Gửi bài:

Chương 17 - Thư tả dược phương kiến hiệp tâm

"Ồ! Du tam thúc nhất định rất đau! Nhưng xương gãy không phải nối lại sẽ lành sao? Tại sao lại không mời lang trung nối lại xương ạ?" Ta giả ngây thơ hỏi, trong lòng âm thầm cao hứng, cuối cùng đưa câu chuyện dẫn đến điều ta muốn.

Du Đại Nham nhìn thấy vẻ quan tâm lo lắng trên mặt sư phụ, trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng nói với ta: "Tiểu cô nương, bình thường xương gãy có thể nối lại, nhưng còn thúc thúc, tứ chi trong cơ thể đều bị người dùng chỉ lực bẻ gãy, các đốt đều vỡ vụn, có thể giữ lại được tính mạng đều nhờ sư phụ dùng trăm năm công lực mạnh mẽ cứu hồi, lang trung bình thường không thể chữa được."

"Cha, Du tam thúc thúc nói thật sao? Tại sao trong mấy phương thuốc mẹ lưu lại cho con lại có một phương thuốc nối xương, nói chỉ cần bị thương không quá bốn mươi năm, gãy xương nghiêm trọng đều có thể chữa khỏi trong vòng trăm ngày, còn nói cho dù cơ thể đứt hết kinh mạch cũng có thể chữa khôi phục như thường, có phải mẹ nói dối con không cha?" Ta bước đến thì thầm vào tai cha, cố ý nhỏ giọng, kỳ thật với võ công của mọi người ở đây, ai cũng nghe được rất dễ.

Quả nhiên ta vừa dứt lời, trong đại sảnh sắc mặt mọi người đều thay đổi, Ân Lê Đình trực tiếp chạy đến trước mặt ta, nắm lấy bả vai ta lắp bắp: "Chỉ Nhược, vừa rồi cháu nói là sự thật? Thật sự có loại thuốc có thể đem xương cốt gãy vụn nối lại, khôi phục như ban đầu sao?" Những người còn lại cũng nín thở chờ mong, muốn biết mình có phải nghe nhầm, Du Đại Nham có vẻ không tin, nhưng thân thể lại hơi nghiêng ngả, đủ biết bản thân hắn có bao nhiêu mong chờ nhưng chỉ sợ nghe nhầm mà thương tâm..

Ta bị Ân Lê Đình nóng nảy túm vai, cảm giác đau, đành phải dùng ánh mắt đau đớn bi thương nhìn Trương Tam Phong, bộ dáng lúng túng không biết phải làm gì. Trương Tam Phong quả nhiên sáng suốt, vội lại gần nói: "Lê Đình mau buông ra, con làm đau Chỉ Nhược rồi. Chu lão đệ, không biết lời Chỉ Nhược có phải là thật?" Lần này cách xưng hô đã từ Chu gia tiểu cô nương chuyển thành Chỉ Nhược, quả nhiên thân sơ cũng có nguyên nhân.

"Mẫu thân Chỉ Nhược nguyên vốn là y dược thế gia, tiểu lão nhân không biết nàng lưu lại cho Chỉ Nhược những gì, nhưng nếu có lưu thì nhất định là thật, y thuật gia truyền nhà nàng quả thật rất tốt." Cha nhìn ánh mắt chờ mong của Trương Tam Phong, do dự liếc ta một cái rồi mới nói mấy lời.

Trong sảnh mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, hưng phấn nhìn cha con ta. Trương Tam Phong lại dùng khẩu khí dỗ dành tiểu hài tử khó nghe nói: "Chỉ Nhược, cháu có thể đem phương thuốc kia cho lão đạo xem một chút không? Du tam thúc thúc của cháu bị thương rất nặng, nếu phương thuốc của cháu có thể chữa khỏi cho hắn, lão đạo nhất định sẽ vô cùng cảm tạ hai cha con cháu."

"Phương thuốc này.. cháu chỉ xem qua, sau đã bị mẹ đốt đi rồi. Nhưng Chỉ Nhược thực thông minh, các vị thuốc cùng phương pháp điều chế đều nhớ kỹ, để cháu nói cho mọi người nghe nhé!" Ta cố ý chậm rãi nói, nhìn biểu cảm trên mặt bọn họ, lúc đầu là thất vọng, sau đó lại cao hứng, xem rất vui, phỏng chừng ta là người thứ nhất có thể làm cho Trương Tam Phong trong một lúc biến hóa ra nhiều cảm xúc khác nhau.

Mặt nạ vân đạm phong khinh bình thường bọn họ vẫn đeo lần này đã biến mất, các cảm xúc biểu hiện ra rất phong phú, lúc đầu là thất vọng, sau lại vui mừng kinh ngạc không thôi, rốt cuộc bình tĩnh lại, khó nén được cảm xúc này, Mạc Thanh Cốc mừng rỡ nói: "Chỉ Nhược cháu đợi một chút, ta đi lấy giấy bút ghi lại." Nói xong liền dùng khinh công di chuyển ngay trong nhà, mọi người đều nhìn thấy, vui vẻ vây quanh Du Đại Nham, lúc này cũng vui mừng không nói gì.

"Đúng rồi lão đạo trưởng, trong y thư có viết rằng nếu là vết thương cũ cần phải đem chỗ bị thương đánh gãy một lần nữa, sau đó mới nối lại, dùng Ngọc Xạ Thiên Hương Giao, còn phải đem chỗ bị thương cố định lại, không thể cử động khiến xương bị lệch vị trí, cách bảy ngày lại đổi thuốc một lần, trong vòng trăm ngày nhất định sẽ khỏi. Tuy nhiên, cháu tuy có thể nhớ rõ phương thuốc nhưng tuyệt đối sẽ không đánh gãy hay nối được xương đâu.." Ta giả bộ sợ hãi nói.

Trương Tam Phong nghe vậy cũng thêm tin tưởng phương thuốc kia chữa khỏi cho Du Đại Nham, nếu không một đứa trẻ tuyệt đối không nói ra được phương pháp chữa thương như vậy. Lời của Chỉ Nhược rất có đạo lý, thương tật trong xương cốt cần phải đánh gãy lại mới có thể chữa lành, nghĩ vậy liền nói: "Chỉ Nhược không cần lo lắng, đã là người học võ như chúng ta đều có hiểu biết rất rõ về kinh mạch, huyệt vị, xương cốt. Lão đạo bất tài, không thể giúp Đại Nham chưa khỏi thương thế nhưng việc nối xương này không làm khó được ta, chỉ là Đại Nham phải chịu khổ gãy xương thêm lần nữa."

"Nếu có thể đứng dậy, cho dù có chịu khổ mười lần, trăm lần đồ nhi cũng không sợ, sư phụ không cần lo lắng," Không ai có thể hiểu được tâm tình Du Đại Nham giờ phút này, nằm liệt đã mười hai năm, mười hai năm này cuộc sống thật thống khổ, mỗi ngày gắng gượng, từ khi bị thương đến bây giờ có bao nhiêu ngày, rốt cuộc hôm nay đã có hi vọng.

Trương Tùng Khê không hổ danh cơ trí, khi người khác còn đang hưng phấn, hắn đã cẩn thận nghĩ ngợi, nhẹ nhàng ho khan một tiếng khiến sư phụ cùng các huynh đệ đang vui mừng bình tĩnh lại, nói: "Sư phụ, phương thuốc kia hiệu quả tác dụng thế nào chúng ta còn chưa rõ, vạn nhất chữa trị không được như ý, Tam ca không phải chịu thêm một lần thống khổ sao? Cứ nên thử trước một chút xem công hiệu thế nào rồi nói."

"Tùng Khê nói không sai, cao dược này trước hết hãy tìm một con vật nào đó thử trước xem công hiệu thế nào, không thể khiến Đại Nham phải mạo hiểm, Đại Nham con hãy kiên nhẫn đợi thêm một chút." Trương Tam Phong nghe xong lời Trương Tùng Khê nói cảm thấy có lý, suy nghĩ cẩn thận nói, còn lại mấy người khác cũng không phản đối, dược liệu không rõ ràng dĩ nhiên không thể dùng tùy tiện, vẫn là thử trước một chút thì tốt hơn.

Ta hiểu được băn khoăn của bọn họ, nếu là ta thì cũng sẽ thử trước một chút như vậy. Nhìn Du Đại Nham ánh mắt có chút lo lắng mất mát, ta động lòng thành tâm nói: "Du tam thúc thúc đừng lo, trong phương thuốc có nói vết thương mới thì lâu nhất là một tháng sẽ khỏi, nếu thử trên động vật, hẳn là càng nhanh, sẽ không mất nhiều thời gian."

Du Đại Nham nghe xong lời của ta cười thoải mái: "Là thúc thúc nóng vội, hơn mười năm nay đều đã vậy rồi, chẳng lẽ còn sợ thêm mấy ngày chờ đợi? Chỉ cần có cơ hội có thể đứng dậy, thúc thúc đều vui vẻ." Lời Du Đại Nham khiến mấy người còn lại không khỏi đau xót, đều không khỏi nghĩ nỗi đau ngoài thân của Đại Nham mình có thể hiểu được, nhưng lại không nghĩ đến tâm tình của hắn.

"Ta đã trở lại, Chỉ Nhược, cháu mau nói đi! Để ta viết lại rồi nhanh đi bốc thuốc." Mạc Thanh Cốc chạy lại nói, trong tay là văn phòng tứ bảo*, hắn đem giấy và nghiên mực đặt lên bàn, cầm lấy bút chấm chấm mực chuẩn bị viết, mọi người còn lại đều nhiệt tình chăm chú nhìn ta khiến ta có chút ngại ngùng.

*Văn phòng tứ bảo: gồm bốn vật liệu để viết thời xưa: giấy, bút lông, mực, nghiên.

Ta trấn tĩnh lại, dựa theo sách Tiêu Dao phái đọc lên: "Ngưu tất, tục đoạn, hoàng qua tử, hoa hồng, xích dược, tô mộc, đương quy, xuyên khung... ...đào nhân, bột bạch ngọc, bột trân châu, sữa hươu, mật ong. Từng đó dược liệu là được, nhưng phân lượng cùng phương pháp điều chế không thể nói rõ cho mọi người, mẹ đã dặn là phải giữ bí mật, mọi người mang dược liệu về để tự cháu điều chế là được."

Ta nhìn mọi người, phương thuốc này quả thật là bí truyền của Tiêu Dao phái, ta cũng không biết Tiêu Dao phái liệu có còn truyền nhân trên đời hay không, nếu vẫn còn, như vậy dựa theo môn quy, tự tiện đem bí truyền truyền ra ngoài là tội chết, với võ công Tiêu Dao phái căn bản ta không có cơ hội phản kháng, ngay cả Trương Tam Phong nếu như giao thủ cùng người như Thiên Sơn đồng lão, Lí Thu Thủy, có thể thắng cũng có thể bại, cơ hội có lẽ là rất ít.

Nếu giống như mọi người đoán nơi cư trú của Tiêu Dao phái Linh Thứu cung bị truyền nhân ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo phản bội, tiêu diệt, ta đoán điều này có thể, bởi vì nếu Tiêu Dao phái còn tồn tại, thân sinh cha mẹ ta cũng coi như là người trong môn phái, tại sao có thể mặc người ta đánh giết mà mặc kệ, mà cha mẹ lại không có chút dấu vết luyện võ nào, có lẽ là sợ ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo vẫn đang đuổi giết người Tiêu Dao phái chăng?

Vạn nhất có người từ phương thuốc bị truyền ra ngoài mà tìm ra dấu vết Tiêu Dao phái, ta đây cũng thật sự xong đời, thực lực ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo qua nhiều năm không ai rõ ràng, cẩn thận vẫn hơn. Do đó, phương thuốc tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, nhìn ánh mắt khó hiểu của cha cùng mọi người trong phái Võ Đang, ta đành giải thích: "Không phải mẹ keo kiệt, không chịu nói với mọi người, mà phương thuốc này truyền ra sẽ mang đến tai họa, nghe lời mẹ nói, nhà của mẹ vốn là người trong võ lâm, tổ thượng vì bị người đuổi giết nên mới ẩn cư ở Tương Dương, nếu phương thuốc truyền ra địch nhân sẽ đuổi tới." Ta cũng hy vọng là chính mình suy nghĩ nhiều, nhưng lại không thể không phòng bị bởi hiện tại một chút thể lực phản kháng ta cũng không có.

Trương Tam Phong nghĩ đến trăm năm trước tại Tương Dương có đại hiệp Quách Tĩnh trấn thủ, quả thật có rất nhiều người trong võ lâm đến, lời tiểu cô nương nói có lẽ là thật, hiện giờ thiên hạ đại loạn, Võ Đang tuy không sợ việc gì, nhưng dù sao nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện. Nghĩ vậy, ông nói: "Chỉ Nhược không cần giải thích, phương thuốc này là gia truyền mẹ cháu để lại, đương nhiên phải giữ gìn thật tốt. Cháu có thể vì giúp Đại Nham chữa thương mà mang ra đã đủ thấy được thiên tính thiện lương nhân hậu, bảo tồn phương thuốc gia truyền là đúng theo lý thường, không có gì phải áy náy."

"Đúng vậy! Nếu có người ép ta nói ra nội công tâm pháp Võ Đang, võ công lộ số, ta dù chết cũng không nói, cháu tuân thủ đúng di ngôn của mẫu thân cũng không sai, làm sao phải xin lỗi người khác chứ, đúng là tiểu hài tử." Mạc Thanh Cốc nhớ hết toàn bộ các dược liệu, nhìn bộ dáng ta áy náy liền cười nói, những người trong Võ Đang còn lại cũng mỉm cười gật đầu, hiển nhiên bọn họ cũng đồng ý như vậy.

Ta có chút ngơ ngác nhìn những người này. Bọn họ là người trong võ lâm, không phải rất coi trọng thuốc chữa thương sao? Bọn họ lại không nghĩ muốn đoạt lấy, lưu trữ phòng thân, ta cùng cha là hai người thường yếu ớt, nhưng lại không cố cưỡng đoạt phương thuốc trong tay chúng ta, ngược lại còn dặn ta phải đem phương thuốc bảo vệ thật tốt.

Mục lục
Ngày đăng: 20/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Có thể bạn thích

Mục lục