Gửi bài:

Chương 106 - Cách giải trừ lời nguyền

Theo đường chỉ dẫn, Nguyễn Nhược Khê mang theo Tiểu Ngọc rốt cục đi tới phủ quốc sư Phượng Minh.

Đứng ở cửa, Tiểu Ngọc đi ra phía trước đập cửa.

Rất nhanh cửa được mở ra, một người hầu đi tới, nhìn nàng một cái hỏi:

"Tiểu thư, các ngươi tìm ai?"

"Xin hỏi quốc sư có nhà không? Ta là cung nữ của Vũ nương nương trong cung tìm quốc sư có chuyện quan trọng, phiền ngươi thông báo một tiếng."Tiểu Ngọc đáp.

"Được, ngươi chờ chút, ta lập tức đi."Người hầu vừa nghe nàng là người trong cung ra, không dám chậm trễ, liền vội vàng trở vào bẩm cáo.

Rất nhanh, người hầu liền mở cửa lớn, sau đó khom người làm một động tác mời nói:

"Hai vị cô nương, quốc sư cho mời."

"Cám ơn."Tiểu Ngọc nói lời cảm ơn xong, liền đỡ Nguyễn Nhược Khê đi vào.

Trong đại cảnh, Phượng Minh đang ngồi ở đó uống trà, thấy Nguyễn Nhược Khê, có chút sửng sốt, dường như chưa phản ứng lại.

"Nô tì tham kiến quốc sư."Tiểu Ngọc hành lễ liền lui ra ngoài cửa.

"Phượng Minh, thấy ta nên giật mình như vậy sao?"Nguyễn Nhược Khê không khỏi khẽ cười nói.

"Nương nương, sao người lại ăn mặc thế này xuất cung, vương có biết không?"Phượng Minh giống như nhìn ra nàng lén xuất cung.

"Ngươi nói đi, chàng biết thì ta còn ăn mặc thế này sao? Kỳ thật ta cũng không có biện pháp, bởi vì gặp quốc sư ngươi quá khó khăn, cho nên không có cách gì khác là cải trang thay y phục đến nhà thăm hỏi."Nguyễn Nhược Khê làm bộ như bất đắc dĩ nói.

"Nương nương tìm ta có việc sao?"Phượng Minh sửng sốt, sau đó mới hỏi.

"Phượng Minh, ngươi không cần một tiếng nương nương, hai tiếng nương nương được không, gọi ta là Nhược Khê được rồi, đây không phải hoàng cung, chúng ta là bằng hữu."Nguyễn Nhược Khê bị hắn gọi như vậy cả người không được tự nhiên.

"Được, vậy Nhược Khê, hôm nay ngươi tìm đến ta có chuyện quan trọng gì quan trọng sao?"Phượng Minh biết nàng cũng là người thẳng thắn

Sắc mặt của nàng lúc này mới trầm trọng một chút, nhìn hắn nói:

"Phượng Minh, đầu tiên ta phải cảm ơn ngươi vì ngươi đã cho ta biết chân tướng (sự thật) nhưng bởi vì biết chân tướng, một khi đã là lời nguyền, như vậy nhất định sẽ có cách giải trừ, cho nên ta muốn tới hỏi ngươi, có biện pháp gì có thể giải trừ lời nguyền không."

"Ngươi biết chân tướng, như vậy vương nói với ngươi như thế nào?"Phượng Minh hỏi, nhưng nghe giọng điệu của nàng, vương dường như không có đề cập tới chuyện lời nguyền.

"Hắn nói, là bởi vì Vũ Huyền Di, hắn mới bị nàng dùng máu tươi nguyền rủa thành sói, đêm trăng tròn mỗi tháng sẽ phát tác."Nguyễn Nhược Khê đơn giản nói, rồi lại nói:

"Phượng Minh, hôm nay ta đến đây, chính là để cùng ngươi nghiên cứu chuyện giải trừ lời nguyền một chút, theo như kinh nghiệm của ta, muốn tháo nút thắt thì phải tìm người thắt nút, ta nghĩ muốn giải lời nguyền thì cũng do người Vũ gia xuống tay, hoặc Vũ Huyền Di có để lại di vật gì không? Nói không chừng có thể giải trừ lời nguyền."

Phượng Minh lúc này mới nhìn nàng, nàng quả nhiên rất thông minh, đột nhiên nhớ tới lời ngày đó vương nói với mình, nhìn chằm chằm nàng nói: "Nguyễn Nhược Khê phải không?"

Nàng giật mình, sau đó liền hiểu được, chắc là Tây Môn Lãnh Liệt nói cho hắn, mỉm cười một chút nói:

"Phải, ta chính là Nguyễn Nhược Khê."

"Nhược Khê, ngươi thực sự muốn thay vương giải lời nguyền sao?"Phượng Minh lúc này mới chăm chú hỏi.

"Muốn, ta thích chàng, ta không muốn để chàng chịu thống khổ như vậy."Nguyễn Nhược Khê cũng kiên định gật gật đầu.

"Không tiếc bất kì cái gì, cho dù trả giá bằng tính mạng, ngươi cũng đồng ý sao?"Đôi mắt Phượng Minh nhìn chằm chằm nàng, không buông chút biểu hiện nào.

Nguyễn Nhược Khê giật mình, không biết lời này của hắn là có ý tứ gì? Nhưng vẫn khẳng định nói:

"Phải, chỉ cần có thể giải trừ lời nguyền của chàng, ta không tiếc bất kể cái gì, cho dù là tính mạng của chính mình, Phượng Minh, ngươi có biện pháp không phải?"

Nàng mơ hồ cảm giác được trong lời hắn nói có thâm ý.

"Không có, ta chỉ hỏi một chút thôi."Phượng Minh đột nhiên trốn tránh nói, bây giờ hắn đã biết vì sao vương không muốn mất đi nàng.

"Không đúng, Phượng Minh, ngươi nhất định biết cái gì đó? Có phải là có liên quan tới ta không?"Nguyễn Nhược Khê không có ý định buông tha hắn, gắt gao ép hỏi.

"Không có liên quan, ngươi suy nghĩ nhiều thôi."Phượng Minh nhàn nhạt nói, hắn muốn tôn trọng ý của vương.

"Ngươi lừa người, không cần trốn tránh, nhìn thẳng ta"Nguyễn Nhược Khê đi đến trước mặt hắn, lấy tay giữ khuôn mặt hắn, nàng đã mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

"Ta nói không có là không có?"Đôi mắt Phượng Minh nhìn nàng, nhưng không được thản nhiên như vậy.

"Phượng Minh, ngươi không cần gạt ta, ta vẫn suy nghĩ vì sao ngươi kéo ta đến nhìn chàng thống khổ biến thành sói như vậy? Bây giờ rốt cục hiểu được, ngươi nhất định là muốn ta làm cái gì đó? Xin ngươi nói cho ta, ta nên làm như thế nào, ta không thể nhìn chàng thống khổ như thế, chịu dằn vặt như thế."Nguyễn Nhược Khê thành tâm nói.

"Đó là vì để vương uống máu."Phượng Minh thuận miệng nói, lời vừa nói xong liền hối hận, những lời này trăm ngàn chỗ hở.

"Không biết ta cũng có thể cho uống máu, Phượng Minh, không cần tìm lấy cớ, không cần che giấu, ta không phải đứa ngốc, ta khẳng định ngươi đã biết cách giải trừ lời nguyền, nhanh nói cho ta biết."Giọng nói Nguyễn Nhược Khê có chút cấp bách không kiên nhẫn.

Phượng Minh không trả lời nàng, mà lại nghiêm túc hỏi một lần nữa:

"Nếu có thể giải trừ lời nguyền cho người, ngươi nguyện ý hy sinh tính mạng sao?"

Nghe câu này, trong lòng Nguyễn Nhược Khê đã hình thành một suy nghĩ, ý hắn nói cần dùng tính mạng để giải trừ lời nguyền, mà người kia chính là mình. Nhưng nàng không chùn bước gật gật đầu nói:

"Ta nguyện ý."

"Được, Nhược Khê, ta tin, ta đây liền nói cho ngươi, ngươi có thể giải trừ lời nguyền cho người."Phượng Minh suy nghĩ một hồi, vương, tha thứ cho hắn, hắn cũng là vì vương thôi.

Nguyễn Nhược Khê rùng mình, quả nhiên là mình, cười dửng dưng nói:

"Nói xem, ta nên làm như thế nào?"

"Kỳ thật rất đơn giản, lúc trước Vũ Huyền Di sử dụng máu căm hận nguyền rủa, như vậy bây giờ liền muốn dùng máu yêu thương khắc sâu trong lòng, vào đêm trăng tròn vương biến thành sói cam tâm tình nguyện vì người mà chết."Phượng Minh lúc này mới nói ra.

Mục lục
Ngày đăng: 17/05/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục