Gửi bài:

Chương 143 - Giải lời nguyền

Tây Môn Lãnh Liệt hạ lệnh, nói Ngọc phi chết bệnh, trong hoàng cung cũng không còn ai là Vân phi, mặt khác còn cho Tiểu Ngọc hai vạn lượng bạc trắng cùng một ít trang sức châu báu, xem như là bồi thường cho nàng.

Trong hoàng cung.

"Nương nương, vì sao bây giờ người muốn nô tì đi, nô tì muốn hầu hạ nương nương."Tiểu Ngọc khóc nói, nương nương trúng độc, nàng muốn ở cùng nương nương đến giây phút cuối cùng.

"Tiểu Ngọc, tâm ý của ngươi ta nhận, ngươi đi đi, hãy về nhà đi, ở cùng một chỗ với người nhà."Nguyễn Nhược Khê an ủi nàng.

"Nô tì cám ơn nương nương."Tiểu Ngọc quỳ trên mặt đất trịnh trọng dập đầu ba cái, nàng cũng coi như trong họa có phúc.

"Tiểu Ngọc, đứng lên đi."Nguyễn Nhược Khê nâng nàng dậy, đôi mắt cũng bắt đầu rơi lệ, kỳ thật trong lòng nàng cũng không đành, dù sao nàng cũng có tình cảm với Tiểu Ngọc.

"Nương nương, nhất định phải bảo trọng, Tiểu Ngọc sẽ cầu nguyện cho người."Tiểu Ngọc ôm lấy nàng, nghẹn ngào nói.

"Ngươi cũng bảo trọng."Nguyễn Nhược Khê buông nàng ra.

"Nương nương, hẹn gặp lại."Tiểu Ngọc rốt cục xoay người chậm rãi lên xe ngựa, mỗi bước đi đều quay đầu lại, trong mắt đều là không nỡ.

Nhìn xe ngựa Tiểu Ngọc đi càng lúc càng xa, Nguyễn Nhược Khê mới chậm rãi trở về, Như phi đi rồi, Tiểu Ngọc đi rồi, kế tiếp, nàng cũng nên đi.

Một mình ngồi ở trong phòng, lấy tay chống cằm, nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.

Tây Môn Lãnh Liệt lặng lẽ đi đến phía sau của nàng, ôm lấy nàng.

"Suy nghĩ cái gì vậy? Tiểu Ngọc đi rồi sao?"

"Ừ, đi rồi."Nguyễn Nhược Khê xoay người lại, gật đầu, lẳng lặng tựa đầu vào trước ngực hắn, hưởng thụ khoảnh khắc an bình này.

"Nhược Khê, có muốn ra ngoài đi dạo một lát không?"Tây Môn Lãnh Liệt buông nàng ra, kéo tay của nàng.

"Được."Nguyễn Nhược Khê gật đầu, vừa lúc nàng có chuyện nói với hắn.

Trong ngự hoa viên.

Nguyễn Nhược Khê tựa vào trong lồng ngực hắn, nhìn hoa sen nở rộ kia, nghĩ không biết mở miệng với hắn như thế nào .

"Lãnh Liệt."

"Nhược Khê."Hai người đồng thời mở miệng.

"Ta nói trước."Lúc này nàng giành nói trước, thật ra không cần nghĩ, bọn họ cũng biết đối phương muốn nói gì? Cho nên, nàng muốn nói trước.

"Chúng ta ai cũng không cần nói."Tây Môn Lãnh Liệt nói, hắn không muốn nghe, hắn sao lại không đoán ra nàng muốn nói gì.

"Lãnh Liệt, không cần trốn tránh."Nguyễn Nhược Khê đưa tay xoa mặt hắn lại.

"Thực ra đến bây giờ chúng ta còn cần quan tâm tới sinh tử nữa sao? Còn cần thiên trưởng địa cửu sao (ý là bọn họ yêu nhau hiểu nhau là đủ rồi, yêu nhau không nhất thiết phải ở bên nhau bạc đầu răng long)? Chỉ cần có tình yêu, chúng ta đều sống ở trong lòng nhau là được rồi, không phải sao?"

"Nhược Khê........."Tây Môn Lãnh Liệt vừa muốn nói chuyện, đã bị nàng lấy tay che.

"Không cần nói, nghe ta nói, ta yêu chàng, ta hy vọng chàng sống khỏe mạnh, chàng biết không? Cho nên xin chàng thành toàn cho ta, đồng ý với ta."

Nhìn thấy ánh mắt nàng chân thành như thế, Tây Môn Lãnh Liệt biết, mình không cần nói gì, nàng nói rất đúng, bọn họ bây giờ còn cần quan tâm tới sinh tử sao?

"Lãnh Liệt, không cần cự tuyệt ta, vì chàng, ta rất hạnh phúc."Nguyễn Nhược Khê tựa vào trước ngực hắn.

"Nhược Khê."Tây Môn Lãnh Liệt ôm chặt nàng, hắn trừ đồng ý còn có thể nói cái gì nữa đây?

Những ngày sau đó, bọn họ ở chung rất vui vẻ, không quan tâm tới tất cả mọi chuyện, chỉ quý trọng những ngày hiện tại.

Đêm trăng tròn, vẫn đúng hạn mà đến.

"Thu Diệp, lấy chiếc giá y (áo cưới) đỏ kia ra đây."Nguyễn Nhược Khê phân phó nói.

"Vâng, nương nương, đêm nay người muốn muốn múa sao?"Thu Diệp hỏi.

"Ừ, múa, cho nên, ngươi phải trang điểm cho ta đẹp nhất."Nguyễn Nhược Khê gật đầu.

"Nương nương yên tâm, nô tì nhất định biến người trở thành đẹp nhất."Thu Diệp nói.

Nguyễn Nhược Khê đứng ở trước gương đồng, nhìn chính mình, nàng muốn lưu lại cho hắn thời khắc nàng đẹp nhất, để hắn nhớ kỹ mình.

Lúc Tây Môn Lãnh Liệt đi vào, liền thấy nàng kinh diễm như vậy.

"Lãnh Liệt, ta đẹp không?"Nguyễn Nhược Khê xoay một vòng cố ý thoải mái hỏi.

"Đẹp, nàng đẹp nhất."Tây Môn Lãnh Liệt gắt gao ôm lấy nàng, nghĩ chỉ còn mấy canh giờ, nàng phải rời khỏi, hắn thực sự không thể chấp nhận.

"Chàng cũng vậy, chàng tuấn tú nhất, chúng ta là anh hùng mĩ nhân."Nguyễn Nhược Khê không muốn làm không khí nặng nề thương cảm như vậy, trêu ghẹo nói, che dấu nội tâm thương cảm.

"Đói không? Chúng ta đi dùng bữa."Tây Môn Lãnh Liệt nắm tay của nàng hỏi.

"Được."Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn, hắn nói cái gì cũng được, có thể cùng hắn ăn một bữa cơm cuối cùng này, nàng cũng rất hạnh phúc.

Bóng đêm lặng lẽ đến, trong ám thất. (phòng tối)

"Phượng Minh, trói chặt ta."Tây Môn Lãnh Liệt phân phó, hắn sợ mình không chịu được sẽ khiến người khác bị thương.

"Được, vương."Phượng Minh gật đầu.

"Không cần, Lãnh Liệt, ta tin chàng, chàng có thể chịu được."Nguyễn Nhược Khê cầm tay hắn, nàng không muốn nhìn thấy hắn thống khổ bị trói ở đây như thế.

"Vì nàng, ta sẽ cố chịu đựng."Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng, trong mắt đều là thống khổ, lời nguyền này rốt cục giải trừ, nhưng là dùng người yêu nhất để đổi lấy.

"Ừ."Nguyễn Nhược Khê gật đầu, không biết vì sao nước mắt không nhịn được rơi xuống.

"Phượng Minh, nếu ta không thể khống chế được, bảo vệ nàng."Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.

"Yên tâm, vương, ta sẽ làm."Phượng Minh trả lời, kỳ thật phân phó như vậy là dư thừa, nàng đến để giải trừ lời nguyền cho hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, cho nhau cái nhìn, trong đó đều là tình cảm, thời gian trôi qua từng giây.

Tây Môn Lãnh Liệt chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, hắn biết thân thể đã bắt đầu từ từ biến đổi, nhưng cố chịu.

Phượng Minh tính tính thời gian, đột nhiên mở to mắt, hắn biết đã đến giờ.

Biến đổi hóa ra càng lúc càng đau đớn, Tây Môn Lãnh Liệt cắn răng cố chịu, không muốn để nàng nhìn thấy khác thường.

Nhưng Nguyễn Nhược Khê đã phát hiện mồ hôi từ trên đầu hắn, từng giọt từng giọt chảy xuống, sắc mặt cũng bắt đầu khó coi, giữ chặt tay hắn một chút, trên tay hắn đã xuất hiện móng tay thật dài, cùng bộ lông râm màu xám.

"Tránh ra."Tây Môn Lãnh Liệt khốn khổ nói.

"Nhược Khê, tránh ra phía sau, hắn rất khó khống chế chính mình."Phượng Minh lôi nàng lại.

"Nhưng ta nên làm sao bây giờ? Chàng thống khổ như vậy, vậy mà ta không giúp được việc gì."Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn, đau lòng khóc, đột nhiên giữ chặt hắn nói:

"Phượng Minh, bây giờ ta giúp chàng giải trừ lời nguyền được không? Chàng có thể chịu ít thống khổ không."

"Không được, phải chờ người biến thành sói, mới có thể, chúng ta chỉ có thể chờ."Phượng Minh lập tức đích nói đến.

"Vậy ta có thể làm cái gì? Chàng thống khổ như vậy, ngươi nói cho ta biết đi?"Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy Tây Môn Lãnh Liệt nắm chặt hai tay, thân thể chịu thống khổ cực điểm, trên đầu đều là mồ hôi lạnh, nghĩ hắn chịu thống khổ như vậy mười mấy năm, nàng liền đau lòng.

"Nhược Khê, chúng ta cái gì cũng không thể làm."Phượng Minh bất đắc dĩ nói, nếu có thể làm gì, hắn đã sớm làm.

"A............"Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên thống khổ rống lên to hơn, đồng thời, quần áo trên người cũng bị nát vụn ra, trong nháy mắt, hắn đã biến thành một đầu sói.

"Nhược Khê, mau."Phượng Minh phân phó.

Nguyễn Nhược Khê lập tức từ trong lòng lấy ra một thanh chủy thủ, không chút do dự hung hăng rạch trên cổ tay mình, máu tươi tức khắc chảy ra.

"Tay đặt ở trên người vương."Phượng Minh lại phân phó.

Nguyễn Nhược Khê vội vàng dặt ở trên người hắn, để máu tươi chảy trên người hắn.

"A............."Tây Môn Lãnh Liệt thống khổ rống lên.

"Nhược Khê, dùng lời thề ngươi yêu vương nhất, thề với người đi."Phượng Minh lại phân phó.

"Lời thề yêu nhất?"Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, lại mở miệng xướng:

"Nhĩ vấn ngã ái nhĩ hữu đa thâm, ngã ái nhĩ hữu kỷ phân... ."(bài này được sử dụng trong phim Cô em họ Cát Tường -Triệu Vy hát , phim Bốn chị em gái , và được Kenny G thổi saxo, tên tiếng Việt là ánh trăng nói hộ lòng tôi) Nàng thâm tình nhìn hắn, dùng hết tấm lòng để xướng, nhìn máu tươi trên tay mình không ngừng chảy, từ trên người hắn xuống dưới chân.

"A.........."Tây Môn Lãnh Liệt biến thành sói thống khổ rống to.

"Ngã đích tình dã chân, ngã đích ái dã thâm."Nàng vừa rơi lệ, vừa xướng, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, nhưng nàng vẫn cố chịu.

Trước mắt xảy ra biến hóa kì diệu, chỗ nào được máu chảy qua, từ từ biến đổi trở về, còn máu tươi kia biến mất không thấy.

Khóe môi Nguyễn Nhược Khê mang theo nụ cười, vẫn xướng thâm tình như trước, Phượng Minh biết nàng không chống đỡ được, đi qua, đỡ ở phía sau nàng, cầm lấy cánh tay của nàng vẩy qua người vương.

"Nguyệt lượng... . . Đại biểu... . Ngã đích... . . Tâm."Lúc nàng xướng gián đoạn hết câu cuối cùng, nàng chỉ nhìn thấy trước mặt mơ màng có một bóng người, hắn đã giải trừ được lời nguyền, lúc mất đi tri giác, nàng chỉ nghe thấy một tiếng la thống khổ.

"Nhược Khê."

"Vương, người thế nào?"Phượng Minh buông Nguyễn Nhược Khê, đỡ lấy vương, sắc mặt đang tái nhợt.

"Ta không sao."Tây Môn Lãnh Liệt lập tức đẩy hắn ra, nhìn người ngã trên đất, ngồi xuống, ôm lấy nàng, từng giọt từng giọt lệ rơi trên mặt của nàng.

"Nhược Khê."Tiếng kêu thống khổ lại vang lên, không ngừng hôn trên trán của nàng.

Phượng Minh ở một bên đôi mắt cũng ngấn lệ, không muốn quấy rầy hắn.

Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay vuốt ve khuôn mặt bình thản của nàng, không có một tia máu, trắng bệch dọa người, nhưng trên môi lại nở nụ cười hạnh phúc, trong mắt hắn vẫn đẹp như vậy, đẹp khiến người ta động tâm.

"Vương, để Nhược Khê ngủ yên đi."Quá một lúc lâu, Phượng Minh rốt cục nhịn không được nói.

Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới đứng dậy ôm lấy nàng, từng bước từng bước đi ra khỏi ám thất, giá y đỏ thẫm kéo dài trên đất, đẹp đến lạnh lẽo................

Nương nương đi rồi, mọi người trong hoàng cung không dám tin, nhưng không tin không được, cũng không ai biết vì sao nàng ra đi, lại cũng không dám hỏi vì sao, bởi vì sau khi nàng đi, vương ngồi trước lăng mộ của nàng ba ngày ba đêm, mới để người hạ táng nàng, nhưng từ đó về sau, không ai có thể thấy lại nụ cười trên mặt vương, hắn thường xuyên một người ngây ngốc ở Tử Uyển?

Linh hồn Nguyễn Nhược Khê phiêu bạt giữa không trung, nàng biết, chính lần này nàng chết thật.

"Nguyễn Nhược Khê."Một âm thanh âm trầm đột nhiên từ đỉnh đầu truyền đến.

"Ai."Nàng vừa ngẩng đầu liền thấy Hắc Bạch Vô Thường kéo mang theo lưỡi hái tử thần đứng ở đó, khiến nàng hoảng sợ, trên đời này thật sự có Hắc Bạch Vô Thường, bọn họ đến bắt mình sao.

"Nguyễn Nhược Khê, mạng ngươi vốn không hết, bây giờ cổ đại và hiện đại đều có một người thích hợp với thân thể của ngươi, ngươi tự mình lựa chọn trở lại đâu, chúng ta liền đưa ngươi đi."Hắc Vô Thường trực tiếp nói, dường như không muốn dong dài. (nhiều lời)

"Cái gì?"Nguyễn Nhược Khê ngây ngẩn cả người.

"Nghe không rõ sao, ngươi chỉ cần nói ngươi muốn ở lại cổ đại hay quay về hiện đại?"Bạch Vô Thường giải thích.

"Ta có thể ở lại cổ đại sao? Có phải còn có thể gặp được Tây Môn Lãnh Liệt hay không."Nguyễn Nhược Khê có chút mừng như điên, không nghĩ tới nàng còn có thể Tá Thi Hoàn Hồn.

"Nguyễn Nhược Khê, chúng ta vốn không nên lộ ra thiên cơ, nhưng thấy ngươi yêu thương sâu sắc vậy, liền nói cho ngươi một ít, ngươi có thể gặp được hắn, chẳng qua, ngươi muốn ở lại cổ đại, phải đợi ba năm sau mới có cơ hội Tá Thi Hoàn Hồn."Hắc Vô Thường nói.

"Ba năm, lâu như vậy, vậy ta phải ở trong đại ngục ba năm sao."Nguyễn Nhược Khê không khỏi kêu lên, trong đầu xuất hiện này hình ảnh u ám đáng sợ.

"Ha ha."Bạch Vô Thường đột nhiên cười, nói:

"Ngươi yên tâm, địa ngục ba ngày, nhân gian ba năm."

"Ta ở lại cổ đại."Nguyễn Nhược Khê hạ định quyết tâm nói, cho dù thực sự ở địa ngục ba năm, nàng cũng muốn ở cổ đại, trở lại bên người hắn.

"Được, một khi ngươi đã quyết định, vậy đi thôi."Hắc Vô Thường nói.

"Cám ơn các ngươi."Khóe môi Nguyễn Nhược Khê mang theo nụ cười, nàng thực sự cảm ơn bọn họ, để nàng có thể trở lại bên người hắn, ba năm, Tây Môn Lãnh Liệt, chàng phải chờ ta, tốt nhất đừng để lúc ta gặp lại chàng, phi tần thành đàn.

Mục lục
Ngày đăng: 17/05/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục