Gửi bài:

Chương 116 - Nhảy giao lưu

Đêm khuya yên tĩnh, Nguyễn Nhược Khê không có một chút buồn ngủ, nếu Tây Môn Lãnh Liệt không tìm thấy mình thì làm sao bây giờ? Nàng phải tự nghĩ cách rời đi, nhưng nên rời đi như thế nào? Ai, thở dài, đứng dậy mở cửa sổ, muốn hít một hơi không khí mới mẻ, lúc này mới phát hiện, a, bên ngoài cư nhiên không ai đem canh giữ, trong lòng mừng thầm một chút, thật tốt quá, vậy chẳng phải là nàng có cơ hội đào tẩu, cẩn thận quan sát bốn phía một chút, không phát hiện một bóng người, lúc này mới yên lòng,

Nói liền làm, nàng cố gắng dựa vào trí nhớ hồi tưởng đường lần trước rời đi, ám xử (người ở trong chỗ tối) ở một bên đi ra ngoài.

"Cung chủ, nàng muốn trốn đi."Thuộc hạ ám xử lập tức bẩm báo cho Lăng Tiêu, bởi vì cung chủ đã dặn dò, có chuyện gì, cũng không được tự ý quyết định, phải bẩm báo hắn.

"Trốn đi?"Khóe môi Lăng Tiêu khẽ nhếch lên, chuyện này đúng là giống với phong cách của nàng, đứng dậy phân phó nói:

"Đi, đi xem."Dù sao cũng rất nhàm chán, không bằng bồi nàng chơi đùa.

Nguyễn Nhược Khê càng đi càng cảm thấy kỳ quái, đi nửa ngày, nơi lớn như vậy, nàng ngay cả một người cũng không gặp được, rất không phù hợp với lẽ thường, chẳng qua, nàng bây giờ không có thời gian ở trong này, trong lòng thầm nghĩ rời khỏi nơi này.

Nhưng nàng không biết, ở bốn phía của nàng đều là ám xử Hắc y nhân, một đường theo đuôi nàng.

Cửa lớn? Trong lòng Nguyễn Nhược Khê kích động, đi ra khỏi cửa này nàng liền tự do, hưng phấn khiến nàng quên, cửa lớn sao lại không có thủ vệ.

Một đường chầm chậm chuồn ra khỏi cửa lớn, tâm tình kích động còn chưa biến mất, nụ cười liền đọng lại ở trên mặt.

Bên ngoài đèn đuốc sáng chưng, Lăng Tiêu nhàn nhã ngồi ở đó, bên người đều là Hắc y nhân đeo mặt nạ như nhau, dường như là đang chờ nàng đi ra.

"Ngươi......... Ngươi sao ở chỗ này?"Lưỡi Nguyễn Nhược Khê líu lại hỏi, không phải cố ý ở đây chờ nàng chứ.

"Ta sao lại ở trong này, không cần cho ngươi biết, nhưng ta muốn biết, ngươi nửa đêm canh ba, sao lại xuất hiện ở đây?"Lăng Tiêu nhếch mày, tà mị cười.

"Ngươi là thẳng ngốc hay bị đần độn, ta đương nhiên là trốn đi, chẳng lẽ ta lại tản bộ đêm khuya?"Nguyễn Nhược Khê trực tiếp mắng, bây giờ nàng đã hiểu được, hắn vui vẻ đùa giỡn mình, nếu không sao nửa ngày một người cũng không thấy.

"Vậy ngươi cũng nên biết vì sao ta lại xuất hiện ở đây? Ta ở đây chờ ngươi, chẳng qua, ngươi cũng thật chậm chạp, ta cho mọi người rút lui rồi, mà nửa ngày mới đi ra được."Lăng Tiêu một cút cũng không tức giận, giọng điệu còn mang theo châm chọc.

"Ngươi hãy bớt sàm ngôn (nói lời vô dụng) đi, để ta đi, thì tránh ra, không cho ta đi, muốn thế nào tùy ngươi."Nguyễn Nhược Khê lười cùng hắn dài dòng, sớm biết mình sẽ không dễ dàng trốn đi như vậy mà.

"Nếu để ngươi đi, ta cũng không nửa đêm chờ ở đây, bây giờ xem ra chỉ có thể phạt."Lăng Tiêu coi bộ dạng nàng như kẻ ngốc.

"Phạt, phạt cái gì?"Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, trên lưng có chút ớn lạnh, không biết hắn lại muốn xuất ra chiêu gì.

"Ngươi đang sợ hãi sao?"Lăng Tiêu liếc mắt liền nhìn thấu lòng của nàng.

"Gặp phải người yêu nghiệt như ngươi, ta có thể không sợ hãi sao?"Nguyễn Nhược Khê cũng không có chút giấu diếm.

"Yêu nghiệt?"Sắc mặt Lăng Tiêu lạnh một chút, chưa từng có người nào dám nói hắn yêu nghiệt, đột nhiên đứng dậy bước từng bước đến gần nàng.

"Ngươi muốn làm gì?"Nguyễn Nhược Khê bị dọa bước từng bước lui về phía sau.

"A.............."Thân thể lập tức bị hắn vác trên vai, khiến nàng nhịn không được rống to ra tiếng.

"Ngươi thực phiền."Lăng Tiêu trực tiếp lấy miệng thay tay, che miệng của nàng.

Ánh mắt Nguyễn Nhược Khê trừng lớn mấy lần, đôi mắt kinh ngạc nhìn hắn.

"Lần sau mà kêu, ta trực tiếp khâu miệng của ngươi lại."Lăng Tiêu vừa lòng nhìn nàng.

"Ngươi, ngươi cư nhiên hôn ta."Nguyễn Nhược Khê lúc này mới lấy tay chỉ vào hắn, hắn cư nhiên phi lễ (khiếm nhã) với nàng, trong lòng tức giận lập tức bừng lên, không hề nghĩ ngợi, thuận tay đánh qua........

Ba? Một tiếng vang thanh thúy, làm sơn cốc yên tĩnh không có một tiếng động.

Thuộc hạ đứng ở đó, ánh mắt ngoài mặt nạ, đều mở to, cung chủ của bọn họ, cư nhiên bị một nữ nhân đánh.

"Ngươi dám đánh ta?"Sắc mặt Lăng Tiêu trong khoảnh khắc trở nên rét lạnh, đôi mắt híp lại bắn ra hào quang nguy hiểm.

Nguyễn Nhược Khê bị dọa sửng sốt, nàng cư nhiên đã đánh hắn, không được, nàng cũng không thể để người ta áp bức.

"Không có, ta sao dám đánh cung chủ ngươi, ngươi xem, đêm nay nhiều muỗi, ta đang đánh muỗi, thực sự đánh muỗi."Nàng vội vàng ngụy biện.

Muỗi, mọi người theo bản năng nhìn bốn phía, làm sao có muỗi? Nhưng ai dám ra tiếng, đều chờ cung chủ phản ứng xem sao.

Lăng Tiêu gắt gao nhìn chằm chằm nàng, trái tim Nguyễn Nhược Khê đập dữ dội.

"Nói như vậy ta nên cảm tạ ngươi."Lăng Tiêu nói ngoài dự đoán mọi người, nhưng sắc mặt bình tĩnh không thể nhìn ra cảm xúc.

"Ừ ừ."Nguyễn Nhược Khê theo bản năng gật gật đầu, sau đó vội vàng lắc đầu nói:

"Không phải, ta cũng không dám để cung chủ cảm tạ."

"Không dám, cũng không có nghĩa là ta không nên cảm tạ, ta quyết định, muốn được cám ơn ngươi."Lăng Tiêu cố ý nói nhấn mạnh từng từ, ôm lấy nàng đi vào bên trong.

"Không cần, thật không cần."Dọc trên đường đi đều là tiếng của Nguyễn Nhược Khê.

Bính, ném nàng lên trên giường, nàng vội vàng đứng dậy, thấy hắn đứng ở bên giường nguy hiểm nhìn mình, vội vàng lùi ra phía sau nói:

"Ta là phi, ngươi không thể xằng bậy."

"Cám ơn ngươi nhắc nhở ta, nữ nhân của ta vô số kể, nhưng nữ nhân của vương thì vẫn là lần đầu tiên, ta sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy."Lăng Tiêu cố ý đè thấp cơ thể nói.

"Ta, ta múa cho ngươi xem." Nguyễn Nhược Khê kinh hoảng nói.

"Múa, được, ngươi tốt nhất là cho ta một kinh hỉ."Lăng Tiêu buông thân thể của nàng ra một chút, hắn chẳng qua chỉ dọa nàng thôi, không đánh nàng, cũng không phải bởi vì nàng là nữ nhân của vương, mà là bởi vì thần thoại công chúa kia.

Nguyễn Nhược Khê lập tức nhảy xuống giường, ánh mắt liếc quanh một chút, trở nên láu lỉnh nói:

"Ngươi một khi đã thích múa như vậy, không bằng, ta dạy cho ngươi một cách nhảy hai người."

"Hai người nhảy? Nhảy thế nào?"Lăng Tiêu hỏi.

"Ngươi đi tới đây, như vậy, tay đặt ở thắt lưng ta."Nguyễn Nhược Khê dạy hắn bốn động tác cơ bản, sau đó đem tay đặt ở trên vai hắn, mặt khác một tay đặt trên tay hắn.

"Đây là cái gì?"Lăng Tiêu hỏi.

"Nhảy giao nghị (giao lưu), học theo ta, một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ta tiến ngươi lùi, ta lùi ngươi tiến."Nguyễn Nhược Khê nói.

Ánh mắt Lăng Tiêu nhìn bước chân của nàng, theo động tác của nàng.

"Ai u.........."Nguyễn Nhược Khê nhịn không được hô.

"Rõ ràng là ngươi giẫm lên ta, kêu cái gì?"Lăng Tiêu lạnh lùng hỏi.

"Đây là ta kêu hộ ngươi."Nguyễn Nhược Khê làm bộ như mắc cỡ nói, trong lòng lại đắc ý, chờ xem, xem ta giẫm chết ngươi.

"Tiếp tục."Lăng Tiêu hừ một tiếng phân phó.

"Được."Nguyễn Nhược Khê cố ý bước chân nhanh, vài lần muốn giẫm chân hắn, đều bị hắn dễ dàng tránh được, ngược lại động tác phối hợp càng ngày càng ăn ý.

Đôi mắt Lăng Tiêu nhìn chằm chằm nàng, mánh khóe của nàng, hắn sao không biết chứ?

Nguyễn Nhược Khê lúc này không thể không cảm thán cổ nhân thông minh cùng và sáng suốt, nhìn thấy thân thể cao ngất rắn chắc của hắn, có thể so sánh được với Tây Môn Lãnh Liệt, lại nghĩ đến vương, sắc mặt ảm đạm một chút, nhìn hắn trước mắt, có chút không phục cố ý buông hắn ra? Thân thể duyên dáng xoay một vòng, rồi trở lại trên lưng hắn.

Nhưng cuối cùng mới phát hiện, hắn cư nhiên có thể hoàn toàn đuổi kịp tiết tấu của nàng, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt yêu nghiệt kia, lập tức dừng lại:

"Được rồi, không nhảy nữa."

"Nhảy."Lăng Tiêu chỉ nói ra một từ đơn giản.

Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn một cái, tuy trong lòng không hề thoải mái, cũng không dám chọc giận hắn, chỉ hận mình không đủ thông minh đấu lại hắn.

"Nhảy đi."Nguyễn Nhược Khê không thể không nhảy cùng hắn.

Nhưng thật ra Lăng Tiêu càng nhảy càng đắc ý, càng nhảy càng cầm tay theo ý mình, cuối cùng, hoàn toàn đều là hắn dìu nàng nhảy.

Nguyễn Nhược Khê chỉ không ngừng phối hợp với hắn, nhảy không biết bao lâu, nàng thực sự không thể tiếp tục, mới nói:

"Ta mệt mỏi quá, ta muốn ngủ."

Lời vừa nói xong, trực tiếp ngủ ở trong lồng ngực hắn.

Lăng Tiêu ôm nàng trong lồng ngực, đôi mắt dừng ở khuôn mặt đỏ ửng mệt mỏi của nàng.

Nàng rất thông minh, rất quật cường, nhưng cũng biết lúc nào tiến lúc nào lui, trên người nàng có một loại lực hấp dẫn không hiểu được, giống như điệu nhảy quỷ quái của nàng. Trách không được, Tây Môn Lãnh Liệt để ý nàng như thế.

Nếu lần đầu tiên vì điệu nhảy của nàng mà để ý nàng, như vậy, cũng chính là bởi vì cá tính của nàng, sự thần bí của nàng, hắn muốn tìm tòi nghiên cứu, nàng thực ra biết bao nhiêu chuyện người khác không biết.

Mục lục
Ngày đăng: 17/05/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục