Gửi bài:

Chương 108 - Tây Môn Lãnh Liệt tức giận

"Tình yêu, đoán xem ta là ai?"Nguyễn Nhược Khê lặng lẽ từ phía sau bịt mắt hắn lại.

"Còn cần đoán sao? Trừ nàng ở hoàng cung này còn ai to gan dám bịt mắt ta như vậy."Tây Môn Lãnh Liệt ôm nàng từ phía sau ra phía trước.

"Không thú vị gì cả, sao chàng không giả vờ không biết chơi với ta một chút."Nguyễn Nhược Khê bất mãn thì thầm.

"Chơi? Được, ta tưởng nàng muốn chơi cái gì? Ta chơi cùng nàng."Tây Môn Lãnh Liệt sủng ái cười cười.

"Quên đi, cũng không có gì chơi hay cả, chàng cứ xử lý chính sự đi, ta ở bên cạnh là được rồi."Nguyễn Nhược Khê đứng dậy khỏi lòng hắn nói, nàng chỉ muốn lúc nào cũng có thể ở bên hắn, nhưng trong thời gian ở một chỗ, nàng lại không biết nên nói cái gì.

"Không vui sao?"Tây Môn Lãnh Liệt lập tức càng ôm nàng trở lại trong lồng ngực mình, không biết vì sao mấy ngày nay, nàng đột nhiên trở thành một hài tử như vậy.

"Không có, ở cùng chàng, sao ta lại không vui vẻ được? Chàng cứ xử lí chính sự đi, ta đi về trước, buổi tối chờ chàng."Nguyễn Nhược Khê cười nói, lập tức né tránh hắn, chạy ra khỏi cửa.

Phía sau, đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt có chút nghi hoặc khó hiểu, đôi mắt của nàng chợt lóe lên chút mất mác, hắn không phải không thấy, còn chuyện mấy ngày nay nàng rất khác thường, dù làm gì cũng ở cùng hắn, còn làm nũng muốn hắn ở cùng nàng, còn lời nói đùa vui kia, rốt cuộc là nàng làm sao vậy?

Nguyễn Nhược Khê ngơ ngác ngồi ở trong phòng, còn năm ngày, chỉ còn lại năm ngày, sau năm ngày, nàng và hắn sẽ sinh li tử biệt, chuyện này đối với mình và hắn đều rất tàn khốc, vì sao khiến bọn họ yêu nhau rồi lại không thể không rời đi.

"Nương nương, người có tâm sự sao?"Tiểu Ngọc bưng điểm tâm trên tay đi vào, sau khi từ quốc sư phủ trở về, nương nương rất khác lạ, lúc có một mình, người luôn trầm tư, trên mặt còn mang theo ưu thương nhàn nhạt.

"Tiểu Ngọc, ngươi đi tới đây."Nguyễn Nhược Khê vẫy tay nói.

"Nương nương, có việc gì ạ?"Tiểu Ngọc đi đến bên người của nàng.

Nguyễn Nhược Khê xoay người lấy trong hộp trang sức bên cạnh một tấm ngân phiếu đưa cho nàng nói:

"Tiểu ngọc, cái này ngươi cầm lấy, về sau cần dùng thì dùng, hoặc là đưa cho người ta làm của hồi môn."

"Nương nương, ngươi làm gì vậy? Mấy cái này đều là nguyệt bổng (tiền đưa hàng tháng để dùng ý) vương cấp cho người, người sao lại cấp cho nô tì? Nô tì không thể nhận."Tiểu Ngọc bị dọa, vội vàng đem ngân phiếu trở về.

"Tiểu Ngọc, cầm đi, ngươi cho là dựa vào thân phận của ta bây giờ, còn có thể cần mấy ngân lượng này sao? Còn nữa, đồ trang sức vương ban cho ta, ta cũng dùng không hết, chứ đừng nói là dùng ngân lượng, nếu ta muốn, vương cũng cho ta, ngươi đi theo ta lâu rồi, ta không thể bạc đãi ngươi."Nguyễn Nhược Khê nói, tiền là thứ duy nhất nàng có thể cho Tiểu Ngọc .

"Nương nương người phải đi sao?"Tiểu Ngọc nhìn nàng, vì sao nàng vẫn cảm thấy, nương nương giống như là muốn rời đi.

Ách, Nguyễn Nhược Khê có chút sửng sốt, vội vàng phủ nhận nói:

"Không có, ta sao lại đi chứ, bây giờ vương sủng ái ta như vậy, ta muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, sao lại rời nơi này làm gì."

"Vậy thì nương nương cất ngân phiếu này đi, về sau nương nương còn nhiều chỗ phải dùng tiền."Tiểu Ngọc lúc này mới yên lòng, trong lòng nàng đã có tính toán khác, sau này nương nương sẽ trở thành hậu, đương nhiên không tránh khỏi thưởng cho người khác.

"Ha ha. Tiểu Ngọc, nếu nói ta muốn thưởng cho ai đó, vậy thì người đầu tiên là ngươi, cho nên ngươi hoàn toàn xứng đáng nhận nó."Nguyễn Nhược Khê cười nói, nàng sao lại không rõ ý tứ của Tiểu Ngọc, nhưng nàng không có cơ hội, thế nhưng trong lòng vẫn cảm ơn sự trung thành của nàng.

"Nương nương........."Tiểu Ngọc thật không rõ vì sao nương nương lại muốn cấp cho mình tiền, trong lòng có một loại dự cảm không tốt càng ngày càng mãnh liệt.

"Tiểu Ngọc, không cần nói nữa, cầm đi, ta cho ngươi tất nhiên là có đạo lý của ta."Nguyễn Nhược Khê không cho nàng ta cơ hội cự tuyệt.

Thấy nương nương kiên quyết như thế, Tiểu Ngọc đành phải cất ngân phiếu nói:

"Vậy nô tì cám ơn nương nương."

"Tiểu Ngọc, đi xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút."Nguyễn Nhược Khê phân phó nói

"Vâng, nương nương."Tiểu Ngọc nói xong lui đi ra ngoài, trong lòng lại sợ hãi bất an.

Mới vừa đi ra ngoài cửa, liền thấy Tiểu Lí Tử công công chờ ở đó.

"Công công, muốn tìm nương nương sao?"Tiểu Ngọc hỏi.

"Không, Tiểu Ngọc ngươi đi theo ta, vương muốn gặp ngươi."Tiểu Lí Tử công công thấp giọng nói.

"Vương muốn gặp ta?"Tiểu Ngọc sửng sốt, cũng khẩn trương, lập tức hỏi:

"Công công, không biết vương vì sao muốn gặp ta?"Nàng không có làm sai chuyện gì chứ.

"Chuyện này ta cũng không biết, nhưng, không cần lo lắng, chắc không phải đại sự gì?"Tiểu Lí Tử công công an ủi nói, dù sao nàng cũng là cung nữ bên người nương nương.

"Được, vậy cám ơn công công."Tiểu Ngọc gật đầu, yên tâm không ít, có lẽ vương muốn hỏi chuyện nương nương.

Ngự thư phòng.

"Vương, Tiểu Ngọc tới rồi."Tiểu Lí Tử công công bẩm báo.

"Nô tì tham kiến vương."Tiểu Lí Tử vội vàng quỳ trên mặt đất hành lễ, Tiểu Lí Tử lặng lẽ lui đi ra ngoài.

"Đúng lên trả lời."Tây Môn Lãnh Liệt phân phó nói.

"Vâng, nô tì cám ơn vương."Tiểu Ngọc đứng dậy, cung kính đứng ở đó.

"Tiểu Ngọc, ngươi hầu hạ nương nương đã lâu rồi, nương nương có chuyện gì cũng không thể gạt ngươi."Giọng điệu Tây Môn Lãnh Liệt không lạnh, lại mang theo uy nghiêm.

"Nương nương đối với nô tì tốt lắm."Tiểu Ngọc trong lòng cả kinh, gió lạnh nhè nhẹ thổi trên đầu, vương nói lời này có ý gì?

"Được, vậy ngươi nói một chút xem, gần đây nương nương nhà ngươi có chỗ nào khác thường không?"Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu, lúc này mới hỏi vào vấn đề.

Ách, Tiểu Ngọc ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ vương cũng phát hiện nương nương không giống với bình thường sao? Nhưng nàng nên trả lời như thế nào, chẳng may trả lời không tốt có thể hại nương nương hay không?

"Trả lời đúng sự thật, không được giấu diếm."Tây Môn Lãnh Liệt biết nàng đang lo lắng cái gì?

"Vâng, vương."Tiểu Ngọc bị dọa lập tức quỳ xuống, nói:

"Vương, nô tì thật sự ngu độn, mấy ngày nay nương nương đều ở cùng một chỗ với vương, nô tì cũng không phát hiện nương nương có cái gì không giống bình thường?"Nàng nói như vậy, chắc là không sai đâu.

"Phải không?"Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng, giọng điệu rét buốt, nàng rõ ràng trốn tránh nói sự thật.

"Vâng."Tiểu Ngọc tuy sợ hãi, nhưng nàng không thể bán đứng nương nương, cho dù là chết.

Tây Môn Lãnh Liệt có chút cau mày, đột nhiên hiểu được, nàng chính là muốn bảo vệ chủ tử, lúc này giọng điệu mới dịu đi nói:

"Tiểu Ngọc, nếu ngươi thực sự suy nghĩ cho nương nương nhà ngươi, như vậy tốt nhất nói tất cả cho ta, ta đối với nàng không có ác ý, sủng nàng còn không đủ cơ mà."

Tiểu Ngọc lại nao nao, nhớ lại hành động khác thường của nương nương, không khỏi lo lắng, nghĩ vậy mới mở miệng nói:

"Vương, nhiều ngày nay nương nương luôn có vẻ ngổn ngang tâm sự, lúc ở một mình cứ ngẩn người? Có đôi khi nụ cười trên mặt cũng rất miễn cưỡng, hôm nay không hiểu sao còn cấp cho nô tì ngân phiếu hai nghìn lượng."

Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt nheo lại, nhớ về tất cả sự khác thường của nàng, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia không tốt, lập tức hỏi:

"Nàng có gặp qua quốc sư không?"

Ách, Tiểu Ngọc lập tức ngẩn ra, nàng nên nói cho vương, chuyện nàng cùng nương nương lén xuất cung không?

"Nói."Giọng nói của Tây Môn Lãnh Liệt đã trở nên lạnh lẽo.

"Bẩm vương, có gặp qua."Tiểu Ngọc bị dọa lập tức bẩm báo, bởi vì nàng biết vương nhất định tra ra.

"Khi nào thì gặp?"Nàng quả nhiên gặp qua.

"Có lẽ khoảng năm ngày trước, trước đó ít ngày nương nương có cho nô tì đi tìm quốc sư, nói muốn hỏi quốc sư một chuyện, nhưng quốc sư không ở trong cung, nương nương đợi không được muốn đi phủ quốc sư."Tiểu Ngọc nói một mạch.

"Cái gì?"Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt bắn ra hào quang nguy hiểm, vẻ mặt phẫn nộ, hắn đã linh cảm, Phượng Minh đã nói tất cả cho nàng.

Tiểu Ngọc thấy sắc mặt hắn âm trầm dọa người, một cử động nhỏ cũng không dám quỳ gối ở đó, trong lòng sợ hãi, chẳng lẽ nương nương đã làm chuyện gì sao?

Một lúc lâu sau, trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt mất đi lửa giận, ra lệnh:

"Ngươi đi về trước, nhớ kỹ chuyện hôm nay, không được nhắc tới với nương nương nhà ngươi."

"Vâng, vương."Tiểu Ngọc vội vàng đáp, sau đó lui đi ra ngoài.

Cho đến khi ra khỏi cửa mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên mặt, lại do dự có nên nói cho nương nương hay không?

Trong ngự thư phòng Tây Môn Lãnh Liệt phẫn nộ đánh một quyền trên tường, sau đó quát:

"Người đâu, truyền quốc sư đến cho ta."

"Vâng, nô tài đi ngay."Gầm lên giận dữ, dọa Tiểu Lí Tử, hắn vội vàng đáp, hắn ít khi thấy vương giận như vậy.

Phượng Minh đi theo phía sau Tiểu Lí Tử công công, không khỏi hỏi:

"Vương vì sao hôm nay truyền ta tới?"

"Quốc sư, tự mình cẩn thận một chút, hôm nay tâm tình vương hình như không tốt lắm."Tiểu Lí Tử có lòng tốt nhắc nhở.

"Cám ơn công công, ta biết rồi."Trong lòng Phượng Minh nhất thời hiểu được, chẳng lẽ hắn đã biết là mình nói cho Nguyễn Nhược Khê chuyện giải trừ lời nguyền, chẳng qua, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, mình cũng không sợ đối mặt với vương.

Mục lục
Ngày đăng: 17/05/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục