Gửi bài:

Chương 13 - Vô Kỵ dục phó Hồ Điệp cốc

Ta biết Trương Vô Kỵ lúc này hàn độc phát tác, mệnh đã không còn giữ được bao lâu nữa. Nhưng lại phải giả bộ như không biết, sợ hãi hỏi: "Tại sao vậy? Ngươi.. Ngươi.. Bệnh của ngươi nặng như vậy sao?"

Trương Tam Phong trong lòng đang buồn bã, xem ta mắt rưng rưng, đồng tình nhìn Vô Kỵ, cảm động nói: "Tiểu cô nương, cô thật tốt bụng, đáng tiếc cha con hai người hôm nay đã muốn trở mặt cùng Thát tử, nơi này không thể ở lâu, ngàn vạn lần phải cẩn thận đừng để sa vào tay giặc, tốt nhất vẫn nên sớm đổi chỗ ở đi thôi."

Cha nghe xong lời Trương Tam Phong nói, chấn động, mặt sầu khổ nói: "Hiện giờ thiên hạ đại loạn, Mông Cổ Thát tử khắp nơi, hai năm nay cha con tôi yên ổn đôi chút do Thát tử không quen thủy tính, hiện giờ có năng lực đi đâu được, thiên hạ rộng lớn tại sao không cho dân nghèo chúng ta một con đường sống? Ai!!"

Trương Tam Phong cũng bị ngữ khí buồn bã tuyệt vọng của cha cảm động, nhìn cha mặt đầy ưu sầu, còn có ta tuy chưa trưởng thành nhưng tương lai cũng ẩn hiện bộ dáng xinh đẹp tuyệt sắc, hiểu rằng nếu không có bản lĩnh tự bảo vệ, cô bé này tương lai sau này tất yếu mệnh khổ, trong lòng cũng kỳ quái, một người thuyền gia nghèo khổ bần cùng, khuôn mặt bình thường già nua sao lại sinh ra được một cô con gái như vậy? Cô bé này dung mạo khí chất so với thiên kim khuê các, giang hồ nữ tử cũng không kém.

Hơn nữa, khó hơn là cha con hai người này đều một thân nghĩa hiệp can đảm, cô bé này lại trời sinh lực đại, luyện võ thật tốt, đáng tiếc Võ Đang không thu nữ đệ tử, nếu không đứa nhỏ này có thể kế thừa Võ Đang tuyệt kỹ, nghĩ đến đây, trong đầu đã có ý niệm, nói: "Chu lão đệ không cần phiền muộn, dưới chân núi Võ Đang cũng có chút ruộng tốt, Thát tử vốn cũng kiêng kị chút danh tiếng Võ Đang chúng ta, không dám xâm phạm, ít dám vào gây loạn. Không bằng cha con ngươi theo lão đạo đến Võ Đang?"

Cha nghe xong hai mắt sáng ngời, nhìn ta hỏi ý. Ta nghĩ hiện giờ đại loạn, tương lai còn có chiến tranh xảy ra, chờ đến khi Minh triều ổn định, thiên hạ thái bình còn phải đợi mấy chục năm nữa, quả thực cần có cường lực bảo hộ. Võ Đang còn có thể truyền thừa đến hiện đại, không giống như Thiếu Lâm tự mấy lần bị quan phủ thiêu hủy tiêu diệt, quả thật thực lực bất phàm. Nghe nói thời Minh từng tiêu diệt không ít môn phái, tuy nhiên lại chưa từng dám xâm phạm tới một cành cây cọng cỏ của núi Võ Đang, có thể nói là e ngại uy danh của Trương Tam Phong cùng Trương Vô Kỵ đi!

Nghĩ đến đây ta hướng cha gật đầu, ý bảo cha đáp ứng. Võ Đang tuy là có Triệu Mẫn một hồi tranh đấu, ám toán Trương Tam Phong, nhưng dân chúng quanh núi lại không có gì tổn thương, có lẽ là một nơi an cư lạc nghiệp tốt. Cha thấy ta gật đầu vội cảm tạ Trương Tam Phong nói: "Thật sự đa tạ đạo trưởng, giúp cha con ta tìm được một nơi dung thân, tiểu nhân thật sự cảm kích vô cùng." Nói xong kéo ta khấu đầu Trương Tam Phong một cái.

Ta tuy không thích quỳ lạy khấu đầu nhưng nghĩ đến Trương Tam Phong chính là một nhân vật cổ được kính nể, cũng liền thuận theo. Chợt nhìn thấy Trương Vô Kỵ sắc mặt xanh trắng ở trong lòng Trương Tam Phong nhìn ta có đôi chút vui mừng, bỗng nghĩ đến Thường Ngộ Xuân tại sao còn không đề cập đến việc dẫn hắn đến gặp Điệp Cốc Y Tiên xem bệnh đâu? Không phải là bị ta làm cho kịch tình rối loạn rồi chứ?

Ta vội tỏ vẻ nghi hoặc thương cảm nói: "Có thể cùng cha chuyển đến Võ Đang thật là tốt, chính là vị tiểu tướng công này, tại sao lại nói không còn vài ngày để ăn cơm? Có phải hay không bệnh rất nặng, sao không mời lang trung về xem?" Trương Tam Phong nghe hỏi vậy lại buồn bã không đáp.

Thường Ngộ Xuân lại phối hợp rất ăn ý, nhìn kỹ Trương Vô Kỵ nói: "Trương chân nhân, ngài công lực thâm hậu, thần công quảng đại, cậu bé này trúng độc nặng liệu có thể cứu chữa?"

Trương Tam Phong trong lòng đau đớn, miệng lại hàm hồ đáp: "Đúng vậy." Chính là ở sau Trương Vô Kỵ tay trái nhẹ nhàng xua xua hai cái, ý nói hắn trúng độc rất nặng, chỉ là giấu không nói ra cho hắn biết mà thôi.

Thường Ngộ Xuân thấy Trương Tam Phong xua tay, lắp bắp kinh hãi nói: "Tiểu nhân lần này nội thương không nhẹ, đang muốn đi gặp một vị thần y chữa trị, chân nhân có đồng ý để ta mang cậu bé này cùng đi không?"

Trương Tam Phong lắc đầu nói: "Hắn hàn độc xâm nhập tạng phủ, dược vật tầm thường không thể chữa được, chỉ có thể... Chỉ có thể chậm rãi hóa giải."

Thường Ngộ Xuân tiếp tục nói: "Chính là vị thần y kia thật sự có khả năng cải tử hoàn sinh."

Trương Tam Phong ngẩn ra, chợt nhớ tới một người: "Ngươi nói chẳng lẽ là Điệp Cốc Y Tiên?"

Thường Ngộ Xuân vui sướng tự hào đáp: "Đúng là ông ấy. Thì ra lão đạo trưởng cũng biết đến Hồ sư bá của ta."

Trương Tam Phong do dự: "Nghe danh Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu y thuật cực kỳ cao minh, nhưng là người trong ma giáo, xưa nay võ lâm nhân sĩ không ai muốn nói tới. Huống chi tính tình y lại hết sức quái dị, chỉ cần là người trong ma giáo y sẽ tận lực cứu chữa, không lấy một đồng, còn người ngoài cầu y, dù cả vạn lượng vào chồng trước mặt y cũng không đoái hoài đến, thành thử còn một cái ngoại hiệu "Kiến Tử Bất Cứu". Nếu quả là người đó thì đành để Vô Kỵ hàn độc phát tác mà chết còn hơn để hắn rơi vào vòng ma giáo".

Thường Ngộ Xuân thấy ông nhíu mày suy nghĩ, hiểu rõ tâm ý của Trương Tam Phong liền nói: "Trương chân nhân, Hồ sư bá tuy trước nay không chữa bệnh cho người ngoại đạo, nhưng tiểu nhân được lão đạo trưởng cứu, đại ân thâm trọng, Hồ sư bá không thể không phá lệ. Nếu ông ấy không chịu ra tay thì tiểu nhân nhất định không để yên."

Trương Tam Phong thấy Thường Ngộ Xuân vẻ mặt thành tâm, biết hắn là vì báo đáp mình ơn cứu mạng, lại chiếu cố tiểu chủ công của hắn mới như vậy, không khỏi trầm ngâm: "Vị Hồ tiên sinh đó y thuật như thần, ta cũng đã từng nghe tiếng. Có điều hàn độc trong thân thể Vô Kỵ, không phải tầm thường ..."

Thường Ngộ Xuân thấy Trương Tam Phong vẫn còn băn khoăn, lớn tiếng nói: "Vị tiểu gia này nếu như cùng lắm trị không xong thì đằng nào cũng chết, còn có gì mà phải lo?" Hắn tính tình sảng trực, bụng nghĩ sao liền nói ra không kiêng dè gì cả.

Trương Tam Phong nghe nói "đằng nào cũng chết", trong lòng chấn động nghĩ thầm: "Tên này ăn nói lỗ mãng nhưng quả không sai, trước mắt Vô Kỵ chỉ còn sống được độ một tháng nữa, thôi thì đành đánh liều cầu may vậy". Ông trước nay giao thiệp với ai luôn luôn hết lòng hết dạ, coi ai cũng như mình không nghi ngại, Thường Ngộ Xuân này quả là người trọng nghĩa, thế nhưng Vô Kỵ là giọt máu duy nhất của học trò yêu, nay bảo ông giao vào tay một đệ tử ma giáo tà ác nổi danh, làm sao có thể yên tâm, thành ra nhất thời không sao quyết định được.

Thường Ngộ Xuân thấy Trương Tam Phong mặt vẫn do dự, biết ông vì mâu thuẫn với Minh giáo mà khó xử, suy nghĩ một chút, nói: "Trương chân nhân không muốn đến gặp Hồ sư bá, điều đó tiểu nhân cũng hiểu rồi. Trước nay chính tà hai bên không đứng chung, Trương chân nhân là đại tông sư đương thời, lẽ nào đi cầu tà ma ngoại đạo? Hồ sư bá tính tính cổ quái, gặp Trương chân nhân ăn nói vô lễ, hai bên lại gây chuyện không chừng. Vị Trương huynh đệ này tốt hơn do tiểu nhân đưa tới, nhưng chắc Trương chân nhân không an lòng. Thôi thì thế này, tiểu nhân đưa Trương huynh đệ tới nhờ Hồ sư bá xin ông ấy từ từ cứu chữa, sau đó tiểu nhân sẽ lên núi Võ Đang làm con tin. Trương huynh đệ nếu như có chuyện gì, Trương chân nhân cứ một chưởng đánh tiểu nhân chết là xong."

Trương Tam Phong không khỏi bật cười, nghĩ thầm nếu như Trương Vô Kỵ có gì sơ sẩy, ta đánh ngươi chết để làm chi? Nếu ngươi không lên núi Võ Đang thì ta biết đi đâu mà tìm? Thế nhưng trước mắt Vô Kỵ hàn độc đã đi vào gan phổi rồi, quả đúng là" đằng nào cũng chết", ở lúc sinh tử này đành phải quyết định dứt khoát, bèn nói: "Vậy phải làm phiền ngươi rồi, thế nhưng phải nói trước, Hồ tiên sinh không được ép Vô Kỵ nhập giáo, phái Võ Đương chúng ta cũng không chịu ơn quí giáo đâu." Ông biết ma giáo hành sự quỷ bí, nếu như dính dấp với họ, họ sẽ luẩn quẩn với mình hoài, âm hồn không tiêu tan, không biết hậu hoạn đến chừng nào, Trương Thúy Sơn thân bại danh liệt thật đã rành rành ra đấy.

Thường Ngộ Xuân ngang nhiên đáp: "Trương chân nhân coi Minh giáo chúng ta chẳng ra gì cả, nhưng thôi cứ theo đúng lời ngài phân phó là xong, tuyệt sẽ không làm khó Trương huynh đệ."

Trương Tam Phong nói: "Ngươi thay ta chăm sóc cho Vô Kỵ, nếu như âm độc trong thân thể trừ được, thì ngươi dẫn nó lên núi Võ Đang. Còn việc việc ngươi lên núi làm con tin, cái đó không cần thiết."

Thường Ngộ Xuân đáp: "Tiểu nhân xin hết sức cố gắng."

Trương Tam Phong thấy hắn trịnh trọng đáp ứng, biết hắn là hán tử một lời nặng tựa ngàn cân, cũng yên tâm, ôm Vô Kỵ nói: "Như vậy lão đạo yên tâm, cha con Chu huynh đệ giờ sẽ theo ta đi Võ Đang, Vô Kỵ đành nhờ ngươi vậy."

Cha nhìn Trương Tam Phong cùng Thường Ngộ Xuân, lại nhìn ta nói: "Đạo trưởng không cần phải lo lắng quá cho chúng ta, tiểu nhân gần đây cũng có chút tích cóp, đủ để mua hai mẫu ruộng, chỉ có điều trước khi đi tiểu nhân còn muốn đến một nơi, lấy di vật mẫu thân nha đầu này để lại cho nó mang đi. Mẹ đứa nhỏ này là thiên kim thế gia ở Tương Dương, vì chiến loạn mới phải lâm vào cảnh gian nan, khó sinh mà qua đời, di vật nàng để lại nhất định phải mang theo."

Trương Tam Phong cùng Thường Ngộ Xuân lúc này mới hiểu được, khó trách tại sao một cô bé nghèo khổ lại xinh đẹp thoát tục như vậy, thì ra là nữ nhân Tương Dương thế gia. Trương Tam Phong nghe được hai chữ Tương Dương lại sửng sốt nhớ lại chuyện thời niên thiếu của mình, khi đó mình còn là một đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, có thể gặp được vị tiền bối tuyệt tích giang hồ kia thực may mắn, Quách Tương sau khi cha mẹ chết trận tại Tương Dương trở thành khai sơn tổ sư phái Nga Mi, sau đó cũng xuất gia, tang cũng sớm đã trăm năm.

Trương Tam Phong cảm thán một chút, nói: "Nếu là di vật tự nhiên không thể bỏ lại, sau khi trời sáng Chu huynh đệ liền đi tìm đi, lão đạo chờ một chút cũng không sao."

"Không cần đợi đến sáng, vật ngay dưới đáy sông, không xa, không xa. Ai, nếu không phải giấu dưới đáy sông chỉ sợ đã sớm bị Thát tử cướp đi rồi." Cha ra ngoài khoang thuyền, treo đèn lên, nói giọng oán hận, vừa nói vừa nhảy xuống nước bơi đi.

Trong thuyền, Trương Tam Phong và Thường Ngộ Xuân đều ảm đạm thở dài, tràn ngập bất đắc dĩ, Chu Thừa Chí nhu thuận không nói gì, Trương Tam Phong lại dặn dò Trương Vô Kỵ, lo lắng hắn rời mình ra không quen tự chăm sóc mình, Trương Vô Kỵ cũng không nói được lời nào. Ta không ở lại trong khoang vì biết cha phải đi lấy đồ, lo lắng canh chừng, một khi thời gian quá lâu sẽ xuống nước tìm ông.

Mục lục
Ngày đăng: 20/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Có thể bạn thích

Mục lục