Gửi bài:

Chương 085 - Chống cự hồi cung

Trốn ở dưới gầm giường Nguyễn Nhược Khê tức giận, khó nhịn ở trong lòng thầm mắng hắn, đáng chết, hắn cư nhiên lại dùng chiêu đê tiện âm hiểm nhất này? Nàng sao có thể để Thu Hồng vì nàng bỏ mạng, vừa định đi ra ngoài, lại nghĩ không được, nếu nàng đi ra ngoài như vậy, chẳng phải là liên lụy Tây Môn Ngọc sao, phải làm sao bây giờ? Một canh giờ, nàng chắc chỉ còn con đường tự đi nộp mình, trong lòng chỉ cầu nguyện bọn họ nhanh chóng rời đi, nàng mới đi ra ngoài được.

"Vương, ta sợ nàng có tâm trở về, cũng không kịp giờ, tuy còn một canh giờ, nhưng đến hoàng cung thông báo còn cả một đoạn đường dài, thời điểm đó sợ Thu Hồng đã sớm đầu rơi xuống đất, nàng có hối hận cũng không còn kịp rồi."Trong lòng Phượng Minh nhịn cười, nói phối hợp với hắn, không nghĩ tới hắn cư nhiên dùng chiêu này, đủ thâm.

Nguyễn Nhược Khê nằm ở trong gầm giường, trên đầu đều là mồ hôi.

"Vương, hay là chúng ta đến tiền sảnh uống trà đi."Tây Môn Ngọc sao lại không biết đây là âm mưu của hắn, nhưng nàng không biết, bản thân lại không thể nói cho nàng, chỉ có mau chóng để bọn họ rời đi, nếu không hắn không dám cam đoan nàng có thể đột nhiên lao ra hay không.

"Đây là cái gì?"Tây Môn Lãnh Liệt lại đột nhiên cầm lấy tờ giấy luyện chữ trên bàn, nói sang chuyện khác, một chút ý muốn đi đều không có.

"Hồi bẩm vương, đó là thần viết lung tung."Tây Môn Ngọc vội vàng nói.

"Ta xem nữa."Phượng Minh lấy, đi tới xem một chút mới nói:

"Chữ vương gia vẫn là cứng cáp mạnh mẽ, khi nào lại viết ra thư pháp thanh tú tao nhã xuất thần như thế, rất giống chữ viết của nữ tử?"

Trong lời nói ý tứ rõ ràng, đây rõ ràng là chữ hai người viết, người kia lại là nữ nhân.

"Gần đây ta tâm huyết dâng trào, đột nhiên hưng trí, cho nên liền viết một chút, khiến vương cùng quốc sư chê cười."Tây Môn Ngọc miễn cưỡng giải thích, chính bản thân cũng biết lời giải thích có bao nhiêu vô lý.

Tránh ở dưới gầm giường, vẻ mặt Nguyễn Nhược Khê tức giận, nàng biết Tây Môn Lãnh Liệt cùng Phượng Minh là cố ý khiến Tây Môn Ngọc khó xử, bọn họ là người thông minh, chỉ sợ đã sớm biết mình tránh ở vương phủ, nếu không, cũng sẽ không cố ý đi vào phòng ngủ này, bình thường ai lại vào phòng ngủ chơi? Nhưng bây giờ không biết nàng có nên đi ra ngoài hay không?

Dường như biết suy nghĩ trong lòng của nàng, Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên hỏi:

"Quốc sư, bây giờ còn bao nhiêu thời gian?"

"Hồi bẩm vương, còn nửa canh giờ, nếu bây giờ mỹ nhân còn không xuất hiện, cho dù đến lúc xuất hiện, chỉ sợ cũng không cứu được Thu Hồng."Phượng Minh lập tức trả lời đáp.

"Vương, thần thỉnh vương thả Thu Hồng, dù sao nàng cũng chỉ là một cung nữ, không liên quan tới chuyện này."Tây Môn Ngọc đột nhiên quỳ xuống nói, trong ý tứ của hắn là không cần lạm sát người vô tội, hắn rất sợ, nàng sẽ mắc mưu mà chạy ra.

"Vậy hoàng thúc có biện pháp gì khiến nàng trở lại?"Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng nhìn hắn.

"Thần bất lực."Tây Môn Ngọc lập tức nói.

"Ta nghĩ hoàng thúc hình như đã quên, ba ngày sau là ngày gì? Nếu không có nàng, thần bảo vệ phải làm sao bây giờ? Vương triều cùng dân chúng phải làm sao bây giờ?"Tây Môn Lãnh Liệt hỏi ngược lại.

".........."Tây Môn Ngọc không thể phản bác.

Trong lòng Nguyễn Nhược Khê tức giận, vương triều cùng dân chúng thì liên quan gì tới nàng? Nàng chỉ muốn mình nhẫn tâm không để ý, nhưng nàng thực sự không muốn Thu Hồng vì nàng mà mất mạng? Đê tiện, vô sỉ Tây Môn Lãnh Liệt xem như nắm được nhược điểm của nàng.

Nghĩ không thể tiếp tục trì hoãn, có cố nữa cũng không được cái gì? Bò từ gầm giường ra nói:

"Tây Môn Lãnh Liệt, xem như ngươi lợi hại, nhanh cho người thả Thu Hồng ra."

"Vũ Khuynh Thành, rốt cục ngươi cũng đi ra."Tây Môn Lãnh Liệt nhìn thấy bộ dạng nàng tức giận, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.

"Hãy bớt sàm ngôn đi, mau cho người thả Thu Hồng ra."Trong lòng Vũ Khuynh Thành chỉ lo lắng chuyện này.

"Quốc sư, ngươi phái người đi đi."Tây Môn Lãnh Liệt phân phó nói.

"Vâng, vương."Phượng Minh xoay người rời đi.

Tây Môn Ngọc trong khoảnh khắc nàng đi ra, sắc mặt lập tức thay đổi, nhìn nàng.

Nguyễn Nhược Khê cấp cho hắn một ánh mắt an ủi, để hắn yên tâm, hắn không có việc gì, cũng sẽ không liên lụy hắn.

"Tây Môn Lãnh Liệt, ta đã đi ra, đi, ta với ngươi hồi cung."Nguyễn Nhược Khê vội vàng nói, thực tế là sợ hắn trị tội Tây Môn Ngọc.

"Không vội, Vũ Khuynh Thành, chẳng lẽ ngươi không nghĩ nên giải thích một chút vì sao ngươi lại chui ra từ gầm giường của hoàng thúc sao?"Tây Môn Lãnh Liệt ngồi ở đó, hỏi lại nàng.

"Chuyện này thì cần giải thích cái gì nữa? Ta không chỗ có thể ẩn nấp, nên chỉ có thể ẩn thân ở vương phủ, mà trong vương phủ nơi an toàn nhất chính là phòng ngủ của vương gia, cho nên ta liền trốn xuống."Nguyễn Nhược Khê giải thích trăm ngàn chỗ sơ hở.

"Phải không? Chẳng lẽ trong phòng ngủ có thêm một người, hoàng thúc cũng không phát giác sao?"Tây Môn Lãnh Liệt quay đầu nhìn hắn.

"Vương..........."Tây Môn Ngọc vừa muốn nói, Nguyễn Nhược Khê liền lập tức cướp lời, cười kinh thường nói:

"Chuyện này có gì khó giải thích, ngươi ở trong hoàng cung có tẩm cung của ngươi nhưng quanh năm suốt tháng có mấy lần ngươi ngủ ở đó, không phải ngươi đến cung của các phi tần ngủ sao, chẳng lẽ vương gia không thể ngủ ở nơi khác sao?"Hắn chắc cũng có tiểu thiếp gì đó chứ.

Sắc mặt Tây Môn Ngọc thay đổi một chút.

"Ha ha ha, ha ha."Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên cười lên, sau đó mới từng chữ từng chữ một nói:

"Ngươi hình như quên, hoàng thúc chính là nam nhân si tình nhất, cho đến nay trong vương phủ không có Vương phi, không có một tiểu thiếp hay nữ nhân nào."

"Cái gì?"Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, không khỏi khiếp sợ nhìn về phía Tây Môn Ngọc, một vương gia như hắn cư nhiên không có nữ nhân.

Trong đôi mắt Tây Môn Ngọc đều là nhu tình khi nhìn nàng, dường như nói cho nàng, hắn đang đợi nàng.

Bọn họ bây giờ không coi ai ra gì trao đổi ánh mắt, làm Tây Môn Lãnh Liệt ở một bên cảm giác đặc biệt chói mắt, đứng dậy liền lạnh lùng đánh gãy lời bọn họ nói:

"Ta tin rằng chuyện này không liên quan tới hoàng thúc, Vũ Khuynh Thành, đi cùng ta."

"Được."Nguyễn Nhược Khê lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không liên lụy hắn là tốt rồi.

"Khuynh Thành, bảo trọng."Tây Môn Ngọc biết bản thân vô lực ngăn cản, nắm chặt tay chỉ có thể bất đắc dĩ nói ra những lời này.

Nguyễn Nhược Khê biết trong lòng hắn thống khổ, đột nhiên thản nhiên cười nói:

"Ngươi cũng phải bảo trọng."Đây là câu duy nhất nàng có thể thay Vũ Khuynh Thành nói với hắn.

"Dong dài cái gì? Đi."Tây Môn Lãnh Liệt không kiên nhẫn túm nàng qua, đây là lưu luyến không rời sao? Đừng quên, nàng là nữ nhân của hắn.

Nguyễn Nhược Khê bị hắn mạnh mẽ lôi kéo lên xe ngựa.

"Thần, cung tiễn vương, cung tiễn mỹ nhân."Tây Môn Ngọc chắp tay nói.

Nàng xốc màn xe lên không tránh quyến luyến cùng thống khổ trong đôi mắt hắn.

"Lưu luyến không rời sao?"Tây Môn Lãnh Liệt kéo nàng qua một chút. Xe ngựa cũng bắt đầu chuyển động

"Đúng thì sao?"Nguyễn Nhược Khê khiêu khích nhìn hắn.

"Vậy thì xem ra, ta nên đi truy cứu hắn tội chứa chấp tội nhân."Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng uy hiếp nói.

"Tây Môn Lãnh Liệt, ngươi ngoại trừ uy hiếp ta, ngươi còn có thể làm cái gì?"Nguyễn Nhược Khê tức giận quát.

"Một khi đã uy hiếp đối với ngươi hữu dụng, ta còn cần làm cái gì?"Trong đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo cười lạnh.

"Ngươi đê tiện, ngươi vô sỉ. Ngươi gian xảo, ngươi hạ lưu, ngươi ngu ngốc............"Nguyễn Nhược Khê đem những từ trong đầu có thể nghĩ, mắng..........

"Vũ Khuynh Thành, ta cảnh cáo ngươi, không cần chọc giận ta."Vẻ mặt Tây Môn Lãnh Liệt xanh mét.

"Ta chính là chọc giận ngươi thì thế nào? Giết ta à, đến đây, ta cũng không trốn."Nguyễn Nhược Khê cố ý đem cổ vươn qua, trút hết tức giận trong lòng, dù sao hắn sẽ không giết nàng.

"Vũ Khuynh Thành, đây chính là ngươi tự tìm đến."Tây Môn Lãnh Liệt nói xong, liền đem nàng ôm vào trong lồng ngực, lấy tay giữ chặt tóc của nàng, khiến cho nàng ngẩng đầu đến, đầu lưỡi liếm trên chiếc cổ tinh tế trắng noản của nàng.

"Ngươi làm gì? Bỏ ra."Nguyễn Nhược Khê dụa không thoát, liền chỉ biết mắng.

Hắn lại hoàn toàn không để ý tới, đầu lưỡi tiếp tục khẽ liếm, không ngừng quyến rũ nàng, rất nhanh, nàng liền cảm giác dưới đầu lưỡi của hắn, thần kinh đang ngủ say của nàng bắt đầu thức tỉnh, trở nên hưng phấn......

"Buông ta ra."Thừa dịp lý trí còn sót lại, nàng vội vàng cự tuyệt, nhưng tiếng cự tuyệt yếu ớt mỏng manh, càng khơi mào dục vọng.

Đầu lưỡi Tây Môn Lãnh Liệt đẩy nhanh tốc độ, Nguyễn Nhược Khê có chút thở gấp, hết sức mơ màng, chợt nghe thấy hắn nói ở bên tai.

"Vũ Khuynh Thành, có phải là rất thích không?"Sau đó lập tức đẩy nàng ra.

Nguyễn Nhược Khê lập tức ngã xuống dưới đất, vẻ mặt lập tức khôi phục lại, vừa thẹn vừa giận trừng mắt hắn

"Ngươi........."

"Ta cái gì? Hay là ngươi còn muốn tiếp tục."Tây Môn Lãnh Liệt ái muội nói.

"Ngươi tốt nhất đi tìm chết đi."Nguyễn Nhược Khê rất tức giận, nàng thực sự hoài nghi chính mình có phải là có bị bệnh hay không, sao lại nghĩ hắn thích mình?

"Yên tâm, ta chết cũng sẽ khiến ngươi chôn cùng, ngươi nhất định không rời khỏi ta đâu."Tây Môn Lãnh Liệt liếc mắt nàng một cái, cười tà ác.

Nguyễn Nhược Khê vừa định mắng hắn, xe ngựa lại đột nhiên ngừng lại, bên ngoài liền truyền đến tiếng thị vệ:

"Vương, đã đến hoàng cung rồi ạ."

Mục lục
Ngày đăng: 17/05/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục