Gửi bài:

Chương 59 - Côn Lôn tiểu trấn trọng sơ trang

Diệt Tuyệt sư thái xanh mặt, không nói gì dẫn theo hơn mười đệ tử còn lại xuống núi, ngày đi đêm nghỉ, vội vàng hành tẩu nhưng cũng phải mất mấy ngày mới ra đến phụ cận vùng núi Côn Lôn. Nhiều ngày đó cũng đủ thời gian để bà ta bình tĩnh lại, sắc mặt không còn quá khó coi, nhưng vẫn hiếm khi mở miệng ra nói chuyện, ngay đến ta khi ở Quang Minh đỉnh khiến bà ta phật lòng đến thế nhưng cũng không thấy bà ta có động chạm gì. Lần này, ngoài Tĩnh Nghi đại sư tỷ ra, tất cả mọi người đều đối với ta rất lạnh lùng, Diệt Tuyệt đối với các nàng mà nói, chính là trời, là thần thánh không thể làm trái mệnh, ta không tuân theo lệnh bà ta, cũng không khác gì so với tội phản bội Nga Mi, tuy Diệt Tuyệt còn chưa trừng phạt nhưng đến khi đả kích do hậu nhân Dương Quá gây ra cho bà ta lắng xuống hẳn sẽ tìm ta tính sổ.

Bởi vì phái Nga Mi xuống núi đầu tiên trong sáu phái, lại đi rất nhanh nên không nhìn thấy nhân mã các phái khác. Ngày mai ra khỏi núi Côn Lôn, nghĩ đến những chuyện sắp phải đối mặt khiến ta mâu thuẫn không thôi, chỉ sợ vừa rời khỏi Côn Lôn, nghênh đón trước mặt sẽ là mai phục của Triệu Mẫn. Ta còn nhớ rõ tình tiết trong truyện, phái Côn Lôn phần lớn đệ tử chết trên đường trở về, còn mấy phái khác cũng bị trúng kế ám toán mới sa vào phục kích.

Ta không biết nghênh đón Nga Mi là mai phục hay là ám toán bằng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, nếu là Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, ta có thể cảnh báo Diệt Tuyệt sư thái, nếu Triệu Mẫn mang theo người ngựa phục kích, ta cứ giả làm nhu nhược, chờ Trương Vô Kỵ tới cứu cũng được. Dưới tay Triệu Mẫn là mấy chục phiên tăng cao thủ, ít nhất có ba gã của Kim Cương môn cũng là nhất lưu cao thủ, còn có Huyền Minh nhị lão, cho dù ta và Diệt Tuyệt có liên thủ cũng không phải đối thủ của bọn chúng.

Huống chi Cửu Âm chân kinh ta học được tuy lai lịch kín đáo, nhưng những người còn sống trên đời này ít nhất có hậu nhân Dương Quá và Diệt Tuyệt là có thể nhận ra, còn nhớ trong nguyên tác có một đoạn ở Vạn An tự Diệt Tuyệt từng kể cho Chu Chỉ Nhược nghe cách nào luyện tốc thành Cửu Âm chân kinh, sau khi đuổi xong quân Mông Cổ rồi phải luyện lại tâm pháp chân chính, hiển nhiên là do Quách Tương đem chuyện này truyền lại cho Phong Lăng sư thái, sau khi Diệt Tuyệt kế thừa chưởng môn vị cũng được biết.

Còn có Dương Tiêu lai lịch thần bí, phỏng chừng ông ta cũng từng nghe nói đến Cửu Âm chân kinh, trước mặt ông ta cũng phải cẩn thận, chiêu thức Cửu Âm chân kinh ta học được nếu không sử dụng mà chỉ dựa vào kiếm pháp Nga Mi sơ cấp ta học, lại thêm thiếu sót kinh nghiệm đối địch thì làm sao có thể thắng được. Thôi quên đi, không nghĩ nhiều nữa, cùng lắm thì bị Triệu Mẫn giam giữ ba tháng, bất quá lần này không thể để Diệt Tuyệt chết. Trải qua trường chém giết này, nhìn thấy nhiều người chết như vậy, giang hồ võ lâm đối với ta đã không còn chút hấp dẫn nào nữa.

Ta chính là một người hiện đại bình thường, ta không muốn giết người nhưng cũng không muốn bị giết, đối với Nga Mi không có cảm tình gì, ta không phải Chu Chỉ Nhược của nguyên bản trừ Nga Mi thì không còn gì, ta có một người cha yêu thương ta, còn có một thân võ công miễn cưỡng có thể tự bảo vệ mình, cho dù rời khỏi Nga Mi ta vẫn có thể sống tốt, giang hồ này vẫn là để Diệt Tuyệt sư thái, Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn đấu đá nhau đi. Ta muốn làm người bình thường, được sống những ngày tháng bình thường, nên phải nghĩ cách nào đó rời khỏi phái Nga Mi thôi.

Suy nghĩ gần hết một đêm, ta mới mơ màng ngủ được đôi chút. Ngày thứ hai, trời tờ mờ sáng mọi người đã bắt đầu xuất phát, còn nhớ rìa địa phận Côn Lôn có một trấn nhỏ, mấy ngày nay ăn gió uống sương, lại có huyết khí trên người, thêm vào là gió cát sa mạc cứ triền miên thổi, tất cả mọi người đều phong trần bụi bặm, trên người đã vô cùng khó chịu, chỉ mong sớm tìm được một quán trọ để tắm rửa. Ước chừng cuối ngày có thể đến được thị trấn, tắm rửa nghỉ ngơi, ai nấy đều hưng phấn, ngay cả bi thương do các sư huynh muội đã chết cũng phần nào giảm bớt.

Trong địa phận Côn Lôn, đúng lúc giữa đông, thời tiết giá lạnh vô cùng, trời cũng nhanh tối, chờ đến được thị trấn thì sắc trời đã đen sầm. Tất cả mọi người đều là người luyện võ, không ai sợ hãi, Tĩnh Huyền sư tỷ đốt một cây đuốc đi trước dẫn đường, đến quán trọ duy nhất của trấn. Cửa quán trọ đã đóng, bên ngoài treo mấy ngọn đèn lồng tỏa ra một làn ánh sáng tù mù mông lung. Tĩnh Huyền sư tỷ phất tay, hai gã nam đệ tử đi lên trước gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng người gác đêm, nói vọng ra:

"Ai đến giờ này vậy? Nhỏ tiếng chút, trời đã tối, khách nhân đều đã nghỉ ngơi cả."

"Mở cửa, có muốn kiếm tiền nữa hay không?"Namđệ tử bên trái nôn nóng.

Bên trong quán trọ truyền đến tiếng bước chân lẹt xẹt, nghe đã biết là không phải người luyện võ. Cửa cạch một tiếng mở ra, một tiểu nhị ước chừng hai mươi mấy tuổi thò đầu ra, nhìn bên ngoài cầm đuốc, giật mình, rụt rè nói:

"Thì ra là các vị nữ hiệp, đại hiệp đã trở lại, xin mời vào." Nói xong nhanh nhảu mở to cửa ra, chạy trước dẫn đường.

Tĩnh Huyền sư tỷ lấy ra một đĩnh bạc to đưa cho tiểu nhị:

"Còn có bao nhiêu phòng chúng ta đều thuê hết, phiền chủ quán đun mấy thùng nước ấm rồi đưa đến các phòng, thuận tiện chuẩn bị chút đồ ăn đơn giản, đặt ở đại sảnh, chúng ta còn chưa kịp ăn uống gì. Đây! Tiền này thừa bao nhiêu đều thưởng cho các ngươi, làm phiền chủ quán."

Tiểu nhị cười cười, tay đỡ lấy đĩnh bạc, hài lòng nói:

"Bẩm sư thái, thực ngại quá, phòng trọ chỉ còn chín gian loại tốt, chỉ sợ không đủ cho mỗi người một gian, thỉnh sư thái tha lỗi."

"Vậy nam đệ tử hai người một phòng cũng được, mọi người tranh thủ thời gian nhanh chóng tắm rửa một chút, rồi xuống ăn cơm." Tĩnh Huyền sư tỷ cũng không lúng túng sắp xếp luôn.

"Dạ!" Mọi người đều đồng thanh nghe lệnh, cũng không chờ tiểu nhị dẫn đường, Tĩnh Huyền sư tỷ dẫn Diệt Tuyệt sư thái vào phòng chữ Thiên tốt nhất, còn lại mọi người đều tự tìm phòng vào ở. Cũng khó trách ai nấy đều thuộc đường thuộc lối, trấn này chỉ có một quán trọ, phòng khách chỉ có hơn mười gian loại sang, còn có mấy gian loại bình thường, lần trước qua đây đã ở quán trọ này nghỉ ngơi, bây giờ trở lại đương nhiên không xa lạ gì. Tiểu nhị kia cũng không thắc mắc gì nữa, bỏ bạc vào túi rồi chạy ra phía sau gọi người vội vàng làm việc.

Ta nhìn chủ quán và tiểu nhị quen thuộc, đúng là mấy người đã từng gặp, yên lòng, vậy là Triệu Mẫn đợi chúng ta vào Trung Nguyên mới động thủ chăng? Aiz! Đường đi lúc nào cũng phải lo lắng, Kim lão đại à, cho dù diễn viên chính có là Trương Vô Kỵ thì ông cũng nên nói rõ xem phái Nga Mi bị bắt như thế nào chứ! Ông không nói, ta liền mấy ngày cứ mơ màng lo lắng đên bây giờ không hết, mỗi ngày đều lo lắng chỉ sợ tóc bạc hết mất.

Ta vừa oán trách vừa đi tìm một phòng, nhưng không ngờ chín gian đều đã có người. Có nhiều hơn mười người, cho dù nam đệ tử có hai người ở chung một gian nhưng nữ đệ tử vẫn thiếu một gian cơ mà. Nghĩ đến thái độ coi thường mọi người dọc trên đường vẫn thể hiện ra, xem ra vẫn là quên đi, không nói nhau với các nàng cho mệt, đợi một lát bảo tiểu nhị sắp xếp một gian phòng bình thường hoặc phòng tạp vụ cũng được.

Ta ngồi ở đại sảnh, nhìn mấy tiểu nhị trong quán cứ lần lượt đưa nước nóng hết phòng này lại phòng khác, rồi lại đem nước bẩn trở ra, bận rộn tíu tít hơn một canh giờ, Đại sư tỷ Tĩnh Nghi mới mặc một bộ đồ mới sạch sẽ đi đến, áo xám tăng lữ, sạch sẽ ôn hòa, nhìn ta vẫn người đầy bụi bặm, chỉ mặt mũi tay chân được rửa qua một chút, bối rối, lại nhìn các cửa phòng đã đóng kín, cười khổ một chút, nói vẻ bất đắc dĩ:

"Chỉ Nhược, ủy khuất cho muội rồi, đến phòng ta tắm rửa một chút, buổi tối nghỉ cùng phòng với Đại sư tỷ vậy." Nói xong đẩy ta vào trong phòng của nàng.

"Đại sư tỷ, cám ơn tỷ." Ta có chút nghẹn ngào nói, ta chưa bao giờ chịu loại ủy khuất thế này, trước đây, thầy cô giáo, bạn bè, cha mẹ kiếp trước, còn có cha kiếp này, mọi người đều yêu thương ta, chưa bao giờ giống như những ngày này, bị người coi thường sai bảo, bình thường không để phần đồ ăn cho ta, đêm bắt ta thức canh chừng, ngay cả bồn nước tắm cũng không có phần cho ta, nơi ta nghỉ ngơi cũng mặc kệ, tự thân lo lấy, chỉ có Đại sư tỷ Tĩnh Nghi là khác, đối xử với ta thật tốt.

Đại sư tỷ nhẹ nhàng thở dài:

"Tĩnh Huyền các nàng cũng vô tâm thôi, muội đừng để ý nhé, ta đi bảo tiểu nhị đun nước ấm cho muội, mau vào chuẩn bị quần áo để tắm đi."

Ta gật gật đầu, đi vào trong. Trong phòng có có hơi nước ẩm, hiển nhiên là Đại sư tỷ vừa tắm rửa xong, ngay cả bồn tắm cũng chưa chuyển đi. Ta đóng cửa phòng lại, lấy ra một bộ y phục màu xanh lục nhạt, một tấm áo khoác vải bông đồng màu cùng khăn quàng và mũ bằng lông sói màu trắng như tuyết. Mấy thứ đồ này ta mang từ Võ Đang đến, trên đường sợ dây bẩn nên không dám mặc, nhưng trên đường về, hai bộ đồ kia đều bẩn cả, chỉ còn mấy thứ đồ này để mặc.

Ta chuẩn bị xong, bên ngoài tiểu nhị đã gõ cửa, ta biết hắn đến đưa nước, liền mở cửa ra, không để hắn vào phòng, tự mình xách nước đổ vào bồn tắm, đổ bốn lần mới đầy quá nửa, ta phỏng chừng đã đủ, liền bảo tiểu nhị không cần mang thêm nước lên nữa, đóng chặt cửa phòng lại, bỏ qua phấn sáp dùng để tắm thô sài của quán trọ, lấy trong bọc ra một bình nhỏ, là loại tinh dầu thơm ta tự mình chế tạo hòa vào trong bồn nước ấm.

Một làn hương hoa quế dịu ngọt nhẹ nhàng lan tỏa ra khắp phòng. Ta lại đặt một bình tinh dầu hương hoa quế khác dùng để tắm bên cạnh, lúc này mới cởi bỏ quần áo bẩn, ngâm mình vào làn nước, một lúc sau cuối cùng cũng tẩy rửa sạch sẽ bụi bặm trên người, lau khô người, thay bộ đồ sạch vào, vấn lại mái tóc còn ẩm ướt kiểu Nga Mi, cài một chiếc trâm bạch ngọc, xong xuôi mới cảm thấy thư thái đi nhiều, quả nhiên quần áo sạch sẽ có thể giúp người ta thoải mái.

Ta mặc đồ xong, vẫn cảm thấy có chút lạnh. Mùa đông giá rét, ta lại vừa tắm gội xong, cũng chẳng phải cao thủ để có thể dùng nội công sấy khô tóc, đành phải mặc thêm vào tấm áo khoác dài, choàng lên đầu chiếc mũ lông sói tuyết rồi mới mở cửa phòng theo hành lang tiến vào sảnh. Không có gì bất ngờ, mọi người như thường lệ, không chờ ta mà ăn cơm trước.

Mọi người nghe được tiếng bước chân, đều quay lại. Nhìn thấy ta, mấy tên nam đệ tử tục gia chợt ngẩn ngơ, bọn Tô Mộng Thanh là thân truyền đệ tử của Diệt Tuyệt sư thái nhìn vẻ khinh thường nhưng cũng không nói gì. Diệt Tuyệt sư thái một mình một bàn, chỉ ngẩng đầu lạnh lùng liếc ta một cái rồi lại ăn cơm chay tiếp, không nói lời nào. Những người còn lại thấy Diệt Tuyệt sư thái không mở miệng cũng không dám nói gì, chỉ có Đinh Mẫn Quân cười lạnh vẻ chế nhạo:

"Đây là thiên kim nhà ai, làm sao lại chạy đến bàn ăn của phái Nga Mi chúng ta thế này? Hừ, chỉ là con nhà nông dân mà ăn mặc giống như thiên kim tiểu thư, cho ai nhìn vậy?"

"Nhị sư tỷ, trời rất lạnh. Quần áo này cũng làm từ vải thường thôi, ta không cố ý thế nào cả." Ta cố nén tức giận, thấp giọng giải thích, Đinh Mẫn Quân này mà ghét ai, mồm mép tuyệt sẽ không lưu tình, một câu có thể khiến người ta tức mà chết. Ả vừa nói ra câu này, tất cả mọi người liền dùng ánh mắt khác thường nhìn ta.

Đinh Mẫn Quân cười lạnh một tiếng, giọng khinh thường:

"Mũ trên đầu ngươi là vải thường? Thắt lưng của ngươi màu sắc bình thường? Coi mọi người không có mắt hay sao? Còn học đòi người ta giả bộ thiên kim tiểu thư khoác áo choàng, không tự soi gương mà nhìn mình xem, trang cái này, diện cái kia, ăn mặc như vậy còn giống với một đệ tử Nga Mi sao? Thực mất mặt phái Nga Mi, phái Nga Mi ta cũng không xứng với thiên kim đại tiểu thư nhà ngươi."

Lời này vừa nói xong, lập tức các bàn bên cạnh các sư tỷ sôi nổi nhỏ giọng bàn tác, nhưng lại cố tình đủ để cho người ta nghe được, cái gì mà chỉ là một đứa con nhà nông gia, không biết làm sao nhờ được phái Võ Đang tiến cử mới có phúc phận vào Nga Mi phái, nào là ta kháng lệnh sư phụ, khiến Nga Mi mất mặt trước sáu đại phái... , mỗi người đều ra vẻ vô cùng bất mãn.

"Mũ và quần áo đều là ta mang từ nhà đến, y phục Nga Mi của ta đều bẩn nên ta mới thay đồ này..."

Ta còn chưa nói xong, Đinh Mẫn Quân lại cướp giọng, nói khinh bỉ:

"Ai cho ngươi nói ở đây, Nga Mi phái chúng ta không có thứ..."

"Mẫn Quân câm mồm, có người làm sư tỷ như ngươi sao? Ăn cơm đi, nói gì mà nói!"

Tĩnh Nghi ngồi bàn bên thấy Đinh Mẫn Quân càng nói càng quá đáng, có chút tức giận, mở miệng ra ngắt lời ả ta, mắng thêm hai câu ổn định lại trật tự, rồi nói với ta:

"Chỉ Nhược mau lại đây ngồi xuống ăn cơm! Nhị sư tỷ tính tình tuệch toạc, muội đừng để ý."

Ta nhìn tất cả mọi người đều cúi đầu không nói, Diệt Tuyệt đối với Đinh Mẫn Quân nói năng thô lỗ này không để ý cũng không ngăn cản. Ta hít sâu, tự nói với mình, nơi này không phải là thời hiện đại, cũng không phải ở ngôi nhà chỉ có cha con ta, không phải ở phái Võ Đang mọi người đều yêu thương ta, nơi đây là phái Nga Mi, lạnh băng, vô tình. Một bên tự nhủ, một bên ta ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Nghi, đưa tay nhận lấy bánh cùng cháo Tĩnh Nghi đưa cho, thấp giọng:

"Cám ơn Đại sư tỷ!"

Đại sư tỷ Tĩnh Nghi cười ôn hòa, không nói gì, tiếp tục cúi đầu ăn cháo. Ta cầm lấy bát canh, định đưa lên miệng uống, bỗng nhiên trong lòng vừa động, cẩn thận nghe ngóng, một mặt buông bát canh, tiến vội đến cạnh Diệt Tuyệt, thấy bà ta đã ăn hết hơn nửa bát cháo. Diệt Tuyệt thấy ta đột nhiên chạy đến bên cạnh, vẫn không để ý đến ta, tiếp tục ăn. Ta thấy tất cả mọi người đều đã ăn không ít, trong lòng lo lắng, bất chấp Diệt Tuyệt nghi ngờ, cúi sát bên tai bà ta, nhỏ giọng:

"Sư phụ, đừng ăn nữa, trong đồ ăn có độc, ngài mau thử vận công một chút xem có được không. Đừng lộ ra vẻ gì, chúng ta trúng mai phục."

Diệt Tuyệt sư thái mặt vẫn thản nhiên, chỉ có bàn tay đang cầm thìa hơi run run, thìa cháo kia không đưa lên miệng, sau một lúc bỗng nhiên sắc mặt bà ta chuyển thành trắng bệch, đầu đổ mồ hôi, lòng ta cũng thấy lạnh, vội lấy trong túi ra một bình giải độc đan ta điều chế cho mình trước khi xuất phát, đưa cho Diệt Tuyệt, nói:

"Sư phụ, thử một chút thuốc này xem có tác dụng không, đừng tỏ thái độ gì."

Thuốc này ta dựa theo hiểu biết về Thập Hương Nhuyễn Cân Tán mà chế, nhưng sự thật ta căn bản không biết Thập Hương Nhuyễn Cân Tán được điều chế từ những loại thuốc nào, cũng không biết quá trình chế thuốc ra sao, giải dược kia ta cũng không biết có hiệu quả không. Vừa rồi nếu không phải bát canh đặt trước mắt khiến thị lực của ta vốn tinh gấp nhiều lần người thường phát hiện ra bên trong có chút cặn vụn rất nhỏ chưa tan hết thì cũng không nhìn ra được. Quả nhiên không hổ là Thập Hương Nhuyễn Cân Tán vô sắc vô vị, nếu không phải thuốc chưa hoàn toàn tan hết thì chỉ sợ ta cũng trúng chiêu. Diệt Tuyệt sư thái cầm lấy bình thuốc, cẩn nhận liếc nhìn ta một cái, hít sâu một hơi, hạ quyết tâm lấy ra một viên, nuốt xuống.

Qua mấy hơi, Diệt Tuyệt lại lấy ra một viên nữa định nuốt tiếp, ta vội đưa tay dưới bàn ngăn lại, thấp giọng:

"Thuốc này dược tính rất mạnh, mỗi lần chỉ có thể dùng một viên, lần tiếp theo phải đợi ba ngày sau. Thuốc này ăn vào, sư phụ thấy sao?"

"Khôi phục chưa đến hai tầng công lực, ngươi đem cho mấy sư tỷ..."

Diệt Tuyệt còn chưa nói hết, cửa chính quán trọ cùng với mấy gian phòng loại thường bỗng nhiên mở tung, ba mươi mấy kẻ phi thân vào đại sảnh, có phiên tăng, có kiếm khách, có võ sĩ, có tám gã giả dạng thợ săn, còn có hai lão già, một đầu đà, một người gầy gò mặc áo màu tro đội nón nan tre rộng vành có một tầng sa đen mỏng che kín khuôn mặt, dần dần vây quanh thành một vòng tròn dồn mọi người phái Nga Mi vào trong.

Ta nhìn trận thế này, chỉ sợ rằng tất cả cao thủ dưới trướng của Nhữ Dương Vương đều đến đây cả, trong lòng kinh hãi vội lén đem bình thuốc nhét vào tay Diệt Tuyệt bên trong áo bào, nhỏ giọng:

"Sư phụ, ngài giữ lấy thuốc này, không cần lo cho bọn ta, tranh thủ thời cơ tìm đường phá vây, sau khi giải độc thì đi tìm Trương chân nhân nói lại, những phiên tăng kia ta cùng với Trương chân nhân từng nhìn thấy, là bọn cẩu Thát tử Mông Cổ từng đuổi giết người Minh giáo, lúc ấy ta cũng ngẫu nhiên được Trương chân nhân cứu giúp, những phiên tăng này y phục không khác gì so với bọn phiên tăng ngày đó."

Diệt Tuyệt sư thái vừa nghe, tay đã chạm vào chuôi Ỷ Thiên kiếm, những người trong phái Nga Mi còn lại thấy có biến, cũng vội vàng cầm binh khí nhưng vừa đứng lên chân tay đã vô lực, binh khí rơi xuống leng keng, còn không được như cả người bình thường. Ta vội rút ra trường kiếm bình thường vẫn để đó như vật trang sức, chuẩn bị chớp thời cơ trợ giúp Diệt Tuyệt phá vây chạy thoát. Bị nhốt ở Vạn An tự, ta tin chính mình có thể tự bảo vệ mình bình an, nhưng nếu cùng bị nhốt với Diệt Tuyêt, chỉ sợ ta không chết bởi tay giặc Nguyên mà chết trong tay Diệt Tuyệt.

Diệt Tuyệt lúc này mới liếc mắt nhìn ta một cái, lại nhìn các nam nữ đệ tử đều đã chân tay vô lực đứng cũng không nổi, lai đánh giá những kẻ đang bao vây, vừa nhìn liền chấn động. Những kẻ này hô hấp vững vàng, huyệt Thái Dương gân mạch nổi cuồn cuộn, mắt lộ tinh quang, chân đứng vững vàng, hiển nhiên là nhất lưu cao thủ.

Còn có mấy người ánh mắt giống hệt người bình thường, nhưng lại khiến Diệt Tuyệt kinh hãi trong lòng, mấy kẻ này bề ngoài bình thường nhưng so với những tên nhất lưu cao thủ kia còn lợi hại gấp bội. Diệt Tuyệt hít sâu một hơi, nắm chặt chuôi kiếm Ỷ Thiên để có thể tùy ý ra tay, lạnh lùng:

"Là kẻ nào cầm đầu? Dám dùng thủ đoạn hạ lưu với phái Nga Mi ta, thật vô sỉ!"

"Ta còn tưởng rằng phái Nga Mi có thể tổn hại mặt mũi sư phụ ta có gì đặc biệt, không ngờ lại chẳng có gì khác so với lũ gà rừng chó núi Côn Lôn cả, dễ dàng đắc thủ như vậy, thực khiến cho ta quá thất vọng, uổng phí ta còn tự mình chạy đến đây một chuyến. Thủ đoạn dù là hạ lưu nhưng không phải đem Nga Mi các ngươi tóm gọn hay sao?"

Lúc này ở cửa sau quán trọ, một công tử trẻ tuổi đi vào, thanh âm mềm mại và thanh thúy. Chẳng lẽ là Triệu Mẫn? Ta muốn nhìn xem cô nàng xuất thân cao quý, thông minh tàn nhẫn, đánh bại mấy tình địch giành được Trương Vô Kỵ này có bộ dạng thế nào, chỉ thấy nàng ta một thân y phục nam trang, áo lụa màu lam quý giá, tướng mạo vô cùng minh đẹp, đôi mắt trắng đen rõ ràng, lấp loáng hữu thần, cái quạt trong tay cán làm bằng bạch ngọc, bàn tay cầm quạt cũng trắng không khác gì cán quạt. Búi tóc trên đỉnh đầu mang hai viên minh châu lớn tỏa ra ánh sáng trong suốt dưới ánh sáng đèn tù mù, thắt lưng có khóa bằng vàng, khí độ ung dung dáng vẻ hoa quý, cười cợt thản nhiên trước những ánh mắt trợn lên của Diệt Tuyệt sư thái và các đệ tử Nga Mi.

Diệt Tuyệt trừng mắt nhìn Triệu Mẫn cười hì hì tiến vào đại sảnh, ngồi xuống vị trí chủ vị, Huyền Minh nhị lão đứng hai bên tả hữu che chở, tuy rằng nàng hô hấp vững vàng nhưng bước chân không nhẹ hơn bao nhiêu so với người bình thường, có thể thấy nàng ta võ công bình thường, nhưng có nhiều cao thủ hộ vệ như vậy đều cùng một bộ dáng nghe lệnh làm việc, hiển nhiên là thân phận rất đặc biệt, Diệt Tuyệt sư thái nén lửa giận, lạnh lùng:

"Bần ni không biết phái Nga Mi chúng ta đắc tội gì với cô nương, khiến cô nương phải bày ra độc kế như vậy?"

Trong lòng cũng hiểu được, qua khẩu khí của nàng ta ban nãy, phái Côn Lôn hẳn cũng đã rơi vào tay nàng.

"Ngoại trừ Diệt Tuyệt sư thái từng lẻn vào nhà ta ăn cắp đồ thì phái Nga Mi cũng không đắc tội gì ta cả, ta vốn chỉ muốn mời các vị đến nhà ta làm khách thôi, trong số các người có người đắc tội Thành sư phụ nha! Là Thành sư phụ muốn tìm các người tính ấy mà."

Triệu Mẫn nửa nằm nửa ngồi trong chiếc ghế rộng ở vị trí chủ thượng, đánh mắt ra hiệu cho người mặc áo màu tro che mặt, hai chân nàng ta gác lên tay ghế, đôi chân mang giày đoạn màu lam có thêu kín những họa tiết tinh mĩ văn tú, đầu giày có đính một hạt minh châu. Cách ăn diện thực xinh đẹp nhưng vô cùng xa hoa, ở cổ đại người ta nghĩ nàng gia cảnh phú quý, nếu là thời hiện đại, có lẽ phải dùng đến từ "bùng nổ".

Diệt Tuyệt sư thái nghe xong, mặt vẫn vô cảm xúc, thản nhiên nói:

"Bần ni cả đời trừ ma vệ đạo, chưa bao giờ làm nửa việc trái với lương tâm, phái Nga Mi ta tuy không giàu nhưng cũng không thiếu tiền thiếu bạc, đừng nói đến việc đến nhà ngươi ăn trộm."

"Diệt Tuyệt sư thái có trộm hay không cũng không cần giải thích, thiếu chủ ta nói ngươi trộm thì chính là ngươi trộm. Ta chỉ muốn biết vị nào là Chu cô nương của phái Nga Mi? Có thể nhận ra tại hạ dùng thuật dịch dung cũng thật không đơn giản!"

Người mặc áo màu tro che mặt nói, gương mặt che một tầng sa đen nhìn lướt qua phái Nga Mi một vòng, cuối cùng dừng lại trên người ta.

Lòng ta chợt lạnh, hắn chính là đại boss phe phản diện của thế giới Ỷ Thiên Đồ Long Ký, hắn bởi vì ta mà đến, Triệu Mẫn bày ra trận thế lớn như thế này là do ta thay đổi kịch tình trước đó, lột mặt nạ Thành Côn, bằng không nàng ta sẽ không để nhiều cao thủ đến vây chúng ta như vậy, huống chi lại còn tự mình đích thân đến. Kịch tình quả nhiên không thể tùy tiện thay đổi , nếu chỉ bị hạ Nhuyễn Cân Tán, ta có tám phần là thoát khỏi cảnh bị nhốt vào Vạn An tự, nhưng với trận thế như thế này, ta nhìn mọi người trong Nga Mi trừng mắt nhìn ta oán giận, cắn răng, đứng dậy nói:

"Hừ! Bất quá chỉ là dùng thủ đoạn bỉ ổi vô sỉ để ám toán chúng ta thôi, các ngươi biết rằng dùng cách quang minh chính đại thì không đánh lại sư phụ và Nga Mi bọn ta. Thành sư phụ? Hừ! Ta xem là Thành Côn mới đúng! Hiện giờ thiên hạ đều biết việc xấu của ngươi, còn dám lấy mông mà che mặt sao?"

Mục lục
Ngày đăng: 20/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Có thể bạn thích

Mục lục