũng là không tự chủ được. Võ Đang chúng ta luyện là thuần dương công, phải giữ thân đồng tử sau khi luyện thành mới có thể thành thân. Ta dù lúc hai mươi mấy tuổi đã luyện thành nhưng một là vì chuyện của Ngũ sư ca, hai lại vì chưa gặp được ai khiến ta động lòng, cho dù không ít người xin với sư phụ muốn cầu thân nhưng ta vẫn chưa từng đáp ứng. Cứ như vậy đã nhiều năm, môn quy Võ Đang chúng ta cũng phải giữ mình trong sạch cho nên sẽ không đi tìm hiểu cái gì gọi là tình trường phong nguyệt, ta cũng không nguyện ý muốn dính dáng phong trần mà đụng vào người ta không thích, cho nên bản thân ta âm dương không cân bằng, dương khí quá nặng, hơn nữa lại là sáng sớm, khi mặt trời mới ló ra, một khi đụng phải người con gái mà mình yêu mến, sẽ không thể kiềm chế nổi." Mạc Thanh Cốc giải thích, bên dưới hai chân vẫn lén lút đụng chạm.

Ta nghe xong trong lòng ngọt ngào, cười trộm cúi sát xuống tai hắn, nhỏ giọng ái muội hỏi:

"Nói như vậy, Thất thúc vẫn là thân đồng nam, thật sự không ngờ chàng đã ba mươi mấy tuổi rồi mà còn không... Khó trách buổi sáng... aaa!!" Ta càng nói càng muốn cười, lại nhớ đến hồi sáng hắn luống cuống tay chân, lại tìm không đúng nơi, bộ dáng bối rối xấu hổ, trong lòng ta tràn ngập ngọt ngào, càng thích hắn vì đã giữ mình trong sạch. Một nam nhân bình thường mà giữ mình nghiêm ngặt đến ba mươi mấy tuổi cũng chưa từng lây dính nữ sắc, hắn ở trong giang hồ là đại hiệp uy danh hiển hách, phái Võ Đang ở núi Võ Đang cũng có vô số đất đai điền sản cho nông dân thuê, tuy không nói rất giàu nhưng Võ Đang ít người, lại tiết kiệm kỷ luật, như vậy cũng đã là hơn nhiều so với các phái khác, có thể nói hắn là một anh chàng độc thân nổi bật sáng giá đáng mơ ước. Vậy mà hắn lại có thể kiên trì như thế, khiến cho ta càng thêm bội phục.

"Im miệng, nói nữa thì đừng trách ta không khách khí!" Mạc Thanh Cốc thẹn quá thành giận, ôm chặt lấy eo ta, đỏ mặt nghiêm túc nói.

Ta thấy hắn bộ dáng như vậy, trong lòng lại rung động lớn, cúi đầu hôn một cái lên mặt hắn, vui vẻ:

"Được rồi, ta không nói, bất quá Thất thúc, chàng như vậy, ta càng thích!" Ta đỏ mặt ghé sát tai hắn, nói ra tâm ý của mình.

Mạc Thanh Cốc tình triều lại trào dâng, không khỏi ôm chặt eo ta, hai tay cũng nhanh chóng du động khắp thân thể ta, đôi môi nóng ấm đã sát bên miệng ta khơi dậy sóng tình, vật nóng bỏng giữa hai chân lại cứng lên tăng thêm ma sát chuyển động, đáng tiếc lại cách một lớp vải quần, càng bị bó buộc lại càng thêm khó chịu. Bàn tay du động đã đem váy ta vén lên, ta chìm đắm trong cơn say mê muội, không còn chú ý đến hắn làm chuyện xấu gì, chỉ cảm thấy toàn thân như hư không, vô lực trước thân hắn.

Vừa rồi trong lúc bối rối, ta lại vội vàng mà không kịp mặc quần áo trong, chỉ kịp khoác lên chiếc váy dài cùng áo ngoài, hắn chỉ vén lên một cái, thân thể hai chúng ta đã chỉ còn cách nhau một lớp vải. Ta cảm nhận thấy lửa nóng của hắn, đột nhiên bừng tỉnh, nhớ đến buổi sáng suýt nữa đã phát sinh quan hệ, vội ngẩng đầu đẩy hắn tránh khỏi mình, thân thể cũng vặn vẹo muốn thoát ra.

Cơ thể ta đang cựa quậy muốn tránh khỏi, Mạc Thanh Cốc đột nhiên toàn thân căng cứng, một tay vội ôm chặt lấy eo ta, một tay cởi bỏ thắt lưng của mình, hơi thở nóng bức dồn dập bên tai ta, thấp giọng van nài: "Chỉ Nhược, ta thật không chịu nổi nữa... giúp ta.." Nói xong mặt đã đỏ hết lên, trán cũng toát mồ hôi lợi hại.

"Chàng.. bại hoại.. Mau thả ta ra, chúng ta còn chưa thành thân, đừng như vậy." Ta bị hắn giữ chặt, biết hiện giờ hắn chắc chắn rất khó chịu, trong sách đã từng nói, đàn ông khi đã động dục niệm, đôi khi rất khó khống chế, chờ ta nói xong thì Mạc Thanh Vốc đã cởi xong thắt lưng, quần áo cổ nhân vốn rộng, đai lưng một khi đã cởi ra, lửa nóng kia đã được giải thoát khỏi chướng ngại, liền áp sát chạm vào khê cốc ướt át, ở bên ngoài cọ xát.

Mạc Thanh Cốc nghe ta nói vậy, thân mình khẽ cứng lại, dừng động tác tiến công, giúp ta sửa gọn lại y phục tán loạn, bộ phận nơi tiếp hợp bên dưới tuy còn du động nhè nhẹ nhưng không còn hướng vào trong thăm dò nữa, đầu đổ đầy mồ hôi, hai tay đỡ eo ta, giúp thân mình yếu đuối vô lực của ta ngồi vững tư thế dựa sát vào lòng mình, ánh mắt tràn lửa nóng nhìn ta, khàn khàn nói:

"Được, sau khi chúng ta trở về núi, ta lập tức nhờ sư phụ đến nói với cha em, chúng ta mau chóng thành thân, cứ như thế này, ta sợ mình sẽ anh năm sớm thệ mất.(chết sớm ^^)

"Đừng nói đến cái gì mà chết hay không như vậy, có ta ở đây, chàng nhất định sẽ sống tốt." Ta nghe hắn nói, dục niệm đang tràn ngập trong lòng hóa thành mồ hôi lạnh, đột nhiên nhớ đến, trong nguyên tác, Mạc Thanh Cốc không phải là ở Nga Mi phát hiện ra Tống Thanh Thư nhìn trộm vào phòng ngủ các nữ đệ tử Nga Mi, đuổi theo đến quan ngoại thì bị Tống Thanh Thư và Trần Hữu Lượng liên thủ giết chết sao? Thật sự là anh năm sớm thệ.

Tuy hiện giờ thế giới Ỷ Thiên này đã có chút thay đổi, nhưng ta phát hiện ra mỗi lần đề cập đến chuyện sống chết liền khó khăn hơn rất nhiều, hoặc là sẽ liên lụy đến người vô tội. Ta biết Mạc Thanh Cốc hiện giờ vẫn đang yên ổn, vậy kiếp nạn của hắn bao giờ thì đến? Ta cũng không rõ, lập tức lo lắng mà ôm chặt hắn, trong lòng quyết tâm, trước khi đại hội Đồ Sư chấm dứt, nhất định phải cùng hắn nửa bước không rời. Nếu thật sự có kiếp nạn liền cùng hắn đối mặt, nếu không thoát được, vậy sẽ cùng chết.

Mạc Thanh Cốc không biết suy nghĩ của ta, ta đột ngột ôm hắn như vậy, hắn khẽ rên lên một tiếng, lửa nóng lại chạm vào khê cốc của ta một chút, thân thể cả hai đều mềm ra, Mạc Thanh Cốc đầu đầy mồ hôi đem váy ta buông xuống, gục đầu vào vai ta, nói nhỏ:

"Ta đương nhiên là muốn sống thật tốt thật lâu, còn muốn cùng em thành thân, cùng em sống đến bạc đầu. Chưa bao giờ ta lại như bây giờ, chờ mong việc thành thân này đến như vậy."

"Ta cũng muốn như thế, muốn cùng chàng sống đến bạc đầu, đồng sinh cộng tử, nhưng không biết Trương chân nhân thực đồng ý cho chúng ta không?"

Ta vuốt vuốt mái tóc đen mượt của hắn, nghĩ đến việc thành thân, Trương Tam Phong bên ngoài đạo mạo bên trong sáng suốt kia có thể đồng ý không, cũng không thể không lo lắng, chỉ sợ là Trương Tứ hiệp đoán sai, Trương Tam Phong không có cái ý kia, không muốn Mạc Thanh Cốc cưới một người chẳng có gì như ta, con nhà nông gia tầm thường lại còn bị phái Nga Mi trục xuất, chẳng có được gia thế như Kỷ Hiểu Phù mà dựa vào.

Mạc Thanh Cốc sắc mặt hồi phục lại như bình thường, ôm ta nói:

"Tứ sư huynh là người cơ trí nhất, cũng hiểu sư phụ nhất, nếu huynh ấy đã nói như thế chắc chắn sư phụ sẽ không phản đối. Ta chỉ sợ cha em không đồng ý gả em cho thúc thúc như ta thôi."

"Cha sẽ không như vậy đâu, ông chỉ muốn ta được vui vẻ, hạnh phúc mà thôi, chắc chắn sẽ không phản đối."

Ta nói rồi ngầm bực chính mình lo qua lo lại, lời như vậy cũng nói hết ra, chuyện hôn nhân đều có trưởng bối lo liệu, Mạc Thanh Cốc nếu muốn lấy ta, nhất định là sẽ nghĩ được cách khiến cha đồng ý, cần gì đến ta phải nhiều miệng?

Mạc Thanh Cốc cười thầm một chút, thấy bộ dáng hối hận của ta, liền trang lên một bộ đại hiệp chính phái, vờ như không nhìn thấy ta ảo não, cố giấu cao hứng nói:

"Như vậy là tốt nhất, khi nào trở về là ta có thể đến nhà em, đem em cưới về."

"Chuyện thành thân thật ra cũng không cần quá vội vàng, nhưng còn Tạ lão gia tử và mọi người mất tích, chúng ta cũng nên giúp đi tìm, Tạ lão gia tử có ân với ta, không thể không báo, Châu Nhi như chị em ruột của ta, không thể bỏ mặc nàng được, Tiểu Chiêu cũng rất tốt bụng, ta..." Ta còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn thấy ánh mắt mỉm cười của Mạc Thanh Cốc, rốt cuộc không nói thêm gì được nữa.

Mạc Thanh Cốc giấu ý cười, gật đầu nói:

"Không nói đến bọn họ có giao tình với em như vậy, vì Vô Kỵ ta cũng muốn giúp, miễn cho Vô Kỵ phải cầu trợ giúp từ quận chúa Thát tử kia, cuối cùng thành ra dây dưa không dứt với nàng. Hôm nay cũng có thể thấy, quận chúa kia không phải nhân vật đơn giản, chúng ta hãy trở về khách điếm lưu lại một lời nhắn cho các vị sư huynh, để bọn họ cùng giúp đỡ có lẽ nhanh hơn."

"Đúng vậy, Thất thúc xem, đây là kiếm ta làm cho chàng, phía trên còn có tên chàng đó, đây là của ta, phía trên cũng khắc tên ta, thế nào?"

Ta biết Mạc Thanh Cốc lo ta gặp mặt tứ hiệp sẽ xấu hổ không được tự nhiên, mới quyết định mang ta đi một mình, trong lòng cảm động sự quan tâm của hắn, ta lại không giỏi nói những lời tình ý, chỉ có thể lấy hành động thực tế để biểu đạt.

Mạc Thanh Cốc cầm lấy trường kiếm ta đưa, biết kiếm này tuy bề ngoài bình thường nhưng thực ra chính là võ lâm chí bảo, cũng không nói ta biết đêm qua hắn đã nhìn thấy tên khắc trên đó rồi, lập tức buông ta ra, sửa sang lại y phục, đem trường kiếm ta tặng đeo lên thắt lưng, nói:

"Tốt lắm, ta rất thích, về sau chúng ta dùng đôi kiếm này, mọi người đều biết đến quan hệ của chúng ta, sẽ không ai dám mơ tưởng đến nữ hiệp Chu Chỉ Nhược nữa."

"Được lắm! Thất thúc cũng giễu cợt ta sao? Chàng nếu muốn trêu chọc ta, phải cẩn thận Chu nữ hiệp ta giáo huấn lại Mạc Thất hiệp chàng!"

Ta biết hắn nói vậy là tức giận Triệu Mẫn đem ta gán cho Trương Vô Kỵ, chúng ta ở bên trong không nhìn thấy biểu tình Trương Vô Kỵ, chỉ nghe thấy lời hắn nói, thấy câu trả lời vẫn bình thường, cũng nghĩ rằng hắn thật sự kính ta.

Một hồi thu dọn, hành lý đã thu thập ổn thỏa, ta đem buộc lên mình ngựa, dắt con ngựa ra ngoài cho nó ăn cỏ, uống một chút nước. Mạc Thanh Cốc chờ ta lên ngựa trước rồi mới lên, cười:

"Đi thôi, tin tức của Tạ tiền bối cũng không phải một ngày nửa buổi là tra ra được, chúng ta từ từ đi tìm, trước hãy về quán trọ lưu lại tin cho các sư huynh đã!"

"Vâng! Chờ gửi tin lại xong, chúng ta đuổi theo hướng Triệu Mẫn đi thứ xem, ta đoán rằng nàng biết điều gì đó."

Ta biết hiện giờ người nhất định đang ở trong tay Trần Hữu Lượng và Thành Côn ở Cái Bang, lúc này mới được vài ngày, không biết Tạ Tốn đã bị Thành Côn mang đến nơi giam giữ ở Thiếu Lâm tự hay chưa, nếu hắn đã mang đi thật, ta sẽ vạch trần thân phận của Thành Côn ở Thiếu Lâm, nhưng bây giờ thì Tạ Tốn bị giam ở đâu? Ta áp chế nghi vấn trong lòng, vung roi ruổi ngựa cùng Mạc Thanh Cốc lên đường.

Mục lục
Ngày đăng: 19/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Có thể bạn thích

Mục lục